Con Muốn Làm Vợ Ba
Chương 13: Thùy quyên
Đã năm mùa tết trôi
qua mà không có Nhi bên cạnh tôi. Con bé….Không, có lẽ tôi nên đổi
cách xưng hô lại. Nhi đã không còn là một con nhóc vô tư như trước nữa, thậm chí cũng không còn là con gái của tôi dù chỉ là trên danh nghĩa.
Tất cả chỉ vì tôi, một thằng không đáng mặt đàn ông.
Dù có tự trách mình như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể cứu vãn được
điều gì. Tôi vẫn là tôi, một giám đốc quyền cao chức trọng, được nhiều
người kính ngưỡng. Tôi đã đứng được trên đỉnh cao danh vọng, đúng như mơ ước thời trai trẻ của mình. Nhưng nhiều lúc ngẫm lại tôi chẳng thấy
mình được hạnh phúc chỗ nào cả.
Ngày ấy Nhi bỏ tôi ra đi. Tôi cũng hủy bỏ lễ đính hôn với Hân mà bỏ đi
ra nước ngoài. Kết lại là cả ba chúng tôi cuối cùng cũng chẳng ai được
gì. Tôi không hối hận khi hủy bỏ hôn ước, dù như thế là đắc tội với Hân. Em có thể không biết nhưng tận trong lòng mình làm sao tôi có thể vui vẻ ở bên em trong khi chính tôi lại là người hủy đi sự trong trắng của Nhi. Nếu một ngày nào đó em biết được thì người đau khổ nhất lại chính là em thôi.
Tôi vẫn hi vọng sau cú sốc đó Hân sẽ quên tôi đi, quên mãi mãi. Tôi nghĩ là em đã làm được, bởi sau đó một tháng tôi trở về Việt Nam em cũng
chẳng đến nhìn mặt tôi một lần cho đến tận ngày hôm nay. Tuy nhiên mỗi
năm vào ngày giỗ của mẹ, tôi luôn thấy một bó hoa cẩm chướng đặt trên
mộ. Tôi biết là cô ấy đã đến đây…
Thời gian đầu tôi có cho người điều tra tung tích của Thuận bên Pháp.
Tìm thấy ông ta thật chẳng phải là điều gì khó khăn bởi sự nổi tiếng ấy ở bên Pháp. Điều đáng nói ở đây là tôi không thể nào tìm được Nhi. Con
bé bỏ đi một mình chứ không phải theo Thuận như tôi vẫn nghĩ. Chính
Thuận cũng ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi tung tích của Nhi. Nhớ ngày hôm
ấy Thuận co tay lên định đấm tôi. Thật ra ông ta không có quyền gì mà
đấm tôi, nhưng tôi vẫn đứng im chịu đựng cú đấm ấy, như một hình thức
chuộc lỗi.
Rồi tôi trở về Việt Nam với nỗi lòng nặng trĩu, tôi lo lắng cho Nhi, cho người “đàn bà” đầu tiên trong đời mình, người mà tôi từng gọi là con
gái…
Những năm tiếp theo càng trở nên vô vọng khi mà tin tức về Nhi vẫn là
con số không tròn trĩnh. Không biết với thân gái một mình thì Nhi sẽ
sống ra sao, khi mà từ nhỏ đã quen được tôi che chở. Tôi xin phép mọi
người cho tôi được Nhi là cô ấy, như một sự tôn trọng. Cô ấy đáng được
như thế. Dù có thể từ đây đến khi kết thúc câu chuyện cô ấy dường như
không còn xuất hiện nữa. Nói theo một nghĩa nào đó là….cô ấy “đã
chết”.
…………………….
Tháng hai vừa mới xong mấy ngày tết âm lịch buồn bã. Lại thêm một năm
nữa tôi đón giao thừa một mình, cô đơn trong cái không khí rộn rã của
ngày xuân. Từng tiếng pháo bông nổ lộp độp sáng chóa cả một vùng trời.
Tiếng nhạc xuân giao hòa. Chỉ mình tôi trên sân thượng…uống rượu mừng một mình.
Trước đây tôi rất hay mau nước mắt, dù chỉ là với người thân quen biết. Giờ đây tôi cũng còn khóc mỗi khi “lai rai” với bác Thông. Thật là nếu không có bác thì tôi cũng chẳng biết trút hết tâm sự vào đâu. Tôi quí
bác lắm, mà bác cũng rất quí tôi. Hễ có dịp rãnh là thế nào tôi cũng đến tiệm bánh xèo của bác làm vài dĩa. Còn bác thì luôn luôn “thủ sẵn” một chai đế ngon chờ tôi. Chỉ hai người, một già một trung niên,vậy mà cứ như hai người tri kỉ. Và mỗi lần ngà ngà say thì tôi rơi nước mắt, chỉ có men rượu bên bác Thông mới giúp tôi giải tỏa nỗi lòng được đến đó. Nhưng dạo này thời gian ấy không còn được nhiều nữa bởi nhiều nguyên
do, mà nguyên do lớn nhất là từ Bác gái.
Bác tư năm đó đã lớn tuổi nên nhiều lúc bác gái không vui khi thấy ông
uống rượu. Nhìn vậy chứ trông bác Thông vẫn còn “gân” hơn mọi người
tưởng, mà thường thường là tôi xỉn trước bác ấy chứ. Lần nào “nhậu” xong tôi cũng bất tỉnh nhân sự ngủ luôn ở nhà bác.
Hạnh là cháu nội của bác Thông, là bạn thân thời cấp ba với Nhi và một
đứa nữa mà tôi không tài nào nhớ tên được, thậm chí đến mặt mũi sợ rằng tôi cũng đã quên mất. Nhưng Hạnh thì tôi nhớ rất rõ. Năm mà Nhi bỏ đi
khiến nhỏ Hạnh cũng buồn được vài tháng. Ít ra nó cũng nghĩ là Nhi đang sống sung sướng cùng cha ruột. Tôi thì quí bác Thông nên được dịp tôi
kiếm cho con bé cơ hội được đi du học, tôi còn tình nguyện bỏ tiền túi
ra chu cấp cho con bé trong thời gian ấy. Dẫu sao tôi có làm cả núi tiền cũng chẳng biết để làm gì, giúp lại cho những người có ơn với mình vẫn hơn. Bác Thông thì vẫn cứ trách phải chi mà tôi có mông ước lập gia
đình thì khỏi phải lo rồi…
Giờ đây nhỏ Hạnh lại tiếp tục học lên cao học nhưng đã không cần tôi
phải chu cấp tiền thêm nữa. Con bé vẫn tiếp tục ở nước ngoài, tết chỉ về nước được một thời gian rồi lại bay đi, vội vã cứ như là sắp tận thế. Nó nhận tôi làm cha nuôi và luôn miệng gọi “papa” cho dễ thương!!?? Rồi chỉ được mấy ngày thì đứa con gái thứ hai của tôi lại lên máy bay đi
mất, bỏ lại mình ông bố này cô độc một mình…
Hôm nay là ngày 13-2, một ngày trước Valentine. Phố xá dần ấm lên khi
các cặp tình nhân đã bắt đầu đi dự lễ sớm, coi như hưởng một chút hương tàn của ngày tết. Với tôi thì ngày nào cũng như ngày nào mà thôi, chỉ
khác một chút là hôm nay thứ bảy, tôi tự cho phép mình đến “lai rai”
cùng bác Thông thêm một bữa.
Bước chân ra khỏi công ty thì đã bảy rưỡi tối. Không đói lắm! Tôi nghĩ
là mình có thể nhịn được cho đến khi thưởng thức món bánh xèo nóng hổi
của bác Thông. Nhưng trước khi đến đó tôi cần phải đi lấy một thứ.
Tiệm vàng Kim Tân hôm nay có vẻ đắt khách hơn thường ngày. Dường như mốt tặng quà bằng vàng hay kim cương thay cho chocolate trong ngày lễ
valentine được ưa chuộng ở Việt Nam, mà lại phải là con trai tặng. Thật khác với hồi tôi còn ở bên Nhật, ngày lễ valentine phụ nữ thường tặng
chocolate cho người mình yêu như một lời thổ lộ. Đúng một tháng sau, vào ngày Valentine trắng 14-3 thì người con trai sẽ tặng lại cho người con gái một món quà nào đó, có thể hiểu là đồng ý. Ở Việt Nam thì không
được như thế. Valentine, ngày quốc tế phụ nữ, sinh nhật… người ta chỉ việc tặng một món quà đắt tiền coi như xong, đơn giản nhưng mất đi hẳn ý nghĩa.
Tôi cũng là người Việt Nam nên tôi cũng cần chuẩn bị một món quà, vào ngày này mỗi năm, dù không biết sẽ tặng cho ai…
Ông chủ tiệm đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu đen hình trái tim, bên
trong đựng thứ mà tôi đã đặt hàng. Thanh toán xong mọi chi phí tôi bước vội ra xe đến thẳng chỗ bác Thông. Đến nơi thì cũng đã 8h30 tối.
Giờ này tiệm của bác Thông vẫn chưa bớt khách. Thật may mắn khi cái bàn mà tôi với Nhi vẫn hay ngồi khi đến đây vẫn còn trống. Thấy tôi đến
Tính- người làm thêm ở đây- vẫy tay chào mà tôi hiểu là bánh sẽ được đem ra liền. Dù sao tôi cũng chẳng hề đói, khách thì vẫn còn đông, đành
lấy chờ đợi là một thú tiêu khiển cuối tuần.
Thời gian có lẽ sẽ trôi qua cách buồn tẻ như vậy nếu như không có một
nhân vật lạ xuất hiện. Một đường cong tuyệt mĩ xuất hiện trong bộ áo
thun trắng cùng chiếc quần bò giản dị, chân đi giày thể thao, kéo theo
sau là một cái vali to đùng. Cô ta trông khá thon thả nhỏ nhắn, dáng
người không cao lắm, nói chung là cân đối. Tôi ấn tượng nhất là mái tóc dài nhuộm hơi đỏ của cô ta, trông rất hợp với làn da trắng mút trên
người. Theo kinh nghiệm tôi có thể đoán cô ta hẳn phải là một “đại gia” lắm tiền. Tôi tự hỏi tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, trong một cái
quán bậc trung như thế này.
Cô ta gửi cái vali cho người phụ việc rồi bước đi tìm chỗ ngồi. Quán vẫn còn đông khách nên cái ghế đối diện với tôi là sự lựa chọn duy nhất.
Có lẽ cô ta cũng đã trông thấy nên bước nhanh tới. Dù cô có vẻ đặc biệt nhưng tôi không thích ngồi ăn cùng người lạ. May mắn thay bàn bên cạnh đã đứng lên tính tiền, tôi nghĩ chắc chắn cô ta cũng sẽ chọn ngồi một mình cho thoải mái.
Tôi đã lầm. Cô ta vẫn kéo ghế ngồi xuống cùng bàn với tôi mà không hề do dự. Cứ như tôi dành bàn này là để chờ cô ta đến. Hơi thất vọng nhưng
tôi vẫn giả vờ ngó ra ngoài cửa sổ, không quan tâm đến nhưng đôi tai vẫn nghe được tiếng gọi món của cô ta.
– Lấy cho tôi một phần giống ông ấy.
Tôi ngạc nhiên quay sang trong khi cô ta nhìn tôi mỉm cười. Tôi thắc mắc:
– Cô có biết tôi gọi món gì không?
Cô gái khẽ vuốt lại mái tóc, đáp thật nhanh, giọng lớ lớ như người nước ngoài nhưng nói rất sõi.
– Tôi không biết.
– Vậy sao cô lại kêu món giống tôi, hỡi quí cô xinh đẹp?
Cô ta cười phì lên khiến tôi hơi bối rối một chút.
– Tôi nói điều gì sai sao?
– À không, không! Chỉ là tôi không nghĩ mình lại được gặp một quí ông ở trong đây. Tôi thấy quán này đông khách nên ghé vào, nhưng tôi lại
không biết nên ăn thế nào. Gọi một món như ông, có ông ăn trước làm mẫu không phải sẽ tốt hơn sao?
Tôi cũng phì cười trước cách giải thích của cô ta. Cô gái ngạc nhiên hỏi lại:
– Tôi nói gì sai hay sao mà ông lại cười?
– À! Chỉ là tôi tự trả lời được câu hỏi tại sao mà cô không chọn ngồi ở cái bàn trông bên kia. Coi bộ cô lo xa quá nhỉ?
– Vâng. Bởi tôi sống một mình kia mà.
– Vậy người thân của cô đâu?
– Xin lỗi, nhưng tôi không có bổn phận phải nói với ông!
Cuộc trò chuyện bị tạm ngưng. Tôi khá sốc trước câu trả lời của cô ta.
Một bầu không khí căng thẳng khi mà cô ta không thèm nhìn tôi lấy một
lần, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là một dịp tốt để tôi có thể
quan sát cô ta được rõ hơn. Cô gái này trông trẻ hơn là lúc đầu, chỉ
chừng khoảng hai mươi hoặc hơn. Gương mặt thanh tú và đẹp, một chút quí phái pha lẫn đôi mắt buồn. Đúng là cô ta đẹp thật, lại hấp dẫn ở độ
tuổi đang phơi phới thế này. Không hiểu sao một người như tôi lại bị cô gái này thu hút đến thế, một cô gái thật đặt biệt.
– Ông hay đến đây chứ?
Cô gái hỏi, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. Tôi thảy trả lại câu nói mà cô ta vừa “quẳng” vào mặt tôi lúc nãy.
– Xin lỗi, nhưng tôi không có bổn phận phải nói với cô!
Quả nhiên lần này cô ta chú ý thật, giương đôi mắt màu xanh lơ của mình nhìn tôi chằm chằm rồi chép miệng.
– ông có vẻ là người hay để bụng nhỉ? Tôi không muốn nói bởi tôi chẳng
còn ai thân thích ở trên đời này nữa. Xin lỗi nếu đã làm cho ông giận.
– Thế thì chúng ta giống nhau rồi đấy. Tôi cũng chẳng còn người thân nào bên cạnh.
Cô ta nheo mắt nhìn tôi soi mói:
– Nhìn ông không giống như vậy lắm. Tôi đoán hẳn ông phải làm chức vụ quan trọng trong một công ty nào đó. À, mà ông tên gì nhỉ?
– Tôi tên Đông.
– Vậy ông Đông, ông bao nhiêu tuổi rồi?
– Cô đoán thử xem.
– Tôi đoán ông cao lắm chỉ mới 35 tuổi.
Tôi cười:
– Cô đoán gần đúng rồi đó. Chỉ tiếc là mỗi số lại xê xích một đơn vị. Tôi đã 44 rồi.
Cô ta thốt lên một cách kinh ngạc, như không tin vào mắt mình.
– Oh my god! Không thể nào! Trông ông chỉ chừng 30 tuổi.
– Đây là danh thiếp của tôi. Tôi nói dối cô làm gì chứ.
Cô ta cầm tờ danh thiếp lên đọc chăm chú. Hết nhìn nó rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn nó.
– Không thể nào! Ông là giám đốc công ty ESHINKAN ư?
Tôi thở dài.
– Tôi cũng bình thường như mọi người thôi. Nào cô gái, thế cô tên gì?
– Em tên Thùy Quyên…
Cô ta vẫn nhìn chăm chú vào tờ danh thiếp của tôi. Tôi không biết cô ta làm nghề gì, cũng không nghĩ cô ta lại bị thu hút bởi nghề nghiệp của
tôi đến vậy.
Thùy Quyên nâng ánh mắt lên nhìn tôi, nói một câu tiếng Anh chỉ để mình tôi nghe được:
– ” Tôi sẽ ngủ với ông đêm nay!”
Tôi sững hết cả người, cứ ngỡ là mình nghe nhầm. Rồi lại tưởng là cô ta chỉ đùa thôi. Nhưng nếu có ai nhìn vào đôi mắt cô ta lúc ấy thì không
ai nghĩ như vậy, một đôi mắt kiên định và ma hoặc.
Tôi bị cuốn hút bởi cô ấy, lý trí có lẽ cũng dần bị mất đi. Chẳng hiểu
sao tôi lại đưa cô ấy về nhà sau khi hẹn bác Thông lần khác.
Tôi dẫn cô ấy vào phòng mình, thong thả sắp xếp lại mớ giấy tờ. Trong
lòng tôi vẫn mong cô ta mau chóng đổi ý, dù tôi sẽ có một chút tiếc
nuối. Nhưng tôi đã nhầm, cô ta có vẻ còn nóng lòng hơn cả tôi, ôm chầm
lấy tôi kéo nhẹ xuống giường. Cái cơ thể đầy đặn ấy áp sát lên người
khiến tôi chẳng thể nào cử động được nữa, mỗi nơi trên cơ thể đều cứng
đờ cả đi. Anh mắt cô ta nhìn tôi, đôi môi cô ta hôn tôi, nồng nàn cứ như là đã yêu tôi từ lâu lắm rồi. Tôi tự nhủ là không được tin bất cứ điều gì vào ánh mắt ma mị đó. Nhưng tôi vẫn quan hệ với cô ta, trong đầu
luôn tự nhắc mình: Cô ta thậm chí chẳng còn trinh, cô ta chỉ là một con điếm…
Cô ta đúng là một ********! Bình thường, không, thậm chí còn mạt hạng
hơn những ******** khác. Nữa đêm tôi tỉnh giấc khi cô bước xuống giường. Tôi giả vờ ngủ say nhưng vẫn quan sát được mọi hành động của cô ả.
Trong ánh sáng lờ mờ tôi trông thấy cô ta cấm mớ quần áo của tôi lên,
lôi ra được cái bóp và chiếc hộp đen tôi lấy ở tiệm vàng Kim Tân. Dù sao tôi cũng chẳng biết tặng ai, thôi thì làm quà kỉ niệm cho một ******** cũng được. Tôi trở mình sang bên kia tiếp tục giấc ngủ, không trông
mong là sáng mai vẫn còn gặp được cô ta.
Đúng như tôi nghĩ. Sáng tỉnh giấc vẫn chỉ mình tôi ở trên giường. Cô ta đã bỏ đi. Ít ra cô ả vẫn còn chút lương tâm khi treo quần áo tôi một
cách ngay ngắn, để lại cái bóp trên bàn sau khi rút hết mớ tiền mặt
trong ấy. Tôi đoán chắc là như vậy nên không cần kiểm tra. Hi vọng cô ta thích món quà trong cái hộp đen ấy.
Tôi vệ sinh lại thân thể buổi sáng và bước xuống bếp rồi đứng sững ngay chỗ cầu thang. Thùy Quyên, cô ta vẫn còn ở đây, vừa huýt sáo vừa chuẩn bị bữa sáng. Cô ta quay sang nhìn tôi, cười nhẹ nhàng cứ như một cô vợ hiền:
– Anh dậy rồi đấy à?…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!