Ba tôi là ảnh đế, ngủ với mẹ tôi lúc say rượu sau đó có tôi.
Nhưng trong tiểu thuyết, tôi vốn không được sinh ra!
1.
Bây giờ tôi đang được ôm vào lòng một người phụ nữ xinh đẹp.
Bà thì thào nói với tôi:
“Bé cưng, Thẩm Mộng Ảnh mẹ không cầu xin tình yêu xa vời của Cố Gia Vinh, mẹ có con thôi là đủ rồi.”
Khoan đã!
Thẩm Mộng Ảnh, Cố Gia Vinh!
Đây không phải là nam chính và nữ phụ ác độc trong bộ tiểu thuyết showbiz mà tôi mới đọc à?
Nam chính là ảnh đế, nữ phụ là diễn viên tuyến ba, hai người lên giường với nhau khi say rượu, sau đó nữ phụ có thai.
Mà nữ chính Tiếu Nhu là bạn chơi từ bé của nam chính, thích thầm nam chính từ nhỏ, thậm chí còn vào showbiz vì nam chính.
Sau khi nữ phụ có thai thì không cho phép nam nữ chính gặp nhau, sau đó làm mất hết chút tình cảm nam chính dành cho mình.
Trong tiểu thuyết, nữ phụ không thể sinh ra đứa nhỏ của mình.
Không lẽ do tôi bướng bỉnh đòi ra đời nên đã làm hỏng mạch truyện à?
Kết cục của tiểu thuyết là, nữ chính trở thành diễn viên, đứng trên đỉnh của showbiz cùng nam chính.
Mà tác dụng của nữ phụ là khiến nam chính nhận rõ tình cảm của mình dành cho nữ chính.
Là một công cụ hình người.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt tôi không giống người phụ nữ điên trong tiểu thuyết tí nào.
Có phải sau khi có hiệu ứng bươm bướm của tôi nên bà đã thoát khỏi sự khống chế của tiểu thuyết, hay là vì có lý do khác?
Một giọt nước mắt rơi lên mặt tôi.
Bà ấy khóc.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, sự khác của thường của bà ấy có phải là hậu trầm cảm sau khi mang thai không?
Bà bầu thiếu sự quan tâm thường hay mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Trong phòng bệnh của bà chỉ có bà và người quản lý.
Là một dì nhìn có vẻ nghiêm khác nhưng bế tôi cực kỳ dịu dàng.
Cũng may có người ở cạnh bà ấy.