Con Nối Dõi - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1131


Con Nối Dõi


Phần 13


TRUYỆN: CON NỐI DÕI.
CHƯƠNG 13.
Mẹ tôi định xông vào nhưng tôi nhanh tay kéo bà lại. Thấy tôi cản tay bà, bà ngạc nhiên nhìn tôi:
– Út… sao con?
Tôi giữ bà lại rồi bình tĩnh trả lời:
– Chuyện hiểu lầm thôi… mẹ để con.
Nói rồi tôi bước nhanh vào trong, đi thẳng đến giường ngủ, trước tiên là tôi nhìn chồng tôi… anh ấy quả thật vẫn còn ngủ, lại còn ngủ rất ngon nữa. Trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, tôi mới quay sang mụ Duyên…
“Bộp, bộp”, tôi vả hai cái đều tay không nhẹ một chút nào. Mụ Duyên ôm mặt nhìn tôi, Quân Trực nghe tiếng động lớn cũng bật người tỉnh dậy. Anh nhìn tôi ngơ ngác, hỏi trong cơn mê ngủ:
– Hoà… chuyện gì vậy? Chị Duyên… sao chị ở đây?
Tôi nhìn mụ Duyên rồi cười nhạt:
– À chị anh nhân cơ hội em không có nhà nên định đóng vai vợ hiền chăm sóc cho anh ấy mà…
Nói rồi, tôi lại quay sang nắm lấy tay chồng tôi, tôi dịu giọng:
– Mẹ em ở trước cửa, anh ra chào mẹ đi.
Quân Trực sửng sốt, anh bật người đứng dậy rồi đi nhanh ra bên ngoài. Tôi cũng quay lại nhìn mẹ tôi, gật đầu bảo bà cứ yên tâm. Còn về mụ Duyên, hôm nay không cho mụ ta cút xéo là không được mà.
Sau khi giải thích cho mẹ tôi xong, tôi đi xuống gõ cửa phòng mẹ chồng tôi rồi nói rõ ràng cho bà nghe hết mọi chuyện. Nghe xong, bà còn giận hơn cả tôi, bà trực tiếp ra ngoài lôi mụ Duyên mắng cho một trận. Mắng thì thôi chưa đủ, theo như ý của Quân Trực, mụ Duyên nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Trong lúc chờ mụ Duyên thu dọn quần áo, cả mẹ tôi và mẹ chồng tôi đều ngồi xuống ghế nói chuyện. Vẫn là mẹ tôi lên tiếng trước:
– Chị sui, cô gái kia…
Mẹ chồng tôi tranh lời xin lỗi:
– Cho tôi xin lỗi, con bé là con của một người bạn… vì thương con bé mồ côi nên tôi kêu nó về đây ở để đỡ buồn. Tôi không biết là nó thích thằng Trực… nếu biết, tôi đã không để nó ở đây. Để chị sui lên chơi mà thấy cảnh này… tôi thật lòng xin lỗi chị.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng tôi xuống nước nói chuyện với người khác. Mẹ tôi nghe xong lại quay sang nhìn tôi, bà lúc này mới nhẹ nhàng cất lời:
– Cũng không phải lỗi của chị, chỉ là con Hoà nhà tôi… nghĩ thì thấy sợ thiệt, may là con rể tôi ngủ quên.
Một câu này làm cho cả mẹ chồng tôi và chồng tôi đều ngại ngùng nhìn nhau không biết nói gì. Mẹ tôi lại nói tiếp:
– Tôi chỉ hy vọng con Hoà được hạnh phúc thôi, nếu chuyện này là hiểu lầm, tôi về cũng không nói lại cho ông nhà nghe. Con Hoà còn ngu dại, có gì chị sui dạy dỗ nó giúp tôi. Tôi thật lòng cảm ơn chị rất là nhiều.
– Dạ chị sui, con bé Hoà giỏi giang ngoan ngoãn… tôi cũng hài lòng về nó lắm.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn mẹ chồng tôi, úi chà, hôm nay mới được bà ấy khen, nghe mà nở hết cả mũi.
Phía trên lầu, mụ Duyên cũng từ từ bước xuống. Thấy mụ ta, mẹ chồng tôi lại trừng mắt không vui.
– Con về nhà con đi, ngày mai dì tìm con nói chuyện sau.
Mụ Duyên cúi đầu gật gật, khi nãy còn cười với tôi mà giờ đã trốn chui trốn nhủi đến mặt tôi cũng không dám nhìn. Quân Trực tầm này ghét chị ta đến phát hỏa, đến nhìn chị ta anh cũng không muốn.
– Dì… con đi.
Thấy mụ Duyên nói đi, tôi liền đứng dậy đi tới trước mặt mụ ta. Chặn không cho mụ ta đi ra ngoài, tôi nói:
– Chị đứng lại chút nữa đã.
Mụ Duyên ngước gương mặt buồn bã lên nhìn tôi, mụ ta lấp bấp hỏi:
– Hoà… chị xin lỗi… chị thật sự xin lỗi… chị…
Tôi vội ngắt lời:
– Chị không cần xin lỗi tôi đâu, chị uống cái này coi như là hết tội.
Vừa nói tôi vừa đẩy viên thuốc tránh thai khẩn cấp đến trước mặt chị ta, tôi nhắc lại lần nữa:
– Là thuốc tránh thai khẩn cấp… chị uống xong là có thể đi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên chứ không riêng gì là mụ Duyên cả. Quân Trực im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
– Hoà, anh với chị ta thật sự chưa có làm gì… anh thậm chí còn đang ngủ mà…
Tôi nhìn anh:
– Em biết.
– Em biết sao còn…
Tôi ngắt ngang lời anh:
– Em tin anh nhưng em không tin chị Duyên, chuyện chị ta thích anh em biết từ lâu rồi, chính miệng chị ta nói với em nên bây giờ em mới phải làm như vầy. Phòng hậu họa về sau này, chị ta nên uống thuốc tránh thai là tốt nhất.
Mụ Duyên lúc này nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn, nếu như không có người ở đây chắc mụ ta đã nhào tới nhai sống tôi luôn rồi. Đúng là con phò có học thức, giật chồng người khác cũng chiêu trò từng bước một.
Ban nãy khi mụ ta nhìn tôi cười là tôi đã nghĩ mọi chuyện không đơn giản như những gì tôi thấy rồi. Cửa phòng tôi mở toang như vậy, chẳng lẽ mụ ta không nghe được tiếng bước chân với tiếng trò chuyện của mẹ con tôi. Chồng tôi thì ngủ say như chết, chỗ sinh con đẻ cái của anh vẫn chưa ngóc đầu dậy thì mụ ta abcxyz với chồng tôi kiểu gì được. Mặc dù không được lợi ích gì nhưng mụ Duyên vẫn làm, chứng tỏ là mụ ta có tính toán riêng. Cái tầm này, giật chồng người ta cứ gọi là mưu mẹo đầy người, khiếp thật.
Mẹ chồng tôi dường như hiểu được ý tôi, bà cũng lên tiếng ép mụ Duyên uống thuốc.
– Con Duyên, uống thuốc đi, đừng để cho dì phải nói nhiều.
Mụ Duyên trợn ngang trợn ngược cầm lấy viên thuốc trên tay rồi thả vào trong miệng. Thấy vậy, tôi liền đi tới rót ly nước lọc rồi bóp họng mụ ta đổ nước vào. Đến lúc nhìn thấy mụ ta nuốt liên tục xuống, tôi mới thôi không ép mụ ta uống nữa.
Mụ Duyên sặc lên sặc xuống, mụ ta oán hận nhìn tôi:
– Tôi… uống xong rồi… vừa lòng cô chưa?
Tôi gật đầu, thong dong trả lời:
– Vừa lòng tôi rồi, chị có thể đi.
Mụ Duyên lướt nhìn qua một vòng, thấy không ai bênh vực nên mụ ta mới vùng vằn mặt lớn mặt nhỏ bỏ đi ra ngoài. Mụ Duyên đi, mọi chuyện coi như cũng giải quyết xong. Trời cũng không còn sớm, mẹ chồng tôi mới dắt tay mẹ tôi lên trên phòng, hai bà vừa đi vừa nói chuyện trông rất thuận hòa.
Đợi mẹ tôi đóng cửa phòng đi ngủ, mẹ chồng tôi mới quay sang nhìn tôi, bà vỗ nhẹ lên vai tôi rồi khẽ nói:
– Con đi ngủ sớm đi…
Tôi gật gật:
– Dạ, mẹ cũng ngủ sớm, để con đưa mẹ xuống phòng.
– Không cần đâu, mẹ đi được, hai đứa đi ngủ đi, khuya rồi.
Đợi mẹ chồng tôi đi xuống dưới, tôi với Quân Trực mới đi vào trong phòng. Vừa bước vào phòng, tôi đã cau mày ra lệnh cho anh:
– Anh vào tắm rồi thay quần áo đi, em không muốn nhìn thấy bộ đồ này nữa.
Quân Trực gật đầu rồi vội vàng đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo. Tôi ngoài này cũng không được rảnh rỗi mà đi thay ga giường với mền gối mới. Gớm thật, mụ Duyên không biết có lăn lộn trên giường ngủ của tôi không nữa. Nghĩ lại vẫn thấy tởm lắm.
Đang bận rộn thì điện thoại của chồng tôi lại reo lên, vẫn là Nhã muội muội gọi qua tin nhắn. Lần này tôi nhanh tay ấn nghe không đợi cho cô ta tắt trước. Dùng giọng hiền lành đoan trang nhất, tôi nói:
– Xin chào, anh Trực đang tắm… cho em hỏi mình có chuyện gì gấp không ạ?
– Chị là ai?
Đấy, nói chuyện kiểu má thiên hạ mẹ thiên nhiên thì hỏi sao bà mày dung tục.
– Vậy chứ cô là ai?
– Tôi hỏi chị là ai thì chị trả lời tôi là được rồi, đưa máy cho phó soái giúp tôi.
Tôi cười nhạt, nói rõ từng chữ một:
– Chồng tôi đang tắm, hiện tại vợ chồng tôi đang có ý định sinh em bé… cô có muốn hỏi gì nữa không?
“Tút”, đúng là đồ mất lịch sự, người ta trả lời rõ ràng kỹ càng thế kia mà còn tắt máy ngang. May là tôi có sự kiên nhẫn của con nhà lính chứ nếu không thì tôi đã chửi cho tung nóc nhà ra rồi. Đàn bà con gái gì mà vô duyên, học thì cao mà ý thức bé tí.
Mà nghĩ cũng lạ, hôm nay là ngày hội của các chị gái em gái mưa có học thức à? Sao dồn dập hết cô này đến cô khác thế? Úi chồng ơi là chồng, mệt ơi là mệt mà!

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN