Con Hoang - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
951


Con Hoang


Phần 1


Chương 1 – Mẹ tôi làm gái.

– Thứ nghiệt chủng này, sao mày lại xuất hiện chứ, mày làm hỏng hết việc của tao rồi.

Vừa chửi mẹ tôi vừa đấm vào bụng những cú đấm thật mạnh, mẹ thậm chí còn muốn phá bỏ tôi nhưng vì bà mắc chứng máu khó đông nên chẳng nơi nào dám nhận.

Cực chẳng đã bà đành phải giữ tôi lại, trong mắt bà tôi là thứ nghiệt chủng, là thứ cản trở công việc kiếm tiền của bà. Vì tôi mà một cô gái trẻ đẹp được biết bao anh đại gia săn đón bỗng bị hạ bệ xuống thành người quét dọn, còn suýt bị chủ đuổi đi.

Vậy nên bao nhiêu uất ức mẹ trút cả lên tôi, bào thai vì sự sơ suất của mẹ mà xuất hiện trên đời.

Suốt quãng thời gian thai kỳ chẳng có món ngon tẩm bổ, không một cốc sữa bầu hay viên thuốc bổ. Ngày qua ngày chỉ là những cú đấm mạnh, những lời phẫn uất đay nghiến, nhiều đến mức nó ăn cả vào tiềm thức của một bào thai.

Rồi ngày trở dạ tôi cũng tới, tôi vừa chào đời mẹ đã vội vã giao cho bà Năm, người mà mẹ thuê từ trước, đến một giọt sữa mẹ tôi cũng chẳng được nếm thử. Cứ thế tôi lớn lên bằng những tiếng ầu ơ của bà Năm, người mẹ thứ 2 của đời tôi.

Chồng bà bỏ theo vợ bé từ khi đứa con đầu lòng của bà chưa chào đời. Cuộc sống những năm mới giải phóng vô cùng khó khăn, nhưng bà vẫn cố gạt nỗi đau để chăm lo cho con. Nhưng ông trời một lần nữa lại tàn nhẫn với bà khi đang tâm cướp đi đứa con bé bỏng của bà. Năm ấy con bỏ lại bà mà đi khi chưa đầy tháng. Một mình bà cứ thế vò võ sống quá nửa đời người trong cô đơn.

Rồi bà gặp mẹ tôi, được mẹ thuê để chăm sóc cho tôi, bà chẳng do dự mà gật đầu. Bà xem tôi như báu vật, bao nhiêu tình cảm bà dồn cả cho tôi. Cả đời bà tằn tiệm không dám ăn, không dám tiêu, để dồn cả cho tôi, một đứa bé chẳng chung máu mủ gì.

Ngày tôi vào lớp một, bà còn vui hơn cả tôi khi được chứng kiến một bước trưởng thành của cô cháu gái. Tôi nhìn bà cười mà vô thức cười theo, lòng cứ ngỡ cả đời này sẽ được sống mãi trong tình thương của bà.

Trong ký ức của tôi hình ảnh bà giống như một bà tiên giáng trần, đưa tôi vào thế giới của những câu chuyện cổ tích, những câu hát ru ngọt ngào tràn ngập tình yêu thương. Sự quan tâm, săn sóc và quãng thời gian quý báu được ở bên bà là những khoảnh khắc thiêng liêng ghi sâu trong tâm trí và cuộc đời tôi, cả đời này tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên được quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc ấy.

Cả dãy nhà gần chợ đó có lẽ chỉ có nhà tôi là sập xệ đến đáng thương. Phần vì chỉ có 2 bà cháu, gia cảnh cũng không mấy dư giả nên bà không dám xây cất, cơi nới. Tôi thì cứ sống trong những tháng ngày hạnh phúc nhất đời mình với sự yêu thương và đùm bọc mà chẳng bao giờ nghĩ rằng nhà mình xấu đẹp như thế nào, đối với tôi đó đơn giản là tổ ấm.

Ngôi nhà của bà mái được lợp bằng proximang, Vào mùa hạ, những cơn mưa rào đổ ập đến lúc nửa đêm khiến chúng tôi chẳng thể nào chợp mắt. Nước mưa trên mái tôn cùng với tiếng sấm sét ngoài trời như trăm ngàn chiếc búa đang đập phá mái nhà của hai bà cháu.

Tôi sợ vì tiếng lộp bộp quá to của những giọt nước va vào mái proximang hãy còn nóng hôi hổi, nên cứ ôm chầm lấy bà. Bà thương lắm, nhưng chẳng biết làm thế nào. Nhưng lúc đó tôi đâu biết rằng đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mà mình chẳng bao giờ có lại. Khi mà được cảm nhận hơi ấm và tình thương của bà tôi càng yên lòng hơn.

Đến năm tôi lên 8 tuổi thì bà Năm qua đời, bà thương tôi hơn máu mủ nên di chúc để lại cho tôi căn nhà nhỏ ấy. Chỉ tiếc là tôi vô dụng nên đã bị mẹ đem bán lấy tiền mở một quán massage để hành nghề.

Kể từ đó tôi chuyển về sống cùng mẹ, sống cùng với cái nghề mà cả xã hội này coi khinh.

Mẹ tôi đa phần làm việc vào ban đêm, con ban ngày thì ngủ. Những ngày đầu tôi khóc nhiều thét lên vì thức giấc chỉ thấy một màn đêm, không thấy mẹ đâu. Tôi đã quen mỗi lần tỉnh giấc luôn thấy bà nằm bên, được bà nhè nhẹ xoa lưng để tôi có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nay tỉnh dậy ở một căn phòng lạ lẫm, lại chẳng có ai bên cạnh khiến tôi cứ thế òa khóc nức nở.

Nhưng sau này bị mẹ mắng chửi nhiều tôi cũng phải tự học cách quen dần với việc lọ mọ ban đêm một mình:

– Vì cái ngữ báo cô như mày tao mới phải vất vả đêm hôm, không biết điều còn khóc lóc cái gì. Sao mày không chết quách đi cho tao đỡ khổ hả Nguyên?

Chỉ duy nhất vào một đêm mưa bão, nghe tiếng mưa gió, sấm sét vần Vũ ngoài kia tôi sợ quá mới ôm gối đi tìm mẹ. Đêm nay bão về, lý ra mẹ sẽ nghỉ nhưng có một vị khách quen ghé tới nên mẹ lại bỏ mặc tôi một mình mà đi ra.

Mặc cho tôi ngồi co rút nơi góc giường mẹ vẫn lạnh lùng đóng cửa, căn phòng này so với căn phòng năm xưa tôi ở cùng bà Năm thì đẹp đẽ hơn nhiều. Chỉ tiếc là không có một chút hơi ấm nào của tình thương.

Một mình tôi vừa ôm gối khóc vừa đi tìm mẹ trong đêm, ba phòng rồi mà chẳng thấy mẹ đâu. Mãi tới phòng thứ 4 tôi mới nghe thấy tiếng mẹ hổn hển nói:

– Đúng rồi anh yêu… ah… mạnh… mạnh nữa lên anh…

Trong đầu đứa bé non nớt khi ấy nào đâu biết gì, chỉ cảm thấy vui khi tìm được mẹ nên cứ vô tư mà mở cửa bước vào. Đập vào mắt tôi là hình ảnh mẹ và người đàn ông kia đang lõa lồ quấn lấy nhau. Hoan lạc đến mức chẳng biết đến sự xuất hiện của tô cho tới khi tôi cất tiếng gọi:

– Mẹ

Tôi cứ ngỡ mình sẽ được mẹ ôm vào lòng vỗ về như ngày bà Năm còn sống, nào ngờ mẹ dáng thẳng cho tôi một cái bạt tai rồi chửi:

– Con ranh này, mày sang đây làm gì, cút ngay về phòng.

Cơ thể mẹ không một mảnh vài che thân, không một chút ngại ngùng mẹ kéo tay hẩy mạnh tôi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Cũng từ đó tôi không còn khóc gọi mẹ mỗi đêm, dù có bất cứ chuyện gì cũng đều cắn răng chịu đựng một mình. Một đứa bé chưa đầy 9 tuổi buộc phải học cách tự lập để tổn tại được ở nơi nhơ nhớp này.

Ngày ấy tôi còn bé tôi không biết chính xác mẹ đang làm gì. Nhưng đó là lúc bé thôi. Khi lớn lên tôi mới hiểu công việc kiếm được nhiều tiền ấy là “làm gái”, là bán thân nuôi miệng.

Những người đàn ông tối nào mẹ cũng lả lơi mời gọi mà mẹ tôi gọi là khách hàng ấy là ông chủ trả tiền cho mẹ tôi, họ vui đùa thỏa thích rồi vứt vào mặt mẹ tôi những đồng tiền tung tóe. Lớn lên tôi mới hiểu mình đã sống như thế nào, những đồng tiền mẹ tôi kiếm ra trong suốt bao năm qua nó thật bẩn.

Tôi sợ mỗi lần bước chân ra ngoài, sợ bị người ta chỉ trỏ rồi bình phẩm:

– Mẹ nó làm gái đấy.

❌ Truyện mới nên rất mong được mọi người ủng hộ ạ!

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (63 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN