Con Hoang
Phần 8
Chương 8 – Đi hay ở?
Bác gái càng hỏi, tôi càng hoảng loạn òa khóc, khóc để mong cho bao dồn nén lâu nay trôi cả theo dòng nước mắt. Bác thấy tôi khóc đến lạc giọng thì càng khẳng định hơn những nghi ngờ trong lòng.
Dỗ dành cho tôi nín bác mới ân cần hỏi:
– Có mẹ đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con, có chuyện gì con nói mẹ nghe đừng giữ trong lòng. Nếu ông ấy dám làm tổn hại con mẹ nhất định sẽ hỏi tội ông ta.
Tôi nhìn bác, chẳng biết nên tiếp tục chịu đựng hay nói hết mọi chuyện cho nhẹ lòng. Bác thấy tôi vẫn im lặng thì nói tiếp:
– Có phải ông ấy xô ngã con, ông ấy không muốn con ở nhà này nên đuổi con đi bằng cách đó đúng không?
Tôi lắc lắc cái đầu đáp:
– Không, là con… tự..tử..
Nghe được mấy lời ngắt quãng ấy tay chân bác gái đột ngột lạnh ngắt, bác sửng sốt mất mất giây rồi lại hỏi liên hồi:
– Tự tự, con vừa nói con tự tử, con nghĩ cái gì mà dại dột như thế, sao con lại đi tìm cái chết? Nói đi, ông ta làm gì con mà đến mức ấy hả?
– Con…
– Con không coi mẹ là mẹ, không tin tưởng mẹ nên quyết không nói đúng không?
– Không phải… là con sợ…
– Sợ cái gì?
– Sợ mẹ buồn.
Một lần nữa sắc mặt bác lại thay đổi, có một chút buồn, một chút đau lòng và cả một chút bất lực. Bác ôm chặt tôi vào lòng mà vỗ về:
– Con nghĩ nhìn con thế này mẹ sẽ không buồn hay sao? Mẹ đau lòng khi con không thể tâm sự mọi thứ với mẹ, đau lòng khi con cứ âm thầm chịu đựng một mình như thế. Mẹ có cảm giác mẹ chưa đủ thân thuộc và tin tưởng nên con mới không muốn nói hết khúc mắc trong lòng cho mẹ nghe.
– Không phải, mẹ đừng nghĩ như thế, trên đời này chỉ còn lại một mình mẹ thương con, mình mẹ tốt với con thì làm sao con lại không tin tưởng mẹ được cơ chứ.
– Vậy con nói đi, nói mẹ nghe xem ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Giữ một bí mật đau lòng để mọi người cùng vui vẻ đã là quá sức chịu đựng với tôi, tôi sắp nổ tung, sắp không thể nào chịu đựng được nữa. Tôi chợt nhận ra nếu cứ mãi chịu đựng một mình sẽ có ngày ông ta lại làm hại tôi lần nữa, mà bác gái cũng chưa chắc đã cảm thấy vui khi tôi như thế.
Ngẫm nghĩ một lát tôi quyết định nói hết mọi chuyện với bác, bác nghe xong thì bàng hoàng nhìn tôi đầy xót xa, sau đó ôm chặt lấy tôi đau lòng mà khóc nấc lên:
– Khổ thân con tôi, tại sao không nói với mẹ, tại sao cứ chịu đựng một mình thế hả con.
– Vì con sợ mẹ buồn.
– Con bé ngốc này, có chuyện gì phải nói với mẹ chứ chịu đựng như thế là làm sao. Cũng tại mẹ, mẹ sơ xuất nên làm con khổ, mẹ xin lỗi.
Bác cứ tự dằn vặt bản thân vì không thể bảo vệ cho tôi, dằn vặt vì đã để tôi ở nhà một mình với ông ta, dằn vặt vì đã không nhận ra mọi chuyện sớm hơn. Nhìn bác đau đớn tự trách mình lòng tôi cũng tê tái theo, hai bác cháu cứ thế ôm nhau mà khóc lóc. Những nếp nhăn trên gương mặt bác cũng xô cả lại với nhau, chứa đựng đầy nước mắt ở trong đó. Lúc ấy nhìn bác tôi chợt cảm thấy hạnh phúc, thấy vui vì được bác yêu thương, chở che. Xen lẫn trong niềm hạnh phúc ấy là nối buồn từ sâu thẳm trong tim vì tôi đã từng hứa sẽ không làm bác buồn nhưng lại không làm được. Lòng tôi đau thắt lại khi thấy bác vì thương tôi mà tự trách cứ bản thân mình.
Tôi muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể mở lời chỉ có thể lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt cho bác. Một hồi lâu sau bác gạt nước mắt đứng dậy đi lên trên tầng, tôi biết bác muốn đi đâu nên níu tay lại nhưng bác gạt ra mà bảo:
– Con cứ để mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng cho con.
– Đừng, con sợ, sợ mọi người biết lại khinh con…
– Con không làm gì sai nên không phải sợ, ông ta là thứ cầm thú, ông ta làm sai thì phải bị pháp luật trừng trị.
Toàn thân tôi run lên, cố lắm mới có thể nói ra được nỗi sợ đang âm ỉ trong lòng tôi:
– Nhưng… ngày trước mọi người cũng khinh thường, sỉ nhục con… chỉ vì có mẹ.. làm gái. Con sợ lắm, con không muốn những ngày tháng ấy lại tiếp tục lặp lại, không muốn đâu mẹ ơi.
Bác gái nhìn tôi hoảng loạn thì khựng lại, tôi phải van xin rất nhiều bác mới dịu xuống:
– Được rồi, có mẹ đây rồi, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương con nữa. Mẹ hứa không làm lớn chuyện, hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con, đừng sợ nữa…
Lúc này tôi mới thôi run rẩy ôm chặt lấy bác, cảm nhận từng hơi thở khó nhọc phát ra từ lồng ngực của bác. Bác đang giận, nhưng vì tôi nên phải nhịn xuống. Ngày hôm ấy bác đã giữ đúng lời hứa, không làm lớn chuyện mà chỉ đuổi ông ta đi cùng lời cảnh cáo:
– Ngày hôm nay tôi vì con bé nên tha cho ông, nếu ông không biết điều mà còn cố tình làm tổn thương tới con bé tôi dù có chết cũng phải kiện ông.
Đêm ấy bác không thể nào chợp mắt vì thương tôi, hình như trong sâu thẳm trong lòng bác vẫn luôn tự trách mình vì không thể bảo vệ được cho tôi. Nên bác càng dành nhiều tình cảm cho tôi hơn, bác xót xa cho tôi nhiều như chính tôi luôn xót xa cho cuộc đời và số phận của bác.
Bản thân tôi biết việc tôi bị cưỡng hiếp hoàn toàn không phải lỗi của bác, tôi không muốn bác vì suy nghĩ ấy mà đổ bệnh nên xoay người ôm bác mà nói:
– Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, đó không phải lỗi của mẹ.
– Không là mẹ, mẹ đã không lường trước được sự việc, đã để con ở nhà một mình với con thú dữ ấy nên mới sảy ra cơ sự này.
– Mẹ à, mẹ đừng như thế được không, mẹ cứ thế này con đau lòng lắm. Không phải lỗi của mẹ đâu, mẹ đừng tự trách mình nữa mẹ nhé.
Bác khẽ thở dài vỗ nhẹ lên tay tôi như ngầm đồng ý. Bác và bà Năm chính là bà tiên chiếu sáng cho cuộc đời tăm tối của tôi. Dù cuộc đời có nghiệt ngã tới đâu, chỉ cần có bác yêu thương tôi sẽ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.
Ngày tháng tôi bị đau Thuật cũng thường xuyên qua thăm, khi thì anh mua cho tôi ít đồ ăn vặt mà tôi thích, lúc lại chỉ đến để ngồi kể chuyện phiếm cho tôi vui. Không một ai ngoại trừ bác và lão ta biết tôi tự tử, ai cũng nghĩ là do tôi sảy chân ngã nên cứ động viện tôi tĩnh dưỡng cho mau lành bệnh.
Chẳng biết tôi có để lộ tình cảm của mình ra bên ngoài hay không mà bác lại tinh ý nhận ra:
– Con thích thằng Thuật rồi có phải không?
– Có đâu mẹ, con chỉ coi anh ấy là bạn thôi.
– Mẹ nhìn mắt con là mẹ biết, thích sao không nói ra, thằng thuật nó cũng tốt tính, chỉ mỗi cái gia cảnh hơi khó khăn một chút, nhưng mà không sao, sau này về hai đứa bảo ban nhau làm ăn khắc sẽ khấm khá.
Tôi cười buồn mà giải thích:
– Không phải con chê anh ấy nghèo, mà con tự thấy mình không xứng với người ta..
Bác nhìn tôi, ánh mắt như muốn gánh giúp tôi nỗi buồn mà an ủi:
– Con đừng nói thế, con là một đứa trẻ ngoan, con không có lỗi gì cả, là tại ông trời thử thách con quá nhiều mà thôi.
– Không đâu, là do anh ấy chưa hiểu hết về hoàn cảnh của con, biết rồi thì cũng sẽ coi thường con như bao người khác mà thôi.
– Mẹ không nghĩ Thuật nó như thế, sao con không thử mở lòng mình một lần?
Bác gái dù có thương tôi đến đâu cũng chẳng thể nào hiểu hết được suy nghĩ trong lòng tôi, bởi đơn giản là vì bác chưa từng trải qua những ngày tháng tăm tối ấy, nên mãi không thể hiểu được cảm giác khi bị cả thế giới khinh rẻ là thế nào.
Dù cho Thuật có không quan tâm đến xuất thân của tôi, anh cũng sẽ cảm thấy không vui khi sự trinh trắng của tôi không còn. Dù cho là tôi bị cưỡng ép nhưng tôi vẫn cảm thấy điều đó vô cùng khó chấp nhận.
Chưa kể mỗi khi gia đình có giỗ chạp ông ta lại trở về, vì tôi và bác đang sống trên đất ông cha, vì ông ta là con trai duy nhất trong nhà nên bắt buộc phải để ông ta vào nhà thắp hương. Mỗi lần như thế tôi lại sợ hãi đến mất ngủ, quá khứ ấy ám ảnh tôi đến tận mấy ngày hôm sau mới tạm bình ổn trở lại.
Sau thấy tôi mãi không thể nào thoát ra khỏi bóng đen của quá khứ nên bác quyết định cho tôi vào trong nam với chị Thoa, Tôi không nỡ xa bác nhưng đây lại là giải pháp tốt nhất đối với tôi. Cuộc đời vốn nghiệt ngã, tôi không thể nào làm khác được.
Khi biết tin tôi đi Thuật đã tới nhà tiễn tôi, trái với vẻ hoạt bát thường ngày, hôm nay anh chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn tôi chẳng nói một tiếng nào. Tới tận khi tôi chuẩn bị lên tàu anh mới vội vã chạy lại níu tay tôi lại nói:
– Nguyên, ở lại được không em?
❌ Chương này đủ 550 like và 55 share em mới lên chương mới nha cả nhà. Chứ nhìn tt em buồn lắm ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!