Tôi cảm thấy tên nhóc Giang Sướng này có âm mưu không tốt.
Sao tôi cảm thấy một tháng tôi ở nhà Cố Gia Vinh lại khiến Giang Sướng thay đổi nhiều đến vậy?
Lúc trước mỗi khi gặp Thẩm Mộng Ảnh, chú ấy luôn miệng cô Thẩm, chị Mộng Ảnh.
Thẩm Mộng Ảnh là người rất khó gần.
Tuy trông bà có vẻ dịu dàng dễ chịu nhưng khó ai có thể thân với bà.
Lúc trước Giang Sướng hay chơi với tôi nên mới thân cận với Thẩm Mộng Ảnh một chút.
Nhưng tình huống hiện tại là sao vậy?
Ánh mắt Giang Sướng nhìn Thẩm Mộng Ảnh làm tôi nhớ đến con mắt trong veo của con chó nhỏ.
Chú ấy không gọi mẹ là chị Mộng Ảnh nữa.
Nhỏ hơn mà không gọi chị nghĩa là đang có âm mưu gì đấy.
Tôi lo lắng đánh giá chú ấy một chút, nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
“Bé Tuế Nhiên đang nhìn gì thế?”
Giang Sướng vẫn đối xử với tôi như trước.
Cái tên chếc tiệt này, không lẽ từ lần đầu gặp đã muốn làm bố dượng của tôi rồi hả?
Vậy cũng dễ hiểu rồi.
Hèn gì không cho tôi gọi là anh, cứ bắt tôi gọi là chú mãi thôi.
Thì ra không muốn thấp hơn Thẩm Mộng Ảnh một thế hệ à?
Lúc trước nói chuyện cứ luôn nhắc về sức khỏe của mẹ.
Tôi nghiêm túc nói với Giang Sướng:
“Nói thật với cháu, có phải chú muốn theo đuổi mẹ cháu không?”
Chú ấy trực tiếp thừa nhận.
“Chú đang theo đuổi cô ấy.”
“Nhưng bị từ chối.”
Tôi trừng to mắt.
Một tháng tôi không ở đây đã có chuyện gì xảy ra thế!!!!
Giang Sướng nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Bé Tuế Nhiên, con có một người mẹ tốt đó.”
“Cô ấy bảo, có thể sau này cô ấy sẽ yêu đương nhưng sẽ không kết hôn, cũng sẽ không sinh đứa bé khác.”
“Con biết tại sao không? Một phần là để khiến chú biết khó mà lùi, một phần khác là vì cô ấy nghĩ thế thật.”
“Cô ấy không muốn con có thêm một người bố dượng, không muốn con lo lắng sợ hãi, không muốn ảnh hưởng đến sự phát triển về tinh thần và sức khỏe của con, không muốn con có suy nghĩ ‘mẹ không thương mình’ trong đầu.”
Tôi không biết nên nói gì, Giang Sướng thấy tôi đơ người thì nói tiếp:
“Không phải nói cô ấy buông bỏ cuộc sống của mình vì con, cô ấy không từ chối việc yêu đương, không từ chối việc làm bản thân hạnh phúc. Cho nên, Tuế Nhiên này, con không cần thấy áy náy vì chú.”
“Hơn nữa chú cũng còn cơ hội, yêu đương không phải chuyện xấu gì.”
Tôi nhìn Giang Sướng phục hồi sức sống, tự mình cổ vũ mà cạn lời.
“Chú thích mẹ con từ khi nào vậy?”
Giang Sướng sờ cằm suy nghĩ:
“Chú chẳng biết nữa, nếu chú nói từ cái nhìn đầu đó có suy nghĩ xấu xa với mẹ con thì con tin không?”
Tôi dùng vẻ mặt để trả lời méo tin.
“Haha, ban đầu là ngưỡng mộ, cảm thấy cô Thẩm là người dịu dàng lại rất mạnh mẽ.”
“Sau đó video của con bị lộ, có lần nhìn thấy cô ấy trốn một chỗ vắng, tuy không thấy vẻ mặt của cô ấy nhưng có thể cảm nhận được cô ấy rất buồn.”
“Chú muốn hiểu thêm về cô ấy, càng hiểu nhiều thì càng động lòng.”
“Cô ấy sau khi buông bỏ quá khứ đã trở thành một người có trách nhiệm, là một người trông có vẻ dịu dàng nhưng sâu trong cô ấy lại rất mạnh mẽ.”
“Chú bị Thẩm Mộng Ảnh như vậy hấp dẫn, không biết từ khi nào, sự ngưỡng mộ của chú lại trở thành yêu.”
Tôi cảm thấy phức tạp trong lòng, không chỉ vì sự tôn trọng Giang Sướng giành cho tôi — mặc dù ở trước mặt một đứa bé là tôi thì chú vẫn trả lời câu hỏi của tôi rất chân thành.
Mà là vì, có người yêu Thẩm Mộng Ảnh vì linh hồn của bà ấy.