Còn Nơi Đó Đợi Người!
Chương 10: Em mong rằng mình đã yêu anh!
Thiên Ý chỉ còn nằm viện 3 ngày nữa để kiểm tra, khi biết kết quả đã tốt hơn, bác sĩ sẽ ký giấy cho cô xuất viện. Ngày trước, cứ thời gian rảnh là cô lăn ra ngủ nhưng bây giờ lại tìm mọi cách để nhắn tin, nói chuyện với Thiên Phong. Lâm Ý nài nỉ cha giúp cô làm lành với hắn nên ngày nào hắn cũng bị chủ tịch bảo lên trông chừng Lâm Ý.
– Thiên Phong! Thiên Phong! Anh nói chuyện đi! Anh bị gì thế?
Thiên Phong mặt lạnh như băng nhìn chiếc điện thoại trên tay, lưng tựa vào ghế sofa đối diện chiếc giường.
– Chiếc điện thoại hấp dẫn hơn tôi à? Thôi mà! Đừng có im lặng nữa! Anh nói gì đi.
Thiên Phong vẫn nguyên tư thế đó, đến việc nhìn Lâm Ý một cái hắn cũng chẳng buồn thực hiện.
” Cái tên này! Bị cái gì thế? Cứ giận lung tung! Bây giờ làm sao đây? “
Khi nãy Lâm Ý cứ chóp chép nói chuyện, nay lại im bật khiến căn phòng bị không khí căng thẳng bao trùm. Thiên Phong lúc này lại nhìn lên nhưng chẳng thấy Lâm Ý đâu, hắn mới bỏ điện thoại xuống ghế rồi đi lại gần giường tìm cô. Lâm Ý trồi dậy từ gầm giường.
– Tôi biết là anh còn quan tâm tôi mà! Sao lại giận vậy? Chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi!
Thiên Phong giận đỏ cả mặt, hắn đè cô nằm xuống giường.
– Em quên tôi đã nói gì với em à? Nếu để người đàn ông khác động vào em thì tôi sẽ xử lí em mà! Sao em lại không nghe lời? Hay tại vì em muốn bị phạt?
Tay của Thiên Phong bấm chặc lấy vai cô khiến cô nhăn mặt lên.
– Anh bị gì vậy? Buông tôi ra! Đau!
– Nếu biết đau thì đừng khiến tôi tức giận!
– Nhưng…
Chưa kịp trả lời, hơi ấm từ khuôn mặt của Thiên Phong đã kịp ghé sát mặt của Lâm Ý. Hắn từ từ cọ sát mũi của mình lên mũi của cô khiến cô vừa lo vừa sợ đến không nhúc nhích. Hắn chống tay dậy, lấy một ngón tay điểm lên đầu của cô.
– Nhớ lấy! Đừng bao giờ làm trái ý hay khiến tôi lo lắng! Nếu không tôi chắc chắn không nhìn mặt em nữa!
Thiên Ý cứ trợn tròn mắt nhìn hắn, cô bất động vài giây đến khi hắn đứng dậy chỉnh trang quần áo rồi đi ra ngoài.
” Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao mặt mình đỏ và nóng quá vậy? “
Hôm nay Thiên Toàn và Tiêu Hoa chẳng thấy đến thăm Lâm Ý. Ra là Tiêu Hoa chạy xe đạp ra bãi biển ngồi để tránh mặt mọi người. Gió cứ thổi. Mây cứ bay. Những con sóng cứ lăn tăng cuộn vào bờ. Phía bên kia lại trở nên ồn ào và đông người đến lạ.
– Chuyện gì vậy nhỉ?
Ra là đó là nhóm cầu thủ bóng truyền nổi tiếng ở Trung Quốc – Bão Táp.
– Haha! Chỉ có vậy mà cũng bu đông như vậy! Phải lại đó góp vui tí.
Tiêu Hoa vừa chạy lại thì bị đám đông xô ngã, cơ thể chưa kịp chạm xuống bãi cát nắng cháy thì một cánh tay đã kéo cô lại mà ông vào lòng.
– Em không sao chứ?
– Cảm ơn! Anh là…?
Hắn nhẹ nhàng buông Tiêu Hoa ra, đám đông xung quanh cũng bắt đầu thấy ghen tị với cô. Hắn đưa tay ra.
– Chào em! Anh là Lại Tạp Nhiên, đội trưởng đội bóng chuyền của Trung Quốc.
Tiêu Hoa cũng đưa tay ra mà bắt tay của Lại Tạp Nhiên.
– Chào anh! Em là Tiêu Hoa! Cảm ơn anh khi nãy đã giúp em!
– Không có gì! À…em…anh…! Chúng ta…làm bạn nha!
– Cũng được!
Tiêu Hoa nói chuyện với Tạp Nhiên rất vui vẻ, bỗng cô cảm thấy đằng sau lưng có một “ngọn lửa” hừng hực “cháy”. Hoá ra là Thiên Toàn. Hắn đi lại kéo cô về phía hắn rồi mặt đối mặt với Tạp Nhiên.
– Chào anh! Tôi là Thiên Toàn! Còn anh là….?
– Tôi là Lại Tạp Nhiên, đội trưởng đội bóng truyền Trung Quốc.
Tiêu Hoa vẫn còn giận chuyện tối hôm đó, cô liền đi lại phía Tạp Nhiên đứng.
– Cậu đến đây làm gì? Không phải là nên ở bên cạnh Lâm Ý sao? Cậu đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy cậu!
– Cậu nói gì vậy? Được rồi! Đừng trẻ con nữa! Mau theo tớ về đi!
– Không đi! Lát tớ sẽ tự về! Cậu không cần lo!
Tạp Nhiên nghe vậy liền quay dang vui vẻ nói với Tiêu Hoa.
– Hay là lát nữa anh đưa em về nhé! – Tạp Nhiên
– Cũng được! Thế thì cảm ơn anh trước nhé! Chúng ta đi thôi!
Đám đông xung quanh cùng mấy người trong đội tuyển cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ nghệch mặt ra nhìn nhau khó hiểu. Tiêu Hoa vừa quay lưng đi liền bị Thiên Toàn bế bổng lên.
– Cậu làm gì vậy? Buông tớ ra!
– Cậu mau buông cô ấy ra! – Tạp Nhiên.
Thiên Toàn đưa đôi mắt hình viên đạn mà nhìn Tạp Nhiên.
– Không cần anh phải lo cho cô ấy! Cô ấy không liên quan đến anh! Không phiền!
Vừa nói dứt câu, Thiên Toàn liền quay đi với bộ mặt lạnh lùng không tưởng. Hắn quăng cô ngồi vào ghế trước của ô tô.
– Cậu làm gì vậy? Bị bệnh à? Có cần gấp gáp vậy không?
Thiên Toàn được dịp lườm Tiêu Hoa một cái khiến cô không nói thêm câu gì trên suốt đường đi. Không khí trong xe im lặng, chỉ có nghe tiếng gió đập vào khung xe.
– Sau này đừng bỏ đi lung tung nữa, tớ…mọi người rất lo lắng! Bây giờ tớ đưa cậu về nhà! Còn chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm! Lâm Ý bị trượt té nên tớ đỡ cậu ấy!
– Ừ!
…..
Lâm Ý được kiểm tra sức khoẻ lại một lần rồi được bác sĩ ký giấy cho cô trở về nhà. Vĩ Hùng và mọi người ở nhà đợi, còn Thiên Phong được Chủ tịch nhờ cậy đưa Lâm Ý trở về. Về đến cổng nhà, mấy người làm ai cũng ồ ạt chạy ra mừng mừng tủi tủi với Lâm Ý. Tiểu Vương ôm ghì lấy cô.
– Tiểu thư! Cuối cùng cô cũng về, chúng tôi nhớ cô lắm! Cô về thật là tốt!
– Được rồi! Tôi cũng rất nhớ mọi người!
Thiên Phong phát ra một tiếng trầm ở cổ hiệu cho Lâm Ý buông Tiểu Vương ra. Cô từ từ buông Tiểu Vương ra.
– Bố tôi đâu rồi?
– À! Ngài chủ tịch đang ở phòng khách đợi cô đấy! Chúng ta mau vào đi! – Tiểu Vương
Thiên Phong đưa tay ra để dìu Lâm Ý vào nhà nhưng cô lại đẩy hắn ra.
– Không cần đâu! Tôi tự vào là được rồi! Cảm ơn anh!
Vào đến phòng khách, Vĩ Hùng mừng rỡ đi ra ôm Lâm Ý, cô cũng đưa tay ôm lấy ông.
– Bố! Con nhớ bố quá!
– Ta cũng nhớ con! Ta xin lỗi!
– Bố có lỗi gì mà phải xin? Thôi được rồi! Con đói bụng quá rồi! Tiểu Vương, đi chuẩn bị đồ ăn đi!
– Dạ!
Trong lúc chờ Tiểu Vương làm đồ ăn thì Lâm Ý đi loanh quanh trong vườn với bố. Hai bố con khoác tay nhau, vừa đi vừa trò chuyện.
– Con vẫn còn nhớ khi nhỏ, bố và mẹ thường đưa con ra đây chơi, còn đẩy xích đu cho con nữa!
– Ừ!
– Bố à! Con biết bố cần một người bạn để tâm sự! Con tôn trọng quyết định của bố! Nhưng…bà ấy con sẽ gọi là dì! Được không bố?
Vĩ Hùng vui mừng nắm chạt lấy tay Lâm Ý.
– Được! Cảm ơn con đã hiểu cho ta! Nào, con lên xích đu đi, ta đẩy xích đu giúp con!
– Được thôi!
Lâm Ý ngồi lên xích đu, hai tay nắm sợi dây hai bên, Vĩ Hùng đứng đằng sau giúp con gái đẩy xích đu. Cảnh tượng như quay về 15 năm trước.
…
– Mẹ, bố. Đẩy xích đu cho Lâm Ý đi!
– Được rồi! Từ từ thôi kẻo ngã! – Mẹ của Lâm Ý.
Những cơn gió xô vào mái tóc, xô vào thân hình nhỏ nhắn của một thiên thần, cả cơ thể như bay lên không trung.
– Lâm Ý vui quá! Vui quá! Nữa đi nữa đi!
– Được rồi! Không cần gấp! – Vĩ Hùng.
…
” Mẹ à! Mẹ yêu bố lắm đúng không? Vậy quyết định lần này của con có phải là sai lầm không? Con mong mẹ sẽ ủng hộ cho con! “
Thiên Phong từ xa đi lại.
– Ngài Chủ tịch! Hay là ngài để tôi giúp Lâm Ý đẩu xích đu cho! Ngài vào nghỉ ngơi đi!
Lâm Ý quay sang nhìn bố, ánh mắt hi vọng, đầu hơi lắc lắc, miệng lẩm bẩm.
– Đừng mà bố! Đừng! Xin bố đấy!
Vĩ Hùng vui vẻ nhìn lên Thiên Phong.
– Được thôi! Tôi giao Lâm Ý lại cho cậu! Tôi già rồi, nên để lớp trẻ các cậu chơi với nhau thôi!
– Ngài Chủ tịch đừng nói như vậy! Thôi, ngài nghỉ ngơi đi!
Vĩ Hùng đi vào trong nhà, Lâm Ý ngồi trên xích đu nhìn Thiên Phong đi lại phía sau cô.
– Tôi giúp em đẩy xích đu! Không phiền chứ?
Lâm Ý đưa tay lên gãi đầu, mặt có vẻ như không muốn.
– Không phiền! Anh đẩy đi! Những nhẹ thôi, tôi sợ ngã lắm!
– Chẳng phải khi nãy ngài chủ tịch đẩy xích đu rất mạnh và em rất thích sao?
– Cái đó là bố của tôi! Tôi sợ bị anh ám sát lắm!
Lâm Ý cũng tự tin khi Thiên Phong đẩy xích đu nên cũng rất thả lỏng người ra. Rồi tự nhiên xích đu dừng lại, Thiên Phong ra phía trước kéo Lâm Ý ra rồi ngồi lên chỗ của cô.
– Đến phiên em đẩy xích đu cho tôi rồi! Nhanh lên!
– Anh ra đây là để ăn hiếp tôi đấy à? Đúng là….! Được rồi! Ngồi cho chắc đi!
Lâm Ý ra phía sau, đẩy chiếc xích đu rất mạnh.
– Từ từ lại! Em tính ám sát tôi đấy à?
– Như vậy mới vui chứ!
Tiểu Vương từ trong nhà đi ra, kêu lớn.
– Tiểu thư, Giám đốc Nghịch! Mời hai cô cậu vào nhà dùng bữa, cơm đã được chuẩn bị xong!
– Được thôi! Chúng tôi vào liền!
Lâm Ý đi vào cùng Tiểu Vương, còn Thiên Phong đợi đến khi xích đu gần đến mặt đất thì dừng lại rồi mới đi vào nhà. Thiên Phong ngồi vào kế Ngài chủ tịch và Lâm Ý, còn Xảo Xảo thì ngồi đối diện. Cô ấy cứ liên tục gấp đồ ăn cho Thiên Phong.
– Anh ăn nhiều vào! Ăn nhiều mới có sức khoẻ làm việc!
– Cảm ơn em! Anh cũng không ăn nhiều lắm!
Lâm Ý tức giận lấy chân mình đá vào chân Thiên Phong.
” Đáng ghét! Hôm trước còn bảo yêu mình mà bây giờ lại như vậy với Xảo Xảo! Đúng là…! “
Thiên Phong gấp cho Lâm Ý miếng cá nhưng cô cứ để mãi trong chén mà không ăn, cô còn giành hết đồ ăn mà Thiên Phong gấp vào. Vĩ Hùng nhìn mà còn phải lên tiếng.
– Lâm Ý! Con đừng phá nữa! Để Giám đốc Nghịch ăn đi!
– Bố cứ mặc kệ con!
Mẫn Hoa gấp miếng trứng bỏ vào chén Lâm Ý.
– Con ăn đi! Đừng phá Giám đốc Nghịch nữa! Xảo Xảo à, con gấp đồ ăn cho ngài ấy đi!
– Cảm ơn dì! Nhưng…Thiên Phong chưa nói gì nên chắc không sao đâu!
Xảo Xảo cứ hết lần này đến lần khác liếc mắt đưa tình với Thiên Phong rồi lại quay sang nói với Lâm Ý.
– Lâm Ý à! Em xem, đồ ăn mà Giám đốc Nghịch muốn ăn em đã gấp hết vào chén mình rồi!
Lâm Ý buông đũa và chén cơm xuống, bữa cơm lại trở thành có mùi “thuốc súng”.
– Có vẻ như cô đã quên lời của tôi rồi! Đừng gọi tôi là em! Vì cô không xứng làm chị của tôi.
Lâm Ý đứng lên.
– Con no rồi! Con lên phòng trước! Mọi người dùng bữa ngon miệng!
Lâm Ý vừa đi mấy giây thì Thiên Phong cũng xin phép lên phòng tìm cô.
*Cốc, cốc*
Thiên Phong gõ cửa phòng của Thiên Ý. Tiếng trong phòng vọng ra ngoài.
– Thiên Phong à? Anh vào đi! Tôi không bận gì cả!
Hắn đi vào phòng, liền đặt lưng xuống nằm trên giường của Lâm Ý.
– Giường của em thoải mái thật! Tôi chợp mắt chút xíu nhé!
– Được thôi! Tôi giúp anh xông hương vào phòng!
Mùi thơm thoang thoảng bay khắp phòng khiến đầu óc con người trở nên nhẹ nhõm. Lâm Ý cũng nằm lên giường nhưng ngược đầu với Thiên Phong. Khuôn mặt cả hai như rất gần với nhau, hơi thở, nhịp tim như hoà chung làm một.
” Có vẻ như…em yêu anh rồi! “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!