Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
Chương 17: Mèo không thể lưu trữ lương thực cho mình thì khác cá muối ở chỗ nào!
Thứ nhất là Nguyên soái Quý Tu Quân vạn năm tóc đen rối của bọn họ đã cắt thành đầu đinh.
Thứ hai là quân bộ tiết lộ ra ngoài một cái video liên quan đến mèo.
Trên tinh võng khổng lồ không có bí mật, dù là Quân đoàn nghiêm minh cũng không thể bền chắc như thép.
Tấm ảnh của Nguyên soái là truyền thông công bố, đầu đinh gọn gàng cũng không phá huỷ hình tượng của anh, mà so với tóc rối có chút nhu hoà lúc trước thì càng lộ vẻ sắc bén và dương cương, mấy tấm hình làm ngàn vạn nam nữ hoài xuân nhìn đến mức không khép được chân.
Trong thời đại phân tranh, mọi người thường tràn ngập cảm giác nguy hiểm, cảm giác như vậy làm cho bọn họ càng yêu chuộng người có thể mang đến cảm giác an toàn và ngột ngạt cho người khác, bề ngoài cường tráng dương cương và nam tính.
Giống như Quý Tu Quân và loại hình như Quý Tu Quân.
Khi bức ảnh xuất hiện, liền thu được tán dương và thổi phồng của vô số fangirl fanboy.
Sau khi video chiến đấu của mèo không bị liệt vào hàng cơ mật bị tiết lộ ra bên ngoài, tinh võng nguyên baản không thể bình tĩnh liền khơi dậy vô số bọt nước.
Tố chất thân thể của mèo thật sự quá kinh người!
Không những phá vỡ chiến tích không bại trận của Nguyên soái, mà còn treo một vị Quân đoàn trưởng dưới tay Nguyên soái lên đánh.
Tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lực cắn kinh người và móng vuốt sắc bén đến mức loé hàn quang như vậy quả thật là —— soái banh nóc luôn!
Dân chúng bình thường cũng không muốn tìm hiểu đến cùng vì sao Nguyên soái lại lật xe, bọn họ chỉ nhìn thấy kết quả này cũng đã cực kỳ kích động.
Không phá thần thoại thì sẽ vĩnh viễn là thần thoại, bị đánh bại bị vượt qua mới có thể tiến bộ được.
Nguyên soái của bọn họ sau khi bại sẽ đi càng xa hơn!
Tuy rằng hình thể của con mèo được gọi là Việt An này không thể so được với hình thể của động vật mèo cỡ lớn.
Tuy theo tài liệu thì con mèo này chỉ là một loại thú cưng.
Mà như vậy thì thế nào!
Tuy bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, nhưng thực lực rất mạnh mẽ!
Biết cái gì gọi là cô đọng chính là tinh hoa không!
Biết cái gì gọi là nhân vật phản diện… à không meo meo nhỏ mỹ mạo và thực lực đều xem trọng không!
Biết cái gì gọi là tương phản manh không!
Đây chính là!
Một quả cầu nho nhỏ!
Bùng nổ sức mạnh!
Lớn lên dễ thương như vậy nhất định là để mê hoặc kẻ địch!
Nói không chừng lúc gặp thiên địch có thể bán manh qua cửa luôn!
Một vẻ ngoài nhiều công dụng!
Sinh vật Địa Cầu cổ của chúng ta trâu bò như vậy đó!
Mà hiện tại meo meo nhỏ này là của nhà Nguyên soái chúng ta!
Nghĩ lại liền vui vẻ!
Nhất định phải điên cuồng vỗ tay để bày tỏ kính ý!
Cư dân mạng hưng phấn liếm tấm hình 360 độ không góc chết kia, cao hứng đến muốn nhảy dựng lên.
Không muốn dừng lại đâu!
Tốt nhất là mỗi ngày đều có tin tức lớn thế này tuôn ra!
Không sờ được hay không nuôi được cũng không liên quan, ít nhất chúng ta có thể nhìn nhiều mà!
Mỗi ngày nhìn mèo qua quang não, tâm tình cả ngày đều sẽ rất tốt đó!
Đám dân mạng kia nhìn thấy Nguyên soái và mèo thì chẳng khác hít cần, điên cuồng ngốc nghếch sử dụng trận địa quần ma loạn vũ để lật trời, mà tình huống thực tế lại nghiêm túc hơn nhiều.
Không ít người nhìn thấy kiểu tóc mới của Quý Tu Quân, bởi vì hôm nay Quý Nguyên soái phải đến Toà án Quân sự Đế quốc.
Nguyên soái có mặt tới toà án bởi vì hai án kiện.
Án kiện thứ nhất là vụ gián điệp tiết lộ quân cơ khiến cho Quý(*) Nguyên soái bị tập kích mất tích.
(*) Chỗ này theo raw là Thành Nguyên soái, có lẽ là gõ sai ấy, truyện này hong có Nguyên soái nào họ Thành đâu…
Án kiện thứ hai là trợ thủ lúc trước của Nguyên soái lên án Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc, yêu cầu lãnh đạo cao nhất của hai bên phải ở đây đối mặt.
Án đầu tiên cơ bản là ván đã đóng thuyền, gián điệp phải nhận án tử hình, chỉ là đơn thuần đi ngang qua.
Mà án thứ hai tám chín phần mười là phải giằng co lâu dài.
Hình tượng bên ngoài của Bộ Nghiên cứu Khoa học tương đối tốt, trong lĩnh vực sinh học cũng tạo ra nhiều cống hiến trác tuyệt, cho tới nay tuy mọi người đều biết chuyện Nguyên soái không ưa bọn họ, nhưng bởi vì hình tượng dĩ vãng dễ gây hảo cảm, đối với sự lên án của một người bị xử là quân đảo chính, đa số mọi người đều ôm tâm trạng không tín nhiệm.
Không có chứng cứ xác thực, trận tố tụng này không dễ đánh.
Nhưng Quý Tu Quân lại không chọn rút đơn kiện.
Suy nghĩ của anh vô cùng đơn giản, mà Ngân Nhận của anh còn phải thăng cấp thiết kế một lần nữa, trong thời gian ngắn anh cũng không thể rời khỏi Đế tinh.
Nếu hiện tại có cơ hội để gây rối một chút cho Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc, làm cho bọn họ lo lắng đề phòng nhất cử nhất động của anh trong mấy tháng, tại sao lại không làm chứ?
Đối với chuyện này, Nguyên soái vô cùng cao hứng, thậm chí mong đợi.
Sự mong đợi đã lấn át tâm trạng không vui vì phải đổi kiểu tóc.
Lòng tham của Quý Tu Quân lớn, mà tâm nhãn cũng nhỏ.
Về mặt tích cực, nghi vấn có lý có chứng cứ hoặc đưa ra ý kiến, anh đều có thể tiếp thu thoải mái. Nhưng ra dáng đàng hoàng mà lại mạo phạm anh, đắc tội anh, anh có thể nhớ cả đời, đồng thời còn có thể tìm người đó gây phiền phức không biết mệt.
Anh cũng không thích đánh một gậy chết tươi —— dù sao dùng dao cùn cắt thịt mới đau nhất.
Mà loại như Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc, là loại anh muốn đánh một gậy chết tươi nhưng lại không có có cách nào đánh chết.
Cho nên khi có cơ hội Quý Tu Quân sẽ gây rối đối phương một chút, giống như Bộ Nghiên cứu Khoa học có cơ hội thì sẽ muốn ra tay hoặc gây rối với anh.
Tâm tình Quý Tu Quân khá mỹ diệu, khi anh thấy bản mặt gầy gò thối hoắc của Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học, tâm tình càng tươi đẹp hơn.
Anh nhận ra Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học đang nhìn sang, trên mặt anh không có một gợn sóng, bày ra tư thái bày mưu nghĩ kế đầy thong dong.
Trưởng Quân đoàn số 1 làm Bí thư ngồi bên cạnh anh, phối hợp đưa cho anh một xấp tư liệu.
Nguyên soái tiên sinh thân thủ tiếp nhận, nhẹ nhàng quơ quơ nội dung thâm hậu trong tay cho vị Bộ trưởng kia xem.
Giống như xấp tư liệu dày đặc trong tay anh, là chứng cứ mấu chốt gây bất lợi cho Bộ Nghiên cứu Khoa học mà anh có được, gây cho đối phương ảo giác “Tôi nắm giữ chứng cứ, cho nên tôi sẽ kiên trì mở phiên toà đánh ngã mấy người.”
Nghĩ đến đối thủ lần này là Quý Tu Quân từ trước tới nay đều không xem bọn họ ra gì, thậm chí còn có chút hận ý, mặt Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học lập tức xanh mét.
Nguyên soái tiên sinh dời tầm mắt, chậm rãi lật tư liệu.
Chữ trên giấy lít nha lít nhít, thật ra tất cả đều là tư liệu về Địa Cầu cổ lấy từ cơ sở dữ liệu của Bộ An toàn thông tin, nội dung chủ yếu là kinh nghiệm nuôi mèo.
Chỉ có trời biết, Nguyên soái biết, Quân đoàn trưởng biết, còn Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học ngồi đối diện lại không biết.
Trong thời gian chờ đợi mở phiên toà, Quý Tu Quân xem hai trang tư liệu, rồi ngẩng đầu nhìn Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học ngồi đối diện anh một chút.
Mặt anh không cảm xúc, bề ngoài đầy lạnh lùng, phảng phất như nhìn một người chết.
Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học ngồi đối diện bị tư thái phảng phất như tóm được chứng cứ mấu chốt gì đó của anh doạ sợ đến mức như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, trên trán toát ra một tầng mồ hôi hột.
Năm đó Quý Tu Quân trải qua chuyện kia, lần đầu tiên Bộ Nghiên cứu Khoa học lật xe là ở trên tay Quý Tu Quân, nếu lúc này anh thật sự nắm giữ chứng cứ lợi hại nào đó, thì nhất định sẽ chỉnh bọn họ đến chết.
Vào lúc đó, toàn bộ cao tầng của Bộ Nghiên cứu Khoa học khẳng định là một người chạy cũng không thoát.
Quý Tu Quân chầm chậm lật một tờ kinh nghiệm nuôi mèo, âm thanh chuyển động của tờ giấy rơi vào tai của người đối diện, lại giống như súng đang lên nòng.
Nguyên soái nhìn đối phương kinh sợ đến mặt trắng như tờ giấy, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, trong nháy mắt tâm tình không tốt khi bị dòng điện của mèo nhà mình cuốn một đống tóc tai đến mức không thể không đổi kiểu tóc trở nên sáng sủa hơn.
Có ý đồ với tôi, còn dám đánh chủ ý lên mèo nhà tôi.
Bản Nguyên soái doạ chết mấy người!
Việt An cũng không biết chính mình biến thành quả hồng mềm trong mắt một ít người, cậu một hơi gặm hết chừng ba mươi viên linh thạch.
Cậu muốn tiếp tục gặm, nhưng liếc mắt nhìn số linh thạch còn lại, cuối cùng vẫn liếm liếm móng vuốt.
Đa số mèo không nhìn nổi bát thức ăn của mình trống rỗng, như vậy làm cho chúng nó cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Cho nên cậu để lại mười mấy viên linh thạch cuối cùng, phóng ra khỏi vali linh thạch, thử cảm giác linh khí chảy xuôi trong cơ thể một chút.
Linh khí cậu khấu khấu tác tác(*) tích luỹ nhiều năm lúc ngồi xổm trên hoang tinh, gộp lại cũng không nhiều bằng lượng linh khí ngày hôm nay sau khi ăn hơn ba mươi viên linh thạch.
(*) Khấu khấu tác tác: keo kiệt, ích kỷ.
Việt An là một con mèo luôn có cảm giác nguy hiểm, từ trước đến giờ cậu có thói quen tiết kiệm linh lực để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng cậu cũng chỉ là một con mèo nhỏ tuổi, khống chế tâm tình không bằng mấy kẻ già đời trong tộc. Giống như lúc trước cậu và Quý Tu Quân đánh nhau, máu nóng vọt lên đầu, dùng sạch sành sanh linh khí khổ sở tích luỹ nhiều năm.
—— Tuy rằng kỳ thực đa số linh khí đều từ mười mấy viên linh thạch Quý Tu Quân cung cấp cho cậu trong mấy ngày kia.
Hiện tại gặm hơn ba mươi viên, cậu lại khôi phục về trình độ trước đây, thậm chí còn tăng lên.
Việt An treo nửa người cạnh vali, chui đầu vào vali còn chừng mười mấy viên linh thạch, thăm dò một chút, rốt cục vẫn không thể chiến thắng bản năng của loài mèo, dự trữ một chút lương thực cho chính mình.
Cậu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, xem bốn mặt vali là ván cào móng, mài đến rách rách rưới rưới, sau đó lắc lắc đuôi, thu hồi móng vuốt.
Cậu đè chặt quang não hình cầu ở trên đầu, bốn cái chân ngắn nhỏ bước xuống lầu.
Việt An vẫn chưa chơi cái giá trèo cho mèo ở dưới lầu, ngày hôm nay, sau khi Quý Nguyên soái hẹp hòi bị cậu làm nóng đầu rồi lạnh mặt đi cắt tóc, trước khi ra cửa, anh chẳng những không thu lại mấy cái lồng vây quanh đồ ăn vặt, mà còn bỏ thêm vài đề tài vào kho câu hỏi.
Việt An cũng không phải không có cách nào phá hỏng vòng bảo hộ kia, nhưng mà cũng không cần phải làm như thế.
Sự thật là hiệu quả của chế độ hoàn thành học tập sẽ có thưởng cực kỳ tốt, ít nhất là đối với Việt An mà nói, có thức ăn làm thưởng, cậu vẫn thấy có động lực.
Việt An quy củ ngồi đến giữa trưa, ghi nhớ quyển [900 từ vựng thường dùng của Sintes] mà Quý Tu Quân đưa cho cậu, thuận tiện làm xong đề tài của vòng bảo hộ, lấy sạch sành sanh đồ ăn vặt ở bên trong.
Cả người Cục Lông Nhỏ màu trắng đều chui vào trong cái bao đóng gói to đùng, cái đuôi lộ ở bên ngoài lắc lắc lúc ẩn lúc hiện.
Rốt cục cậu cũng ăn xong miếng cuối cùng, lui về sau hai bước, thêm một cước đạp lấy đà, mèo nhỏ cùng với túi đồ ăn vặt và quang não bên cạnh đồng thời ùng ục ùng ục lăn xuống ghế sô pha.
Toàn bộ thân thể Việt An đều được bao bọc bởi hương thơm ngọt của mứt quả bên trong túi đồ ăn, sau khi lăn vài vòng rồi dừng lại, qua vài giây, Việt An mới duỗi đầu từ bên trong ra, cảnh giác dựng thẳng tai nhìn xung quanh một chút, không phát hiện con người hay máy thu hình gì, mới liếm liếm mũi, chậm rãi bò từ trong túi đóng gói ra.
Ăn xong đồ ăn vặt rồi.
Quyển sách thứ nhất cũng học xong.
Việt An ngậm túi đồ ăn vặt bị cậu ném ở một chỗ trước đó, bỏ vào trong thùng rác, sau đó cắn túi rác tha ra cửa.
Việt An chỉ là một con mèo thích sạch sẽ thôi mà.
Cậu ngồi trên cái đỉnh tròn của một cái lầu thuộc giá trèo cho mèo, run run lông, liếm mảnh vụn đồ ăn vặt còn dính ở mép, móng vuốt và bộ lông.
Liếm không xong thì vung vẫy chân gọi một dòng nước nhỏ bé để thanh lý bộ lông của mình.
Cục Lông Nhỏ màu trắng đắm chìm trong ánh mặt trời, xung quanh được tia nắng xán lạn chiếu rọi, phảng phất như cậu đang phát sáng.
Cái lầu nhỏ này nằm cạnh cửa sổ sát đất, đối diện là một cái đồng hồ quả lắc khổng lồ.
Việt An nhìn nhìn thời gian, sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ đến mùi vị của mấy món ăn Sintes ăn vào đêm qua, mắt mèo xanh thẳm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng rơi lên quang não mới vừa bị cậu làm rơi xuống đất.
Quyển sách mà cậu học vào trưa hôm nay có một từ là “gọi đồ ăn ngoài”.
Việt An nhớ tới trước kia cậu đồng ý không ít hợp đồng bản quyền, còn có tiền kiếm được từ livestream lúc trước.
Quý Tu Quân đã nói qua, số tiền này là của Việt An.
Meo meo nhỏ cơ trí nhảy xuống giá trèo cho mèo, chạy chậm một đường đến bên cạnh quang não, dựa theo chỉ dẫn trong sách, duỗi chân nhỏ xù lông chọt quang não hai lần, sau khi tìm được nút lệnh thì ấn đệm thịt mềm nhũn xuống.
Nguyên soái tiên sinh cũng không có nhu cầu gọi đồ ăn ngoài, cho nên Việt An tìm nửa ngày cũng không tìm được icon phần mềm gọi đồ ăn ngoài.
Hiện tại cậu đã có thể đọc hiểu phần lớn từ ngữ thông dụng, Việt An mới phát hiện bên trong quang não của Nguyên soái tiên sinh, tất cả đều là tin tức xx, ghi chép chiến cơ xx, sàn đấu giả lập tuyến quân sự xx, sàn đấu tinh tế giả lập xx, lịch ghi chép những sự kiện lớn xx,…
Việt An: “…”
Một luồng phong cách cuồng quân sự và lãnh cảm phả vào mặt.
Chẳng trách lại dẫn cậu đi nhà ăn.
Cái tật xấu này rất là Quý Tu Quân.
Cuối cùng Việt An dời tầm mắt sang cái icon màu xanh lục ở cuối màn hình.
Hiện tại cậu biết rõ cái này gọi là phần mềm Tấn Giang – một trang mạng xã hội rất lợi hại.
Nếu có mũ cảm quan hoặc khoang sinh vật, thì khi kết nối với trang mạng này là có thể tiến vào xã khu giả lập, cơ hồ người người nhà nhà đều có tài khoản trên trang mạng này, nên nó được gọi là xã hội thứ hai.
Nếu không chuẩn bị mũ cảm quan hoặc khoang sinh vật, cũng có thể đơn thuần tiến hành một ít thao tác thông qua màn hình quang não.
Chẳng hạn như giới thiệu các loại tác phẩm, hoặc livestream, giao dịch trực tiếp một cách dễ dàng, rồi ghi chép sinh hoạt hay… gọi thức ăn ngoài.
Việt An cũng không biết món này có ngon hay không, khi bán nó ra ngoài thì liệt vào tên những món dùng để một là so về nghệ thuật, hai là so về độ phức tạp.
Cuối cùng Việt An bị phiền nên cực kỳ thẳng thắn lựa chọn theo bảng xếp hạng giá cả và lượng tiêu thụ —— cậu chọn tất cả các món trên một trang có lượng tiêu thụ tốt nhất.
Đúng vậy, cả một trang đó.
Việt An không biết rằng tuy khấu trừ quả thật là tài khoản ngân hàng của cậu, nhưng khi tiêu phí quang não sẽ thông báo cho tài khoản giám hộ biết.
Nguyên soái tiên sinh đang đợi mở phiên toà.
Nguyên soái tiên sinh cảm thấy vòng tay điều khiển của mình chấn động một chút.
Nguyên soái tiên sinh cúi đầu liếc mắt nhìn giao diện trên vòng tay.
Nguyên soái tiên sinh nhìn thấy tài khoản của anh bị rớt mất ba mươi sáu vạn trong nháy mắt.
Nguyên soái tiên sinh nhìn thấy cái thứ tiêu phí mất ba mươi sáu vạn có tên là: Thức ăn ngoài.
Quý Tu Quân: …
Quý Tu Quân:???
Có thể sử dụng tài khoản ngân hàng của anh, chỉ có Việt An.
Chỉ không gặp một buổi trưa, mèo nhà anh thậm chí cả gọi thức ăn ngoài cũng đã học xong??
Đối với việc Nguyên soái đột nhiên thu được thông báo rồi mờ mịt, Việt An không biết gì cả.
Lúc cậu gọi xong thức ăn thì liếc mắt nhìn số dư trong tài khoản, phát hiện ra là nó lại gia tăng không ít so với trước đây.
Dựa theo giá cả lúc trước để tính, nếu tám chữ số có thể mua mười mấy viên linh thạch thì bây giờ cậu đã có thể mua hai mươi mấy viên.
Hai mươi mấy viên!
Việt An cao hứng lộn mèo trên thảm lông trải sàn.
Sau đó cậu lại nghĩ đến ba mươi mấy viên linh thạch bị mình gặm mất vào buổi trưa, động tác lăn lộn thoáng chốc dừng lại, hai cái chân trước còn cuộn tròn trước ngực, lộ ra bụng nhỏ phơi lên nhìn trần nhà vàng nhạt, cả người lâm vào trạng thái choáng váng.
Trẫm không thể tin rằng trẫm có thể ăn nhiều như vậy?
Hai mươi mấy viên mà vẫn không đủ ăn một ngày đấy!
—— Một con mèo không thể tích trữ lương thực cho bản thân thì khác cá mắm(*) ở chỗ nào!
(*) Cá mắm (cá muối): trong tiếng Quảng Đông nó có nghĩa là xác chết, ẩn dụ là chỉ những người không muốn động đậy, vận động (lười biếng).
Việt An cũng cực kỳ hiểu rõ rằng cậu không thể bắt Quý Tu Quân cung cấp linh thạch không giới hạn cho cậu được.
Dù sao ngày hôm qua cậu đánh nhiều trận với cơ giáp như vậy, thấy rõ rõ ràng ràng, một cái cơ giáp có ít nhất một khoang năng lượng chủ và hai khoang năng lượng dự bị, mỗi khoang năng lượng cần ít nhất hai viên linh thạch để cung cấp năng lượng.
Dưới tay Quý Tu Quân có nhiều binh tướng như vậy, có thể cam kết mỗi tháng cung cấp đều đặn cho cậu năm mươi viên, phòng chừng đều là xuất từ kho bạc của anh.
Cũng không thể động đến kho quân dụng được!
Tuy rằng bản thân anh sở hữu một cái quặng mỏ nên kho bạc khẳng định tương đối khả quan, nhưng dù sao chính anh phải mang binh đánh giặc, vạn nhất cần phải dùng gấp thì sao?
Hơn nữa ban đầu đã đáp ứng là năm mươi viên, Việt An trẫm chỉ là một con mèo thân mật đáng tin cậy!
Cục Lông nhỏ nằm co quắp trên thảm trải sàn, hai chân trước nâng lên, khổ não ôm đầu lăn hai vòng, cuối cùng ngẩng đầu lên, giật giật lỗ tai nhìn về phía màn hình quang não đang trôi nổi.
Dân mạng còn đang mừng như điên múa may, quỳ liếm cái video dài hơn mười phút kia.
Vô số người khóc lóc dưới tài khoản duy nhất của Nguyên soái, cầu anh thả mèo ra để hít, còn có người lén lút từ mạng quốc gia ngoài Đế quốc Sintes, tiễu meo meo trèo tường vào đây, hoàn mỹ hoà vào hàng ngũ khóc chít chít.
Vào lúc đó, trên quảng trường mua sắm lớn nhất của xã khu giả lập —— màn hình toàn tức giữa quảng trường đột nhiên biến thành một mảnh đen.
Tiếng nhạc bỗng nhiên hơi ngưng lại.
Đám người đang trò chuyện xung quanh quảng trường nghi hoặc dừng bước.
Bóng tối ngắn ngủi qua đi, một cái đầu nhỏ xù xù lông xuất hiện giữa vùng trời của quảng trường.
Cậu ngửa đầu nhìn chăm chú vào ống kính, sau đó đưa đầu sát vào camera, khoảng cách gần đến mức thấy rõ ràng lông tơ màu trắng nhẵn nhụi cùng với cái mũi nho nhỏ phấn hồng, thậm chí ngay cả cái mũi nhọn bạch ngọc e thẹn lộ ra ngoài như một cái răng nanh cũng nhìn được rõ rõ ràng ràng.
Cậu tựa hồ hơi nghi hoặc với tình huống trước mắt một chút, kêu một tiếng nho nhỏ “Miảo”, tiếng kêu yếu ớt mềm mại, chạy thẳng vào lòng người nghe, làm người ta run lên.
Cậu nghiêng đầu, rồi ngẩng lên, ngước cổ lên giống như đang nhìn thứ gì đó, tiếp theo lại nhảy một cái đến cạnh bàn ăn, bên trên bàn bày đủ loại thức ăn, cùng với một cái quang não.
Quang não kia đồng dạng phát ra hình ảnh Cục Lông Nhỏ đang nhảy lên bàn ăn.
Nhóc con tựa hồ vì vậy mà xác nhận được cái gì đó, quay về phía ống kích rồi ngoẹo đầu, yểu điệu kêu một tiếng “Miao”.
Hô hấp của người dân bên trong quảng trường và đám người đang xoát trang cá nhân của Nguyên soái qua quang não hơi ngưng lại, trong không khí hoàn toàn yên tĩnh không hề có một tiếng động, bọn họ phảng phất như hiểu được điều gì đó.
Sau đó đồng loạt hét một trận kịch liệt chói tai.
Áaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Mèo kìa!!!!!!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Quan xúc phưn rất nghèo, trẫm muốn thông cảm cho hắn, nên chính mình kiếm linh thạch! Chính mình kiếm lời! Làm một meo meo tốt của thế kỷ mới!
Nguyên soái: Đây là lý do em gọi ba mươi sáu vạn thức ăn ngoài hửm?
Editor: Bình loạn về chương này tui có hai câu thôi.
Một là mấy bạn trèo tường làm tui nhớ Diên Hy công lược.
Hai là, nhân loại ngu xuẩn, mau quỳ xuống trước meo bệ hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!