Còn Nơi Đó Đợi Người! - Chương 13: Một mớ rắc rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Còn Nơi Đó Đợi Người!


Chương 13: Một mớ rắc rối


Căn phòng của Lâm Ý được sắp xếp, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Cách bày trí của căn phòng không quá ” cứng nhắc “, cũng không quá ” yểu điệu “.

– Chú Minh Long cũng tốt với mình thật! – Lâm Ý.

Lâm Ý nhanh chóng sắp xếp quần áo, cũng như đồ dùng cá nhân vào trong tủ để tiện sử dụng.

* Cốc, cốc *

Tiếng gõ cửa vọng vào khiến Lâm Ý nhanh chóng chạy đi mở cửa.

– Thưa tiểu thư! Bà chủ muốn gặp tiểu thư! Bà ấy đang đợi dưới nhà ạ! – Dì Lan.

– Được! Dì cứ xuống trước, cháu sẽ xuống dưới đó gặp bà chủ ngay! – Lâm Ý.

Lâm Ý nhanh chóng đi vào thay bộ đồ giản dị chút xíu để xuống gặp ” đại phu nhân ” của chú Minh Long.

– Cháu chàu cô! Không biết cô cho gọi cháu có gì không ạ? – Lâm Ý.

– Nào! Mau ngồi xuống đây với ta! Để ta có thể nhìn rõ khuôn mặt của cháu! – Bà chủ.

– Dạ vâng ạ! – Lâm Ý.

Bà chủ, tức là vợ của chú Minh Long tên là Quế Lan. Cô ấy đã lấy chồng từ khi vừa 22 tuổi. Vì khi xưa nghèo khó, phải chịu bao tủi nhục mới có thể trở thành người phụ nữ cao quý được biết bao nhiêu người tôn kính.

– Trông cháu đáng yêu quá! Ước gì ta có được một đứa con gái như thế này! – Quế Vân.

– Cô cứ quá lời! Có anh Hạo Thiên cũng đỡ đần được cho cô rồi! – Lâm Ý.

– Con cứ gọi ta là dì! Gọi cô nghe có vẻ xa cách quá! – Quế Vân.

– Vâng ạ…thưa…dì! – Lâm Ý.

– Ngoan lắm! – Quế Vân.

Đang nói chuyện thì Dì Lan mang lên hai tách trà hoa cúc cùng món điểm tâm là bánh quy.

– Mời bà chủ và tiểu thư dùng trà! – Dì Lan.

– Dì cứ để đó rồi xuống bếp làm giúp tôi mấy món ngon để tối nay cả gia đình cùng ăn cớm với Lâm Ý! – Quế Vân.

– Dạ! – Dì Lan.

Nhìn theo bóng của Dì Lan đi khuất thì họ tiếp tục trò chuyện với nhau.

– Dì à! Anh Hạo Thiên có hay nói chuyện hoặc đi dạo cùng dì chưa? – Lâm Ý.

– Hêy! Nhắc đến dì đây lại thấy buồn! Cái tên phá gia chi tử ấy suốt ngày chỉ biết ăn chơi! Việc của công ty thì hời hợt! Chẳng trách….! – Quế Vân.

” Hạo Thiên! Nghe chú Minh Long nói thì có vẻ anh ấy là một người rất chăm chỉ, đàng hoàng,… Hoá ra lại là một tên phá gia chi tử! Nhưng kiểu người này cũng không khó trị lắm! “

– Dì à! Dì đừng buồn! Chắc là anh ấy vẫn còn ham chơi! Đợi khi tìm được định hướng của bản thân thì mọi việc cũng chưa là quá muộn! – Lâm Ý.

– Cũng mong là mọi việc cũng như lời con nói! – Quế Vân. – À! Dì muốn hỏi con một việc! Con định ở lại đây bao lâu?

– Dạ! Chắc vài tuần thôi! Con sẽ tìm căn nhà khác để dọn ra! Cũng không thể làm phiền nhà của dì lâu quá! – Lâm Ý.

– Không! Con cứ ở đây bao lâu tuỳ thích! Con xem! Chỉ trò chuyện với con một chút mà tinh thần của dì cũng tốt hơn nhiều! – Quế Vân.

Không nói gì, hay dì cháu họ chỉ biết nhiều nhau mà bật cười. Ngôi nhà đồ sộ trước đây vắng bóng ” trẻ em “, nay lại rộn rã tiếng cười.

– Hai dì cháu bàn gì mà vui vẻ thế? Nói xấu ta đấy à? – Minh Long.

Minh Long đã tan làm và về nhà cùng Hạo Thiên. Lâm Ý đỡ Quế Vân đứng dậy để đến chỗ của Minh Long.

– Ông xã! Ông về rồi! – Quế Vân.

– Bà xã ở nhà có Lâm Ý chắc là rất vui nhỉ? – Minh Long.

– Phải! Rất vui! Trong nhà lại có thêm ” con nít ” rồi! – Quế Vân.

Nhìn ra cửa mãi mà chẳng thấy Hạo Thiên đâu, Lâm Ý buột miệng hỏi vài câu.

– Chú à? Anh Hạo Thiên không phải là về cùng chú sao? Anh ấy đâu rồi? Chẳng lẽ vẫn còn làm à? – Lâm Ý.

– Không cần gấp! Tí nữa nó sẽ về tới nơi ấy mà! Chắc là đi đón bạn gái của nó đó mà! – Minh Long.

” Bạn gái! Ra là cái tên phá gia chi tử này cũng có bạn gái! Mà phải rồi! Hắn chỉ cần vung chút tiền là có hàng tá cô gái đứng chờ! “

Đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị xong, Dì Lan ra mời mọi người cùng vào bàn ăn cơm. Mọi người cứ thế đi vào, chẳng quan tâm xem Hạo Thiên đã về chưa. Có vẻ như Quế Vân không thích cô bạn gái của Hạo Thiên lắm. Chỉ cần nhắc đến là khuôn mặt vui vẻ của cô ấy lại trở nên khó chịu.

– Dì à, chú à! Chúng ta…không cần đợi Hạo Thiên về sao? – Lâm Ý.

– Không cần chờ nó! Chúng ta cứ ăn trước đi! Nào! Lâm Ý! Con ăn nhiều vào! – Minh Long.

– Cảm ơn chú! – Lâm Ý.

Ăn được chưa lâu thì Hạo Thiên về nhà, bên cạnh là một cô gái đi cùng.

– Ba, mẹ! Con về rồi! Con có đưa cả bạn gái mới cùng về ra mắt với ba mẹ! – Hạo Thiên.

Cái tên Hạo Thiên có vẻ như chẳng để ý gì mấy đến Lâm Ý, bởi hắn chỉ quan tâm người con gái đứng bên cạnh mình. Trầm lặng một lát, chú Minh Long mới lên tiếng, nhưng vẻ mặt có vẻ chẳng vui.

– Đưa về đây làm gì? Hôm qua một đứa, hôm nay một đứa! Thế thì còn ra thể thống gì?

– Bố! Đây là bạn gái của con nên con mới mang về cho bố mẹ biết! – Hạo Thiên.

Lâm Ý ngồi đấy chẳng nói gì, chỉ biết vừa ăn cơm, vừa nghe câu chuyện của gia đình họ Lại.

– Lão Lý! Cho người đưa cô gái này về đến tận nhà! – Minh Long.

– Dạ! Thưa ông chủ! – Lão Lý. – Tiểu thư! Mời cô theo tôi đi lối này.

Minh Long dẩy nhẹ đầu hiệu cho Hạo Thiên ngồi xuống cùng ăn cơm với gia đình.

– Sau này không chơi bời lêu lỏng nữa! Chú tâm vào làm ăn đi! – Minh Long.

– Kìa bố! Con còn trẻ mà! Lúc nào làm ăn chẳng được? – Hạo Thiên.

– Còn trẻ? Đã 25 tuổi rồi mà bảo còn trẻ? Không nói nhiều! Nếu không làm thì bố cắt hết thẻ! Không tiêu xài gì nữa! – Minh Long.

– Kìa bố? – Hạo Thiên.

Lâm Ý cũng chẳng nói gì. Chỉ tiếp tục ăn. Hết đũa này đến đũa khác gấp vào chén mình rồi cũng gấp cả vào chén của người khác. Hạo Thiên lúc này mới nhìn chăm chăm vào Lâm Ý để nhìn cho kỹ.

– Anh làm gì mà nhìn tôi hoài thế? Chưa thấy con gái bao giờ à? – Lâm Ý.

– Không phải! Chỉ là chưa thấy con gái nào mà giống ” đàn ông ” như cô cả! – Hạo Thiên.

– Anh…! – Lâm Ý.

Hạo Thiên lúc này mới nhìn sang bố của mình để dò hỏi.

– Bố! Đây là ai vậy ạ? – Hạo Thiên.

– À! Đây là cô bé đã hiến máu cho con khi thiếu trong vụ tai nạn lái xe đấy! Con bé tên Lâm Ý! Sẽ ở với gia đình mình một thời gian dài! – Minh Long.

– Một thời gian? Không phải chứ? – Hạo Thiên.

” Tôi đã nói muốn ra ngoài rồi nhưng mẹ của anh cứ giữ tôi lại! Biết làm sao được? “

Hạo Thiên gấp cho Lâm Ý mấy miếng đồ ăn rồi vờ vịt làm quen kiểu rất thân mật.

– Chào em! Cảm ơn em khi trước đã giúp anh! Nếu không có em, chắc anh cũng không còn mạng để ngồi đây ăn cơm! – Hạo Thiên.

” Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng! Đáng ghét! “

Lâm Ý không nói gì, chỉ gật gù mà cười để cho qua chuyện.

– Em ít nói lắm à? Sao nãy giờ chỉ thấy em nói có một câu! – Hạo Thiên.

” Chị đây chẳng muốn nói nhiều! Mặc dù anh lớn tuổi hơn tôi. Nhưng…trình độ không bao giờ có thể bì được với tôi! “

– Thưa cô chú! Con no rồi! Con xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước! – Lâm Ý.

Lâm Ý mang chén đũa của mình đặt xuống dưới bồn rửa chén rồi lủi thủi đi lên phòng. Đợi bóng cô vừa đi khuất, Hạo Thiên liền hỏi bố tới tấp.

– Em ấy bao nhiêu tuổi thế bố? Em ấy ở đâu? Sao lại ở nhà mình? Còn…. – Hạo Thiên.

– Dừng! Con hỏi như thế thì bố trả lời thế nào được? – Quế Vân.

– Không sao! Hiếm khi mới thấy nó hồ hởi, sốt sắn như vậy với một cô gái. – Minh Long. – Dì Lan! Giúp tôi dọn dẹp mấy thứ này! Hạo Thiên lên phòng sách cùng ta!

– Dạ! – Hạo Thiên.

Hạo Thiên hồ hởi đi theo bố lên phòng sách ở tầng hai, còn Quế Vân thì về phòng để nghỉ ngơi.

– Ngồi đi! Ta có chuyện muốn nói với con! – Minh Long.

– Có chuyện gì vậy bố? – Hạo Thiên.

Ông ấy cầm một quyển sách lên, lật lật vài trang. Một tay nâng chiếc kính lên để đeo.

– Thế nào? Thích con bé rồi à? – Minh Long.

– Thích? Chỉ có người đặc biệt mới được con để ý thôi! Cô ấy không phải! – Hạo Thiên.

– Bớt giả vờ đi! Con bé là con gái cưng của Lâm Vĩ Hùng! Là thiên kim của tập đoàn Phong Lăng! – Minh Long.

– Phong Lăng? Chẳng lẽ là công ty bố muốn hợp tác ư? – Hạo Thiên.

– Đúng! Nhưng…ý định đó chắc để một thời gian nữa!

Hạo Thiên ngồi đấy, run run đùi. Còn Minh Long thì vẫn điềm nhiên đọc sách.

– Lâm Ý là cô gái rất mạnh mẽ! Các bộ môn thể thao rất giỏi, năng khiếu cũng đứng nhất trường. IQ trên 190, các môn học đều đạt hạng A. Con bé rất đáng yêu, nhưng với người không thích thỉ vẻ ngoài sẽ vô cùng lạnh lùng! Thế nào? Đã hiểu hết về con bé chưa? – Minh Long.

Hạo Thiên gãi gãi đầu rồi xin phép trở về phòng ngủ. Hắn đi ngang phòng của Thiên Ý thì thấy cửa phòng cô mở, còn cô thì ra ban công ngồi để ngắm sao. Hắn gõ gõ cửa.

– Anh có thể vào trong cùng em được không? – Hạo Thiên.

– Không được! Anh ở ngoài đi! – Lâm Ý.

Hạo Thiên vẫn cứ điềm nhiên đi vào dễ như không mặc dù chưa được đồng ý.

– Tôi đã bảo không được vào cơ mà! Sao anh cứ phải làm khó tôi? – Lâm Ý.

– Ơ hay! Đây là nhà của tôi! Tôi muốn ở đâu thì ở! – Hạo Thiên.

– Vậy khi nãy anh cần gì phải xin phép cho mất công? – Lâm Ý.

Hạo Thiên không trả lời, cứ vậy tiến thẳng ra ngoài ban công ngồi cùng Lâm Ý.

– Em thích ngắm sao lắm à? – Hạo Thiên.

Nhắc đến đây Lâm Ý lại trở nên buồn rầu. Ánh mắt vẫn hướng lên bầu trời theo dõi từng vì tinh tú.

– Không phải! Chỉ là cảm thấy nhớ bố và mọi người ở nhà quá! – Lâm Ý.

Hạo Thiên cũng chẳng nói gì. Hắn cũng im lặng cùng Lâm Ý ngắm các vì sao đang dày đặc ” bay ” trên trời.

– À… Em ngủ sớm đi nhé! Anh về phòng đây! Và…cùng đừng buồn nữa! – Hạo Thiên.

Lâm Ý vẫn yên lặng, chỉ nhìn hắn và cười một cái, coi như là đã đáp lại câu nói vừa rồi.

” Không biết Thiên Phong hiện đang làm gì? “

…..

Ở nhà, Thiên Phong cứ điên cuồng chẳng biết Lâm Ý hiện đang ở đâu. Hắn ngày nào cũng uống rượu ở biển. Đó là nơi cô và hắn bắt đầu thân thiết với nhau hơn.

– Lâm Ý à! Em đang ở đâu?… Mau ra đây!… Đừng…trốn nữa! Tôi…tôi…nhớ em!

Chỉ có Xảo Xảo là thường xuyên lui tới bên cạnh Thiên Phong để an ủi hắn.

– Thiên Phong! Anh đừng buồn nữa! Lâm Ý đi rồi sẽ về thôi! – Xảo Xảo.

– Em….em không hiểu đâu! – Thiên Phong.

– Tại sao? Vì sao lại không chịu chấp nhận em? Em và Lâm Ý có gì khác nhau chứ? – Xảo Xảo.

Thiên Phong lúc này đã say mèm, tay vẫn ôm khư khư chai rượu sampanh, miệng lảm nhảm tên của Lâm Ý. Xảo Xảo lúc này ôm hắn khóc lóc.

– Vì sao không chấp nhận em? Vì sao lại coi thường tình cảm của em như thế? Anh không biết sao? Chỉ có em là đối xửa tốt với anh, chỉ có em là thật lòng với anh,… Vì sao chứ? – Xảo Xảo. – Nếu không thể để anh yêu em, em sẽ làm anh trở thành người của em!

Ý nghĩ vừa thoáng trong đầu, Xảo Xảo nhanh chóng đưa Thiên Phong vào khách sạn gần bãi biển. Sau khi vào phòng, Xảo Xảo cởi hết quần áo của Thiên Phong và quần áo của mình ra rồi đắp mền lại, ngủ một mạch tới sáng. Sáng ra, Xảo Xảo dậy sớm nhất, vờ ngồi khóc. Tiếng khóc ấy đã đánh thức Thiên Phong dậy. Hắn nhìn sự việc trước mắt cũng chẳng biết làm gì ngoài việc dỗ Xảo Xảo ngừng khóc.

– Xảo Xảo! Em đừng khóc nữa! Anh xin lỗi! Tối qua anh say quá! Em…em yên tâm! Anh…anh…sẽ chịu trách nhiệm cho việc làm của mình! – Thiên Phong.

…..

– Thiên Phong à! Anh có nhớ em không? Em thì nhớ anh vô cùng! – Lâm Ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN