Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi


Chương 22


Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh ước chừng rửa mấy chậu nước mới rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, thoa hương cao, thay đổi một bộ thường phục màu tím nhẹ nhàng, nàng mới cảm giác sống lại.

Việc này thật không phải người làm, may mắn chỉ có lần này.

Hiện giờ Kỷ Uyển Thanh ở hậu điện Thanh Ninh Cung, rộng năm gian, phía đông là phòng sinh hoạt hàng ngày, phía tây là phòng ăn. Nàng vội vàng sửa sang thỏa đáng, xuyên qua chính gian, đi về phía phòng ăn.

Thái tử cũng thay quần áo rửa mặt xong, đã ngồi xuống ghế chủ vị của bàn tròn, Kỷ Uyển Thanh vào cửa thỉnh an, hắn gật đầu: “Miễn lễ, ngồi đi.”

Kỳ thật dựa theo lưu trình bình thường, lần đầu tiên hai người dùng cơm chung, Kỷ Uyển Thanh phải tượng trưng gắp cho Thái tử mấy đũa thức ăn, nhưng hiển nhiên Cao Húc không thèm để ý này đó, nàng chớp chớp mắt, nghe lời ngồi xuống ghế bên trái hắn.

Từng món ăn nóng hôi hổi nối đuôi nhau được dọn lên bàn, Trương Đức Hải Lê Hoa phân biệt đứng bên người chủ tử chia thức ăn. Kỷ Uyển Thanh đói đến mắt đầy sao xẹt, khi thức ăn được đưa đến trong miệng, nàng lại phát hiện chính mình đói quá mức, nhưng lại có chút không muốn ăn.

Nàng thoáng dùng một ít, liền ý bảo Lê Hoa múc một chén canh nhỏ, ngụm có ngụm không uống.

Cao Húc dùng khăn ấm xoa xoa tay: “Hằng ngày nàng thích ăn gì, có thể nói cho Trương Đức Hải.” Nàng mới đến, phòng bếp nhỏ cũng không biết khẩu vị của nàng.

“Nàng cũng có thể trực tiếp sai người đến phòng bếp nhỏ làm.”

Kỷ Uyển Thanh yêu cầu không cao, thấy Cao Húc còn chú ý chi tiết nhỏ này, nàng có chút cảm kích, cười cảm tạ: “Thiếp không kén ăn, chắc là hôm nay quá mệt mỏi, mới ăn không vô.”

Cao Húc liếc nhìn, thấy nàng tinh thần uể oải, mặt đẹp khó nén mệt mỏi, liền gật gật đầu.

Dùng bữa xong, Cao Húc đi ngoại thư phòng xử lý một ít việc, Kỷ Uyển Thanh lập tức sai người chuẩn bị nước tắm gội.

Ngâm trong nước ấm hồi lâu, nàng thoải mái đến suýt nữa không muốn ra, vẫn là Hà ma ma thấy, kiên quyết bắt nàng đi ra, vừa hầu hạ nàng mặc quần áo, vừa nhắc mãi ngâm lâu lắm không tốt linh tinh.

Thay đổi một thân áo ngủ mới tinh mềm nhẹ, Kỷ Uyển Thanh về buồng trong, kỳ thật nàng rất muốn ngủ, nhưng ông chủ lớn còn chưa trở về, nàng chỉ phải vẻ mặt rối rắm chờ.

Hai hôm nay tạm thời không tệ, nhưng cũng không thể bởi vậy mất cẩn thận.

Trong phòng còn lại Hà ma ma và hai nha hoàn, những người khác nàng cho lui ra nghỉ tạm, một là đám người Lê Hoa cũng mệt mỏi cả ngày, hai là Kỷ Uyển Thanh phát hiện, hình như Cao Húc không thích cung nữ đến gần.

Cao Húc mặt ngoài cũng không có gì khác thường, nhưng Kỷ Uyển Thanh phát hiện bên người hầu hạ hắn đều là thái giám, một cung nữ cũng không, liên tưởng việc trước đại hôn hắn cũng không có cơ thiếp thông phòng, nàng cũng có chút suy đoán.

Nếu như vậy, đón ý nói hùa yêu cầu của ông chủ lớn rất quan trọng, Kỷ Uyển Thanh tính toán, về sau trong phòng sẽ không lưu nhiều người.

Vừa suy nghĩ vừa chờ, Kỷ Uyển Thanh dựa vào cột giường ngủ gật, Hà ma ma đau lòng, nhưng cũng không thể để chủ tử lên giường ngủ, chỉ phải giương mắt nhìn nhìn.

Cao Húc về phòng, theo thường lệ ở thứ gian rửa mặt chải đầu thỏa đáng, vào cửa, hắn vẫy lui mấy người Hà ma ma.

Thoáng nhìn lên giường, liền thấy Kỷ Uyển Thanh gật gà gật gù, ngủ đến mơ hồ.

Cao Húc tiến lên, nhìn nàng một lát, cuối cùng chậm rãi cúi người, ôm nàng đến trên giường.

Kỷ Uyển Thanh ngủ cũng không sâu, Cao Húc vừa ôm, nàng liền mở to mắt, vừa vặn hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nàng dừng một chút, nâng tay vòng qua cổ hắn.

Kỷ Uyển Thanh có chút da đầu tê dại, cũng không biết hắn có mệt không? Nếu đêm nay hắn còn muốn gì gì kia, nàng cũng phải cố hết sức.

“Ngủ đi.”

Nam tử thanh niên huyết khí phương cương, mới nếm thử tình dục, đối tượng vẫn là một tuyệt sắc vưu vật, nói không muốn là giả, nhưng Cao Húc lại đặt nàng lên giường, chính mình kéo chăn gấm nằm thẳng: “Hôm nay mệt một ngày, sớm chút nghỉ đi.”

Hắn có lòng có lực, nhưng rõ ràng nàng hoàn toàn ngược lại, Cao Húc cũng không phải là nam tử trọng dục, không cưỡng cầu.

Kỷ Uyển Thanh thở ra một hơi: “Tạ điện hạ.”

Cảm tạ cái gì, trong lòng hai người biết rõ ràng, Kỷ Uyển Thanh đợi chờ, Cao Húc cũng không hé răng, nàng chỉ phải khô cằn nói một câu: “Ngày sau Uyển Thanh sẽ hầu hạ điện hạ thật tốt.”

Chuyện này, đề tài này, kỳ thật rất dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa phu thê, Cao Húc nghiêng đầu liếc nàng, nửa ngày mới nói: “Được, nhớ kỹ lời nàng nói.”

Trong ánh sáng mông lung mờ nhạt, giọng hắn có chút ám ách, ánh mắt cũng có thâm ý khác, Kỷ Uyển Thanh chợt thấy trên mặt hơi nóng, hai người nhìn nhau một lát, nàng nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Một đêm ngon giấc.

Kỷ Uyển Thanh ngủ thật sự sâu, sáng sớm hôm sau thức dậy, Cao Húc đã sớm ra cửa.

Hắn cũng không rỗi rãnh, ngoại trừ hai ngày trước không thể phân thân, hôm nay trời chưa sáng, hắn liền khôi phục dậy sớm thượng triều.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt ngoài song cửa sổ lộ ra chút nắng sớm, cũng đúng, mỗi người đều có nỗi khỗ riêng.

“Nương nương” Lê Hoa vừa hầu hạ chủ tử rời giường, vừa vui mừng nói: “Hôm nay điện hạ dậy sớm, không cho người đánh thức ngài.”

Dựa theo quy củ, kỳ thật Thái tử dậy sớm, Thái tử phi Kỷ Uyển Thanh phải trước một bước rời giường, hầu hạ hắn mặc quần áo. Vấn đề liên quan địa vị tôn ti, cho dù một phòng cung nhân thái giám, cũng phải làm ra bộ dáng.

Cao Húc cũng không để ý này đó, khi Trương Đức Hải phân phó tiểu thái giám động tác nhẹ chút, để tránh quấy rầy Thái tử phi nương nương mộng đẹp, hắn cũng cam chịu.

Đám người Hà ma ma sớm chờ ở gian ngoài, nghe được rõ ràng, một chúng của hồi môn vui mừng ra mặt, Thái tử điện hạ tôn quý, có thể săn sóc như vậy đã thực không tồi.

Cũng bởi vì vậy, Lê Hoa nhắc mãi, Hà ma ma cũng không quát nàng, dù sao trong phòng đều là người một nhà, thấp giọng nói hai câu cũng không sao.

“Nương nương, điện hạ làm người đoan chính, lại không ham nữ sắc, ngài phải kinh doanh thật tốt mới được.” Hà ma ma kiên định cho rằng, ngày lành là chính mình tạo ra, rốt cuộc người có thể thuận buồm xuôi gió cả đời có mấy đâu? Tự mình kinh doanh mới là chính đạo.

“Dạ, ma ma, con biết.” cha nàng cũng từng nói thế, Kỷ Uyển Thanh vô cùng đồng ý.

Càng là như thế, nàng càng phải đánh lên tinh thần, chờ lát nữa ứng đối Hoàng hậu.

Không sai, tuy Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi, nhưng cũng là con dâu hoàng gia, vào cửa, mỗi ngày dậy sớm thỉnh an là cần thiết.

Đối tượng thỉnh an đương nhiên là Kỷ Hoàng hậu không có ý tốt, hôm nay là ngày đầu tiên, Kỷ Uyển Thanh cũng không thể đến muộn, rửa mặt dùng đồ ăn sáng, nàng lập tức bắt đầu vấn tóc thay quần áo.

Nàng là tân hôn, quần áo ra cửa yêu cầu càng thêm long trọng, hôm qua Kỷ Uyển Thanh đã chọn nguyên bộ cung váy màu đỏ rực thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, trên vai thêu hoa mẫu đơn.

Một thân mặc vào đỏ tươi như lửa, vô cùng bắt mắt.

Lê Hoa lưu loát vấn cho nàng búi tóc phi thiên kế, đeo nguyên bộ trang sức vàng ròng khảm hồng ngọc cỡ ngón cái, lộng lẫy bắt mắt.

Lê Hoa chỉ huy người cầm tới kính bóng loáng được mài giũa vài lần, Kỷ Uyển Thanh tinh tế đánh giá, đẹp thì đẹp đó, cũng rất cao quý hào phóng, chỉ tiếc quá nặng.

Kỳ thật nàng không thích mấy thứ này, nhưng hiện giờ lại không thể không đeo.

“Được rồi, trang điểm nhạt nhạt thôi.” Lại trang điểm đậm nàng sẽ chịu không nổi.

Trong điện bận rộn một phen, chờ sắc trời dần dần sáng lên, Kỷ Uyển Thanh bước lên kiệu, được nâng tới Khôn Ninh Cung.

Vừa ra Thanh Ninh Cung, chủ tớ đều nghiêm túc hơn hẳn, Kỷ Uyển Thanh ngưng mi rũ mắt. Tinh tế suy đoán tình huống lát nữa có khả năng xuất hiện, cùng với phương thức ứng đối.

Thực mau, kiệu liền đến Khôn Ninh Cung, đây là lần thứ hai Kỷ Uyển Thanh đến nơi này, không giống lần trước đi bộ hồi lâu, lần này kiệu trực tiếp nâng vào cửa cung.

Thủ vệ tiểu thái giám xa xa thấy, liền đi vào thông báo, Kỷ Uyển Thanh mới vừa hạ kiệu, liền có đại cung nữ chào đón: “Thái tử phi nương nương, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Kỷ Uyển Thanh đã gặp qua cung nữ này, đó là cung nữ lần trước dẫn đường cho nàng, tên Phỉ Thúy, là tâm phúc bên người Hoàng hậu, đối mặt Thái tử phi, nàng như cũ động tác không nhanh không chậm, thái độ đúng mức.

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, đối với tâm phúc của Hoàng hậu, nàng không cố tình đắc tội là được, lấy lòng thì không cần, tự hạ thấp thân phận.

Nàng chậm rãi vào Tây Noãn Các, liền thấy Kỷ Hoàng hậu cười tủm tỉm ngồi trên giường đất, thái độ thậm chí so lần trước còn nhiệt tình hơn, không đợi nàng hành lễ chào hỏi, đã lập tức kêu dậy.

“Con đứa nhỏ này, cần gì đa lễ?”

Hoàng hậu vừa vẫy tay ý bảo Kỷ Uyển Thanh đến gần, vừa phân phó Phỉ Thúy dọn ghế dựa lại đây, đặt phía dưới bà: “Hai mẹ con ta vừa lúc ngồi gần nhau nói chuyện.”

Theo lễ pháp Kỷ Hoàng hậu là mẹ kế của Cao Húc, ‘hai mẹ con’ cũng không sai, nhưng giữa mẹ kế và con riêng mạch nước ngầm mãnh liệt, muốn diệt trừ nhau cho sảng khoái, nhiệt tình quá đáng có vẻ thực quỷ dị.

Kỷ Uyển Thanh không biểu hiện gì, mỉm cười tạ ân, ngồi xuống ghế bành Phỉ Thúy sai người chuyển đến, tùy ý Hoàng hậu cầm tay nàng, nhiệt tình vỗ vỗ.

Tất nhiên Hoàng hậu không có ý tốt, chỉ là nên ứng đối như thế nào còn phải chờ đối phương ra chiêu mới có thể quyết định.

“Ai,” Hoàng hậu thở dài một tiếng: “Con đứa nhỏ này cũng đừng trách cô mẫu, cô mẫu nhớ thương việc hôn nhân của con, ngày ấy bệ hạ tới, liền thuận miệng đề cập đến, không ngờ bệ hạ lại cảm thấy con là hậu nhân của trung lương, vừa lúc tứ hôn làm Thái tử phi.”

Trong lòng Hoàng hậu biết rõ ai cũng sẽ không tin chuyện ma quỷ này, nhưng bà cứ trợn mắt nói dối, tùy ý tìm lý do thôi.

Quả nhiên, sau đó bà chuyển đề tài hỏi: “Uyển Thanh, Thái tử điện hạ có tốt với con không?”

Tới rồi.

Kỷ Uyển Thanh tâm niệm quay nhanh, trên mặt đã mang lên vài phần ảm đạm, cúi đầu nói: “Điện hạ, điện hạ hắn……” Bộ dáng này, đương nhiên là tỏ vẻ không tốt.

Trên đường, Kỷ Uyển Thanh đã nghĩ tới vấn đề này, Thái tử đối xử với nàng còn tính không tệ, nhưng nàng tuyệt đối không thể để Hoàng hậu biết.

Giá trị lợi dụng của một Thái tử phi không như ý nhỏ hơn nhiều một Thái tử phi được sủng ái, Hoàng hậu nghĩ nàng thất sủng sẽ có lợi cho nàng hơn.

Trước khi đại hôn, Kỷ Uyển Thanh từng phân tích tình huống Khôn Ninh Cung và Đông Cung. Nàng cho rằng, hai bên đều là người có năng lực, quanh mình tất nhiên canh giữ kín mít, đồng thời cũng sẽ cài thám tử vào cung đối phương.

Hai người tương hợp, kết quả khẳng định lẫn nhau đều có thám tử trong cung đối phương, nhưng nhân số tất nhiên không nhiều, không được trọng dụng, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.

Dưới tình huống này, hằng ngày Cao Húc đối đãi nàng như thế nào, Hoàng hậu không thể biết rõ ràng.

Nàng họ Kỷ, là Hoàng hậu cứng rắn nhét vào Đông Cung, Thái tử không thích nàng thực bình thường, chỉ cần bày ra vẻ mặt bi thương thất ý rất thật một chút, lừa gạt hoàn toàn không thành vấn đề.

Quả nhiên, Hoàng hậu tinh tế đánh giá Kỷ Uyển Thanh, thấy mặc dù nàng cường thể hiện tinh thần, khuôn mặt kiều mỹ vẫn như cũ khó nén mỏi mệt mất mát, càng tin tưởng suy đoán của chính mình không sai.

Không như ý cũng tốt, không như ý sẽ càng dễ dàng lay động tâm tư.

Kỷ Uyển Thanh tất nhiên thông tuệ, nhưng rốt cuộc là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi thôi, Hoàng hậu đã trước tiên chuẩn bị thỏa đáng, bà tự nhận nắm chắc thắng lợi.

“Ai, là cô mẫu không tốt, nếu không phải cô mẫu lắm miệng, cũng sẽ không hại con lâm vào hoàn cảnh như thế.”

Hoàng hậu thở dài một tiếng, tiếp theo liền đi vào vấn đề chính, bà nghiêm mặt nói: “Hiện giờ, cô mẫu phải bù đắp cho con.”

“Bù đắp?” Kỷ Uyển Thanh hoang mang ngước mắt, đáy lòng lại cười lạnh, màn chính sắp trình diễn rồi.

“Không sai.” Kỷ Hoàng hậu cúi mắt nhìn nàng chằm chằm, môi đỏ gợi lên: “Hoàng Thái tử thân thể suy nhược, đúng là trời đố anh tài.”

Lời này ý là, Thái tử thân thể suy yếu, phỏng chừng sống không lâu.

Kỷ Uyển Thanh nghe vậy lập tức giận dữ, nàng tất nhiên không vui gả cho Thái tử, nhưng hiện giờ không gả cũng đã gả, ở cổ đại, tầm quan trọng của phu quân đối với nữ tử không cần nói tự hiểu, Hoàng hậu mới vừa tính kế hôn sự của nàng, hiện giờ lại giáp mặt nguyền rủa nàng sắp làm quả phụ?

“Hoàng hậu nương nương lời này sai rồi!”

Kỷ Uyển Thanh mặt căng chặt, mang theo một tia giận tái: “Điện hạ thân thể tất nhiên không tốt, nhưng chưa chắc không thể sống lâu.”

Nàng đây là thật giận, cũng là phản ứng một tân nương nên có.

Kỷ Uyển Thanh phản ứng nằm trong dự đoán của Hoàng hậu, bà không cho rằng vô lễ mà cười cười, không nhanh không chậm nói tiếp: “Con cũng đừng tức giận, cô mẫu chỉ là không đành lòng con phòng không gối chiếc cả đời, không phải thay con nghĩ cách sao?”

“Nói vậy con cũng biết bổn cung và Thái tử bất hòa, hai bên không thể dung tha, nếu con hiệp trợ bổn cung tìm hiểu tin tức ở Đông Cung, sự thành, bổn cung sẽ an bài đổi cho con thân phận khác tái giá, như thế nào?”

Lời dạo đầu đã nói xong, Kỷ Hoàng hậu lưu loát nói ra mục đích cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Uyển Thanh, trên mặt giả ý thân thiết tươi cười đã không còn, một đôi mắt phượng ẩn ẩn mang theo cưỡng bức.

Kỷ Uyển Thanh thực thông minh quyết đoán, biểu hiện lúc tranh tài sản đáng giá thưởng thức, chỉ là nhiêu đó thì sao chứ? Vừa vào cửa cung sâu như biển, nhân thủ của nàng ở bên ngoài đều không sử dụng được, ở trong cung tiền tài không phải vạn năng.

Trong cung không thiếu người thông minh, bị chết nhiều nhất cũng là người thông minh. Hoàng hậu ở trong cung kinh doanh hai mươi năm, thế lực rắc rối khó gỡ, một Kỷ Uyển Thanh mới đến, thật sự không đủ để làm bà bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Bổn cung biết con không thích vào Đông Cung.”

Hoàng hậu nói không nhanh không chậm, ân uy đều có: “Con họ Kỷ, Thái tử kiêng kỵ trong lòng, mặc dù ngày nào đó hắn có thể đăng đỉnh, tất nhiên sẽ không đối xử tử tế với con. Một khi đã như vậy, một công đôi việc, sao con không tranh thủ vì chính mình?”

Lời này nghe hình như rất có đạo lý, chỉ là, sự thật sẽ là như vậy sao?

Kỳ thật cũng không phải.

Khoan nói hươu chết về tay ai cũng chưa biết, cho dù thật là Kỷ Hoàng hậu thắng lợi, ai có thể bảo đảm bà sẽ thực hiện lời hứa.

Kỷ Uyển Thanh cho rằng, nếu thật tới lúc ấy, khả năng mọi người Đông Cung bao gồm nàng, đều sẽ bị hoàn toàn diệt trừ lớn hơn.

Huống hồ, tuy Thái tử tạm thời khó tránh khỏi phòng bị, nhưng đối đãi nàng không tệ, theo thời gian, phòng bị tiêu hao mất có thể càng ngày càng tốt. Nàng đang yên đang lành, lại đáp ứng làm gian tế cho Hoàng hậu, trừ phi bị điên.

Kỷ Uyển Thanh nâng mắt nhìn về phía Hoàng hậu, lại thấy đối phương vẻ mặt chắc chắn, nàng không nhịn được nhíu mày.

Kỷ Hoàng hậu có thể leo lên vị trí này, khẳng định không ngu xuẩn, tất nhiên rõ ràng tỷ lệ nàng đáp ứng cũng không lớn.

Như vậy, sở dĩ đối phương định liệu trước, chẳng lẽ đã nắm được nhược điểm yếu hại nào đó của nàng, vừa lúc dùng để áp chế, khiến nàng không thể không nghe theo?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN