Con Hoang
Phần 11
Chương 11- Cuộc gọi nhỡ…
Lòng rất muốn hỏi anh cho rõ ràng nhưng lại chẳng thể mở lời nên cứ mãi lặng im. Anh ngỡ tôi có chuyện gì nên lo lắng hỏi:
– Nguyên, em sao thế?
– …
– Nguyên ơi, sao không trả lời anh, Nguyên, có chuyện gì thế?
– À, em… không có gì đâu. Anh Thuật, anh nói quá khứ của em, là… sao?
Thuật thở dài rồi trả lời tôi:
– Thì chuyện em mặc cảm vì em là trẻ mồ côi nên không dám nhận lời yêu anh đúng không?
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
– Mồ côi?
– Thì chẳng phải u Duyên nói em là trẻ mồ côi, u thương nên nhận làm con nuôi còn gì.
Thế mà tôi cứ tưởng anh đã biết về quá khứ nhưng vẫn chấp nhận yêu tôi, tôi chẳng thể gọi tên cảm xúc trong lòng mình lúc này, tâm trạng cũng vì thế mà trùng xuống.
Tình cảm của tôi dành cho anh đến hiện tại đã được gọi là khắc cốt ghi tâm, tôi cũng chẳng thể dùng dằng mãi để làm mất thời gian của cả hai.
Chị Thoa nói đúng:
– Trốn tránh không phải là cách, đâu em à. Thuật nó yêu em thật lòng nhưng nếu em cứ từ chối mãi nó cũng có lúc nản chí mà rút lui. Chi bằng có gì khúc mắc em cứ nói hết với Thuật, nếu cậu ấy thương em sẽ không vì quá khứ bỏ rơi em. Còn nếu không thì em cũng không phải đau lòng suy nghĩ.
– Nhưng mà em…
– Nghe chị nói này, nếu em không chịu đối mặt với nó, trực tiếp giải quyết hết khúc mắc thì cái ung nhọt trong lòng em cũng mãi mãi không bao giờ có thể chữa lành. Quá khứ của em là thứ em không thể thay đổi, hơn nữa em là nạn nhân em không có lỗi gì cả thế nên đừng để đánh mất cơ hội em à.
Chị siết chặt tay như truyền thêm cho tôi sức mạnh, tôi như con nhộng, nhờ có chị mà có thêm quyết tâm phá vỡ kén để chui ra ngoài. Có lẽ đã đến lúc tôi nói cho anh nghe về những khúc mắc trong lòng tôi, vừa là để cho nhẹ lòng, vừa để thử xem tình yêu anh dành cho tôi lớn tới đâu. Nếu tình yêu anh dành cho tôi đủ lớn, tôi tin anh có thể bỏ qua quá khứ kia của tôi.
Tôi quyết định dành nguyên buổi tối hôm ấy để viết cho Thuật một bức thư dài gửi trong mail. Bức thư kể về cô bé bị mẹ ghét bỏ ngay từ khi mới thành hình rồi đến khi sinh ra mẹ cũng đưa cho người khác nuôi, ngoài gửi tiền chăm nuôi thì mẹ chẳng có một chút gì giống với một người mẹ. Thế rồi bà Năm mất, tôi về ở với mẹ, bạn bè vốn đã coi thường nay lại càng khinh rẻ thêm. Chán đời tôi nghỉ học, cũng từ đó tôi bị mẹ đẩy 1 chân vào địa ngục trần gian.
Mẹ để mặc cho những gã đàn ông trêu ghẹo tôi, thậm chí còn dùng trinh tiết của tôi đem bán kiếm tiền. Nếu không phải có bà năm phù hộ có lẽ giờ này tôi cũng giống mẹ, là gái cho người ta chơi.
Cũng nhờ bà Năm chỉ dẫn tôi mới có thể gặp bác gái, tưởng rằng cuộc đời tôi từ đây sẽ bớt đi màu u ám, nào ngờ ông Tú lại xuất hiện. Chính lão ta là kẻ đã khiến tôi phải bỏ xứ mà đi.
Với mẹ dù có giận, có hận tới đâu thì khi nghĩ đến công sinh thành của bà lòng tôi cũng nguôi ngoai đôi chút. CÒn với ông ta, tôi chỉ hận bản thân quá hèn nhát không thể đưa sự thật ra ánh sáng, hận không thể xé xác phanh thây ông ta…
Viết tới đâu từng ký ức đau thương lại hiện về tới đó, từng chút, từng chút một cứa vào tim gan tôi đến ứa máu. Đau đấy, nhưng được nói hết với Thuật lòng tôi lai thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, ngày hôm nay dù anh có quyết định thế nào tôi cũng không bao giờ hối hận.
——–*——–*——
Một ngày… hai ngày… tới tận ngày thứ 3 vẫn chẳng nhận được sự hồi âm từ anh. Vậy là đã rõ, đến ngay cả Thuật, người mà luôn nói yêu tôi hơn chính bản thân mình lại chẳng thể bao dung cho quá khứ của tôi. Vậy là hết, người đã cùng tôi xây bao mộng đẹp cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi.
Đau đớn, thất vọng tôi như một cái xác không hồn cả ngày chẳng thiết gì ăn uống, người lúc nào cũng mệt mỏi. Chị Thoa nhìn biểu hiện của tôi cũng đoán được phần nào nên ôm tôi vào lòng an ủi:
– Thôi em ạ, xem như duyên hai đứa mỏng, đừng nghĩ nhiều, một người ngay cả đến quá khứ cũng không thể bỏ qua thì không đáng để tiếc.
– Chị ơi.. nhưng mà em đau…
– Chị biết, chị hiểu cảm giác hiện tại em đang phải chịu đựng, nhưng em phải hiểu quá khứ của em là thứ không thể thay đổi, như thế cũng tốt, chứ không để đến lúc sâu đậm rồi lại đau hơn.
Tôi òa khóc tron lòng chị, khóc đến cạn kiệt sức lức mới nức nở nói:
– Tại sao ai cũng lấy quá khứ ấy ra để khinh thường em, em đâu có được chọn nơi mình sinh ra, em cũng đâu muốn bị người ta cưỡng hiếp. Rõ ràng người đau, người tổn thương nhất là em, vậy mà ai cũng lấy đó làm cái cớ để xát muối vào vết thương của em. Tại sao chứ.
– Nguyên, những người ấy không đáng để cho em bận tâm. Em phải nhớ, dù thế nào vẫn còn mẹ, còn các chị luôn yêu thương em. Mạnh mẽ lên cô gái.
– Em không làm được… thà rằng anh ấy nói với em một câu chắc em sẽ không đau thế này…
Chị Thoa giật mình nâng người tôi thẳng dậy mà hỏi:
– Hai đứa chưa nói gì với nhau?
Tôi đau khổ gật đầu xác nhận, chị ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Đằng nào cũng lỡ đau rồi, em cứ điện thẳng cho cậu ta hỏi cho rõ ràng, có như thế em mới thôi dằn vặt bản thân mình được.
– Thôi, người ta im lặng thì mình phải tự hiểu chứ.
– Không được, quan điểm của chị là cái gì cũng phải rõ ràng, hỏi đi, không gọi được thì nhắn tin, phải có một câu trả lời cụ thể. Đau đấy nhưng đau 1 lần rồi thôi còn hơn em cứ day dứt cả đời.
Tôi đắn đo, với tôi sự im lặng của Thuật chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Nhưng với chị Thoa thì khác, chị muốn có chuyện gì cũng phải nói thẳng với nhau, chị thấy tôi cư chần chừ mãi thì dọa
– Không nhưng nhị gì hết, gọi đi, không gọi được thì để chị gọi cho mẹ để mẹ hỏi.
Vì sợ khiến bác gái phiền lòng nên tôi miễn cưỡng bấm máy gọi cho Thuật, hôm nay đã là ngày thứ 5 chúng tôi không liên lạc với nhau, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ biết phía bên kia vẫn vang đều lên tiếng tút tút báo hiệu đang kết nối cuộc gọi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!