Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 1
Editor: Vy Vy 1505
Tầng mây dày trôi trên bầu trời, mơ hồ mang theo một chút tro tàn. Khi đàn chim bay về phía Nam, gió thổi đến mang theo từng cơn rét lạnh.
Hoàng cung nguy nga sừng sững, tường cung điện màu đỏ thẫm, ngói lưu ly vàng ánh kim, trang nghiêm vô tận.
Trên hành lang cung điện dài ngoằn ngoèo mà yên tĩnh có hai người đang im lặng đi tới, người đi trước là cung nhân dẫn đường, theo phía sau là một nữ tử mặc áo váy màu xanh lam.
Thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, vai gầy eo nhỏ, dáng người thon dài, lông mày thanh tú, mặt phấn má đào, dung mạo đặc biệt xinh đẹp, không nhanh không chậm yên lặng đi theo sau cung nhân.
Thiếu nữ họ Kỷ, tên Uyển Thanh, chính là thiên kim con vợ cả của phủ Tĩnh Bắc Hầu.
Kỷ Uyển Thanh hơi ngước mắt, nhìn bóng dáng màu xám tro cách chừng bảy tám bước phía trước, nàng đã đi hơn nửa canh giờ, chắc là cũng sắp đến.
Nàng được Hoàng hậu triệu kiến, bây giờ đang vào cung yết kiến. Trong cung quy củ nghiêm ngặt, nếu không phải phi tần có cấp bậc cao thì không thể ngồi kiệu, Kỷ Uyển Thanh chỉ là người được triệu kiến nên phải đi bộ.
May mắn ngày thường nàng rèn luyện thân thể khỏe mạnh, nếu không nàng không thể đi liền một mạch mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Hai người rẽ vào một góc rồi đi tiếp một đoạn, đã đến trước Khôn Ninh cung, tiểu thái giám canh cửa thấy các nàng, lập tức vào trong thông báo.
Cung nhân dẫn đường dừng chân, xoay người lại nói: “Kỷ tiểu thư, xin đợi một lát.”
Cung nhân nhẹ giọng nói khẽ, mọi cử động đều vô cùng quy củ, đến cả đường cong mỉm cười trên khóe miệng dường như cũng giống nhau, tuy lễ độ nhưng không mất phần cung kính, lại khó tránh khỏi có cảm giác xa cách.
Kỷ Uyển Thanh sớm đã biết đối phương không nhiệt tình, mọi lời nói và việc làm đều xuất phát từ bản năng, nàng không nói lời nào, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, Kỷ Uyển Thanh ngước mắt bình tĩnh đánh giá cung điện rộng lớn phía trước. Bề mặt rộng chín gian, tấm bình phong màu đỏ thẫm, cột trụ hành lang màu đỏ hồng to đến mức một người không thể ôm hết, trên giữa chính điện treo một tấm biển xanh da trời, ba con rồng sống động được khắc vây trên chữ lớn mạ vàng, “Khôn Ninh Cung”.
Nghe nói từ thời khai quốc, cung điện này đã trải qua nhiều đời Hoàng hậu, mẫu nghi một nước.
Kỷ Uyển Thanh cúi mắt, che lấp chút mỉa mai trong đáy mắt.
Chủ nhân hiện nay của Khôn Ninh cung cũng họ Kỷ, nàng nên gọi bà ấy một tiếng cô mẫu.
Ngày trước cha mẹ còn sống, nàng là hòn ngọc quý trên tay hai người, đại tiểu thư dòng chính tôn quý của Hầu Phủ, nhưng chưa bao giờ đi vào Khôn Ninh Cung. Bây giờ cha mẹ và huynh trưởng qua đời, trở thành bé gái mồ côi, lại may mắn được Kỷ Hoàng hậu triệu kiến.
***
Kỷ Uyển Thanh có ký ức của hai đời, kiếp trước nàng là người hiện đại, gặp phải bất trắc mà qua đời, mang theo ký ức đầu thai, lại một lần nữa sinh ra làm một bé gái sơ sinh.
Vài năm trước phụ thân được nhận tước làm Tĩnh Bắc Hầu, mẫu thân là Hầu phu nhân, nàng vừa sinh ra đã trở thành thiên kim đích nữ hầu phủ muôn phần quý giá.
Kỷ Uyển Thanh có cha mẹ yêu thương, có huynh trưởng cưng chiều và muội muội song sinh.
Đôi tỷ muội song sinh ra đời mang đến niềm vui sướng vô hạn cho gia đình nhỏ. Kỷ Uyển Thanh trải qua tuổi thơ rất hạnh phúc, được cha mẹ và huynh trưởng che chở thương yêu mà trưởng thành.
Chỉ tiếc ngày vui chóng tàn, hạnh phúc nhanh chóng bị phá vỡ. Năm Kỷ Uyển Thanh mười ba tuổi, phụ thân mang theo huynh trưởng xuất chinh, hai cha con lại cùng chết trận sa trường.
Năm ấy huynh trưởng mười tám tuổi chết tại chỗ, phụ thân bị thương nặng, hồi kinh chưa đến mấy ngày liền buông tay nhân gian.
Trong một đêm mẫu thân nhận tin dữ mất chồng mất con, thân thể ốm yếu không chịu nổi đả kích, bệnh nửa tháng rồi cũng vĩnh biệt cõi đời.
Gia đình hạnh phúc tan vỡ trong một khoảnh khắc, từ năm người giờ chỉ còn lại Kỷ Uyển Thanh và muội muội song sinh.
Tỷ muội hai người cực kỳ đau thương khi gặp phải nhiều chuyện không may thi nhau kéo đến.
Tước vị Tĩnh Bắc Hầu chính là cha truyền con nối, sau khi phụ thân qua đời dưới gối đã không có con trai, tước vị liền do thúc phụ kế tục. Mặc dù tỷ muội Kỷ Uyển Thanh vẫn là đích nữ Hầu phủ, nhưng xưa đâu bằng nay.
Vốn là trong tình cảnh này, tỷ muội các nàng đã không còn được chú ý, đợi ba năm chịu tang trôi qua, thúc phụ sẽ chọn cho các nàng một mối hôn sự gả đi.
Nào ngờ Kỷ Uyển Thanh vừa hết thời gian chịu tang, Kỷ Hoàng hậu đã triệu kiến nàng vào cung.
Vị Hoàng hậu này cũng họ Kỷ, cùng tộc với Kỷ Uyển Thanh, bà ấy là đường muội của phụ thân nàng.
Tổ tiên Kỷ gia là công thần khai quốc được sắc phong là Lâm Giang hầu, nắm giữ kim sách, tước vị cha truyền con nối, truyền đến đời tổ phụ của Kỷ Uyển Thanh đã là đời thứ ba.
Kỷ thái gia dưới gối nhiều con, vừa có con dòng chính lại có con do thiếp thất sinh ra, đích tử được phong làm thế tử kế thừa tước vị, tất nhiên cha của Kỷ Hoàng hậu là người kế thừa tước vị Lâm Giang Hầu.
Kỷ thái gia còn có một thứ tử rất bản lĩnh, tuổi còn nhỏ đã vào quân đội, lập rất nhiều chiến công hiển hách, được tiên đế phong làm Tĩnh Bắc Hầu, vị đó là tổ phụ của Kỷ Uyển Thanh, tước vị này cũng là cha truyền con nối.
Gia tộc Kỷ thị có hai hầu, vinh quang tột cùng, đích tử và thứ tử đều có năng lực, càng ngày càng phát triển hưng thịnh.
Nhưng đến khi Kỷ thái gia qua đời, cha của Kỷ Uyển Thanh kế thừa tước vị, Kỷ Hoàng hậu là người có nhiều dã tâm, đối nghịch với Đông cung, cha của Kỷ Uyển thanh không ủng hộ việc này nên hai nhà dần dần xa cách.
Vậy nên tuy Kỷ Uyển Thanh là con gái dòng chính phủ Tĩnh Bắc Hầu cũng đã nhiều năm chưa vào cung bái kiến Hoàng hậu.
Nghĩ đến đây Kỷ Uyển Thanh khẽ cười gượng, thúc phụ không có tài cán gì, lại vô cùng nịnh nọt Lâm Giang hầu, liên tục qua lại không ngừng, vậy nên quan hệ của hai nhà lại tốt như lúc xưa.
Kỷ Uyển Thanh thở dài một hơi, tước vị đã bị thúc phụ thừa hưởng, thúc phụ muốn làm gì là việc của thúc ấy, chỉ là không hiểu sao hôm nay Hoàng hậu lại triệu nàng vào cung yết kiến, rốt cuộc hai nhà đang bàn tính chuyện gì?
Nếu không, tại sao một bé gái mồ côi mất cha mất mẹ như nàng lại bị triệu vào cung khi vừa chịu tang xong.
“Nương nương đã cho gọi, mời Kỷ đại tiểu thư theo nô tỳ.”
Một cung nữ mặc bộ váy màu hoa hạnh đi đến, nhìn theo cách ăn mặc trang điểm, hẳn là đại cung nữ bên cạnh Kỷ Hoàng hậu. Nàng ta thay cung nhân kia, dẫn Kỷ Uyển Thanh bước vào chính điện.
Kỷ Uyển Thanh khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh đi theo phía sau, sự việc khác thường ắt có nguyên nhân, cho dù đối phương có tính toán gì đi chăng nữa cũng sẽ tới lúc lộ ra, nàng yên lặng quan sát diễn biến là được.
“Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Bước vào chính điện là một gian phòng xa hoa lộng lẫy, cung nhân cúi thấp đầu yên lặng đứng hầu, Kỷ Uyển Thanh không nhìn xung quanh, chỉ tập trung làm đại lễ.
Bên trên vang lên một giọng nói hơi trầm khàn, Hoàng hậu thân thiết cười nói: “Không cần đa lễ, con mau đứng dậy.”
Ngay lập tức đại cung nữ bước qua dìu Kỷ Uyển Thanh đứng lên, nàng đứng dậy, ánh mắt thoáng dò xét người ngồi bên trên.
Hoàng hậu mặc một bộ phượng bào màu vàng dệt kim, dù tuổi bà ta đã hơn bốn mươi nhưng nhìn như chỉ ngoài ba mươi. Hoàng hậu mặt thon, mắt phượng mày ngài, da thịt trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo. Bà ta ngồi bên trên cười nói nhìn qua có chút hiền lành nhân hậu.
“Con nên gọi bản cung một tiếng cô mẫu, sao lại gọi Hoàng hậu nương nương nghe xa lạ như vậy, hãy bước đến gần cô mẫu một chút.” Hoàng hậu vừa cười nói, vừa vẫy tay ý bảo nàng bước qua.
Kỷ Uyển Thanh lòng không dao động, nếu Hoàng hậu thật lòng thân thiết với nàng sẽ không để nàng làm đại lễ rồi mới cho đứng lên, làm ra vẻ như vậy suy cho cùng chỉ là giả vờ nhiệt tình mà thôi.
Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn không biểu hiện gì, mặt vẫn ánh lên ý cười. chậm rãi bước đến: “Uyển Thanh tuân lệnh.”
Xưng hô đổi từ thần nữ sang tên nên thân mật hơn nhiều, nhưng nét mặt của Kỷ Uyển Thanh còn mang theo chút sợ hãi khi gặp người lạ, rất phù hợp với dáng vẻ của một tiểu cô nương nhút nhát phải chịu tang suốt ba năm.
Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn xuống, đánh giá thiếu nữ đứng trước mắt, tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng dáng dấp phát triển, dù bước đi hay làm đại lễ, mọi hành vi cử chỉ đều lễ độ tao nhã, quả nhiên là quý nữ được dạy dỗ tốt.
Vừa gặp nàng, Hoàng hậu đã rất hài lòng, mấy tháng gần đây bà liên tục tìm kiếm quý nữ thích hợp, thân phận Kỷ Uyển Thanh rất phù hợp, bây giờ triệu nàng tiến cung để xem xét, đúng là không làm bà thất vọng.
Thái tử đã đến tuổi cử hành đại hôn, Hoàng hậu vì lý do này nên mới tìm quý nữ.
Về việc vì sao bà muốn Thái tử cưới một nữ tử mồ côi cha mẹ làm vợ, lý do rất đợn giản, Thái tử không phải là con ruột của Kỷ Hoàng hậu.
Thái tử đương triều là do nguyên hậu sinh ra, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, tài đức vẹn toàn. Khi trưởng thành liền vào triều trợ giúp Hoàng đế, thành tích không tầm thường, rất có tiếng vang trong cả triều đình và dân chúng, hắn lại là người lịch sự tao nhã, hạ mình cầu người tài, hoàng tộc và triều thần vô cùng tán thưởng.
Ngoại trừ việc thân thể Thái tử mang theo một chút bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ nên hơi yếu hơn người khác, gần như có thể nói, hắn là người hoàn mỹ “không ai sánh bằng”.
Đối với một Thái tử như vậy, Kỷ Hoàng hậu chịu áp lực rất lớn.
Bà thật vất vả mới trở thành kế hậu, sinh hoàng tử cũng là đích tử, cách đại vị chỉ kém một bước, làm sao bà có thể cam chịu?
Dù sao Kỷ Hoàng hậu cũng không cam lòng, dưới gối bà có hai con trai tạo thành trung tâm đảng phái, vì vị trí Đông cung mà nỗ lực, điều này cũng không phải là bí mật gì.
Từ xưa kết thông gia là thủ đoạn lôi kéo thế lực quan trọng, nếu hậu thuẫn của Thái tử phi tốt, sẽ làm Đông cung như hổ thêm cánh.
Kỷ Hoàng hậu dĩ nhiên không vui, bà bắt đầu tìm kiếm quý nữ phù hợp, tốt nhất là chiếm lấy vị trí Thái tử phi, không cho Thái tử thêm thế lực, lại có thể đặt cơ sở ngầm ở Đông cung, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng vị trí Thái tử phi không dễ chiếm, dù sao cũng không thể tùy tiện phong một nữ tử bình thường làm Thái tử phi.
Hơn nữa, cho dù Thái tử phi không đáng tin cậy, nhưng có thể làm rất nhiều chuyện, bà hy vọng người được chọn xuất thân từ nhà mẹ đẻ, đặt tai mắt vào sâu trong Đông cung.
Một công đôi việc.
Nhưng Hoàng hậu cũng có điều kiêng dè, ngộ nhỡ Thái tử phi có thể sinh ra con trai trưởng, Lâm Giang Hầu phủ và Tĩnh Bắc Hầu phủ rất có khả năng phản chiến, dù sao trợ giúp Thái tử vẫn tốt hơn một mực ủng hộ mẹ con bà.
Việc này cần cực kỳ thận trọng.
Hoàng hậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ nhà mẹ đẻ tìm ra được người phù hợp, người này chính là Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh xuất thân danh môn nhiều công trạng, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ vị trí thái tử phi, nàng lại là bé gái mồ côi, phía sau không có thế lực chống đỡ, cho dù làm Thái tử phi cũng chỉ để cho Đông cung thêm một người thừa mà thôi.
Vả lại còn một điểm quan trọng, Tĩnh Bắc Hầu hiện nay chỉ là thúc phụ của nàng, khả năng ủng hộ nàng rất ít.
Sau việc này, Hoàng hậu sẽ thúc đẩy một chút, để con trai ruột của mình nạp con gái Tĩnh Bắc hầu làm thiếp, vậy là có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
Trước khi triệu kiến Kỷ Uyển Thanh, Hoàng hậu đã tính toán mọi việc kỹ càng, nếu bộ dáng nàng còn tính tạm được, bà sẽ hành động theo mưu kế định sẵn.
Bây giờ gặp Kỷ Uyển Thanh, mọi quy củ đều tốt, làm bà càng hài lòng hơn, bà gọi Kỷ Uyển Thanh đến trước mặt, nắm chặt tay nàng, cười nói: “Thật là một đứa bé ngoan, cô mẫu mới gặp con lần đầu nhưng rất thích, về sau con hãy tiến cung thường xuyên làm bạn với cô mẫu.”
Nàng nhìn qua bàn tay đang nắm tay nàng một chút, hai tay Hoàng hậu chăm sóc rất tốt, ngón tay mang bảo hộ giáp được khảm đỏ, đôi tay bà ấm áp, hộ giáp lại lạnh lẽo, phần đuôi sắc bén của hộ giáp đụng vào da nàng làm nàng có cảm giác hơi nhói đau.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh có chút lóe lên, nét mặt thoáng khiếp sợ nhưng nụ cười vẫn không thay đổi.
“Con là nữ nhi Kỷ gia, mặc dù số mệnh thay đổi trớ trêu, nhưng con còn có cô mẫu đây.” Hoàng hậu càng nhìn càng vừa lòng, cảm thấy khống chế Kỷ Uyển Thanh không khó, bà vỗ tay đối phương, nét cười càng thêm sâu.
“Uyển Thanh cảm ơn cô mẫu.” Rốt cuộc cũng đến.
Hoàng hậu dặn dò cung nhân mang ghế tròn đến, để Kỷ Uyển Thanh ngồi bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Con cũng đã tới tuổi nên có hôn phối, cô mẫu sẽ lựa chọn kỹ càng tìm cho con một gia đình tốt.”
Lời vừa nói ra, Kỷ Uyển Thanh đột nhiên giật mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!