Con nuôi để thịt - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
746


Con nuôi để thịt


Chương 37


Tiếp (37)

– Thông minh đấy. Tao càng nghĩ thì càng cay, mẹ kiếp đáng lẽ miếng thịt sẽ được ăn sớm ai ngờ lại phải nhịn 2 năm, nếu không bây giờ tao đã có con để ẵm bồng rồi không phải sao?

– Hàn à? Cuối cùng mày cũng được ăn rồi thây, sao cứ cay đắng mãi một chuyện vậy

– Tao thì cay đắng còn mày thích rất vui, nếu không có vụ tai nạn ấy? Chắc mày cũng không gặp được Dương Hân và có con trước tao.

Hắn bặm môi gầm gừ hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt không vui vẻ gì nói, nghĩ sao hắn không tức lần này hắn mà biết là kẻ nào đã đứng sau hãm hại hắn thề nhai tươi nuốt sống kẻ đó, lũ khốn nạn. Elu ngồi trên ghế im lặng không nói gì thêm, ừ thì Lãnh Hàn nói đúng không nhờ hoãn lại 2 năm chắc có lẽ anh cũng không thể gặp được người phụ nữ thú vị như Dương Hân.

Ngồi thư giãn tầm 5 phút nữa thì một đoàn người của An Đông đến, thật sự ra dáng một vị cảnh sát, An Đông đi vào nhà với khuôn mặt lạnh như băng khí chất ngời ngời

– Cậu đến đây làm gì? Mới sáng ra

Elu ngồi bên giật mình, nhìn Lãnh Hàn không ngờ hắn còn giỏi diễn xuất nữa rõ đã biết An Đông đến là có mục đích gì còn làm bộ ngạc nhiên hỏi lại, vẻ mặt đó đúng là quá xuất sắc

– Tôi đến từ đội cảnh sát điều tra, hai anh bị bắt vì buôn bán trái phép vũ khí và ma túy mời hai anh đi theo chúng tôi.

– Cảnh sát điều tra? Nếu tôi không nhầm thì Mộc Nghi nói cậu làm về khách sạn và du lịch

– Chuyện đó tôi không có nghĩa vụ báo cáo cho hai anh, mời hai anh hợp tác

Lãnh Hàn và Elu nghe xong đứng dậy chuyện như dự đoán của họ, mọi người trong nhà đều đã biết liền nhanh đóng kịch thể hiện khuôn mặt bất ngờ hoảng hốt gọi đại ca khi thấy hắn và Elu bắt đi, hắn vẫn rất vô tư nhếch mép cười đểu nghĩ thầm

– Thằng nhãi con muốn tống cổ ông đi để chiếm đoạt đồ của ông sao? Mày còn non lắm

– Mau đưa đi.

An Đông ra lệnh, hai ba người trong đội cảnh sát bước lại còng lấy tay hắn và Elu, hắn nhăn mặt khó chịu đẩy ra mở miệng. Hắn ghét nhất là đôi tay bị người khác còng lại

– Nè? Không cần phải còng, chúng tôi có chân tự đi được

Tên cảnh sát đứng chần chừ nhìn, An Đông quay mặt lại thở dài gật đầu ra hiệu cho tên cảnh sát ấy khỏi còng tay, An Đông nhân nhượng vì là đang có Mộc Nghi ở đó, thấy mặt Mộc Nghi lo lắng nên An Đông cũng không muốn làm khó họ, ra dáng một tí để dễ dàng tiếp cận Mộc Nghi hơn nếu Lãnh Hàn và Elu ở tù.

Đang bước đi thì đột nhiên Dương Hân từ trên lầu đi xuống, thấy cảnh đó Hân sốc đến nỗi suýt ngất do đêm qua Hân ngủ say nên mọi người không ai vào thông báo, sáng ra thì đã thấy Elu của mình bị cảnh sát đến nhà đưa đi Hân nhanh chóng chạy lại nắm tay Elu sướt mướt nước mắt hỏi?

– Sao…sao anh lại?

Elu từ tốn dịu dàng cười nhẹ lắc đầu nắm chặt tay Dương Hân vỗ vỗ trấn an cất giọng.

– Không sao, em đừng lo anh sẽ sớm về với mẹ con em

Hân khóc to thành tiếng nước mắt từng giọt nặng trĩu rơi xuống hai gò má, tay không chịu buông cho Elu đi, Mộc Nghi thấy vậy đi lại giữ Hân để cho cảnh sát làm việc, sau khi đôi tay Hân rời khỏi người của Elu thì ngay lập tức cảnh sát liền dẫn họ đi ra ngoài xe

Hân yếu ớt khóc ngồi sụp xuống sàn nhà nhìn theo bóng lưng của anh, do tất cả mọi người trong nhà đều biết vụ này chỉ nên tỏ ra đau buồn một chút làm theo kịch bản, còn Hân thì chả biết gì ngồi khóc lóc, nhìn mà thấy thương tốn cả thau nước mắt chứ đâu phải ít

Cảnh sát đưa hai người họ đi xong thì Mộc Nghi bắt đầu kể lại cho Hân nghe đầu đuôi câu chuyện, lúc này Hân mới nín khóc ổn định lại tâm lý của mình, cô đưa tay lên lau nước mắt ngập ngừng đôi mắt sưng nói:

– Sao em không nói cho chị biết sớm? Làm chị sợ con chị chưa ra đời đã mất ba

Mộc Nghi cười ôm Hân vào lòng dỗ dành, bình thường không khi nào thấy Dương Hân khóc hôm nay được nhìn cũng dễ thương lắm chứ.

[…]

Tại trụ sở cảnh sát:

– Chúng tôi sẽ tạm giam hai anh để điều tra, mong hai anh hợp tác

– Cho tôi ăn trước đi? Đói quá

Lãnh Hàn tự nhiên đến bình thản nhìn An Đông nói, đang còn bị bắt mà hắn cũng ăn được thì Elu cũng mắc cười, nhìn biểu hiện đó là Elu biết Hàn là đang muốn trêu chọc An Đông cho bỏghétt, xem ra cũng thù dai phết đấy?

An Đông rất bực nhưng vẫn cố nhẫn nhịn sắc mặt không thay đổi ánh mắt nhọn hoắt mở miệng.

– Đây là sở cảnh sát, không phải nhà hàng anh hãy phân biệt giúp

– Tôi biết, nhưng tôi còn chưa kịp ăn sáng thì cậu đã cho người đến? Hợp tác điều tra hay bắt giữ gì cũng phải cho ăn cơm chứ? Không phải sao

– Phải đó, Hàn của tôi bị đau dạ dày không cho ăn lên cơn điên đau chết tại đây cậu không đền bù nổi đâu?

– Huống chi Hàn cũng đã gần 40 rồi phải cho ăn đủ chất dinh dưỡng mới được. Người già phải ưu tiên

Elu vui vẻ nói, hắn nghe xong liếc mắt sang thêm lời cũng phải lựa mà nói chứ? Gần 40 cái khỉ gì hắn còn rất trẻ là rất rất trẻ đấy.

Nếu hắn có chết sớm không phải do người khác hại mà chính là do người anh em của hắn, An Đông gật đầu thôi thì nhân nhượng một lần

– Hai người muốn ăn gì?

– Cho tôi xem Menu

P/s: Dạo này truyện có không vừa ý mong mọi người bỏ qua, em ghi sai sót chỗ nào thì các nàng cmt góp ý nha em sẽ rút kinh nghiệm? Cảm ơn

Hết chap 37:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN