Con Muốn Làm Vợ Ba
Chương 16: Người quen cũ
Một tuần….Hai tuần…Ba tuần…. rồi đến tuần thứ tư…
Chỉ mới hơn ba tuần thôi mà Thùy Quyên đã hoàn toàn chinh phục được
những thành viên khó tính nhất trong công ty bằng chính năng lực của
mình, và dĩ nhiên ngay cả một ông sếp như tôi cũng không thể phàn nàn
được điều gì. Nhưng cô ta càng thể hiện mình bao nhiêu thì tôi càng tự
nhủ rằng phải đề phòng bấy nhiêu. Nói đúng ra là tôi vẫn chưa hoàn toàn
tin tưởng được cô thư ký “số một” này của mình, không biết tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác cô ta đang giấu tôi một điều gì đó.
Hơn nữa dù làm ở công ty được gần một tháng nhưng chẳng ai biết rằng
chúng tôi sống cùng một nhà, ngay cả với Fred. Đối với dư luận thì giữa
một giám đốc với cô thư ký riêng xinh đẹp của mình thì hẳn lúc nào cũng
có mấy vụ tai tiếng, dĩ nhiên tôi không giống những tên giám đốc đó, và
Thùy Quyên cũng không đơn thuần chỉ có vẻ đẹp bề ngoài. Ngay đến cả Fred cũng phải thốt lên rằng không thể nào tin nổi một cô gái chỉ mới tốt
nghiệp đây thôi mà có thể làm tốt công việc thư kí đến như vậy. Thậm chí một số người còn đưa ra ý kiến nếu sau một thời gian nữa có thể sẽ đề
bạt cô ta làm thư kí trưởng của công ty. Tôi vẫn chưa tán thành ý kiến
đó, cũng như không cho Thùy Quyên biết…
Đã là lần thứ mấy tôi bảo Thùy Quyên là một cô gái kì lạ rồi nhỉ! Tôi
buộc phải nói thế vì cô ta luôn hành động một cách khó hiểu. Lần đầu
tiên khi chúng tôi gặp nhau ở quán của bác Thông, chính miệng cô ta đã
đề nghị “quan hệ” với tôi, nhưng chỉ duy nhất được lần ấy, mãi cho đến
giờ Quyên vẫn cứ giữ khoảng cách với tôi, trên cương vị là một thư kí
riêng…cả khi ở nhà…
Căn phòng của Nhi…giờ là phòng của cô ta, và tôi không được phép bước
vào nếu chưa được Quyên đồng ý. Và từ khi cô ta ở căn phòng đó, tôi chưa hề được “cho phép” bao giờ. Những vật dụng của Nhi trong phòng vẫn được giữ nguyên nên tôi chẳng có điều gì để than phiền, chỉ trừ việc cô ta
hay ôm lấy bức ảnh của Nhi mà khóc…không chỉ một lần…
Không chỉ thế, cô ta bảo rằng không còn người quen ở đây nhưng chẳng tối thứ bảy nào là cô ta ngủ ở nhà và biến mất tăm luôn cả ngày chủ nhật.
Dẫu sao cô ta cũng chỉ là một người ở trọ, và tôi cũng không phải là
chồng hay “cha” của cô ta để có quyền truy hỏi…
“Cha ư!?” Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó nhưng chợt Fred bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy:
– Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây? Cậu không đi ăn cùng bọn họ sao?
– Tôi biết là ngài lại không ăn trưa nên tôi mang cho một ít fast-food!
Giờ đang là nghỉ trưa, các nhân viên khác đều đi dùng bữa, kể cả Quyên.
Tôi không đi, bởi tôi không muốn ăn. Trước đây tôi hay nhịn bữa sáng,
nhưng từ khi có Quyên lo cho bữa sáng hàng ngày thì đâm ra tôi lại bỏ
bữa trưa, chỉ ăn nhẹ gì đó lúc xế chiều mà thôi. Tôi nhận lấy cái bọc
trên từ Fred, ngạc nhiên khi nhận ra đó không phải là hamburger hay
pizza mà cậu ấy thường mua. Một hộp rế chiên giòn tan cùng một ít khoai
tây chiên. Đúng la món rất hợp khẩu vị với tôi lúc này, nhưng lại không
hề có tương chấm.
Tôi chưa kịp hỏi thì Fred đặt lên bàn một chai tương ớt loại nhỏ.
– Tôi định mua thêm chai tương cà nhưng cô ấy bảo ngài chỉ thích ăn
tương ớt thôi. Mà tôi nghĩ món này ăn với nước tương pha mới đúng!
– “Cô ấy”, ý cậu là sao?
– À, đấy là Thùy Quyên nhờ tôi mang cho ngài. Đúng là tôi hơi ngạc nhiên vì những lần trước hầu như ngài chẳng hề đụng tới những món tôi mua. Mà món này cũng lạ thật đó, không biết cô ấy mua ở đâu nữa.
Thì ra là Thùy Quyên, cô ta thật quan tâm cho tôi đến vậy sao? Món này
tôi có thể khẳng định là được mua từ tiệm của bác Thông, nơi mà cách đây những ba mươi phút cả đi lẫn về. Chỉ hơi lạ là làm sao cô ta lại biết
được khẩu vị của tôi rõ đến thế, trong khi cả hai chỉ mới gặp nhau được
một tháng, và những món cô ta làm cho, tôi đều không từ một món nào.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì nhưng món Quyên làm đều hợp khẩu vị của tôi cả.
Rồi cả việc cô ta ôm bức ảnh của Nhi mà khóc nữa,… tất cả thật đáng
ngờ…
– Giám đốc! Ngài không sao chứ?
Fred buộc miệng gọi lớn khiến tôi tỉnh cả người. Tôi đưa tay cầm một que tăm khác cắm lấy một miếng rế đưa cho cậu ta. Fred đưa tay nhận lấy,
miệng nói cám ơn và ăn rất ngon lành. Thậm chí cậu ta còn tắm tắc khen
lấy khen để. Nhưng hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng để thưởng thức.
– Fred này, tôi có thể nhờ cậu một chuyện bí mật này được không?
– Ngài cứ nói ạ! Tôi đã theo ngài bao lâu rồi, không lẽ ngài vẫn còn chưa tin tôi hay sao?
– Tốt! Nhưng chuyện này cũng chỉ là chuyện riêng mà thôi. Cậu có thể
giúp tôi tra hồ sơ về nơi ở và cả trường Đại Học mà Thùy Quyên đã học
trước đây được không?
– Giám đốc không tin cô ta ạ?
– Không! Tôi chỉ muốn tìm một người!
Fred nheo mắt nhìn tôi, nhưng chỉ sau mấy giây là cậu ta đã đoán ra người mà tôi cần tìm.
– Giám đốc nghĩ rằng Thùy Quyên có quan hệ với em Nhi thật sao? Sao ngài lại nghĩ như vậy?
– Chỉ là một chút cảm giác như vậy thôi. Tôi mong cậu hãy điều tra thật
kĩ và giữ bí mật chuyện này giúp tôi! Tôi chỉ tin tưởng mỗi cậu thôi.
– Giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay.
Fred xin tôi thêm một miếng rế nhưng tôi cho cậu ấy luôn cả hộp, chỉ giữ lại ít khoai tây chiên. Cậu ta cười thật tươi và bước ra ngoài. Nhưng
chỉ ít phút sau thì đã chạy vội vào trở lại.
– Tôi quên báo với giám đốc rằng chiều nay có một cuộc hẹn rất quan
trọng với bên đối tác. Đó là một công ty lớn đã đồng ý ký kết hợp đồng
với chúng ta và họ cử đại diện đến đây vào chiều nay. Nhưng lạ một điều
là đại diện bên đó muốn ngài gọi lại để chắc rằng cuộc hẹn chiều nay sẽ
không bị hủy.
– Lạ nhỉ? Không lẽ họ nghĩ tôi sẽ bỏ trốn cuộc hẹn này hay sao?
Fred cũng phì cười.
– Tôi không biết, nhưng họ đã bảo vậy nên tôi đành báo lại với ngài
thôi. Đây là số điện thoại mà đại diện bên đó yêu cầu ngài gọi lại. Đó
là giọng một phụ nữ, nhưng nếu tôi là ngài thì tôi sẽ không hạ mình mà
gọi điện cho họ đâu.
Tôi nhận lấy tờ giấy từ tay Fred và cậu ta lập tức đi ra ngoài. Tôi đoán là cậu ta định bắt tay ngay vào cuộc điều tra mà tôi đã giao, đúng là
một con người đáng tin cậy.
Giờ chỉ còn lại số điện thoại đang cầm trên tay mà thôi, biết phải giải
quyết làm sao đây!? Không hiểu sao tôi lại đưa tay nhấc lấy cái điện
thoại và bắt đầu bấm số….
Đây là một số di động, và giọng một người phụ nữ cất lên ngay sau hai tiếng chuông đầu tiên.
– Alo!
– Alo! Tôi là Đông-giám đốc công ty ESHINKAN, tôi nhận được yêu cầu phải gọi lại số này để xác nhận cuộc hẹn chiều nay với quí công ty.
- Và…
– Tôi gọi để xác nhận rằng tôi sẽ không bỏ trốn.
Giọng nói bên kia đã cười thật, một giọng cười rất quen nhưng tạm thời tôi chưa đoán ra được.
– Ngài vui tính quá nhỉ, ngài Đông. Thật khác với trước đây. Vậy mà tôi cứ sợ là ngài sẽ tránh không chịu tiếp bọn tôi chứ.
– Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau rồi sao?
– Ngài không nhận ra tôi sao? Tôi thì không thể quên được ngài, KỂ TỪ KHI MÀ NGÀI BỎ RƠI TÔI NĂM NĂM TRƯỚC….
Nhưng câu nói nhấn mạnh sau cùng khiến cả người tôi tê cứng lại. Tiếng
“tut…tut…” đã vang lên. Tôi bần thần đặt điện thoại xuống.
HÂN! LÀ EM THẬT SAO!?…….-
Cuộc hẹn với đối tác vẫn diễn ra đúng giờ như chẳng hề có chuyện gì sảy ra cả. Thật ra tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên dự cuộc họp này hay không. Quả thật khi nhận ra đó là Hân tôi đã thấy lạnh cả sống lưng, tôi cảm thấy sợ…dù Hân chưa làm gì tôi cả.
Phải chi lúc ấy em mắng **** gì thì có lẽ tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn,
đằng này… Dù sao thì tôi cũng là bộ mặt của cả công ty này, cuộc hẹn
chiều hôm đó không thể không đến. Tôi cũng muốn gặp lại em một lần, dù
có thể sẽ phải trả một giá khá đắt, hoặc có lẽ là không…
Đại diện bên kia có đến bốn người trong đó Hân dẫn đầu. Về phía tôi thì
có Fred, trưởng phòng kế hoạch và….có thêm cả Quyên, nhưng cô ta bận
soạn thảo một số giấy tờ liên quan nên sẽ đến sau. Đây là một cuộc họp
quan trọng nên lẽ ra một người mới như Quyên sẽ không được tham dự,
nhưng do sự đề cử của mọi người nên tôi cũng chẳng phản đối làm gì. Thật ra thì lúc ấy đầu óc của tôi đang rối tung lên nên quên mất sự đề phòng của mình đối với Quyên.
Tôi dẫn đầu mọi người, hít một hơi thật dài rồi mở cửa bước vào. Dù đã
chuẩn bị tâm lý sẵn tôi không khỏi sững sờ khi chạm ánh mắt của Hân, em
ngồi đấy, trong bộ váy công chức thật duyên dáng, lịch lãm, tóc dài được búi gọn lên, kèm thêm cặp mắt kính quí phái khiến khuôn mặt của em càng tăng thêm nét quyến rũ. Chỉ tiếc là lúc này trong tôi chỉ cảm giác ngại ngùng và xấu hổ mà thôi.
– Giám đốc….- Fred nhắc khẽ khi thấy tôi cứ đứng như trời trồng.
Sực tỉnh người, tôi vội bước vào trong, bắt đầu màn chào hỏi thủ tục.
Hân cũng đặt ly trà xuống, mỉm cười đứng dậy bắt tay với tôi, miệng nở
một nụ cười xã giao nhưng đầy vẻ lạnh lùng, nhất là khi em mở miệng,
từng lời nói nhẹ nhàng ấy như cứa sâu vào da thịt tôi.
– Chào ngài Đông! Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, cũng mấy năm
rồi ấy nhỉ!? Từ cái ngày “hôm ấy” tôi vẫn mong được có ngày gặp lại
ngài…
Hai từ “hôm ấy” được Hân nhấn mạnh, tôi hiểu là em đã không tha thứ cho
tôi. Mà chính tôi cũng chẳng mong gì cầu xin được sự cảm thông từ em.
Hân lại tiếp tục:
-…Còn đây là Trung, người đã cùng với tôi đề xuất dự án. Còn hai người kia sẽ là trợ lý kĩ thuật cho quý công ty.
Tôi cùng bắt tay mọi người theo lời giới thiệu của Hân, hai trợ lý thì
bình thường, chỉ trừ người tên Trung ấy, cậu ta nhìn tôi có vẻ gì đó là
lạ, dường như không mấy thân thiện cho lắm. Mà tôi cũng chả mấy ấn tượng gì hắn cho lắm, cũng chẳng nhớ là đã gặp hắn bao giờ chưa nữa. Nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm lúc này.
Khi chúng tôi vừa mới đặt người ngồi xuống ghế thì Quyên mang hồ sơ bước vào phòng, nhưng vừa được bước đầu tiên thì đã làm rơi *** tất cả xuống sàn, thân người như cũng chao đảo theo. Tôi chưa kịp phản ứng thì Fred
đã nhanh chân bước tới đỡ cô ta dậy, đưa tay nhặt mớ hồ sơ rồi ân cần
hỏi:
– Em cảm thấy không khỏe hả? Có cần nghỉ ngơi không?
Vẻ mặt Quyên lúc ấy có gì đó rất lạ khi cô ta nhìn quanh khắp mọi người
có mặt trong phòng, nhưng chẳng hề có ai phản ứng lại, chỉ trừ những
người bên công ty tôi. Tôi nhanh chóng gật đầu cho cô ta nghỉ ngơi không cần phải dự cuộc họp, mà đúng ra là cô ta cần nghỉ ngơi từ lâu rồi.
Quyên vội đứng dậy, lúng túng chào tất cả mọi người rồi bỏ đi, trong khi Fred cầm mớ hồ sơ bước về lại chỗ ngồi. Lúc ấy tôi đã không hề để ý
rằng Quyên bỏ đi thật nhanh như chưa hề cảm thấy mệt mỏi bao giờ….
Tiệm cà phê điểm tâm Silence, một nơi thật đẹp mà cũng thật là tĩnh
lặng, đúng với cái tên của nó. Tôi chọn ngồi ngay cái bàn cạnh bên một
hồ nước phản chíu ánh xanh từ đèn khá bắt mắt, xung quanh cũng đã có
nhiều người ngồi nhưng không ồn ào như những chỗ khác, thậm chí quán
cũng không hề mở nhạc nên khách đến đây có thể nghe rõ được tiếng nước
chảy và cá gợn nhẹ trên mặt hồ.
Tôi vội đến đây ngay sau khi đưa Quyên về lúc hết giờ làm, mà cô ta cũng có vẻ khá mệt nên sau khi chắc rằng đã nằm yên trên giường thì tôi mới
bắt đầu đến điểm hẹn này. Mà người hẹn tôi ở đây không ai khác chính là
Hân…
Ba tiếng trước….
Buổi họp diễn ra khá suông sẻ, dường như ai cũng muốn đặt công việc của
mình lên hàng đầu cả nên mọi chuyện riêng tư đều được gác qua một bên.
Tôi ngỏ ý mở tiệc muốn chiêu đãi nhưng Hân đã khéo léo từ chối với lý do phải về công ty bên kia có một số công việc cần giải quyết gấp. Thật ra tôi cũng muốn mượn bữa tiệc đó để có cơ hội nói lời xin lỗi với Hân,
nhưng em rất thông minh, đã nhìn thấu cả con người tôi.
– Tôi rất tiếc vì ở công ty có việc bận đột xuất nên không thể nhận lời
ngài được. Dù sao thì tôi cũng rất mong có dịp được cùng ngài ngồi lại
với nhau mà tâm sự chuyện cũ, chỉ tiếc là chúng tôi thật sự có việc phải về.
Với giọng điệu cương quyết ấy thì tôi cũng chẳng thể nói gì hơn, nhưng
tôi muốn được đích thân tiễn Hân ra ngoài. Theo phép lịch sự thì em đã
bảo là “không dám làm phiền ngài giám đốc”, đằng này Hân chỉ cười “cám
ơn” giúp tôi giảm nhẹ được một chút gánh nặng trong lòng, nhưng kèm theo đó tôi nhận thêm một ánh mắt khó chịu từ người đàn ông tên Trung ấy.
Chợt em quay lại mỉm cười với tôi:
– Ngài giám đốc có thể cho tôi một tờ danh thiếp được không? Để khi nào
có việc cần thì chúng tôi có thể liên lạc trực tiếp được với ngài.
Nếu muốn liên lạc với công ty thì hẳn là em phải biết số nên tôi cảm
thấy thắc mắc. Nhưng tôi vẫn đưa cho em một tờ. Chỉ thế thôi, và em
nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của tôi, cho đến khi nửa tiếng sau tôi
nhận ngay được một tin nhắn trong di động của mình: ” Hẹn anh lúc 7:30
tối nay ở quán Silence gần nhà anh, hi vọng anh sẽ đến. Hân…” Lúc ấy
tôi mới nhớ ra rằng trong danh thiếp của mình có in cả số di động, và
ngay lúc ấy tôi luôn tự hỏi “em đang suy tính điều gì đây Hân!?”…
Nhưng dẫu đó là gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã ở đây, sẵn sàng đối mặt
với Hân vì biết rằng ngày này thế nào rồi cũng phải đến. Chỉ là tôi
không thể đoán được kết quả sẽ thế nào mà thôi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!