Con Nối Dõi - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1535


Con Nối Dõi


Phần 30


Đêm đó canh chừng lúc Quân Trực đã ngủ, tôi len lén đi xuống dưới phòng tìm Trà. Trà hình như không được khỏe, mặt cô ấy vô cùng xanh xao thiếu sức sống. Thấy tôi, cô ấy hơi ngượng ngùng, giọng khàn khàn không còn dịu dàng như trước nữa.

– Chị Hòa… chị tìm em có chuyện gì vậy?

Tôi hết nhìn lên mặt rồi nhìn xuống tay Trà, những vết bầm do lấy ven máu… tôi chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy sợ hãi. Hèn gì mặt cô ấy xanh như vậy, chắc là tiếp nhận điều trị theo phác đồ rồi.

Nhìn cô ấy, tôi dịu giọng nói:

– Tôi có chuyện riêng muốn nói với cô, cô vào trong phòng đi…

– Dạ…

Bước vào trong, nhìn thấy bé Su đang ngủ, tôi liền nhỏ tiếng lại.

– Tôi hỏi cô chuyện này… tôi hy vọng là cô trả lời thật lòng…

Trà ngồi xuống ghế, cô ấy nhìn tôi chằm chằm:

– Chị cứ hỏi trước đi.

Tính tôi không vòng vo nên trực tiếp nói thẳng:

– Có phải cô… cô yêu Quân Trực hay không?

Trà giật mình, cô ta nhìn tôi thật lâu nhưng hình như vẫn chưa muốn trả lời. Thấy cô ta không nói gì, tôi liền nghiêm túc, nói:

– Cô cứ trả lời tôi đi, tôi xuống đây không phải để hỏi tội cô… tôi… tôi sẽ đi.

Lần này thì Trà phản ứng thật sự, cô ta nhanh miệng hỏi:

– Đi? Chị đi đâu?

Tôi cười nhạt:

– Chẳng phải là giống như cô muốn sao, tôi và anh Trực… chia tay nhau.

Trà hoảng hốt thật sự, cô ta nhìn tôi chăm chăm:

– Chị nói thật?

Tôi lại cười:

– Tôi đùa cô được cái gì? Tôi chỉ muốn biết là cô có thích chồng tôi hay không thôi để tôi còn tính tiếp.

Trà nhìn tôi, cô ta im lặng rất lâu, tôi cũng không hối thúc cứ để cho cô ta từ từ suy nghĩ. Mãi lát sau, tôi mới nghe cô ta khẽ cất tiếng:

– Em… có.

Có… tôi biết ngay mà!

Tôi đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt cô ta, tôi khẽ nói:

– Vậy… cô giúp tôi một chuyện… xem như cũng là giúp cô…

…………..

Bước ra khỏi cửa phòng của Trà, chẳng hiểu sao tôi lại thấy lòng mình buồn đến vậy. Chắc trên đời này chẳng có người vợ nào như tôi đâu, chẳng có người vợ nào gài bẫy chồng để chia tay giống tôi cả…

Haiz!

Mà khoan…

– Trà, khoan đã… tôi còn chuyện này muốn hỏi cô.

Gương mặt Trà lúc này hồng hào hơn chút, không biết là do cô ấy vui hay là do thế nào mà cảm xúc trên mặt dần biến hóa trở nên tốt hơn. Thấy cô ấy tốt lên, cảm xúc của tôi lại tụt xuống, giọng tôi có chút không vui, tôi hỏi:

– Cô… thật sự cô có quan hệ thế nào với ba ruột của anh Trực?

Nghe tôi hỏi, Trà sửng sốt đến cứng người nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy liền cười gượng trả lời, điệu bộ vờ như không biết:

– Quan hệ gì đâu chị, ba của anh Trực thì là ông nội của bé…

Tôi cắt ngang lời cô ta:

– Cô giấu tôi làm gì, chính ông ấy đến uy hiếp tôi cho cô về đây ở… cô giấu tôi làm gì nữa.

Trà dần trở nên lúng túng, mặt cô ấy đỏ ửng lên:

– Chuyện này… chuyện này…

Thấy cô ta có ý như không muốn nói, tôi cũng thôi không muốn ép nữa. Cười nhạt một tiếng, tôi gửi lời:

– Cô không muốn nói cũng được nhưng cô giúp tôi chuyển lời tới ông ấy… tôi chọn sự nghiệp của con trai ông, hy vọng ông đừng làm hại đến con trai của ông nữa.

Trà nhìn tôi bằng ánh mắt bàng hoàng tột độ, ngay lúc tôi định quay đi, tôi lại nghe giọng cô ấy run run cất lên.

– Chị gái đã chết của em… từng là người tình của ông ấy…

Tôi khựng bước chân, trong lòng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa trào phúng. Không trả lời, tôi chỉ gật đầu rồi bước thật nhanh về phía trước mặc cho Trà đang run rẩy đứng sau lưng.

Hóa ra ba chồng tôi vì tình cũ nên bỏ qua luôn cả hạnh phúc của con trai mình… đáng ngưỡng mộ… ông ấy là người cha đáng ngưỡng mộ!

________________

Sáng hôm nay là một ngày đẹp trời, chuyện của một tuần trước như khiến lòng tôi chết lặng. Kéo vali đưa cho lơ xe, ba mẹ tôi cũng ra chào tạm biệt con gái. Tôi về quê mấy ngày nay, Quân Trực trên thành phố chắc là không biết…

– Con nhỏ này, đang yên đang lành sao lại đi du lịch xa vậy… bỏ chồng thì bỏ chồng chứ…

Mẹ tôi vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, phải ba tôi quát nhẹ bà thì bà mới thôi không khóc lớn.

– Cái bà này, cái miệng oang oang người ta nghe được thì sao. Bỏ chồng cái gì… tào lao.

Tôi đi tới ôm mẹ mình, nuốt lệ vào trong lòng, tôi xoa xoa lưng an ủi bà:

– Thôi mà ba, ba đừng la mẹ nữa.

Ba tôi liếc mắt nhìn tôi và mẹ, ông càm ràm:

– Thôi mẹ con mày đừng bịn rịn nữa, người ta đợi kia kìa… đi đi…

Ba tôi không nhìn đến tôi, tôi biết ông cũng xót xa cho con gái lắm nhưng ông lại chẳng nói ra câu nào. Hôm qua Quân Trực có gọi điện cho ông, anh nói muốn về thưa chuyện với ông nhưng ông không đồng ý vì tôi đang ở đây. Ông hẹn anh khi nào tôi đi, ông mới cho anh về thưa chuyện. Tôi và Quân Trực chia tay… người đau khổ chưa chắc chỉ có hai đứa bọn tôi.

Ngồi vào ghế trên xe khách, ba tôi cứ đứng nhìn theo tôi mãi, mẹ tôi thì lau nước mắt không ngừng. Tôi phải kiềm lòng lắm mới không để bản thân mình khóc bù lu bù loa trên xe.

Xe chạy được một đoạn, trên xe tài xế bắt hài cho mọi người xem, ai ai cũng cười ríu rít nhưng riêng tôi, tôi lại không thể cười được dù là nửa miệng. Cái cảm giác đau lòng vẫn đi theo tôi suốt từ hôm đó đến nay, một khắc cũng không rời.

Nhớ lại ngày hôm đó…

Lúc tôi mở cửa phòng của Trà bước vào, tôi bắt gặp cảnh Trà đang ôm hôn Quân Trực. Mặc dù biết chỉ là diễn nhưng lòng tôi vẫn rất đau, đau đến mức cảm xúc của tôi dần dần thoát ra khỏi dự tính ban đầu.

Nghe tiếng động, Quân Trực vội vàng đẩy Trà ra xa, anh đỏ mặt giải thích với tôi:

– Hoà… chuyện không phải như em nghĩ đâu… anh không có hôn cô ta… không có…

Tôi nhìn anh, tôi biết chứ… tôi biết là anh không hôn Trà… tôi biết mà…

Trà đi tới nắm lấy tay tôi, cô ấy bắt đầu khóc:

– Chị Hòa… là tại em chứ không phải anh Trực đâu… là tại em…

“Chát.”

Tôi nhìn cô ta, biết chỉ là diễn thôi nhưng sao cô ta diễn chân thật đến như vậy được nhỉ? Tôi càng nhìn Trà, máu điên trong người tôi càng trỗi dậy. Kéo tay cô ta đẩy ra xa, tôi thẳng tay tát thật mạnh vào mặt Trà.

Trà nhìn tôi, hai mắt cô ta trợn ngược lên, chắc là trong lòng cô ta phẫn uất dữ lắm. Kịch bản lên sẵn rồi, tới phút 89, tôi lại thích sửa kịch bản không báo trước. Nhưng do cô ta cả thôi, ai biểu cô ta diễn đạt đến thế, tôi chỉ kêu cô ta ôm Quân Trực thôi, cô ta lại tự ý hôn… nụ hôn kia cũng chân thật lắm cơ mà.

Trà ôm mặt khóc nức nở, Quân Trực lúng túng không biết phải làm sao. Anh bước tới nắm lấy tay tôi, anh gấp gáp nói:

– Hòa… để anh giải thích…

Tôi gạt phăng tay anh ra, tôi cười nhạt:

– Anh còn muốn giải thích cái gì nữa… tôi biết là sẽ có ngày này… tôi biết mà…

– Không phải như vậy đâu, em phải tin anh…

Tôi nhìn anh, cảm xúc chân thật vô cùng:- Tin anh? Chuyện rõ ràng như thế rồi mà còn tin gì được nữa. Chúng ta không có con, anh muốn kế hoạch… được, tôi chiều theo ý anh. Anh muốn nuôi bé Su… được, tôi chiều theo ý anh. Bây giờ anh muốn ở chung với Trà đúng không… được, để tôi chiều anh một lần nữa là được chứ gì.

Quân Trực bị ức đến nghẹn, anh giữ chặt lấy tay tôi, anh quát:

– Hòa, em đâu phải người như vậy… chuyện rõ ràng là do cô ta nhưng sao em lại bắt lỗi anh? Tình cảm của anh dành cho em chưa đủ để em tin tưởng sao? Tại sao vậy?

Tôi cười khẩy:

– Vậy nếu anh không đứng yên thì cô ta hôn anh kiểu gì?

Quân Trực lúng túng:

– Chuyện đó… anh phản ứng không kịp…

Tôi trả lời, giọng điệu đanh thép:

– Phản ứng không kịp hay là anh không muốn phản ứng? Được rồi, đừng nói nữa… chúng ta… dừng lại đi…

Nói rồi tôi quay người bước ra ngoài, ở trước cửa, bà nội chồng tôi với mẹ chồng tôi đang đứng rình. Thấy tôi bước ra, bà nội liền tru tréo lên:

– Nó muốn chia tay thì con cứ chia tay cho bà, loại đàn bà đẻ không được thì có quyền gì lên tiếng. Chia tay đi.

– Bà nội, đủ rồi đó!

Nghe Quân Trực quát lên, bà nội được nước làm tới:

– Con Trà tốt biết là bao nhiêu lại sinh được cháu cho họ Vũ, nó làm được chuyện mà cháu dâu họ Vũ không đứa nào làm được. Còn cái thứ gái độc này, con tiếc làm gì?

Tôi nghe mà cảm thấy buồn cười vô cùng, nhịn bao lâu, hôm nay tôi mới có dịp được xả. Tôi quay sang nhìn bà ta, tôi cau mày hỏi:

– Bà nói cái gì? Ai là gái độc? Là tôi à?

Bà ta cũng không vừa, tuổi đã cao nhưng mồm miệng vẫn còn ngoan độc lắm:

– A con này hỗn, mày dám trả lời với bà nội chồng của mày như vậy à? Thứ mất dạy… ba mẹ mày không dạy mày tam tòng tứ đức sao?

Tôi cười khẩy:

– Bà nội chồng gì tầm này, chồng tôi tôi còn bỏ được thì bà nội như bà là cái quái gì?

– Mày!

Lão bà giận run cả người, bà ta vươn tay định tát tôi nhưng tôi lại nhanh tay chộp lấy tay của bà ta trước. Tôi siết chặt cổ tay bà ta rồi đẩy bà ta một phát, may là có mẹ chồng tôi đỡ chứ nếu không lão yêu bà đó đã té chỏng vó.

Mẹ chồng tôi cau mày, bà gằn giọng:

– Hoà, nhường bà nội một chút.

Tôi lúc này như người điên mất trí, tôi nói:

– Con chẳng sợ ai nữa mẹ à, nhất là bà ấy… bà ta là ai mà bắt con phải kêu bằng bà nội? Chồng con không nhận bên nội thì tại sao con phải hiếu kính với bà ta?

Lão bà gào lên:

– Đồ mất dạy, mày biến khỏi đây… biến!

Tôi cười nhạt:

– Bà lấy quyền gì đuổi tôi? Tôi thích thì tôi ở lại, không thích thì tôi đi… bà nghĩ bà là ai? Bà nói tôi gái độc sao bà không tự nhìn lại chính bản thân mình? Chê cháu nội, đánh đập con dâu mà bây giờ chạy đến nhận con nhận cháu như đúng rồi… liêm sỉ của bà để đâu? Để chó tha rồi à?

Lão bà run run chỉ tay vào mặt tôi, tức đến nói không rõ chữ:

– Con… mất dạy… mất dạy…

Tôi đi tới đẩy nhẹ lên vai bà ta, tôi cười trào phúng:

– Cũng do bà cả thôi… đối với loại người như bà tôi không mất dạy không được…

Nói rồi, tôi quay sang Quân Trực, giọng tôi điềm tĩnh đến lạ:

– Quân Trực, chúng ta… ly hôn đi!

Tất nhiên, việc tôi đòi ly hôn là việc của tôi, còn việc anh có đồng ý hay không là việc của anh. Ai cũng nghĩ là do tôi giận quá nên nói bừa, ngay cả Quân Trực cũng nghĩ như vậy.

Kế hoạch một tay tôi dựng lên, tôi bảo Trà dàn cảnh ghen tuông, mục đích chỉ để hợp thức hóa chuyện tôi muốn bỏ nhà đi. Tôi hiểu tính chồng tôi, nếu không có chuyện gì, dù có chết anh cũng không cho tôi đi đâu. Mà với tình hình của tôi hiện tại, tôi không đi thì con của tôi khó giữ, tôi không đi… ước mơ của Quân Trực cũng không thể thực hiện được. Ở lại đây, mọi chuyện càng ngày càng rối, thai của tôi ngày càng lớn, giấu được ít chứ giấu lâu dài làm sao được. Tầm này thì chẳng còn gì quan trọng bằng con của tôi nữa cả.

Tôi lên phòng, vừa mới xếp được mấy bộ quần áo vào vali thì Quân Trực lên tới. Thấy tôi muốn đi, anh đi nhanh tới giữ tay tôi lại, biểu cảm trên mặt anh giận dữ vô cùng. Anh quát:

– Em làm trò gì vậy? Ai cho em đi?

Tôi nhìn anh, bình tĩnh trả lời:

– Em… không muốn sống với anh nữa… chúng ta… dừng lại đi anh.

– Tại sao? Em tin chuyện vừa nãy là do anh muốn?Tôi gật đầu:

– Phải, em tin.

Quân Trực cau mày nhìn tôi chằm chằm, anh đột nhiên cười lớn:

– Tin? Em tin… Hòa, em tỉnh táo lại đi… em tỉnh lại đi.

Anh ôm chầm lấy hai vai tôi, giọng anh giận dữ:

– Anh sống với em bao lâu nay, tình cảm của anh dành cho em thế nào… em không lẽ không biết, em không lẽ không hiểu. Chỉ vì một chuyện như vậy mà em đòi chia tay anh? Em có nghĩ đến anh không? Có thấy tội cho anh không?

Tôi gằn tay ra khỏi người anh, tôi sợ là lát nữa anh vô tình va vào bụng tôi. Cách xa anh một chút, tôi nói:

– Vậy anh có tội cho em không? Anh bắt em phải thế nào đây? Được, được… cứ cho chuyện khi nãy là hiểu lầm đi… nhưng anh có chắc sau này sẽ không có hiểu lầm giống như vậy nữa không? Anh và cô ta có con chung… còn em… em có gì? Em có gì?

Quân Trực nghẹn người trước câu hỏi của tôi, anh khựng lại một chút rồi mới đi tới nắm lấy tay tôi.

– Hòa… anh hiểu rồi… anh hiểu là em khó chịu… vậy được… anh đưa em đi sống riêng… được không em? Được không? Đừng vậy nữa… đừng như vậy nữa…

Tôi lắc đầu liên tục:

– Em không muốn, em mệt mỏi lắm rồi… em không muốn cố gắng nữa… chúng ta… chia tay đi anh.

– Không, anh không đồng ý, anh không…

Tôi gào lên:

– Nhưng em mệt mỏi… em thật sự rất mệt mỏi. Chúng ta lấy nhau đã là một sai lầm rồi, em sai, anh sai, thời gian qua cũng sai. Em không muốn tiếp tục nữa, càng không muốn chôn vùi thanh xuân của mình. Anh… anh và Trà mãi mãi có một sợi dây vô hình ràng buộc… còn em và anh… chúng ta không có.

– Em muốn anh phải thế nào đây hả Hòa? Anh biết em mệt mỏi, chính anh… anh cũng mệt đến không thở được nữa rồi. Anh sợ em buồn, sợ em không vui, sợ đủ thứ… nhưng thứ anh sợ nhất là gì em có biết không? Là mất em… anh sợ mất em…

Tôi nghe anh nói, từng câu từng chữ như cứa vào tim của tôi. Tôi cũng sợ anh buồn, tôi cũng sợ anh không vui… tôi cũng sợ nhất là xa anh… Nhưng tôi hết cách rồi, tôi thật sự hết cách rồi…

– Quân Trực, anh đừng tự dối mình dối lòng nữa… chúng ta không có kết quả đâu… không có đâu. Nếu anh không cho em đi… em cũng sẽ đi. Bao ngày tháng lo nghĩ cho người khác… qua rồi… thật sự qua rồi. Em không muốn nghĩ cho ai nữa… em chỉ muốn nghĩ cho bản thân em thôi.

Anh nhìn tôi, giọng anh đứt quãng:

– Em muốn… đi đâu?

– Đi đâu cũng được… xa nơi này là được.

Chồng tôi đỏ hoen mắt, anh nghẹn giọng:

– Hòa ơi… tại sao lại phải như vậy… sao lại như vậy hả em?

Nhìn gương mặt khốn khổ của anh, tôi… tôi đau lòng lắm… bao nhiêu nước mắt nuốt nghẹn hết vào trong lòng. Sắp thành công rồi, không được siêu lòng… không được.

Tôi nhìn anh, hít một hơi lấy lại can đảm, tôi nói:

– Chúng ta… tạm xa nhau một thời gian đi, nếu có duyên… nhất định sẽ gặp lại.

Quân Trực im lặng rất lâu rất lâu, tôi cũng không nói gì ngoài đứng nhìn anh thật kỹ… thật kỹ…

Đột nhiên anh đi thẳng đến tủ rồi mở tủ lấy quần áo của tôi đặt xuống giường, anh vừa xếp vào va li vừa nói:

– Xếp một ít thôi, vợ anh đi rồi vợ anh lại về… bộ này ấm, bộ này xinh này… còn bộ này đẹp nhưng đừng mặc ra đường… anh không thích. Anh để vào đây cho em, đợi anh lấy đồ dùng cho em nữa…

Nói rồi, anh chạy đến bàn trang điểm lấy một mớ mỹ phẩm cho tôi, anh nhét hết tất cả vào vali rồi kéo chúng lại. Anh đứng dậy, giúp tôi lau mớ nước mắt trên mặt, anh nghẹn giọng:

– Sao lại khóc rồi? Vợ anh… có khóc bao giờ đâu? Sao khi nãy… hùng hồn muốn đi… bây giờ lại mít ướt vậy hả? Đừng khóc… chúng ta rồi sẽ gặp lại mà… đừng khóc…

Tôi kìm lòng mình không được, nhìn bộ dáng anh lủi thủi chịu đựng… tôi… đau lòng quá. Tại sao bọn tôi phải thành ra như vậy… tôi… tôi thật sự không biết nữa…

Ôm lấy tôi, anh vỗ về an ủi, nước mắt cũng chảy dài trên gương mặt nam tính phong trần.

– Quá khứ của anh sai lầm nên hiện tại của anh… mới khiến cho em phải chịu khổ. Anh xin lỗi, đời này… anh thật sự xin lỗi. Anh ước gì anh có thể gặp em ở độ tuổi tươi đẹp nhất… để anh có thể che chở cho em, để anh sẽ không vướng vào quá khứ đen tối. Xin lỗi đã khiến em chịu khổ… mệt mỏi lắm đúng không em… đừng gồng gánh nữa… đừng mạnh mẽ nữa…

Đúng rồi… đừng gồng gánh nữa… xin tôi… đừng gồng gánh nữa…

– Nếu như… anh nói là nếu như thôi… nếu như em gặp ai đó… tốt hơn anh… em cứ nói với anh… anh sẽ trả tự do lại cho em. Anh xin lỗi cho anh ích kỷ, ích kỷ khi không đồng ý ly hôn lúc này. Anh không thể ly hôn… em… chúng ta tạm xa nhau thôi có được không?

Tôi úp mặt vào ngực anh gật gật đầu rồi khóc đến nghẹn, lần này có thể là lần cuối cùng được anh ôm như thế này. Tương lai… tôi không dám chắc bọn tôi có thể quay về bên nhau hay không. Thời gian là thứ khó đoán cũng khó hứa hẹn nhất.

Tôi khóc đến hai mắt sưng húp, khóc đến khi nước mắt thấm ướt vào áo của anh, tôi mới thôi không khóc nữa. Xuống dưới nhà thưa mẹ chồng tôi một tiếng, mẹ ngỡ ngàng nói không được tiếng nào. Hai mẹ con lại ôm nhau khóc, bé Su thấy tôi khóc, con bé cũng khóc theo. Tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc của tôi lúc này là thế nào nữa… vừa đau lòng… cũng vừa nhẹ nhõm.

Quân Trực giúp tôi kéo vali ra cổng, anh bỏ vali vào cốp xe taxi rồi lặng yên nhìn tôi ngồi vào xe rời đi. Xe lăn bánh, tôi ngồi trong xe… khóc như một đứa trẻ xa mẹ. Nhìn vào kính xe… Quân Trực cũng đang lau vội nước mắt. Tôi tự hỏi rằng…bọn tôi khổ đến bao giờ mới hết đây?

“Thuyền xa sông thuyền tìm ra biển lớn

Theo tiếng gọi ngàn con sóng khơi xa

Thuyền có hay sông lặng lòng yên ả

Vẫn đợi thuyền nhớ bến sẽ quay về

Ngày em đi để mình anh đứng đó

Em có hay lòng anh mãi thương em

Đừng cách xa cho mi buồn đẫm lệ

Rơi vì người đi mãi không về…”

………………………..

Ngồi trên xe về lại thành phố, tiếng cười vẫn rộn vang khắp xe, anh Hưng bảo cuối tuần này tôi và anh đi sang Thái để ổn định chỗ ở cho tôi dưỡng thai. Ban đầu tôi cũng định ở lại quê nhưng khi tôi hỏi ba tôi rằng… lỡ như tôi có thai thì ông tính thế nào. Câu trả lời của ông làm cho tôi vừa giận vừa thương… ông không đồng ý giữ đứa bé…

Người làm cha làm mẹ luôn có cái lý do riêng của họ, tôi… không trách ba tôi được.

Nhìn ra cửa kính xe, phong cảnh làng quê thật là yên bình. Tôi khẽ thở dài gạt đi hết tất cả, tay đặt lên bụng mình, cúi đầu nhìn xuống, giọng tôi dịu dàng:

– Cục vàng ơi… hai mẹ con mình cùng cố gắng nhé!

Bé con tầm này vẫn còn nhỏ lắm, nghe chả hiểu gì đâu. Vậy mà con mẹ hâm như tôi suốt ngày rình rình thì thầm to nhỏ với bé con… thiệt là khổ thân cho con tôi mà.

Còn đang thủ thỉ với cái bụng, điện thoại bên cạnh tôi đột nhiên reo lên. Tôi vội vàng bắt máy, là ba tôi gọi.

– Con nghe ba, bộ con bỏ quên gì hả?

– Không có quên gì hết, ba gọi là muốn nói chuyện này…

– Dạ.

– Bữa trước con hỏi ba chuyện… lỡ như con có bầu thì thế nào… ba… thật sự ba… ba thương con lắm… cháu của ba… ba cũng thương con gái à!

– Ba ơi!

Tôi nghe ông nói, tôi liền oà khóc lên giữa xe mặc cho bao nhiêu người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ tôi vẫn cứ khóc. Tôi biết ba thương tôi… tôi biết mà…

Bé con ơi… về nhà thôi con… về với cậu và ông bà ngoại nào!

___________________

” Thái Lan ngày X tháng Y năm A

Một bé trai thiên thần vừa ra đời… bé con nặng hơn 2kg7, sinh non…

Cảm ơn con… cảm ơn con đã đến bên mẹ… cảm ơn con đã cứu mẹ khỏi bàn tay của tử thần!”

_________________

HOÀN CHÍNH VĂN – DPV.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN