Con nuôi để thịt - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1112


Con nuôi để thịt


Chương 30


– Đi chơi mà không chịu rủ tôi thật là quá đáng mà? Đưa địa chỉ đây? Tôi cũng muốn đi du lịch.
– Ơ nhưng đại ca, còn công việc ở đây thì sao? Rất nhiều việc cần đại ca giải quyết đấy ạ
– Tôi mặc kệ.
Lãnh Hàn thản nhiên dửng dưng như không cất giọng, Elu dẫn bảo bối của hắn đi, thử hỏi hắn còn tâm trạng để làm? Tên đàn em nghe xong dạ nhẹ rồi đi lại đưa địa chỉ chỗ nghỉ mát của Elu. Lãnh Hàn cầm lên tức tốc chạy ra khỏi phòng làm việc.
Tại nơi nghỉ mát:
– Chú Elu nơi này đúng là rất đẹp, rất thoải mái
Mộc Nghi tung tăng nắm tay Dương Hân, cười rạng rỡ nói, vừa nãy được đi ngắm tổng thể khu nghỉ mát thật sự làm cho Hân và Mộc Nghi mê mẩn bởi vẻ đẹp và sự dễ chịu của nó mang lại, đã lâu lắm rồi Hân với cô mới được đi chơi hôm nay nhất định cả hai sẽ hưởng thụ. Cả ba tí tởn đi vào nhận phòng.
Bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Xe hắn vừa chạy đến thì vô tình cũng gặp An Đông ở đó, nhìn thấy An Đông tâm trạng hắn liền không vui, khốn kiếp đã không ưa nhau mà lúc nào cũng gặp nhau? Lãnh Hàn mở cửa xe bước xuống cố làm ra không quen đi qua nhưng vẫn bị An Đông gọi lại cúi đầu chào hỏi.
– Rất vui được gặp anh.
– Tôi không vui khi gặp bản mặt cậu, mà cậu sao cũng ở đây?
– Tôi đi nghỉ mát
An Đông cười nhẹ nhìn hắn đáp lại, hắn nghe vậy trùng trùng tức giận thiếu gì khu nghỉ mát mà sao không chọn lại chọn ngay cái nơi có Mộc Nghi của hắn, rõ ràng thằng đó có âm mưu nhìn mặt gian xảo thấy mẹ, hắn hừ phất lờ bỏ đi vào trong không thèm nói gì thêm
Ở trong ba người nhận phòng xong đùa giỡn tiếng cười rôm rả thì bỗng dưng nhìn thấy Lãnh Hàn và An Đông đi vào, nụ cười trên môi cả ba dập tắt, Dương Hân thắc mắc nhìn Elu mở miệng.
– Elu? Sao Lãnh Hàn lại đến đây.
– Anh không biết, chắc bọn đàn em ở doanh trại nói, thế sao cậu Hứa An Đông cũng đến
– Em nghĩ chị ở cửa hàng hoa nói
Hân và Elu thở dài muốn có một kì nghỉ mát chơi cho thỏa thích mà cũng bị phá là như thế nào, đằng kia gương mặt vui vẻ của Lãnh Hàn và An Đông đi lại, Elu nhìn chăm chăm hắn giọng cộc cằn hỏi
– Mày làm gì ở đây?
Hắn không thèm nghe đi thẳng lại quầy lễ tân đặt phòng.
– Cho tôi đặt 1phòng?
– Tôi cũng 1 phòng.
An Đông nhanh chân đi lại cười nhẹ với cô lễ tân nói, cô lễ tân cúi đầu nhìn hắn và anh lễ phép.
– Dạ xin lỗi hai anh khách sạn bên em đã hết phòng ạ, còn hai phòng giường đôi nhưng đã được ba anh chị kia đặt.
Cô lễ tân duyên dáng chỉ tay về phía Elu Hân và Nghi, Elu nghe xong cười thành tiếng đúng là ông trời có mắt, muốn phá đám đâu có dễ? Còn dám lẽo đẽo theo đến. Hắn hụt hẫng khách sạn to như vậy mà lại hết phòng vô lý, liền nghiêm mặt nhìn cô lễ tân
– Thật sự hết phòng?
– Dạ đã hết, hai anh có thể đến những khách sạn gần đây để đặt ạ
Hắn nghe vậy thì cười lên, chỉ tay về phía Elu kiêu hãnh.
– Không sao cậu ta là bạn tôi, phải vừa nãy cô nói phòng có giường đôi? Tôi và cậu ta ở cùng cũng được
Ngắt lời Lãnh Hàn vô tư đi lại, Elu choáng váng nhìn hắn.
– Là bạn bè mày không so đo với tao chứ? Đưa chìa khóa đây tao lên nhận phòng cho
Hắn nhanh chóng giựt chiếc thẻ phòng trên tay của Elu, rồi bước lại ôm eo kéo Mộc Nghi đi lên trước, Elu không nói được lời nào, mục đích Elu đưa Hân đến là để hâm mộ tình yêu, Nghi đi cùng là do Hân yêu cầu giờ lại thêm con kì đà to đùng là Lãnh Hàn, đã thế còn có một cậu trai non nớt đằng kia nữa? Loạn? Loạn thật rồi.
An Đông không chịu thua đã tốn công đến lại chỉ vì không có phòng mà đi về thì thật nhục nhã, An Đông bước lại chỗ Elu và Hân mở lời
– Trước lạ sau quen? Cậu sẽ chiếu cố cho tôi ở cùng phòng vài ngày đúng không? Để tôi cầm đồ lên cho
An Đông vui vẻ kéo vali thong thả bước đi, Hân cười rồi nắm tay Elu kéo lên, trong vụ này Elu là người cay cú nhất. Elu quay mặt qua nhìn Dương Hân giọng thắc mắc hỏi
– Bọn họ phá nát 1 tuần hẹn hò của chúng ta? Mà sao em còn cười được
– Hì hì không sao, quen cả mà càng đông càng vui
– Ừ, vui
Elu nói mà không một chút sức sống, Hân vui chứ đối với Elu chả có gì vui. Lên đến phòng hai gã đàn ông tùy tiện nằm trải dài trên chiếc giường êm ái, Elu đi vào nhìn bọn họ mà phát ngán
– Đêm này tao sẽ ngủ ở đây.
– Còn tôi sẽ ngủ chỗ này
– Hàn? Trước giờ tao nghĩ mặt mày rất dày nhưng không ngờ nó lại dày hơn tao suy nghĩ nhiều? Đây là phòng của tao đặt, tiền tao trả
– Phận ở ké thì nên biết điều một chút? Chiếc đó của tao còn chiếc này hai người tự xử lý? Mau tránh ra
Elu đi lại kéo Lãnh Hàn rớt xuống giường, cú ngã làm hắn phải la lên, hắn cũng im lặng bò sang giường bên cạnh đá người An Đông chỉ xuống dưới đất
– Cậu là phận ở ké đấy xuống đất mà nằm?
– Từ khi cha sinh mẹ đẻ tôi chưa ngủ dưới đất bao giờ anh thích thì nằm ở dưới đi? Tôi không nằm
– Thằng chết tiệt? Dám trả treo với tôi à
Lãnh Hàn nhìn An Đông miệng lầm bầm, hắn tức điên liền leo nhanh lên giường đạp An Đông xuống, cả hai hung hăng tấn công lẫn nhau cho đến khi 2 nhân viên nam của khách sạn lên gặp Elu.
– Tổng thiệt hại của chiếc giường bị sập sẽ được tính vào ngày các anh trả lại phòng.
– Dạ…thành thật xin lỗi hai anh
– Không có gì? Lát nữa sẽ có nhân viên đến đổi lại giường mới cho ba anh
– Hi vọng ba anh có phấn khích quá thì hãy nhẹ nhàng? Đừng làm thiệt hại đồ bên khách sạn em là được
Cậu nhân viên của khách sạn nói xong cười khúc khích đi xuống, cái quái gì vậy đừng nghĩ cậu nhân viên nam đó nghĩ ba người bọn họ là bê đê nha, Elu chỉ biết gật đầu cười câm nín liếc Lãnh Hàn và An Đông.
Ngay đến cả bữa tối hai người họ cũng gây gổ, phiền phức hết chỗ nói làm Elu Mộc Nghi và Hân không tài nào nuốt nổi cơm. Mộc Nghi xịu mặt nhìn Elu
– Chú ơi? Cháu hết vui rồi
– Em cũng hết hứng, câu nói lúc chiều em nói anh cứ xem như chưa có gì nha càng đông không vui tí nào
Hân gật đầu tán thành với Mộc Nghi rầu rĩ nói thêm.
[…]
Sáng hôm sau:
Dương Hân và Mộc Nghi qua phòng Elu để gọi bọn họ dậy đi ăn sáng và đi chơi, vừa bước vào cảnh tượng đầu tiên Lãnh Hàn và An Đông ôm nhau chặt cứng bộ dạng rất ấm áp đã thế không…không mảnh vải che thân làm cho Hân và Nghi quay người đi xấu hổ đỏ mặt la lớn.
– Aaaaa…hai…hai người đang làm gì vậy?
Vì tiếng la lớn của cô và Hân làm cho Lãnh Hàn và An Đông thức giấc ngay cả bọn họ cũng giật mình choáng váng, sao có thể từ ghét mà cởi truồng ôm nhau ngủ như này?
– Đồ biến thái?
– Cậu nhân cơ hội lúc tôi ngủ say mà cởi đồ sàm sỡ tôi đấy à? Đừng nói cậu tiếp cận Mộc Nghi xong thấy tôi ngon rồi thích luôn nha
Hắn nhanh chóng ngồi dậy lấy chăn che thân nhìn An Đông nói to, An Đông thật sự luống cuống không biết phải giải thích như nào ngập ngừng nhìn về phía của Mộc Nghi, còn Dương Hân quá xấu hổ liền chạy lẹ ra khỏi phòng.
– Mộc Nghi? Anh…anh không có bị gay? Thật đấy, anh là trai thẳng hàng chính hãng chưa qua sử dụng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN