Con Là Thanh Xuân Của Mẹ - Chương I: Cái thai 17 tuần 4 ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Con Là Thanh Xuân Của Mẹ


Chương I: Cái thai 17 tuần 4 ngày


Cũng lâu rồi, kể từ cái ngày tốt nghiệp ra trường, 12 năm đèn sách, 4 năm học đại học, mong chờ một tương lai tươi sáng, có thể đi làm, có thể giúp ba mẹ đỡ đần nhiều thứ.
Tất cả sụp đỗ hoàn toàn, khi tôi biết mình có thai, cái thai đã 17 tuần là như đã 4 tháng, nó đã tượng hình và có thể biết được đó là trai hay gái, tôi phải làm sao, phải như thế nào tất cả sụp đỗ hoàn toàn!
Tôi nói sơ qua gia đình tôi cho mọi người được hiểu, nhà tôi có tất cả là 5 chị em, 4 nữ và một nam, tôi là út trong nhà do ham học nên được cho học tới đại học, đi làm được một năm thì xảy ra chuyện như vậy, tôi đã phải cố gắng nhiều lắm mới chấp nhận được cái sự thật ấy.
Tôi nhớ như in cái ngày ấy vậy. Tôi lên chị 5 tôi chơi và mang đồ lên cho chị tôi. Tôi thấy cơ thể mình có những giấu hiệu lạ, trước đó tôi bệnh cảm suốt 2 tuần, tôi uống thuốc và không đi khám
bác sĩ, tôi lại sợ nước mà trước đó tôi chưa bao giờ sợ nước dù trời lạnh như thế nào, sáng tôi vẫn tắm, nhưng 2 tuần đó tôi lại sợ nước, tôi bị đau lưng, và mệt mõi không muốn làm gì, và điều qua
trọng hơn là ngực tôi ngày càng lớn và đầu núm thì bị đen và to, tôi không nghĩ đó là dấu hiệu của người mang thai, ai cũng la cũng nói sao tôi ngu, ăn học nhiều mà không biết. Và tại sao tôi biết
mình có bầu.
Chị 5 tôi: út sao chị thấy bụng út nó cứng vậy, ngực út lại to?
Tôi: dạ em không biết e thấy bình thường mà, tôi trả lời tự nhiên và ngây ngô như vậy.
Chị 5 tôi hỏi tiếp, út có kinh chưa?
Tôi trả lời chưa chị, một năm em có kinh có được mấy lần đâu.
Chị 5: Lỡ út có bầu thì sao???
Tôi: bỏ
Tôi trả lời một cách lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.
Qua mấy ngày sao chị 5 tôi gọi nói chuyện với mẹ tôi, về những biểu hiện bất thường đó.
Và rồi tôi đi khám hôm đó là cúng bà, tháng 2 cái tháng mà tết vừa qua. Cái tháng niềm vui chưa hết thì nỗi buồn đã ập tới.
Tôi và chị 5 tôi đi, chiều tối tôi đi nhưng lại rất sợ, sợ đó là sự thật.
Và khi bước vào phòng siêu âm 5 phút rồi 10 phút rồi 20 phút…..có kết quả
Bác sĩ: cái thai đã được 17 tuần 4 ngày.
Tôi: chết lặng
Chị 5: nhìn tôi sắc mặt thất thần.
Tôi: khóc và khóc, gục ngã
Về đến nhà, chị 5 tôi làm cho khách vì có khách đợi, chị 5 tôi là một thợ làm tóc.
Anh 5 thấy tôi thất thần đã hiểu phần nào câu chuyện, chị 5 nhìn anh 5 rồi giơ 4 ngón tay lên và chỉ vào tôi
Tôi không nói gì, anh 5 lắc đầu.
Làm cho khách xong, anh tôi nói thôi để mai a dẫn út đi bỏ, nó còn nhỏ chỉ là giọt máu.
Chị 5 nói xen nghen làm cắt câu nói anh 5 tôi, cái thai đã 17 tuần 4 ngày, không thể bỏ được.
Anh 5: lại lắc đầu, giử lại đi út nghe lời anh, nó đã lớn lắm rồi. Nó đâu có tội gì, tội là tội người lớn mà. Nó không làm gì sai cả, út đừng nghĩ quẫn tội ba mẹ nghe út.
Tôi: Khóc
Chị 5: để t gọi nói chuyện với mẹ, lúc đó mẹ tôi đang đi cũng miễu, có uống bia và ngà ngà say ba tôi cũng vậy
Tôi: đừng chị, mẹ sẽ chết mất khi nghe tin này.
Chị 5: M không nói sao được, sao m giấu được chuyện tài đình như vậy.
Chị 5: Mẹ, mẹ về nhà đi, út nó có chuyện rồi, mẹ về liền đi.
Mẹ: ừ ừ mẹ biết rồi, để mẹ về
Chị 5 gọi lại cho mẹ khi mẹ đã về nhà
Chị 5: Mẹ út nó có bầu rồi 4 tháng rồi, giờ cái thai nó lớn lắm không bỏ được, mẹ tính sao?
Mẹ: bên kia mẹ chỉ khóc, đứa con gái mẹ rất thương, mẹ luôn cố gắng giành giụm cho nó ăn học…giờ thì.
Mẹ gọi cho ba, lúc đó ba cũng đã sai:
Mẹ: Ông về đi, con gái mình có chuyện rồi.
Ba: um để tui về liền.
Mẹ: Ông ơi con gái út mình nó có bầu rồi.
Ba: Khóc và khóc, gục ngã, không nói được gì.
Chị 5: Ba mẹ giờ tính sao, con gọi nói chuyện với thằng đó rồi, nó cũng chịu và thừa nhận là nó rồi
để mai nó nói chuyện với mẹ nó rồi mẹ nó gọi nói chuyện với gia đình mình.
Ba: Khóc và khóc
Chị 4: Út ơi là út sao lại ra nông nỗi này
Chị dâu: út ơi, sao vậy cưng, sao lại như vậy chứ.
Mẹ: um, em nó đâu rồi, con lo em nó giùm mẹ đừng để nó nghĩ quẫn nghe con. Cho mẹ nói chuyện với nó:
Tôi cầm điện thoại, mẹ nói mà giọng run run, con ơi lỡ rồi, con đừng nghĩ quẫn mà bỏ mẹ nghe con.
Tôi: khóc và khóc
Chị 2 gọi: sao mà ngu gì ngu dữ vậy, cho cưng ăn học để rồi cưng làm xấu hỗ gia đình mình như vậy sao
Tôi: khóc và khóc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN