Côn Luân
Chương 19: Thiên địa phản phục
Hoa Vô Xuy nhìn Minh Tam Thu một lúc lâu, không những không giận mà còn cười nói:
– Nói như vậy, Minh chủ sự tự tin thắng Thanh Uyên sao?
Minh Tam Thu cười đáp:
– Cung chủ anh minh!
Hoa Mộ Dung thấy hắn chỉ là một tên chủ sự nhỏ nhoi mà dám buông lời ngông cuồng, không nhịn được phi thân lên phía trước, la lớn:
– Cuồng đồ vô tri, cô nương xem ngươi có được bao nhiêu cân lượng!
Chưởng giấu trong tay áo, chính là công phu “Vân Chưởng Phong Tụ”.
Minh Tam Thu cười ha hả, huy động song chưởng, tay áo phiêu phất. Hoa Mộ Dung thấy thế thất kinh, không ngờ chiêu Minh Tam Thu dùng ra cũng là “Vân Chưởng Phong Tụ” bí mật bất truyền của Hoa gia, chỉ có điều chưởng lực nhiều cương thiếu nhu. Minh Tam Thu một tay quét một tay đập, hai cổ tay Hoa Mộ Cung bị ống tay áo hắn quấn lấy, vội vã lùi lại vài bước, tung cước đá ngang. Minh Tam Thu dùng ngón tay trái điểm tới Khiêu Hoàn huyệt ở đầu gối Hoa Mộ Dung, ống tay áo bên phải quét chéo, phất vào đầu cô, chiêu “Trường yên lạc nhật cô thành bế” này, tay áo như khói sương, chưởng phong như mặt trời tà, có cả thủ lẫn công, cực kì lợi hại. Hoa Mộ Dung hoảng hốt vội thu chân đưa lên cao thành thế Kim kê độc lập, sử chiêu “Bích vân nhiễm nhiễm hành cao mộ”, tay áo bên phải thẳng ra, dùng cương kình để khắc chế tụ kình của hắn ta, chưởng trái nhẹ nhàng huy động, dùng nhu kình khắc chế cương kình của hắn. Không ngờ Minh Tam Thu hai chân trụ lại, toàn thân quay một vòng, chưởng phải đổi chỗ cho tay áo trái, tay áo trái lại đổi chỗ cho chưởng phải, trong nháy mắt tấn công liền ba chiêu, cái xoay đó cực kì đột ngột, hoàn toàn không theo đường lối của phong tụ vân chưởng. Hoa Mộ Dung tay chân luống cuống, chợt thấy trước mắt hoa lên, chưởng phải của Minh Tam Thu đã dừng lại trước yết hầu của nàng ba phân. Chúng nhân chứng kiến Minh Tam Thu trong vòng sáu chiên đã chế trụ được Hoa Mộ Dung, hoan hô ầm ầm. Hoa Vô Xuy mặt như phủ một lớp sương, đột nhiên tiến lên phía trước một bước.
Không ngờ Minh Tam Thu đột nhiên cười ha ha, thu chưởng lùi lại hai bước, thõng tay đứng thẳng. Hoa Mộ Dung định thần lại, la lớn:
– Thân pháp vừa rồi của ngươi không phải là Vân Chưởng Phong Tụ.
Minh Tam Thu cười đáp:
– Ta có nói là sử dụng Vân Chưởng Phong Tụ đâu?
Hoa Mộ Dung thầm nghĩ:
– Đúng rồi, cái chuyển mình hồi nãy rõ ràng là ‘‘Bắc Đấu Thất Bộ” của Minh gia, nhưng lúc hắn hóa nhập với Vân Chưởng Phong Tụ quả thật kín đáo không thấy tăm tích.
Có điều tính tình cô quật cường, không thể nhận thua, liền kêu lớn:
– Được, vừa rồi là ta khinh địch, chúng ta đấu lại.
Minh Tam Thu khoanh tay cười nói:
– Đâu cần vậy, cô là một nữ hài tử, động thủ động cước thì còn thể thống gì?
Hoa Mộ Dung giật mình, giận dữ nói:
– Ngươi nói cái gì?
Minh Tam Thu cười nói:
– Nữ tử không có tài năng chính là một cái phúc, , đúng lí ra nên xâu chỉ luồn kim, thị hầu cha mẹ, ha ha, võ công dù có giỏi gấp mười lần đi chăng nữa chẳng phải cũng chỉ là tài liệu để sinh con thôi ư.
Hắn bề ngoài là nói với Hoa Mộ Dung nhưng ánh mắt lại liếc vào Hoa Vô Xuy.
Hoa Vô Xuy tái mặt, bà tuy là nữ lưu nhưng đã thống lĩnh Thiên Cơ Cung hơn ba mươi năm, cai quản quần hùng, không hề thua đấng mày râu, giờ lại bị một tên hậu sinh tiểu bối khiêu khích như vậy, liền hừ lạnh một tiếng rồi định bước ra, không ngờ mục quang Minh Tam Thu chợt chuyển sang Hoa Thanh Uyên cười nói:
– Uyên thiếu chủ, Hoa gia chỉ có huynh là con trai duy nhất, huynh dám cùng ta một trận quyết đấu không?
Hắn mỗi lúc đều bức ép, lời nào nói ra cũng bất ngờ, Hoa Vô Xuy thầm nghĩ: “Không sai, hôm nay giúp Thanh Uyên đoạt chức vị, nếu ta nhúng tay vào không những làm mất phong độ của Thanh Uyên mà mắc vào lời nói của tên họ Minh này.” Bà nghĩ vậy trong lòng liền sinh ra do dự, dừng chân không tiến ra nữa.
Hoa Mộ Dung thấy Minh Tam Thu cả gan đại ngôn, không coi ai ra gì, tức giận đến mờ mắt, lại vung tay áo xuất chưởng. Không ngờ Hoa Thanh Uyên thân hình chợt động, mọi người chưa kịp nhìn ông nhấc chân như thế nào thì đã thấy ông vượt hơn một trượng, đưa tay nắm vai Hoa Mộ Dung, thở dài nói:
– Mộ Dung, muội lùi lại đi!
Hoa Mộ Dung bị ông kéo một cái, không tự chủ được phải lùi lại ba bước, chuyển thành đứng sau ông, trong lòng tuy không muốn, nhưng không dám trái lời, đành ngoan ngoãn lùi lại. Minh Tam Thu thấy thân pháp Hoa Thanh Uyên như vậy, trong lòng thầm run, giơ ngón tay cái lên cười lớn:
– Hay lắm, như vậy mới có khí lượng làm cung chủ!
Hoa Thanh Uyên ôm quyền nói:
– Đâu có gì, Minh huynh võ công kì tuyệt, Hoa mỗ vô cùng bội phục.
Minh Tam Thu cười đáp:
– Uyên thiếu chủ không cần khách khí, hôm nay Minh mỗ tạm làm hòn đá thử vàng, thử ra xem Uyên thiếu chủ có bản lĩnh làm cung chủ hay không.
Hắn nghiêm mặt cao giọng nói:
– Uyên thiếu chủ, luận văn trước hay luận võ trước?
Hoa Thanh Uyên hơi do dự, bỗng nghe Hoa Mộ Dung nói:
– Luận võ trước, ca ca, thay muội bạt tai hắn hai cái thật mạnh vào.
Hoa Thanh Uyên nghĩ một lúc, thở dài nói:
– Vậy thì theo lời muội ấy đi!
Minh Tam Thu cười lạnh trong lòng: “Hoa Thanh Uyên này đúng như lời đồn, nhu nhược không quyết đoán, gặp việc thì chẳng có một chút chủ ý nào cả.” Lập tức ôm quyền cười nói:
– Uyên thiếu chủ, mời!
Hoa Thanh Uyên cũng ôm quyền nói:
– Mời.
Hai người thân hình cùng lúc rung lên, vạt áo không gió mà lay, nhưng chân vẫn vững như bàn thạch, không di chuyển một phân. Lần tỉ đấu nội lực này, hai bên ngang ngửa.
Hoa Vô Xuy trong lòng biết Hoa Thanh Uyên vốn là người hòa hoãn, ngày thường ít khi động thủ với người khác, nhưng nội lực rất hùng hậu, trong đám tiểu bối không có địch thủ. Nhưng thấy hai người nội lực tương đương, trong lòng trầm xuống, hướng về Minh Quy cười lạnh nói:
– Minh lão ca, chúc mừng chúc mừng, huynh quả nhiên dạy dỗ được đứa cháu tốt!
Minh Tam Thu đúng là cháu ruột của Minh Quy, bởi vì cha mẹ mất sớm nên Minh Quy thu dưỡng, danh là chú cháu, thực chất chẳng khác cha con.
Minh Quy điềm nhiên cười nói:
– Cung chủ quá khen, hắn có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một tên chủ sự nhỏ nhoi mà thôi!
Giọng điệu lão mỉa mai, Hoa Vô Xuy giả như nghe mà không hiểu, chỉ cười nhạt một tiếng, không nói thêm nữa. Trong lúc đối thoại, hai người trên đài đã giao thủ, quyền qua cước lại, đánh đến mức khó phân biệt được. Truyện “Côn Luân ”
Hoa Thanh Uyên càng đấu trong lòng càng kinh hãi, tên Minh Tam Thu này chiêu thức nào cũng là đường lối Thiên Cơ Cung, nhưng cao diệu uyên bác, vượt trên dự tính. Hai người đấu được bốn mươi chiêu, mọi người đã tranh luận liên hồi, khắp Linh Đài vang tiếng ồn ào. Hoa Mộ Dung không nhịn được nói:
– Mẹ, đó chẳng phải là võ học của toàn bộ Thiên Cơ cung sao. Chiêu này là “Ngũ Hành Tiếp Dẫn Quyền”, nửa chiêu vừa rồi là “Xuyên Hoa Điệp Ảnh Thủ”, chiêu đó là “Phong Tụ Vân Chưởng”. Ối chà! Lại có “Bàn Vũ Chưởng” của Tả gia, “Linh Xu Định Huyền Chỉ” của Đồng gia, “Bát Liễu Hồi Phong Thuật” của Dương gia, “Thương Long Phiên Giang Thối” của Mạc gia, “Dương Xuân Dung Tuyết Kính” của Diệp gia, “Bi Hoan Li Hợp Quyền” của Tu gia, hả? Chiêu đó là gì vậy?
Lúc này Hoa Thanh Uyên bị Minh Tam Thu tấn công liên tục, dần dần không trụ lại được, rơi vào hạ phong. Minh Tam Thu cười to một tràng dài, quyền nhanh như sao bay điện xẹt, bức ông phải lùi lại không ngừng. Hoa Vô Xuy mặt nhăn lại, se giọng trả lời:
– Đó là chiêu thức của nhà ta gọi là “Hiên Viên Cửu Thức”, thích hợp cho nam tử tu luyện, con chưa học qua.
Bà tuy vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh nhưng trong lòng nổi sóng, thấy trăm chiêu vừa rồi của Minh Tam Thu không ngờ đã sử dụng ra toàn bộ ba mươi sáu môn tuyệt học của Thiên Cơ Cung, hơn nữa chiêu nào cũng tinh diệu, không ít độc môn tuyệt học của Hoa gia cũng bị hắn sử ra nhàn nhã thuần thục, không kém gì Hoa Thanh Uyên. Nhưng Hoa Thanh Uyên vẫn không biết điều đó, lấy ít đấu nhiều nên đều bị Minh Tam Thu gặp chiêu phá chiêu, nhất nhất khắc chế. Truyện “Côn Luân ”
Bỗng nhiên, Minh Tam Thu sử chiêu “Lục Hào Tán Thủ”, tay trái xuất hư chiêu, Hoa Thanh Uyên không biết liền đánh ra “Lục Giáp Chưởng” chặn lại, Hoa Vô Xuy trong lòng chìm xuống, thầm kêu không hay, quả nhiên thấy tay phải Minh Tam Thu đột nhiên đánh ra, một chiêu “Thiên Long Quyền” đánh thẳng vào vai Hoa Thanh Uyên. Hoa Thanh Uyên bước lùi vài bước, luống cuống cả lên. Hoa Mộ Dung bước vội tới trước, giúp ông đứng vững, nói:
– Anh, có sao không?
Hoa Thanh Uyên im lặng vận nội lực, thấy không có trở ngại gì, lắc đầu nói:
– Không sao, Minh chủ sự đã hạ thủ lưu tình rồi!
Rồi đứng thẳng dậy, hướng Minh Tam Thu cung tay nói:
– Các hạ võ công tinh thâm, Hoa Thanh Uyên thua tâm phục khẩu phục. Tại hạ võ công kém cỏi, thực không dám đảm nhận chức vụ cung chủ.
Minh Tam Thu thấy sắc mặt của ông ta có vẻ vui mừng, trong lòng cảm thấy lạ, trầm ngâm do dự, rồi cũng cung tay cười nói:
– Đã được nhường nhịn.
Mọi người nghe hai câu đối thoại đó đều đồng loạt ồ lên một tiếng, ồn ào loạn xạ.
Hoa Vô Xuy bỗng bước lên trước một bước, lông mi dựng ngược, cao giọng hỏi:
– Minh Tam Thu, ba mươi sáu lộ võ công đó làm sao ngươi luyện được?
Minh Tam Thu cười nói:
– Đó là ba mươi sáu lộ võ vông ư?
Hoa Vô Xuy trừng mắt, nói lớn:
– Còn không phải sao? Trong võ công của ngươi vừa rồi đã đem “Thiên Cương Đồ Thủ Tam Thập Lục Tuyệt” dùng ra hết, lão thân tận mắt nhìn thấy rõ ràng, ngươi còn chối ư?
Bà quay sang hướng Tả Nguyên nói:
– Tả nhị ca, trong bát hạc huynh là người có kiến thức đệ nhất, huynh nói sao?
Tả Nguyên cười nói:
– Đúng là như vậy.
Hoa Vô Xuy cười lạnh một tiếng, nhìn Minh Tam Thu nói:
– Trong Thiên Cơ Tam Thập Lục Tuyệt, trừ Minh gia nhà ngươi tam tuyệt còn có cửu tuyệt là bí mật bất truyền của Hoa gia chúng ta và thập bát tuyệt là công phu gia truyền của các họ Tả, Đồng, Thu, Tu, Diệp, Dương. Hai mươi bảy môn tuyệt học đó ngươi học từ đâu?
Minh Tam Thu cười nhẹ không đáp, Tả Nguyên bỗng đứng dậy cười nói:
– Cung chủ nói sai rồi, Minh hiền điệt tuy sử dụng tam thập lục chiêu, nhưng theo lão được thấy, chỉ có một môn tuyệt học được sử dụng hết, đó chính là Đông Lân Tây Trảo, kết hợp xảo diệu, không thể nào tìm ra sơ hở.”
Minh Tam Thu vỗ tay cười đáp:
– Nói đúng lắm, tại hạ dĩ nhiên không thể biết đủ tam thập lục tuyệt, chỉ biết nhất tuyệt, đó chính là “Đông Lân Tây Trảo Công.
Hoa Vô Xuy hơi biến sắc, nhìn Tả Nguyên một lúc rồi chậm rãi nói:
– Tả huynh mục quang sắc bén, lão thân tự thẹn không bằng!
Bà ta nhìn Tả Nguyên, rồi lại nhìn Minh Quy, chỉ thấy hai người thản nhiên nhìn bà ta cười cười. Hoa Vô Xuy vốn dĩ thông minh, trong lòng chợt sáng tỏ, từ từ ngồi xuống ghế, điềm nhiên nói:
– Minh lão đại, Tả nhị ca, các người phải biết lão thân chưa truyền vị xong thì vẫn còn dư đại quyền sinh sát chứ?”
Minh Quy phủi áo đứng thẳng dậy, cười khẩy đáp:
– Hoa Vô Xuy, ngươi thông minh cả đời nhưng lại nhất thời hồ đồ, ngươi nghĩ chỉ có hai chúng ta thôi sao?
Hoa Vô Xuy thần sắc đại biến, trong sát na, chỉ thấy Tu Cốc, Đồng Chú trước sau đứng dậy, còn Diệp Chiêu, Dương Lộ, Tần Bá Phù ngồi im không nói gì.
Tứ lão cùng vỗ tay một tiếng, nửa số người trên trường bước lên, đều là hậu nhân của năm họ đó. Hoa Vô Xuy sắc mặt chuyển sang trắng bệch, cố gắng giữ bình tĩnh, cười lạnh nói:
– Minh Quy, ta muốn biết rõ, tại sao các ngươi lại làm vậy?
Minh Quy cười đáp:
– Nói một cách đơn giản, từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua. Truyện “Côn Luân ”
Tả Nguyên tiếp lời:
– Không sai, chúng ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi!
Tu Cốc chợt nhìn Hoa Thanh Uyên, hơi cảm thấy hổ thẹn, thở dài nói:
– Huyết mạch của Hoa gia đã đoạn, sớm lập ra chủ nhân mới thôi.
Hoa Vô Xuy nhịn không được cao giọng nói:
– Nói láo, Thanh Uyên không phải chính là huyết mạch Hoa gia ư?
Đồng Chú cười lạnh đáp:
– Hắn không phải họ Hoa, hắn họ…
Chưa kịp nói xong, trước mắt hoa lên, mặt đã bị Hoa Vô Xuy tát một cái nặng nề, Minh Quy cùng Tả Nguyên thấy vậy, một người dùng chưởng, một người dùng sáo, tả hữu giáp kích Hoa Vô Xuy. Tần Bá Phù chợt nhảy ra, soạt một tiếng xuất chưởng, Tả Nguyên thấy đại lực đánh tới, rút chưởng về chống cự. Chỉ nghe “chát chát” hai tiếng, Hoa Vô Xuy đối Minh Quy, Tần Bá Phù đối Tả Nguyên, trao đổi một chưởng đều lịch bịch lùi lại.
Hoa Vô Xuy quay người rút kiếm, đột nhiên hét lớn:
– Thanh Uyên, Thái Ất Phân Quang.
Hoa Thanh Uyên tay nắm chuôi kiếm, trên mặt lộ vẻ do dự. Đồng Chú bước lên trước một bước, ngang nhiên nói:
– Được lắm Hoa Vô Xuy, ngươi muốn dùng công phu của người ngoài để đối phó với chúng ta ư? Nếu ngươi muốn vậy – ông ta chỉ vào tim cười nhạt nói – thì thử đâm Đồng lão tam vào đây xem xem máu ta hồng hay đen.
Hoa Vô Xuy giật mình, mũi kiếm hơi hạ xuống, Đồng Chú đối diện chúng nhân, hoàn toàn quay lưng lại bà, nói lớn:
– Hoa Vô Xuy, ngươi có biết tại sao bốn lão đầu tử chúng ta dồn mưu tính kế phản kháng ngươi không? – ông ta dừng một chút rồi lại nói – chính vì không ngờ kẻ ngoại nhân đó đã hại chết đệ đệ của ngươi.
Hoa Vô Xuy giận dữ quát:
– Ngươi nói nhảm nhí gì vậy?
Đồng Chú cười lạnh đáp:
– Năm đó nếu không phải người đó sính cường, kết thù với Tiêu Thiên Tuyệt, Tiêu Thiên Tuyệt đã chẳng đến Thiên Cơ Cung, làm sao dẫn đến trọng thương không thể chữa trị được? Nếu để con trai hắn làm chim cưu cướp tổ chim sẻ (ý nói Hoa Thanh Uyên không phải gốc họ Hoa, nếu làm chủ Thiên Cơ cung thì là người ngoài cướp ngôi) thì mấy lão đầu tử bọn ta sống cùng bằng vô dụng.
Hoa Thanh Uyên thần sắc biến đổi, ngơ ngẩn nhìn mẫu thân, những việc Đồng Chú nói ông mới nghe lần đầu.
Đồng Chú quay người lại, trừng mắt nhìn Hoa Vô Xuy nói:
– Ta hỏi lại ngươi, vì sao Linh Hạc Thu Sơn lại chết?
Hoa Vô Xuy giận dữ nói:
– Ta đã nói lúc trước rồi, hắn uống thuốc độc tự tận.
Đồng Chú cười lạnh nói:
– Đệ ấy vì sao uống thuốc độc tự tận, e rằng ngươi cũng biết rõ.
Hoa Vô Xuy sắc mặt hơi đổi, lạnh giọng đáp:
– Đồng Chú, ngươi càng lúc càng hồ đồ rồi!
Đồng Chú cười nói:
– Ai cũng biết rằng, Thu Sơn đối với Hoa Vô Xuy ngươi tình cảm sâu đậm, vì thế cả đời không lập gia thất. Hừ, sau này ngươi lăng nhăng với tên ngoại nhân kia, đệ ấy không ngờ si niệm vẫn không dứt. Ngày này sáu năm trước, trước lúc đệ ấy tự tận đã đi tìm ngươi, có đúng hay không?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy mục quang lóe lên, một lúc lâu mới nói:
– Không sai. Hắn đúng là đã tìm ta, nói với ta nhiều lời vô lễ.
Bà vốn rất không muốn nói ra việc này, nhưng trước tình thế như vậy, không thể không nói cho rõ ràng minh bạch.
Đồng Chú sắc mặt chuyển trắng, nhìn trời cười lớn hai tiếng, hận thù nói:
– Như vậy, ngươi lúc đó đã không lưu tình, la mắng Thu Sơn một trận có phải không?
Hoa Vô Xuy đáp:
– Đó là lẽ dĩ nhiên. Chỉ bất quá, vì thanh danh của Thu huynh, ta thủy chung không nói ra.
Đồng Chú lại cười to một tràng dài, cười rồi lại cười, mắt chợt rơi lệ, rít giọng nói:
– Thanh danh, hắc hắc, thanh danh, sợ đó chỉ là vì thanh danh của Hoa Vô Xuy ngươi. Thu Sơn đối với ngươi một lòng yêu thương, trời cao chứng giám, ngươi đối với đệ ấy lại ác độc như vậy. Đáng thương Thu Sơn tài hội họa thế gian có một, lại bị hủy trong tay của người đàn bà bạc tình phụ ơn như ngươi…
Trong bát hạc, Đồng Chú và Thu Sơn gần gũi nhau nhất, đối với cái chết của Thu Sơn vô cùng đau khổ, nói xong lệ đã tuôn đầy má, bỗng nghiến răng nói:
– Hoa Vô Xuy, sáu năm trước, khi biết tin Thu Sơn chết lão phu đã hạ trọng thệ, chưa lật đổ Hoa gia thì tuyệt đối không bỏ cuộc.
Hoa Vô Xuy thấy mọi người tại đó không ai không biến sắc, trong lòng bà thầm run sợ, lạnh giọng nói:
– Đồng Chú, việc Thu Sơn gặp ta hoàn toàn bí mật, ngươi biết được từ đâu?
Đồng Chú nói:
– Ngươi không cần quan tâm.
Hoa Vô Xuy nói:
– Được, ta không quan tâm, sáu năm trước ngươi đã biết chuyện này, nhưng tính ngươi nóng như lửa, làm sao có thể nhẫn nhịn một thời gian dài như vậy?
Đồng Chú nghe bà nói xong, tự biết mình đã nói hớ, cao giọng đáp:
– Nói tóm lại, sáu năm qua ta luôn suy nghĩ âm mưu quỉ kế này, chỉ mong đường đường chánh chánh thắng ngươi một phen, lễ Khai Thiên Đại Điển này, lão phu đợi đã lâu.
Hoa Vô Xuy khuôn mặt như có hàn sương che phủ, cười lạnh đáp:
– Thế nào gọi là đường đường chánh chánh? E rằng chỉ là con rồi cho người khác mà thôi.
Đồng Chú kinh ngạc, mắt không tự chủ liếc qua Minh Quy. Hoa Vô Xuy cười nhạt, nhìn Đồng Chú, nhạt nhẽo nói:
– Đồng lão tam, ngươi tính tình nóng như lửa, dũng cảm có thừa, nhưng tâm cơ nông cạn, lộ hẳn ra ngoài. – lại quay sang nhìn Tu Cốc, cười lạnh nói – Tu lão lục ngươi mặt mũi hiền lành, lòng dạ mềm yếu, không có chủ kiến; Tả lão nhị tuy có vài phần tâm kế nhưng khí lượng hẹp hòi nhỏ mọn, không làm được đại sự. Truyện “Côn Luân ”
Bà ta nói đến đây, mục quang chuyển hướng Minh Quy, hai người bốn mắt chạm nhau như tóe lửa trong không trung, lại nghe Hoa Vô Xuy cười lạnh lùng nói:
– Chỉ có Minh lão đại nhà ngươi, đảm lược có thừa, kế mưu thâm trầm, cục diện ngày hôm nay sợ rằng ngươi đã lập mưu từ lâu rồi đúng không? Truyện “Côn Luân ”
Minh Quy cười nhạt, đầy vẻ thản nhiên nói:
– Kì thực Đồng lão tam nói vậy tuy không sai, nhưng không phải là nguyên nhân chính. Nói cho cùng, Hoa Thanh Uyên võ công không bằng Tam Thu, làm sao làm cung chủ? Thường nghe nói: hoàng đế thay nhau làm, năm sau tới nhà ta. Hắc hắc, Hoa gia chấp chưởng Thiên Cơ Cung hơn bốn trăm năm, phải chăng hôm nay cũng nên thoái vị nhượng hiền?
Hoa Vô Xuy hừ lạnh một tiếng, nói:
– Cuối cùng ngươi cũng bộc lộ chân tâm.
Minh Quy cười ha hả đáp:
– Ngươi chỉ là nữ lưu, chỉ vì nam nhân Hoa gia chết hết mời miễn cưỡng được làm chức cung chủ đó. Ba mươi năm trước, Thiên Cơ Cung đã nên đổi chủ, nhưng thấy ngươi tài trí cao diệu, không ai hơn được nên ai cũng phải nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay, có thể nói là đối với Hoa gia của ngươi đã hết lòng rồi ư?
Hoa Vô Xuy cười nhạt nói:
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy, cái môn Đông Lân Tây Trảo công gì đó, với thiên tư của ngươi nếu không đủ ba mươi lăm năm công phu thì không nghĩ ra được, có điều ta thật cảm thấy kì quái, ngươi làm sao học được độc môn công phu của Hoa gia?
Minh Quy ung dung nói:
– Ngươi còn nhớ việc Tiêu Thiên Tuyệt năm xưa tới đây không?
Hoa Vô Xuy:
– Chuyện đó thì có quan hệ gì ở đây?
Minh Quy nói:
– Năm đó dưới chân Thạch Trứ song phong, cao thủ Thiên Cơ Cung được dốc toàn bộ ra giao thủ với lão, tất cả tuyệt chiêu bọn họ tung ra lão phu ghi nhớ, mặc dù không nhớ được hết nhưng cũng được năm, sáu thành. Huống chi ba mươi năm nay ta đều lưu tâm, không lúc nào ngừng. Còn về tâm pháp, Hoa gia tuy trước giờ đi riêng một hướng, đáng tiếc nhà họ Hoa tuy chỉ thông hiểu ba mươi sáu môn tuyệt học mà không biết rằng võ học của Thiên Cơ cung có tương thông với số học, từ cái này có manh mối để dò ra cái kia. Bất quá người chân chính hiểu rõ được điều này không phải là lão phu mà là Tam Thu cháu ta!
Lão lải nhải kể ra mưu kế được tính trong nhiều năm, không chút hổ thẹn. Mọi người quay sang nhìn Minh Tam Thu, chỉ thấy hắn khuôn mặt vẫn cười không đổi, bất giác đồng loạt nghĩ thầm: “Ngày thường thấy hắn khiêm tốn hòa nhã, không ngờ có thể tự sáng tạo võ vông. Quả thật là người không thể nhìn theo bề mặt, nước biển không thể đo bằng đấu.”
Hoa Vô Xuy nhíu mày, cười lạnh nói:
– Minh Quy, ta tuy biết ngươi là một kẻ lòng dạ thâm sâu, nhưng thật không ngờ ngươi tâm kế như vậy, ba mươi năm trước đã bắt đầu mưu tính kế hoạch.
Minh Quy cười hắc hắc không đáp, Hoa Vô Xuy quay qua nhìn nhóm Tả Nguyên nói:
– Lão ta nói gì các ngươi đều đã nghe rõ cả, lão bất quá chỉ muốn đoạt vị trí cung chủ, các ngươi đi theo lão, cuối cùng cũng là người của Minh gia làm cung chủ, đối với các ngươi có lợi gì?
Tả Nguyên cười đáp:
– Hoa Vô Xuy, ngươi chẳng cần phải dùng kế li gián. Tam Thu tài khí hơn người, luận võ thì có tài như tổ công Lưu Thủy, luận toán có tài như tổ công Nguyên Mậu. Trí mưu tâm kế của y Hoa Thanh Uyên làm sao có thể bì được, chim khôn chọn cây mà đậu, chỉ có nhân vật như vậy mới có thể lãnh tụ quần luân, đưa Thiên Cơ Cung phát dương quang đại.
Ba lão còn lại đều thấy hữu lí, liên tục gật đầu.
Hoa Vô Xuy tức giận nói:
– Được lắm, Thiên Cơ cung chúng ta trước giờ ẩn mình không ra ánh sáng vì coi bảo vệ điển tịch là chính, ngươi nói muốn phát dương quang đại ư? Làm gì có cái lý đó. Đừng quên rằng Diệp Chiêu, Dương Lộ, còn có Bá Phù, họ còn ở về phía ta! Hươu chết về tay ai còn chưa rõ.
Nói đến đây quay sang nhìn Diệp Chiêu, Dương Lộ. Diệp Dương hai người tuy cùng Hoa Thanh Uyên giao hảo, nhưng trong lúc này, tâm sinh lòng do dự, quay sang nhìn nhau, không biết làm thế nào mới phải. Hoa Vô Xuy trong lòng tức thì lo lắng: “Nhìn lại thì trừ Bá Phù còn nghĩ đến ân xưa, một lòng trung thành, chỉ còn có ‘Thái Ất Phân Quang Kiếm’ là có thể dựa vào, được lắm, hôm nay đã tới lúc người sống thì ta chết.” Nghĩ vậy liền nắm chặt kiếm trong tay.
Đột nhiên nghe Minh Tam Thu cười dài một tràng, cao giọng đáp:
– Cung chủ đã nhỏ nhen rồi, Minh Tam Thu tuyệt không muốn dùng sức mạnh đoạt ngôi vị, càng không muốn cho Thiên Cơ Cung máu chảy thành sông, nếu không thì với một quyền lúc nãy Uyên thiếu chủ không chết cũng đã bị thương. Kì thật nói đi nói lại, nếu chức cung chủ vốn được chọn trên huyết thống thì ta cùng các vị thúc bá nhất định không chấp nhận, chức vị cung chủ này phải dành cho người có năng lực, chỉ có cách đem võ công toán thuật khiến chúng nhân khâm phục mới có thể làm Thiên Cơ cung chủ. Bây giờ ta may mắn thắng Uyên thiếu chủ nửa chiêu, nếu cung chủ không phản đối, ta lại cùng với huynh ấy so bì toán thuật. Nếu như Minh mỗ thua cuộc thì sẽ quay người bỏ đi không bao giờ bước vào Thiên Cơ cung nửa bước. Còn nếu như ta lại may mắn thủ thẳng, cung chủ nói sao?” Truyện “Côn Luân ”
Mấy câu này của hắn quang minh chính đại, chúng nhân đều đồng ý gật đầu, có kẻ la lớn:
– Không sai, hôm nay nếu không có khả năng dùng kĩ thuật áp đảo toàn trường, ngày sau làm sao mọi người phục tùng?
– Đúng vậy, phong thủy không ngừng lưu chuyển, Hoa gia cũng nên nhượng lại rồi.
– Dùng toán thuật phân định thắng thua, thắng thì làm chủ!
Thế rồi đám đông nghị luận ồn ào, huyên náo không dứt.
Hoa Vô Xuy mắt thấy đại thế thay đổi, trong lòng chỉ biết thở dài. Lại nghe Hoa Thanh Uyên thở dài nói:
– Không cần phải so bì, chỉ xin Tam Thu làm cung chủ rồi thì đừng làm khó ta Hoa gia chúng ta…
Minh Tam Thu nghiêm mặt nói:
– Điều này không cần Hoa huynh phải nói, ta lấy đầu ra đảm bảo, ăn mặc cuộc sống của Hoa gia nhất thiết sẽ được duy trì như cũ, không giảm bớt nửa phần, có điều phải giao ra chính đại tuyệt học của Hoa gia cùng Thái Ất Phân Quang Kiếm kiếm phổ.
Hoa Vô Xuy cười lạnh: “Được lắm, cuối cùng ngươi cũng lòi cái đuôi hồ li ra rồi!
Minh Tam Thu cười nói:
– Khi đã là cung chủ, mà không biết trấn cung tuyệt kĩ thì còn ra thể thống gì nữa?
Hoa Vô Xuy thấy hắn đắc ý ngạo mạn, như thể chức vụ cung chủ đã là vật trong túi áo, tức thì không nén được giận dữ, lớn tiếng nói:
– Thanh Uyên, đấu với hắn, hứ, tài như tổ công Nguyên Mậu? Ta phải xem thử ngươi liệu có một nửa bản sự của tiên phụ không?
Hoa Thanh Uyên bản tính đạm bạc, đối với chức vụ cung chủ tuyệt chẳng hứng thú, nhưng không muốn làm buồn mẫu thân, đành phải vâng dạ. Minh Tam Thu cười nói:
– Như vậy mới đúng, thắng bại một cách lỗi lạc. Uyên thiếu chủ, ta với ngươi ra đề thế nào đây?
Hoa Vô Xuy cao giọng nói:
– Khoan đã, lão thân vẫn là cung chủ, đề mục đương nhiên do lão thân đưa ra!
Minh Quy hắng lạnh một tiếng, nói:
– Nếu ngươi trước tiên ra “Nhật Biến Kì Toán”, sau ra “Nguyên Ngoại Chi Nguyên”, ai cũng phải đánh rắm bỏ đi thôi. Lại nói ngươi trước nay không theo quy củ, biết đâu không nói trước cách giải toán cho con trai ngươi!
Hoa Vô Xuy mặt phấn tái mét, đang định phản bác thì nghe Minh Tam Thu cười nói:
– Không sao, chỉ cần không phải Nguyên Ngoại Chi Nguyên, đề ra khó đến mức nào thì tùy bà!
Lương Tiêu nghe đến đây, trong lòng kịch chấn, không tin vào tai mình, cả buối mới hiểu ra: “Nguyên lai bọn họ không giải ra ‘Nguyên Ngoại Chi Nguyên’?” Hắn từ lúc sinh ra, tuy đã phải chịu đủ loại khổ sở nhưng chưa bị người khác lừa gạt như thế này, nghĩ rằng ai cũng biết, chỉ mỗi mình ngu muội, vô cớ phải chịu năm năm khổ sở, cuối cùng còn suýt mất mạng, hắn càng nghĩ càng thấy tức giận, nhất thời mũi cay cay, mắt đỏ lên, nước mắt không kìm được thi nhay rơi xuống, trước mặt nhòa đi, quay đầu nhìn trời, chúng nhân xung quanh biến thành mờ ảo chẳng khác gì nhau, trong lòng thầm gào lên: “Toàn là giả dối, toàn là giả dối, Hoa Vô Xuy đã lừa ta, Hoa Mộ Dung đã lừa ta, Hoa Đại Thúc cũng vậy, đối với ta đều giả dối…” Nhất thời, hắn bi phẫn vô bì, cảm thấy ai cũng vô cùng đáng ghét, không muốn lưu lại thêm một khắc nào, phất tay áo xoay người định bỏ đi, ai ngờ vừa quay đầu thì bỗng nhìn thấy Hiểu Sương đang chăm chú nhìn Hoa Thanh Uyên, thần sắc lo sợ, trong lòng chua xót: “Ở Thiên Cơ cung này, cũng chỉ có muội ấy đối với ta thật lòng, dạy ta phân biệt toán số, lại chỉ dẫn cho ta mọi điều, giải thoát ta khỏi nỗi khổ của Thiên Cơ thập toán, hiện giờ muội ấy bị ác nhân khi nhục, nếu ta bỏ muội ấy ra đi thì chẳng phải vô tình vô nghĩa sao?” Nghĩ tới đây chân chợt dừng lại, do dự không đi nữa.
Hoa Vô Xuy nhìn Minh Tam Thu, thần sắc âm trầm bất định, hồi lâu mới nói:
– Ngươi dám chắc như vậy chứ?
Minh Tam Thu cười đáp:
– Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy!
Hoa Vô Xuy thấy hắn nắm chắc như vậy, cảm thấy do dự, từ tốn nói:
– Được, nói không sai lời, hãy tính ‘Nhật Biến Kì Toán’, nếu ngươi tính ra, lão thân tự nhiên sẽ không nói gì nữa.
Minh Tam Thu cười khẩy, nhận lấy giấy bút bàn tính Minh Quy đưa cho. Hoa Vô Xuy lạnh giọng nói:
– Được lắm, giấy bút đều chuẩn bị sẵn sàng.
Minh Tam Thu cười cười không đáp, múa bút như bay, xoạt xoạt xoạt, khoảng nửa thời thần thì dừng bút cầm tờ giấy mực còn chưa ráo, hai tay đưa lên Hoa Vô Xuy nói:
– Mời cung chủ xem qua.
Hoa Vô Xuy đón lấy kiểm tra. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về tờ giấy còn chưa ráo mực, trong lòng đều biết tờ giấy trắng mỏng manh này sẽ quyết định số phận Thiên Cơ cung về sau, không ai chớp mắt, cực kì căng thẳng.
Hồi lâu, chợt thấy Hoa Vô Xuy hai mắt nhắm lại, thở dài một hơi, tựa như già đi mười tuổi, một lúc sau mới từ từ mở mắt, thở dài rồi nói:
– Quả nhiên đạo có đạo vô thường, phép có phép vô thường (ý nói việc gì cũng có thể có ngoại lệ, bất ngờ). Không ngờ trong Thiên Cơ cung xuất hiện một kì tài như thế này, Minh Tam Thu, coi như ngươi lợi hại,… từ giờ trở đi…
Nói tới đây, nhìn những người họ Hoa, trong họng nghẹn lại, không thể nói tiếp. Mọi người thấy tình hình như vậy, biết được Minh Tam Thu giải ra Nhật Biến Kì Toán, nhất thì hoan hô rầm rộ ồn ào không dứt, trên Linh Đài bỗng trở nên lộn xộn.
Minh Tam Thu trong lòng vạn phần đắc ý, lại muốn lập uy, hướng về Hoa Thanh Uyên ôm quyền cười đáp:
– Hoa huynh, huynh cũng mau giải đi, tránh sau này có người kêu ta thắng không công bằng.
Khẩu khí thay đổi, từ “Uyên Thiếu chủ” ban đầu trở thành “Hoa huynh”. Hoa Thanh Uyên hơi giật mình, lắc đầu nói:
– Ta giải không ra!
Minh Tam Thu cười hi hi nói:
– Hoa huynh chưa thử, làm sao biết được hay không? Được rồi, Hoa huynh, bài thứ tám “Tử Ngọ Tuyến Chi Hoặc” chắc huynh giải ra được rồi, ta có hai cách giải, không biết Hoa huynh giải theo cách nào?
Hắn giọng điệu thành tâm cầu giáo, Hoa Thanh Uyên ngập ngừng một chút rồi lại nói:
– Ta chưa giải ra.
Minh Tam Thu giả vờ ngạc nhiên, cười nói:
– Vậy còn đệ thất toán “Quỷ Cốc Tử Vấn” dùng đóa tích thuật, tính toán cũng không khó lắm, Hoa cung chủ là đại gia dùng đóa tích thuật, Hoa huynh chắc cũng biết nhiều, chúng ta cùng trao đổi để học tập lẫn nhau được chăng?
Hoa Thanh Uyên càng thêm lúng túng, hạ giọng:
– Ta… ta cũng chưa giải được.
Thanh âm càng nói càng nhỏ. Minh Tam Thu cố tình nhíu mày nói:
– Nói như bậy, cuối cùng thì Hoa huynh giải được bao nhiêu bài?
Hoa Thanh Uyên chưa kịp đáp lại, Hoa Mộ Dung nhịn không nổi giận dữ nói:
– Tên họ Minh kia, thắng thì đã thắng rồi, tại sao phải khinh người quá như vậy…
Nói tới đây, cô vốn tâm cao khí ngạo biết bao, mắt liền đỏ lên, nghẹn giọng nói không ra lời. Hoa Thanh Uyên mặt đỏ như máu, toàn thân run lên, trong đôi mắt tuấn tú, ẩn hiện ánh lệ
Minh Tam Thu thấy bộ dạng Thanh Uyên như vậy, trong lòng cảm thấy cực kì thỏa mãn, cười ha hả nói:
– Dung tiểu thư không cần phải giận dữ như vậy, ta chỉ tùy miệng hỏi như vậy thôi mà!
Nói xong lớn tiếng cười mãi, bỗng nghe một người lạnh nhạt nói:
– Chỉ là một bài “Nhật Toán Kì Biến” nhỏ nhoi, có gì mà đắc ý chứ?
Minh Tam Thu nghe nói giật mình, chỉ thấy một thiếu niên eo đeo bảo kiếm bước ra khỏi đám đông, bước dài tiến tới, hắn không nhận ra Lương Tiêu liền nhướng mày cao giọng quát:
– Ngươi là tử đệ của họ nào? Đang lúc thương lượng đại sự trong cung, có phần cho ngươi chõ mồm vào hay sao?
Trong ngôn từ nghiễm nhiên đã lấy giọng cung chủ.
Hoa Thanh Uyên sợ hắn nổi giận, vội vàng nói:
– Tiêu nhi! Mau lùi xuống đi.
Lương Tiêu cười lạnh, không để thèm ý đến, thản nhiên đi tới trước bàn, bước thẳng về phía trước, bày giấy lụa, cầm bút chấm mực đỏ rồi mực đen, xoạt xoạt xoạt viết ra một đề toán, cao giọng nói:
– Bài này được gọi là “Bài toán trâu và rận”, cần tìm số trâu cha, trâu mẹ, trâu già, trâu trẻ, trâu đen, trâu trắng, trên mình có bao nhiêu rận, cực kì đơn giản, Minh Tam Thu, ngươi chắc có thể giải được chứ.
Bài toán này cần tìm sáu ẩn số, tương đương với “Lục Nguyên thuật”, tinh thâm ảo diệu, trước giờ chưa từng có. Minh Tam Thu nhận lấy, ngưng thần đọc kĩ hồi lâu, mặt dần tái đi, hắn cố giữ bình tĩnh, nhạt nhẽo nói:
– Đề toán kiểu gì thế này? Đề ý thì loạn xạ, văn từ thô tục không chịu nổi! Làm sao giải ra được?
Nói xong tiện tay vứt đề toán qua một bên.
Lương Tiêu nói:
– Điều đó thì chưa chắc.
Nói xong cầm bút chấm mực, tay phải múa bút như điện, tay trái mở giấy như bay, giải thẳng xuống một đường. Hoa Mộ Dung nhìn dáng điệu tên tiểu tử này như vậy, trong lòng biết tất có hy vọng, không kìm được lau sạch nước mắt rồi chạy ra sau lưng hắn xem thực hư thế nào, chỉ thấy cách giải của Lương Tiêu rất tinh vi, lúc đầu cô còn miễn cưỡng hiểu được một chút, càng về sau càng hoàn toàn không hiểu được, chỉ biết cách đó cực kì cao minh, nhịn không được mở miệng la to:
– Mẹ, người mau lại đây xem này!
Hoa Vô Xuy nghe cô gọi gấp liền cất bước đi tới, thoáng nhìn từ xa thần sắc đã đại biến, vội vàng đến bên cạnh, nín thở quan sát đề toán Lương Tiêu. Minh Tam Thu vốn định cùng với bà thảo luận về việc nhường vị, bỗng thấy Hoa Vô Xuy chẳng thèm quay lại, trong lòng thấy kì lạ, cũng tiến lại quan sát, vừa nhìn một cái không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. Hắn cùng Hoa Vô Xuy đều là đại gia toán thuật trong thời, cách giải của Lương Tiêu kì diệu, tự nhiên nhìn một cái là biết ngay, quả thật từ trước đến nay, chưa ai nghĩ tới, chỗ ảo diệu của nó khiến hai người nhìn đến ngơ ngẩn.
Lương Tiêu một mạch giải xong liền cười nói:
– Minh chủ sự, đề toán này chẳng phải dễ dàng sao?
Minh Tam Thu nhín mày, trầm ngâm nói:
– Như vậy sao? Quả thật không khó, chỉ cần thêm một lúc, là có thể giải ra.
Hoa Vô Xuy trong lòng giận dữ:
– Ngươi hiện tại đã thấy cách giải pháp nên mới dám nói như thế, nếu chỉ cho đề mục, bằng vào ngươi liệu có làm ra không?
Bà đang nghĩ làm sao để bắt bẻ lại hắn, bống nghe Lương Tiêu cười nói:
– Ta vốn biết ngươi là một tên vô lại như vậy mà!
Rồi lại hạ bút viết một đề khác, tên gọi “Bắc Đẩu toán đề”, đề này hỏi về bảy ẩn số Thiên Khu, Thiên Toàn,Thiên Cơ,Thiên Quyền (lòng gáo), Ngọc hành, Khai Dương, Dao Quang (chuôi gáo). Minh Tam Thu vừa nhìn thấy đề mục, bất giác trong lòng kêu khổ: “Sao lại nhiều ẩn thế này chứ? Đề này quyết không thể giải được!” Nhưng vẫn ngoác mồm ra nói:
– Được lắm, ngươi giải trước xem thử, có thể chúng ta có cùng kết quả?
Lương Tiêu Cười nói:
– Ngươi mưu ma chước quỷ, muốn xem cách giải của ta, sau đó nói là chỉ cần nghĩ một lúc là có thể giải được phải không?
Minh Tam Thu đỏ mặt, yên lặng không đáp. Lương Tiêu cười nói:
– Giả ngốc ư? Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có giải được không? Nếu không đáp chính là giải không được.
Lương Tiêu liên tục bức ép, Minh Tam Thu sắc mặt đột nhiên biến đổi, cao giọng nói:
– Giải không ra thì sao? Chẳng lẽ ngươi giải ra được?
Lương Tiêu đáp:
– Ngươi nói như vậy đúng là tự nhận mình giải không được rồi! Được lắm, ta sẽ giải nhanh cho ngươi xem, tránh cho ngươi làm cóc ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!
Minh Tam Thu vốn tranh đoạt chức vị cung chủ, nghe nói như thế, lại nghĩ đến câu “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, không kìm được trừng trừng nhìn Lương Tiêu, trong lòng giận dữ cực độ.
Chỉ thấy Lương Tiêu cầm tờ giấy giải toán vứt đi, mười ngón tay bấm đốt, chỉ tính thầm trong lòng, thẳng đường mà giải, chưa hết một thời thần, bảy nghiệm Bắc Đẩu đã tìm ra cả, cách giải tuyệt diệu, từ xưa đến nay, chưa ai sánh được. Minh Tam Thu cùng Hoa Vô Xuy thấy thế đều mặt trắng bệch như tờ giấy, mọi người ở đó tuy không hiểu rõ nhưng cũng bị thần tình của hai người này khiến cho khiếp sợ, cùng chằm chằm nhìn Lương Tiêu, nhất thời quên cả hít thở. Truyện “Côn Luân ”
Hoa Vô Xuy trong lòng vừa buồn rầu lại vừa vui mừng, ngẩng đầu lên trời lẩm bẩm: “Gia gia, phải chăng người biết được Hoa gia hôm nay có khó khăn, đặc phái thiếu niên này đến tương trợ? Phải chăng người trên trời cao tốn bao công sức cuối cùng cũng giải được “Nguyên Ngoại Chi Nguyên”, sau đó thông tri âm dương, truyền cho thiếu niên này?” Bà từ chỗ chết tìm được đường sống, lại nghĩ đến thuyết số mệnh, nhìn trời xanh mênh mông gần như si dại. Minh Tam Thu vẫn hoàn toàn không hiểu tại sao lúc việc lớn sắp thành lại lòi ra thiếu niên này, nhất thời trong lòng hỗn loạn, chỉ có một ý niệm quanh quẩn trong đầu: “Thiếu niên này cuối cùng là thần thánh phương nào?
Trong lúc hoang mang, chợt nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
– Những phương pháp giải này đều là do khi ta muốn giải “Nguyên Ngoại Chi Nguyên” mà nghĩ ra, có thể giải được đến mười hai ẩn số. Hay lắm, lại thêm một đề “Hỏi mười hai con giáp”.
Hắn vừa ra đề vừa giải, viết đến hơn mười trang giấy bỗng lắc đầu than rằng:
– Đề này rộng lớn khó khăn, ta giải tới đây rồi không tìm được bước kế tiếp nữa, ôi, “Nguyên Ngoại Chi Nguyên”, đúng là to lớn không giải được.
Hắn ảm đạm một hồi, ngước mắt nhìn Minh Tam Thu, thấy hắn thần trí đang để đâu đâu, tiện nói:
– Ngươi giải bài thứ bảy “Quỷ Cốc Tử Vấn” hay lắm phải không? Đóa tích thuật khác với thiên nguyên thuật, thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận, hừ, ta tiện ra một đề toán rồi so cách giải với ngươi. Truyện “Côn Luân ”
Nói rồi lại ra một đề.
Minh Tam Thu sắc mặt như tro tàn, trong lòng nghĩ: “Toán thuật của hắn đã đạt đến mức đó sao? Cổ kim không có. Hắn ra đề nào cũng vạn lần khó khăn, so toán thuật với hắn thật chỉ tự chuốc lấy nhục nhã! Không đấu nữa!” Nghĩ đến đây, miệng bỗng đắng nghét, thở dài nói:
– Không cần phải đấu nữa. Tiểu huynh đệ toán học thông thần, Minh Tam Thu cam bái hạ phong.
Lời này vừa nói ra, ai cũng thất kinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!