Con nuôi để thịt
Chương 41
– Lão già, ông đã có tuổi sao không chịu về nhà gọi con cháu mà phụng dưỡng những ngày cuối đời còn ra đây tranh giành sân si với lớp trẻ làm gì?
– Haha ! Tao nghĩ mày nên lo cho con người tình bé nhỏ đang nằm trong tay tao đi thì hơn Lãnh Hàn à
Lão vô tư bật cười rít một hơi dài điếu thuốc trên tay nhìn qua Mộc Nghi đang bị trói giọng điệu bình thản nói. Lão đang nắm giữ hai con tin quan trọng trong tay thì sợ đếch gì nữa lão điều tra và biết được Lãnh Hàn rất yêu con bé tên là Mộc Nghi lát nữa lấy nó ra để trao đổi rồi nhân thời cơ giết hắn
Lãnh Hàn nghiến răng vô cùng giận dữ nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh mẹ kiếp hắn thật muốn rút súng ra bắn một phát ngay đầu lão, nhưng vì Mộc Nghi đang bị bắt buộc Hàn phải nhẫn nhịn.
Đôi bàn tay hắn đã cuộn thành hình nắm đấm ánh mắt vô hồn nhìn về hướng Mộc Nghi, cô nhìn hắn lắc đầu nhẹ như đang ra hiệu gì đó nhưng hắn lại không thể hiểu
Elu nhận được thông báo từ thiết bị đang đeo ở tai, bọn đàn em từ xa quan sát truyền đến, nghe xong Elu hơi nhăn mặt nhẹ nhàng quay sang nói nhỏ với Lãnh Hàn.
– Cẩn thận.
– Ở đây có mai phục, phía sau ghế ngồi của Mộc Nghi và An Nhi lão có cho gắn bom hẹn giờ bình tĩnh thương lượng kéo dài thời gian để người chúng ta tiếp ứng nếu không chắc chắn tất cả sẽ gặp nguy hiểm
Lãnh Hàn nghe Elu nói vậy ngay lập tức nhìn qua chỗ của Mộc Nghi thì ra vừa nãy cô lắc đầu là đang muốn cho hắn biết điều này bây giờ hắn phải hết sức khôn hơn mới có thể cứu được cô.
– Lão già ? Rốt cuộc ông muốn gì thì nói nhanh đi rồi thả hai người của tôi ra
Lão phá cười khi thấy bộ dạng nôn nóng của Lãnh Hàn điếu thuốc trên tay đã rụi lão ném xuống đất rồi dẫm nát thở phào
– Chậc…chậc đừng nóng cuộc vui mới vừa bắt đầu thì phải để nó kéo dài một chút chứ?
– Lãnh Hàn đáng lẽ ngay từ đầu mày không nên chống đối, càng không nên tranh địa bàn làm ăn với tao?
– Hai năm trước tao đã cho người truy đuổi đi giết bọn mày nhưng không ngờ bọn mày vẫn còn sống sót trở về lần này nhất quyết tao sẽ tiễn một lượt xuống gặp Diêm Vương
– Hận thù của Lãnh Hàn tôi và Dụ Chính ông sẽ giải quyết trong ngày hôm nay nhưng trước tiên hãy thả Elu hai người kia đi hãy để ba người họ rời khỏi nơi này an toàn
Mộc Nghi nghe vậy lắc đầu lia lịa vài giọt lệ ngập tràn khóe tuôn ra Elu đứng bên xanh mặt liếc nhìn hắn một chút đã xác định cả hai xã thân bước đến nơi này mà phút chót Lãnh Hàn lại làm anh hùng cứu anh hùng và hai mỹ nhân sao?
Muốn biến Elu thành kẻ vong ân bạn bè cùng vào sinh ra tử có chết cũng phải chết cùng nhau như vậy mới đáng tình anh em gắn bó mấy chục năm chứ? Elu vỗ nhẹ vai hắn sắc mặt vô tư cất giọng
– Người anh em tốt sao có thể bỏ mình mày ở lại
Mặt Hàn nghiêm ngặt căn bản hắn đang nghĩ cho đại cuộc để Elu sống còn thay hắn tiếp quản doanh trại và tụi đàn em, huống chi Elu cũng đã được làm ba bây giờ bắt Elu chết cùng hắn thì ai ở lại chăm sóc Dương Hân và Mộc Nghi? Một người hi sinh còn hơn cả 4 cùng chết không phải sao
– Mày phải nghĩ cho hai mẹ con Dương Hân chứ? Mộc Nghi sau này nhờ mày chăm sóc
– Ôi dào ! Tại sao mày cứ nghĩ theo hướng tiêu cực vậy hãy nghĩ theo hướng tích cực giúp tao
Elu vỗ mạnh vai hắn làm cho lão Dụ Chính ngồi đó nhức mắt lão gầm lớn tỏ vẻ tức giận:
– Tụi mày đã nói xong chưa? Tao không xem phim tình cảm xã thân cứu nhau của tụi mày nghe chưa đã đến đây thì không có kẻ nào được rời khỏi
– Lão già tôi đã đến thì ông cũng phải thả người ra chứ? Làm ăn phải giữ uy tín
– Tao nói sẽ tha hai bé con này ra khi nào? Giữ bọn chúng ở đây sẽ có lợi cho tao khi xử lý hai tụi mày hơn
– Mối thù của tôi và ông đừng kéo người vô tội vào giờ thì Lãnh Hàn tôi đã hiểu vì sao cả đời Dụ Chính ông cứ mãi bại dưới tay tôi
Lão nghe xong khuôn mặt xanh rờn gân xanh nổi lên tên đàn em phía sau bép xép mở miệng làm lão càng tức điên hơn:
– Nó vừa mắng mỏ Lão Đại kìa
Lão nhướm mày liếc qua tên đàn em lớn tiếng:
– Đồ ngu? Tao không tiếc không mượn lũ tụi mày nhắc lại
Giọng hét của lão làm bọn đàn em phía sau sợ run người tên bị chửi còn suýt nữa là tè ra quần mặt mày không còn tí máu tất cả đều ngậm mồm lùi về phía sau im thin thít. Lão kìm nén sự tức giận xuống lấy lại bình tĩnh lão nhìn Lãnh Hàn và Elu vẻ ngoài đầy tự tin.
– Nơi này tao đã cho mai phục bọn mày muốn toàn mạng rời khỏi? Haha còn khó hơn là lên trời
– Đây là điều khiển từ xa tao chỉ cần nhấn vào cái nút nhỏ này BÙM tất cả sẽ bị vùi vào đống gạch đá này mãi mãi, Lãnh Hàn mày thấy có vui không?
Lãnh Hàn nghe xong im lặng lão già chết tiệt này không những xấu xa nham hiểm nay lão còn mắc bệnh thần kinh nữa chơi đùa với bom mìn mà lão hỏi vui không sao?
– Chiếc điều khiển đó phải lấy được?
Elu nói nhỏ với Lãnh Hàn sẵn tiện ra hiệu cho bọn đàn em bên ngoài đang đột nhập vừa nãy kéo dài thời gian vào những chuyện bầm phào chỉ để lão cùng người của lão phân tâm không ngờ lão cũng mất tập trung thật.
Khải Uy người của Lãnh Hàn đột nhập phía sau lén lút trèo qua cửa sổ nhỏ trà trộn vào bọn người của lão, An Nhi tinh mắt vui vẻ nở nụ cười thầm khi trông thấy vì không muốn Khải Uy bị mấy người đó phạt hiện nên An Nhi cố tình gây sự chú ý giãy giụa.
Hành động của An Nhi làm tất cả ánh mắt của bọn chúng nhìn sang, một tên đàn em của lão chỉ tay
– Lão Đại nhỏ đó tự nhiên lại giãy giụa?
– Mày qua xem thử
Tên đàn em dạ rồi sải bước đi lại chỗ An Nhi đưa tay mở băng keo dính ở miệng của cô ra giọng hầm hầm nói:
– Điên sao
– Đồ thối tha mau cởi trói cho tôi…tôi muốn đi vệ sinh? Tôi mắc quá rồi
An Nhi gào thét giãy giụa cực độ càng làm cho tất cả bọn đàn em của lão nhìn mãi được cơ hội Khải Uy cùng vài người nữa thuận lợi chui vào. Tên đàn em của lão nhìn lại cúi đầu bẩm báo:
– Lão Đại nó muốn đi vệ sinh? Giờ có cho nó đi không
– Tưởng đây là biệt thự nhà bọn nó sao? Không có đi đâu hết muốn vệ sinh gì thì làm tại chỗ
Lão cảm thấy rắc rối hét lớn. Lão đã gặp phải bọn đàn em ngu dốt giờ còn bắt đúng đứa lắm chuyện lát nữa xử lý xong Lãnh Hàn lão cho người dạy dỗ Mộc Nghi và An Nhi sau? Đàn bà đúng là loại phiền phức đó là lý do lão không muốn vướng vào An Nhi nghe xong làm càn hét lớn hơn mắng chửi cả lão
– Cha già xấu xí? Mau thả tôi ra nhanh ông đã xấu còn gay nữa hèn chi không có con cháu nuôi dưỡng
– Lũ ngu dốt mau dán miệng nó lại coi.
Nghe xong tên đàn em lập tức dính miệng An Nhi lại cô cũng yên phận ngồi im vì biết Khải Uy đã vào mà không bị phát hiện Khải Uy đứng sau tìm cách lấy cái chiếc điều khiển từ chỗ lão Lãnh Hàn đã thấy có người mình liền mở miệng nónói tiếp:
– Lão già? Nãy giờ có vẻ mất nhiều thời gian rồi đó, lão muốn gì nói nhanh đi
– Khá lắm, tao muốn hai tụi mày phải nhường địa bàn giáp ranh biên giới cho tao cai trị
– Được, nhưng lão phải thả Mộc Nghi và cô gái kia ra trước lúc đó tôi sẽ gọi anh em rời khỏi địa bàn đó
– Mày tính lừa gạt tao đấy à? Còn lâu tao mới chịu thả nó
Lão cười lớn Lãnh Hàn mất kiên nhẫn tiến lại chỗ lão một bước Elu nhanh kéo tay Hàn lại vì bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm Lãnh Hàn mà manh động không đừng lão sẽ bấm nút là cả đám bị gạch đá chôn vùi, Elu đang tính thay hắn mở lời nói thương lượng thì đột nhiên bên ngoài tiếng nói từ loa vang lên An Đông cho đám cảnh sát bao vây bên
– Tất cả đã bị bao vây? Dụ Chính ông đầu hàng bây giờ sẽ được pháp luật khoan hồng còn nếu cố chấp chỉ tội thêm tặng hơn
– Tất cả đã bị bao vây, đầu hàng sẽ được pháp luật khoan hồng
(…)
– Khốn kiếp? Lãnh Hàn mày dám gọi bọn cốm đến đây sao? Đã thế hôm nay tao cho tụi mày không thể thấy mặt trời
Lão nghiến răng trừng mắt đứng dậy cầm chiếc điều khiển lên lão tính nhấn nút thì Khải Uy nhanh chóng chạy lên giật lấy xô lão văng ra xa, bọn người của lão hoảng loạn rút súng hai bên chĩa vào nhau
Lãnh Hàn móc súng ra bắn vài tên rồi chạy lại chỗ Mộc Nghi xem, hắn đưa tay gỡ miếng băng dính ra khỏi miệng cô. Mộc Nghi khóc lóc nói lớn:
– Chỗ em có bom? Anh mau chạy đi Lãnh Hàn nó sắp hết thời gian rồi
Hàn nắm chặt tay Mộc Nghi ngẩng mặt gọi Khải Uy lại, Khải Uy vốn rất giỏi và am hiểu về bom đạn nên kêu anh gỡ bỏ thì chắc Mộc Nghi sẽ không sao, Khải Uy vội đi lại
– Đại Ca để em?
Khải Uy nhìn sơ lược qua hình thù của loại bom, anh chưa thấy qua sao lại nhiều dây nối chằng chịt như vậy đủ màu sắc nên cắt dây nào mới được đây? Lỡ mà cắt sai thì nỗ banh xác Lãnh Hàn nôn nóng nhìn Khải Uy hỏi:
– Có chuyện sao?
– Đại Ca? Cái này em chưa gặp qua bây giờ phải cắt dây nào em cũng không rõ
Hắn nghe xong càng rối nhìn số giờ trên quả bom lại làm cho hắn lo lắng, không biết cắt dây nào là sao? Ngay cả người rành rọt về bom cũng không biết. Mộc Nghi run rẩy lắc đầu năn nỉ hắn rời khỏi
– Mau chạy đi Lãnh Hàn không còn nhiều thời gian
(…)
Lão già Dụ Chính bò lớp ngớp từ mặt đất sau cú đẩy rất mạnh của Khải Uy. Lão choáng váng đứng dậy nhếch mép nhìn về hướng Lãnh Hàn đang loay hoay gỡ bom trên người Mộc Nghi trong lúc hoảng loạn tay lão móc từ trong túi áo ra cây súng chĩa thẳng vào người Lãnh Hàn
– Hôm nay tao cho mày chết, không có kẽ nào được rời khỏi đây? Phải chết cùng Dụ Chính tao
– Lãnh Hàn cẩn… Pằng ~
Elu gọi lớn Hàn quay người lại chưa kịp bắn trả đã nhận phải một phát đạn ngay ngực, Lãnh Hàn từ từ ngã xuống đất đúng lúc cảnh sát của An Đông ập vô khống chế lão và bọn đàn em lão vài tên bị bắt nằm la liệt Mộc Nghi khóc gọi khi thấy hắn bị trúng đạn
– Lãnh Hàn? Lãnh Hàn
– Đại Ca? Anh…anh không sao chứ
Khải Uy vội đỡ lấy hắn, máu từ ngực hắn chảy ra nhượm đỏ cả màu áo. Hắn lắc đầu chỉ tay qua chỗ Mộc Nghi cố nói vài câu:
– Mộc Nghi? Mau cứu Mộc Nghi đừng để xảy ra chuyện, tôi tin tưởng ở cậu
Hết chap (41)
#Like #Cmt nhé? Cảm ơn
Chap này đánh nhau thương lượng đôi bên nên em viết hơi lủng củng, đều là do thu thập coi phim nên em viết vậy. Trong phim thấy cảnh sát phút chót mới ập vào nên ghi đại
Có gì sai sót thì mọi người cmt góp ý hoặc bỏ qua cho mình nha. Cảm ơn
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!