Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái


Chương 24


Sau khi tan học, Phó Hiển bị Đông lão sư kêu đi văn phòng.

Thịnh Hoan nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa phòng học, thở dài, rũ mắt nhìn sách vở, tâm tình treo ngược cành cây, rồi sau đó gục người xuống bàn.

Hứa Hạ nhìn qua, nhỏ giọng dò hỏi: “A Hoan, cậu cùng Phó Hiển hắn……”

Thịnh Hoan bất đắc dĩ bĩu môi nói, “Cậu cũng đừng hỏi, tớ cùng hắn quan hệ gì gì đó đều không có, tớ hiện tại cũng phiền, Đông lão sư khẳng định đang hoài nghi tớ.”

Nghe vậy, Hứa Hạ vỗ vai cô, ra vẻ không sao đâu mà nói: “Không cần để ý đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần trong lòng cậu không có vấn đề gì, ngồi cùng với ai cũng như nhau, thành tích cậu vẫn sẽ tốt, lão sư cùng mọi người vẫn nể phục cậu.”

Thịnh Hoan che mặt, thanh âm rầu rĩ, “Phiền chết đi được.” Mặt nhăn thành một đường, làm cái gì đều không có tinh thần.

Hứa Hạ: “Vậy cậu đi văn phòng nghe ngóng một chút, Đông lão sư cùng Phó Hiển đang nói cái gì? Đúng rồi, Đông lão sư không phải nói cậu tan học đi văn phòng lấy phiếu điểm sao, mau đi a.”

“Đúng vậy.” Thịnh Hoan đứng lên, “Cậu không nói, tớ thật sự là đã quên.” Dứt lời, liền dùng tay đẩy ghế, vội vã chạy về hướng văn phòng.

Không nghĩ tới, ở cửa ra vào của văn phòng đụng phải Phó Hiển.

Trong lúc tan học, ở đám người chen chúc hành lang, hắn vẫn là bình chân như vại, cúi đầu, trên trán tóc mái lắc nhẹ, đôi tay cắm ở túi quần, nện bước không chút để ý, áo khoác cứ như vậy rất phong phanh, không kéo khóa.

Trên mặt không có biểu tình gì.

Thịnh Hoan thẳng sống lưng, hơi cúi đầu, bước vội vã không muốn đụng tới hắn.

Tạ Đông vừa thấy đến Thịnh Hoan, nhàn nhạt nói, “Đã tới?” Hình như là biết cô muốn tới, bộ dáng cố ý chờ.

Nghe mấy lời này cứ thấy sai sai, Thịnh Hoan nhấp miệng cười khẽ, giải thích, “Em là tới lấy phiếu điểm.”

Tạ Đông “Ừ” một tiếng, lấy tờ giấy đưa cho cô.

Thịnh Hoan tiếp nhận nhìn thoáng qua, đoạn xoay người liền đi.

“Thịnh Hoan?”

Thịnh Hoan xoay người nghi hoặc nhìn chủ nhiệm lớp. Tạ Đông khụ hai tiếng, vẫy tay, thử thăm dò hỏi:

“Em thật sự không muốn ngồi cùng Phó Hiển sao?”

Thịnh Hoan đem những lời này ở trong đầu phân tích một lần, nhìn thẳng Tạ Đông, mở to mắt to hồ nghi mà nhìn hắn, “Dù cho có ngồi cùng ai đi chăng nữa, khi đi thi không phải là tự lực cánh sinh hay sao? Em thấy không có gì khác nhau cả?”

Chủ nhiệm lớp chính là rất tinh quái, hệt như một con cáo già.

Tạ Đông gật gật đầu, trên mặt biểu tình thoải mái chút, rồi sau đó lại thấm thía nói: “Thi tháng lần này, lý hóa điểm em cũng bị kéo xuống mấy phân, người đứng thứ hai cũng theo sát đuôi em, em muốn lý giải như thế nào?”

Thịnh Hoan: “Lý hóa đối với em mà nói có điểm khó khăn, ngày thường thời gian để củng cố không nhiều, sau này em sẽ cố gắng hơn.”

Tạ Đông gật gật đầu: “Cho nên thầy nghĩ, Phó Hiển nói cũng có đạo lí, hai người ngồi cạnh nhau, bổ sung cho nhau, có lẽ phương pháp học lý hóa của em không có hiệu quả.”

Thịnh Hoan: “……”

Thịnh Hoan cầm phiếu điểm vẻ mặt như bị ức hiếp ra khỏi văn phòng.

Thầy có cái ý tứ như vậy, khẳng định là muốn cô ngồi cùng Phó Hiển đi?

Ai……

Cô là thật sự tò mò, Phó Hiển là thuyết phục Tạ Đông như thế nào.

Trở về phòng học, vừa lúc vào lớp.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục, bị chủ nhiệm lớp chiếm dụng để đổi chỗ ngồi.

Trong phòng học ồn ào còn hơn cả cái chợ.

Hứa Hạ vẻ mặt buồn rười rượi “A Hoan, tớ rất luyến tiếc cậu a.”

Thịnh Hoan cũng u sầu đầy mặt, nói: “Bằng không tan học chúng mình đi tìm thầy, nỗ lực một chút, có lẽ sẽ được đổi chỗ lại.”

Nghe vậy, Hứa Hạ trộm nhìn Chu Kỳ phía sau, cười gượng,

“Không có việc gì đâu, có đề nào tớ không hiểu sẽ về KTX hỏi cậu.”

Thịnh Hoan: “……” Quả nhiên lật mặt nhanh như lật bánh.

Trọng sắc khinh bạn.

Chỗ ngồi mới của cô gần hành lang, là dãy đầu tiên từ ngoài vào trong, hàng thứ ba, Phó Hiển đã thu thập đồ đạc xong xuôi, đang gác chân lên ghế chơi điện thoại.

Thịnh Hoan ôm sách vở, cầm ly nước chậm rì rì mà đi qua.

Ở trước mặt hắn dừng bước, lãnh đạm lại xa cách nói: “Phiền cậu nhường chỗ.”

Phó Hiển ngẩng đầu, nhìn cô một cái, khóe miệng hiện ra độ cung rất nhỏ, đứng dậy cho cô đi vào.

Nụ cười kia, làm Thịnh Hoan cảm thấy rất là chói mắt, thế là sau khi đi vào trong, cô ngồi làm bài tập luôn.

Phó Hiển không ngốc, nhìn ra được cô không có hứng thú, một lát sau liền bỏ xuống dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêng đầu nhìn cô.

Thịnh Hoan đem tóc vuốt ra sau tai, cúi đầu, lấy bút kẻ một đường ở giữa hai cái bàn, “Cậu không được lấn át qua phần bàn này của tớ.”

Phó Hiển hỏi: “Vì cái gì?”

Thịnh Hoan đáp lại: “Ảnh hưởng đến chuyện học tập của tớ.”

Hắn di di ghế, theo bản năng mà câu môi cười một cái, âm điệu càng thấp, mang theo mị lực, “Nếu tớ lấn qua thì làm sao?”

Thịnh Hoan từ từ thở hắt ra một hơi, ngước mắt nhìn hắn, “Vậy cậu muốn như thế nào?”

Phó Hiển cười xem cô, đuôi mắt nhướng lên,

“Cậu nói quy tắc, tớ khẳng định nghe cậu nha.”

Thịnh Hoan nói: “……” Cô đã cạn ngôn thật rồi, đơn giản là mặc kệ hắn, lo học thôi.

Từ sau khi Hứa Hạ ở bên cạnh Chu Kỳ, cô cũng đi ăn cơm chung luôn với bọn họ, nhưng không ngờ mấy ngày nay lại độc cô lai vãng.

Cô qua loa cơm nước xong liền ở phòng học nghỉ ngơi, ghé vào trên bàn, đầu gối lên khuỷu tay, nhắm hai mắt thả lỏng.

Đặng Lễ từ bên ngoài tiến vào, đôi mắt nhìn chung quanh phòng học một vòng, đi tới nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn cô, ôn nhu mà gọi một tiếng, “Thịnh Hoan?”

Thịnh Hoan chậm rì rì ngẩng đầu, nghi hoặc “Hả” một tiếng.

Đặng Lễ: “Thầy Đông gọi cậu lên văn phòng.”

Cô hả một tiếng đứng lên, tiếp theo lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đặng Lễ lắc đầu: “Tớ chỉ là đi ngang qua văn phòng, Đông lão sư bảo tớ chuyển lời cho cậu.”

Thịnh Hoan: “Cảm ơn cậu.” Đè đè huyệt Thái Dương, ra khỏi chỗ đi ra ngoài.

Sau giờ trưa, qua cơn mưa trời lại sáng, có một tia ấm dương ở giữa không trung, tản ra quang mang nhàn nhạt, nhiếp nhân tâm hồn, quảng bá thất truyền đến du dương mà vui sướng tiếng ca.

“…… Xem hoàng hôn ở sân thể dục thượng sái lạc / kia mặt khắc quá ái ai tường vây đã loang lổ / hoa lại khai thời điểm / các đều có tương lai phải đi / làm tớ nói thanh trân trọng / từng có quá mộng cũng không hề ngây thơ / thời gian cứ như vậy một chút một chút vội vàng trốn / chúng tớ không bao giờ có thể trở lại kia khi còn nhỏ / đi học viết thư tình cùng nhau trốn học đá cầu / còn có những cái đó cùng tớ dắt quá tay……”*

(*) Bài này mình tìm mãi không ra, mọi người ai biết hãy comment nha!

Cuối hành lang, cửa văn phòng khẽ khép, Thịnh Hoan ghé lỗ tai vào nghe, bên trong thực an tĩnh, hẳn là đều đang nghỉ trưa, liền giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Giây lát sau, bên trong truyền đến tiếng Tạ Đông, “Vào đi.”

Thịnh Hoan đẩy cửa ra đi vào, “Thầy tìm em có việc?”

“Tháng 11 này, trường chúng ta khoảng trung tuần sẽ tổ chức Hội thao mùa đông, em có kinh nghiệm trong việc này rồi, về lớp lựa chọn vài bạn, trước ngày 10 nộp danh sách lên cho thầy, đem cái giấy thông báo này về dán lên, vừa mới thi tháng xong, nên thả lỏng một chút.”

Tạ Đông đưa qua tờ giấy, Thịnh Hoan bên nghe, bên lật xem tờ giấy trên tay, “Thông báo Đại hội Thể thao Mùa đông” “Tên báo danh” “Những việc cần chú ý”.

Chỉ chốc lát sau, Thịnh Hoan cầm trang giấy vào phòng học, ở bảng sau dán lên.

Thấy vậy, mấy bạn học tò mò mà vây lại, “Lớp trưởng, lại có thông báo gì mới à?”

“A, thì là là Đại hội Thể thao, được được.”

“Tất cả có cần thiết phải tham gia không.”

“……”
Cái này giữa trưa, bàn học Thịnh Hoan bị vây quanh đến mấy lớp người, dù gì cũng phải làm, làm trước luôn cho xong, hơn nữa còn có thể có nhiều thời gian lựa chọn.

“Lớp trưởng, tớ ghi danh chạy nhanh 100 mét nữ.”

“Tốt.”

“Lớp trưởng, tớ ghi danh chạy nhanh 100 mét nam.”

“Nhẹ nhàng như vậy đối với cậu rất là dễ dàng, hay là cậu đăng kí thêm hạng mục nữa.”

“…… Vậy lại thêm cái nhảy xa.”

“Tốt.”

Vài phút qua đi.

“Lớp trưởng, tớ ghi danh chạy 400 mét nữ.”

“Cái này báo danh rất nhiều, còn thừa lại chạy đường dài 800 với nhảy cao, nhảy xa.”

“Vậy thì cho tớ cái chạy đường dài đi.”

“Tốt.”

Buổi chiều một chút, tới gần giờ vào lớp, Hứa Hạ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Thịnh Hoan bị vây quanh bởi một đống người, cũng tới cọ cọ chút nhiệt.

Từ miệng người này đến miệng người kia, biết được tháng 11 có Đại hội Thể thao.

Chờ toàn bộ người đều báo xong rồi, cô mới đi qua, ngồi ở chỗ Phó Hiển, cười hì hì nói: “A Hoan, còn thừa cái hạng mục gì a?”

Thịnh Hoan ngẩng đầu nói: “Còn thừa chạy đường dài 800m nữ với nhảy cao nhảy xa.”

“Bất qua hay là tớ để lại cho cậu cái chạy nhanh 100m với nhảy cao được không?”

Hứa Hạ tươi cười, “Hừ” một tiếng, “Tớ liền biết sự tình không đơn giản như vậy.”

Thịnh Hoan xoa xoa lỗ tai, lấy lòng cười, “Cậu cao như vậy, không đi thi rất là phí a, đến lúc thi đấu, có thể kêu Chu Kỳ chụp ảnh cậu nhảy lên giữa không trung, sau này tuyệt đối bảo tồn, làm vật tượng trưng thanh xuân của cậu.”

Cô đương nhiên phải tính toán a, mấy cái chạy 800m nữ với 1500m nam không ma nào thèm báo danh, còn có nhảy cao nhảy xa cũng chính là mấy hạng mục bán ế.

Cô tự báo danh chạy 100m cùng nhảy xa, đối với một người không thích vận động như Thịnh Hoan, mấy cái này đã rất khó khăn rồi, cực kì thống khổ rồi.

Hứa Hạ bĩu môi, chưa kịp nói chuyện chuông vào lớp đã reo lên.

Phó Hiển cùng Chu Kỳ canh đúng thời gian đứng ở trước cửa.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Ngữ Văn.

Hình như tiết Văn là tiết các bạn học làm càn nhiều nhất, không quậy không nháo, chỉ là chuyên chú làm chuyện mình muốn làm, cô giảng bài thì kệ cô, đôi bên không ai náo ai.

Chỉ là Thịnh Hoan làm ủy viên Ngữ văn, xem như là trợ thủ đắc lực của lão sư, có điểm không chịu được bạn cũng bàn của mình làm xằng làm bậy, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy.

Nhớ rõ lúc trước ngồi cùng bàn với Hứa Hạ, giám sát cậu ấy từ top 300 đến top 200, đến cô cũng phải tự khâm phục mình.

Phó Hiển vừa vào tiết liền cầm điện thoại chơi, nhìn qua chỉ thấy một đống nhân vật anime, đánh đánh giết giết.

Ngay từ đầu, Thịnh Hoan tay nâng má, cũng không muốn nhìn hắn, nhưng lúc hắn kích động chân sẽ đá đá ghế.

Ví dụ, lúc Thịnh Hoan viết bài, hắn đụng một cái, thế là viết sai.

Cô không nhớ rõ chính mình than mấy hơi thở, đột nhiên nhìn thấy lão sư từ trên bục giảng đi xuống, hướng tới phía cửa sổ.

Giây lát sau, Thịnh Hoan đành phải lấy tay che di động của hắn.

Phó Hiển đang chơi đến đoạn cao trào, nhưng mà không tới nỗi bị mất lý trí, biết bên cạnh là Thịnh Hoan, thanh âm cao lãnh, “Lấy ra.”

Thịnh Hoan lông mi run rẩy, thanh âm mềm như bông, “Cậu đừng đùa.”

“Lão sư lại đây.”

Phó Hiển thu hồi chân, đứng dậy, thở ra một hơi, tay đặt trên ghế của cô, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, “Cậu quan tâm tớ như vậy a?”

Thịnh Hoan cẩn thận đem ghế đi phía trước di di, làm hắn tay rơi xuống, yên lặng không nói lời nào, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Rốt cuộc a, chạy đường dài 1500m nam còn chưa có ai báo danh đâu.

Đây là muốn cấp đường trước a!

Lời editor: Sorry mọi người chuyện không cập nhật chương mới mấy ngày nay. Tình hình máy tính mình dùng để edit các thứ là máy của anh mình, để tiện làm việc thì hồi trước anh mình đầu tư thêm em màn hình nữa, thế là nó bị xung đột, mỗi lần mở máy nó rất là gian nan. Dạo này anh mình đi vắng, xong mình bật lên thì nó bị lỗi ” System Date” & ” System Time”, thật ra mình cũng không biết làm gì, sáng nay định gọi thợ lên sửa thì bật vào lại OK, không biết sau này có làm sao không nữa. Haiz:(((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN