Con Muốn Làm Vợ Ba
Chương 9
– TÔI ĐẾN VỚI TƯ CÁCH LÀ CHA RUỘT CỦA CON BÉ!
Tôi, và cả bé Nhi, không ai có thể ngờ một ngày nào đó người đàn ông
đáng nguyền rủa ấy lại dám vác mặt đến đây, gặp mặt hai bố con tôi, mà
lại trong một tư thế chẳng có vẻ gì là định xin chúng tôi tha thứ. Luật
sư ư, cái nghề thật danh giá biết bao, mà có thể ông ta còn hưởng thêm
được một nguồn lợi kết sù từ cái việc kết hôn “môn đăng hộ đối” ngày ấy. Tôi căm thù con người này, kẻ tán tận lương tâm đã *** hại cả một đời
chị Như, và gián tiếp lên cả cuộc đời của tôi và Hân. Tôi căm thù hắn từ sau ngày chị mất, nguyên nhân của mọi sự đau khổ trong cuộc đời chúng
tôi giờ đã xuất hiện. Điều đó gợi lên những niềm đau và suy nghĩ tồi tệ
nhất mà tôi đã cố dìm nén từ rất lâu. Tôi biết dẫu còn sống thì hẳn một
ngày nào đó tôi vẫn phải giáp mặt với hắn, với cương vị là một nạn nhân, một quan tòa, tôi đã từng nghĩ hắn sẽ quì xuống van xin chúng tôi tha
thứ. Nhưng không, con người đó xuất hiện ở đây, với một cương vị hoàn
toàn khác…
Hắn nhã nhặn ngồi xuống, hớp một ngụm trà, tất cả đều diễn ra một cách
chậm rãi khiến tôi càng thêm căm ghét hắn, nhưng cả tôi và bé Nhi chẳng
thể nào nói lên nổi một lời.
Thuận đặt ly trà xuống, hắn nhìn bọn tôi bằng một ánh mắt kì lạ, một ánh mắt luôn khiến tôi cảm thấy bất an.
– Dường như không ai trong nhà này chào đón sự xuất hiện của tôi thì
phải. Cũng tốt! Tôi chẳng trông mong gì hơn. Như tôi đã nói, hôm nay tôi đến với tư cách là cha ruột của Quỳnh Nhi. Và dĩ nhiên mục đích duy
nhất của tôi là…nhận lại bé Nhi!
Hân phát ra những lời không mấy tôn trọng đối với vị khách không mời kia.
– Nhận lại ai chứ? Anh cũng biết mình có một đứa con kia à? Thế mẹ nó là ai nhỉ, phải vợ anh không? Tôi xin nhắc lại một lần cho anh rõ: ở đây
không có ai là con gái anh cả. Đây là con gái của tôi và anh Đông. Mời
anh đi cho!
– Cô đổ lỗi cho tôi đã hại chết Quỳnh Như hay sao?
– Anh không xứng đáng nhắc đến tên chị ấy. MỜI ANH ĐI CHO.- Hân lớn tiếng.
Thuận vẫn giữ giọng bình tĩnh nhưng cương quyết.
– Tôi sẽ không đi. Cho đến khi nào tôi nhận lại được đứa con của mình.
– TÔI NÓI: ANH ĐI NGAY!
Thuận dường như phớt lờ Hân đi, giờ trong mắt hắn chỉ có mình bé Nhi.
Tôi sợ cái nhìn ấy của hắn. Trong đôi mắt lạnh lẽo đó tôi thấy được sự
cô độc nào đó mà mình không thể giải thích được, một nỗi đau thầm kín mà chỉ những kẻ đã trải qua như tôi mới có thể cảm nhận được. Nhưng tôi
không thể để cho mình có một phút yếu lòng. Tôi định lên tiếng mời hắn
ra khỏi nhà thì hắn đã nói thẳng vào mặt bé Nhi:
– Con có căm ghét ta hay không đó là tùy con. Nhưng sự thật vẫn là sự
thật, con vẫn là con ruột của ta. Ta nghĩ chắc con cũng đã rõ điều đó.
Ta cũng muốn nói với con rằng: ta rất tiếc về cái chết của mẹ con, NHƯNG TA KHÔNG CÓ LỖI TRONG CHUYỆN ĐÓ, TA CHƯA TỪNG CÓ Ý NGHĨ BỎ RƠI HAI MẸ
CON CỦA CON…
Nếu là trước đây thì tôi đã đấm thẳng vào mặt hắn, khi mà chị Như vừa
mất. Cái tên sở khanh ngày ấy lại muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để xóa
đi những tội lỗi của mình gây nên, biết bao con người đã bị cuốn vào trò chơi độc ác của hắn. Nay hắn trở về chỉ để nói rằng mình vô tội thôi ư? Tôi nắm chặt bàn tay lại, mặt đỏ bừng lên cơn lửa giận. Tôi hận mình
không đấm được vào mặt hắn.
Tôi do dự nhưng Hân thì khác. Cô ta sa sầm cả nét mặt lại, gương mặt trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Phải rồi, Hân thương chị Như nhất trên đời này mà, chị là người đã chăm sóc lo lắng cho Hân từ sau khi bà Thái
mất. Hân vung tay lên định tát vào mặt tên trơ tráo ấy thì giật mình lùi lại. Hân không cần phải tát hắn nữa, bởi chính Nhi vừa tạt ly nước của
mình vào người hắn.
Tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi. Đôi mắt con bé đã ướt nhòe khiến tôi thêm đau lòng. Tôi muốn được ôm con bé vào lòng để xoa dịu bớt nỗi
đau ấy nhưng tôi không thể. Tôi thật không xứng đáng làm cha của con bé, một chút cũng không.
Nhi cố gắng hét to vào mặt hắn hết mức có thể:
– ÔNG IM ĐI! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ÔNG, KHÔNG BAO GIỜ! MÃI
MÃI TÔI CŨNG KHÔNG MUỐN NHÌN MẶT ÔNG, KẺ ĐÃ HẠI CHẾT MẸ TÔI. VÀ XIN NÓI
CHO ÔNG BIẾT: TÔI KHÔNG BAO GIỜ LÀ CON GÁI CỦA ÔNG! KHÔNG BAO GIỜ!!!!
Rồi con bé vụt chạy ra ngoài cổng trong sự ngỡ ngàng của đám người lớn
chúng tôi. Tôi hiểu tâm trạng của Nhi lúc này, đó là hình ảnh của tôi
mười chín năm về trước, cái ngày mà chính miệng ông Thái nhận tôi là con ruột ông ta. Nhưng tôi là đàn ông, đã biết sống tự lập thì nỗi đau ấy
cũng không đến mức nào, nhưng Nhi chỉ là một thiếu nữ mới lớn, con bé đã quen sống trong sự che chở của tôi. Tôi sợ rằng Nhi sẽ không chịu nổi
cú sốc này.
Nhi vừa đưa tay quệt nước mắt vừa chạy nhanh ra ngoài cổng. Tôi chạy ra
ngoài sảnh thì chỉ còn thấy hai đứa bạn của Nhi đứng ngơ ngác ngoài ấy.
Tôi hối hả lên tiếng khiến hai đứa nó giật mình:
– Các cháu chạy theo trông chừng Nhi giúp chú! Nhanh lên!
Hai đứa nó giật bắn cả người, vội gật gật cái đầu rồi chạy nhanh theo
con bé. Với cú sốc tinh thần đó tôi không nghĩ Nhi có thể dễ dàng vượt
qua, tôi sợ ở cái độ tuổi này con bé có thể làm điều gì đó nông nổi. Giờ tôi mới nhận ra là mình chưa bao giờ hiểu được con bé, trong lòng nó
phẳng như một mặt nước, bất kì ai nhìn vào cũng chỉ thấy được ảnh phản
chíu chứ không hề thấy rõ được bên trong. Tôi lo cho bé Nhi nhưng không
thể chạy theo nó, bởi lẽ trong nhà vẫn còn một việc tôi cần phải giải
quyết…
– Vào vấn đề chính. Tôi muốn biết lý do nào mà các người không muốn tôi nhận lại con bé!
Thuận nhã nhặn dùng khăn tay lau lại chỗ bị ướt trên người, bình thản
như đó chỉ là một cơn rào. Điều đó chỉ khiến cho Hân thêm điên tiết. Em
muốn trút hết mọi bực tức trong lòng ra nhưng không được, đành ngồi yên
đó mà hậm hực. Có lẽ bao nhiêu năm làm luật sư đã rèn luyện cho hắn một
tác phong lãnh đạm đến đáng sợ như thế này. Tôi bình tĩnh, cố nói chuyện với hắn.
– Năm xưa không phải chính anh đã bỏ rơi chị Như hay sao? Tôi nghĩ từ
lúc đó chúng ta đã chẳng còn mối quan hệ gì cả, hay đúng hơn là chưa
từng có.
– Được! Đó là lý do thứ nhất! Lý do tiếp theo?
Hân đập mạnh tay xuống bàn.
– Tại sao anh lại nhẫn tâm ruồng bỏ chị Như, khi biết chị đang mang dòng máu của mình trong người kia chứ? Quả thật lúc ấy tôi đã nhìn lầm con
người của anh, tôi cứ nghĩ anh là một con người đàng hoàng, cũng yêu chị Như nhiều như tôi. Anh có biết là tôi thất vọng về anh lắm không?
Thuận hơi trầm ngâm một chút. Một sự im lặng đáng sợ, mọi thứ toát ra từ con người này luôn khiến cho tôi bất an. Trong cuộc đời này tôi đã biết quá nhiều sự thật, mà sự thật nào cũng khiến cho tôi đau đớn. Tôi không chắc là mình còn đủ tự tin để biết thêm một sự thật nào nữa hay không.
Thuận ngẩng mặt lên, bắt đầu câu chuyện bằng cái giọng trầm buồn của
mình.
– Có phải Như nói với mọi người là tôi ruồng bỏ cô ấy, để cưới một người khác phải không? Nói ra thật không phải nhưng đó chỉ là lời nói dối của cô ấy, vì Như giận tôi. Tôi chưa hề nghĩ sẽ cưới ai khác ngoài Quỳnh
Như, sự thật là đến bây giờ tôi vẫn còn đang độc thân.
Hân thét lên:
– Nói dối! Thế tại sao lúc ấy anh lại bỏ rơi chị Như, sau khi đã làm điều tồi tệ ấy?
– Tôi nhận là mình có lỗi trong việc ấy.
Rồi hắn nhìn sang tôi, ánh mắt lộ lên một chút gì ganh tị:
– Cái đêm hôm ấy Như uống thật nhiều. Chưa bao giờ tôi thấy Như buồn như vậy, mà khi ấy tôi cũng chỉ nghe Như nhắc đến tên cậu chỉ vài lần. Quả
thật khi ấy tôi chẳng hề có ấn tượng gì về cậu, Đông à! Trong cơn say ấy Như đã ôm chầm lấy tôi, cô ấy bảo là yêu tôi rất nhiều, rồi cô ấy khóc. Cậu cũng là đàn ông, hẳn cậu biết khi ở riêng với người con gái mình
yêu, được cô mời gọi như thế thì cậu có cầm lòng được không? Tôi xin
lỗi, đó là do tôi ngộ nhận: Trong cơn mê, Như chỉ gọi tên một mình cậu,
là cậu đó Đông à!
Tôi cô chú tâm vào từng lời nói của Thuận. Chính hắn cũng thừa nhận là
chị Như yêu tôi, người mà chị Như muốn trao thân gửi phận nhưng không
thể. Tôi chẳng cảm thấy hãnh diện gì với câu xác nhận muộn màng của hắn, nhưng tôi vẫn muốn nghe. Linh tính mách bảo với tôi rằng người đàn ông
này không xấu xa như tôi vẫn nghĩ.
Thuận lại tiếp tục:
– Rồi sau đó hai tuần gia đình muốn tôi sang Pháp để làm luận án và làm
việc. Một tương lai rộng mở ra trước mắt nhưng tôi luôn nghĩ đến Như
trước tiên. Tôi sẽ không đi nếu cô ấy không muốn. Nhưng khi ấy tôi biết
thêm một sự thật nữa là gia đình tôi không hề ưa ông Thái. Vì lý do gì
tôi không biết, nhưng có lẽ là do một hiềm khích nào đó từ lâu, khi ấy
tôi không hề nghĩ là Như đã có thai. Tôi không dám cãi lại gia đình, mà
lúc ấy tôi vẫn chưa có tốt nghiệp, chưa thể nuôi nổi bản thân mình thì
làm sao dám nói là bảo đảm hạnh phúc cho Như. Thế là tôi quyết định sang Pháp, trước khi đi tôi hẹn Như hai năm sau sẽ quay về đón cô ấy. Như đã không nói gì, mà chỉ khóc. Khi ấy tôi cứ nghĩ cô ấy khóc vì không muốn
xa tôi, tôi tin là lúc ấy Như đã gật đầu đồng ý đợi tôi, tôi tin là như
vậy…
Hân dường như cũng bị anh ta thuyết phục. Câu chuyện của anh ta không
đáng tin lắm, nhưng chúng tôi không hề thấy có gì giả dối trong lời nói. Nếu mọi việc đúng như lời anh ta nói thì liệu lòng thù hận của chúng
tôi có còn lớn được bao nhiêu. Tôi không biết, chỉ thấy trong lòng mình
giờ là một khoảng không vắng lặng.
Hân tiếp tục:
– Vậy tại sao đến giờ này anh mới tìm đến con bé?
– Hai năm sau, khi tôi về thì Như đã nằm yên dưới mộ. Chắc Hân không
biết, tôi có đến gặp ông Thái một lần. Ông ta chẳng những không nói cho
tôi biết chuyện gì đã xảy ra mà còn cô đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi có thể
đoán trước được cách cư xử của ông ta bởi nếu Như đến nhà tôi thì cũng
phải chịu cảnh ngộ đó thôi. Nhưng tôi nghe được từ những người bà con là Như chết do sanh khó. Tôi cũng nghe nói là cậu Đông đang nuôi con bé,
nhưng chẳng bao giờ tôi biết được cậu sống ở đâu, dù đã đi tìm khắp nơi.
Đúng là khi Nhi được một tuổi, vừa nhận được bằng tốt nghiệp là tôi vội
chuyển đến nơi khác sống. Khi ấy chính Hân còn không biết được tung tích của chúng tôi thì làm sao người khác biết.
– Nhưng tôi biết còn có Hân. Tôi âm thầm quan sát cô ấy suốt ngần ấy
năm, cuối cùng cũng biết được tung tích của con bé. Hôm nay tôi đến đây
với mục đích không gì khác hơn là nhận lại đứa con gái ruột của mình,
mong các người đừng làm khó tôi.
Tôi cố gắng không thét lên trước mặt hắn:
– Cứ cho là những gì anh nói là thật đi chăng nữa thì quyền quyết định
vẫn là ở con bé. Tôi nghĩ cú tạt nước ban nãy chính là câu trả lời của
con bé. Tôi hi vọng là từ nay anh để cho bố con chúng tôi được yên.
Thuận cười khẩy.
– Bố con? Nghe thân mật nhỉ. Thậm chí cậu còn chưa từng nhận con bé làm con nuôi. Tôi chưa đến gặp cậu ngay là vì tờ giấy này.
Thuận đặt một tờ giấy lên bàn, tờ giấy mà bao năm qua tôi luôn đinh ninh là chỉ mình tôi biết được bí mật trong đó- tờ giấy hộ khẩu gia đình.
Dường như hắn đã nắm được thóp của tôi, hắn quyết tâm sẽ cướp bé Nhi ra
khỏi đời tôi.
– Cậu giải thích thế nào về điều này. Cậu dám tự nhận Như là vợ của
mình, và Nhi là con ruột của cậu ư? Tôi thật sự khâm phục cậu đấy, Đông
à.
Tôi gầm lên:
– Thật sự là anh muốn gì?
– Tôi đã nói rồi. Tôi muốn bù đắp lại cho con bé. Bây giờ con bé đã mười tám tuổi, nó đã đủ tuổi công dân nên quyền nhận nuôi đã chẳng còn hiệu
lực với tôi. Tôi biết thế nào con bé cũng sẽ chọn cậu. Nhưng cậu nghĩ
sao nếu tôi kiện cậu về tội khai man trên tờ giấy này, khi ấy chắc chắn
tôi có thể tách con bé ra khỏi đời cậu.
– Đừng nói nhiều. Thật sự là anh muốn gì?
– Thôi được! Dù sao cậu cũng đã chăm sóc con bé suốt mười tám năm qua.
Đối với một người làm cha tôi luôn muôn con bé được hạnh phúc. Tôi hỏi
cậu: vì sao đến giờ cậu vẫn chưa lập gia đình?
Câu hỏi ấy đã chạm vào nỗi đau từ sâu thẳm trong lòng tôi. “Tại sao tôi vẫn chưa lập gia đình”?
– Tôi biết! Cậu vẫn còn yêu Quỳnh Như. Còn bé Nhi nữa, càng lớn con bé
càng giống mẹ phải không? Tôi hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì, tôi cũng là đàn ông mà.
Lại ánh mắt ấy, ánh mắt luôn làm tôi cảm thấy ngộp thở khi nhìn vào. Giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa của nó, đó là anh mắt của người cha khi thăm dò bạn trai của con gái mình. Không lý nào Thuận lại biết được suy nghĩ đó của tôi. Như tên ăn trộm bị bắt quả tang, tôi cuống cuồng nhìn sang
Hân, hi vọng rằng em không hiểu ẩn ý của câu nói. Hân không còn quá
khích như ban đầu, em lắng nghe cuộc trò chuyện một cách chăm chú nhưng
tôi tin rằng em em không hề nhận ra ẩn ý trong câu nói đó. Tôi lên
tiếng:
– Vậy anh muốn tôi làm sao?
Thuận chấp hai tay đặt trên bàn rồi đưa ra điều kiện của mình:
– Tôi sẽ để Nhi sống với cậu! Với điều kiện: CẬU PHẢI KẾT HÔN NGAY VỚI HÂN!
– Tôi đã cầu hôn với cô ấy. Anh không phải lo.
Thuận đưa ánh mắt đầy đe dọa nhìn tôi:
– Sao không lo kia chứ. Cậu không hiểu sao? TÔI MUỐN CẬU PHẢI KẾT HÔN NGAY TRONG TUẦN NÀY.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!