Con Quỷ Áo Xanh - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Con Quỷ Áo Xanh


Chương 10


Đến trưa tôi mới về tới nhà. Đường phố vắng tanh, hàng xóm đang ngon giấc ngủ trưa. Bên kia đường một chiếc xe Ford đến đang đậu tại chỗ. Tôi nghĩ trong đầu chắc là nhân viên đi thu tiền nợ. Bất chợt, tôi cười thành tiếng mấy thứ hoá đơn tiền thuê tôi đã trả trước xong hết rồi. Thuở đó tôi là một người đang tự hào, tôi đã vượt qua còn bĩ cực.

Tôi vừa đưa tay khoá lại cổng trước nhìn qua bên kia đường thấy hai tên da trắng từ trong chiếc xe Ford bước xuống. Một tên cao gầy mặc đồ xanh. Còn tên kia cao cỡ ngang đầu tôi nhưng bụng hắn to gấp mấy lần tôi. Hắn mắc bộ đồ màu nâu nhạt lốm đốm nhiều vết dầu nhớt.

Bọn chúng băng nhanh về phía tôi, tôi nhẹ nhàng quay vô cửa.

– Ông Rawlins! – một tên đứng sau lưng gọi tên tôi. Tôi quay lại đáp

– Gì ạ?

Bọn chúng nhanh chân bước tới, tuy còn dè dặt. Tên to béo đút tay vô túi.

– Ông Rawlins, tôi xin được giới thiệu tôi là Miller, còn đây là bạn tôi, Mason. – Bọn chúng chìa phù hiệu ra.

– Mà sao?

– Mời ông đi theo chúng tôi.

– Đi đâu?

– Ông sẽ biết sau, – Mason béo vừa nói hắn nắm lấy tay tôi lôi đi.

– Các ông bắt tôi sao?

– Rồi mi sẽ biết, – Mason nhắc lại. Hắn lôi tôi tới trước cổng.

– Tôi có quyển hỏi mấy ông định bắt tôi sao?

– Ta cho mi quyền ngã nhào xuống đất đánh vỡ mặt mi ra, tên nigger ạ. Mi chỉ có được quyền chết.

Nói xong hắn thôi vô giữa bụng. Tôi co người lại hắn nhanh nhẹn tra khoá tay bắt ngược ra sau, bọn chúng lôi tôi ra ngoài xe. Quăng lên băng ghế sau, tôi nằm co ro câm lặng.

– Mi cứ nôn ọe ra đó, ta sẽ cho mi ăn lại, – Mason nói ngược ra sau xe.

Bọn chúng cho tôi đến bốt cảnh sát ở phố Seventy – Seventh Street dẫn ra tôi trước cổng chính.

– Cậu tóm được hắn hở, Miller? – một tên hỏi. Bọn chúng giữ chặt tay tôi, nhấn đầu chúi tới trước. Tôi thấy đỡ hơn sau cú đấm ban nãy, tôi giả vờ không cho bọn chúng biết.

– Ờ, tớ mới tóm được lúc hắn vừa về tới nhà. Trong người không có gì hết.

Bọn chúng mở cửa đưa tôi vô gian buồng nhỏ hẹp hắt mùi nước tiểu. Tường không quét vôi, chỉ bày độc mỗi chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Bọn chúng không buồn mở miệng mời tôi ngồi, buông tay thả tôi xuống đất rồi bỏ ra ngoài đóng cửa lại.

Cánh cửa chỉ chừa một lỗ hổng để nhìn thấy được. Tôi đưa vai vô tường một lúc sau mỗi gượng đứng dậy được. Nhìn quanh không khí ảm đạm. Trên trần hệ thống ống nước rò rỉ nhỏ giọt xuống dưới. Tấm bạt lót sàn sờn rách, nổi mốc do hơi ẩm. Bên trong chỉ có một cửa sổ không gắn kính thay vô đó là hai chấn song sắt ngăn ngang dọc. Bên ngoài hàng cây xum xuê che khuất mọi thứ chỉ chừa một chút ánh sáng lọt vô. Một căn buồng chật chội, tôi thấp thỏm lo âu có phải đây là chỗ trọ cuối cùng của mình.

Tôi lo bởi vì mọi thứ bị đảo ngược, tôi lặp lại cái trò chơi “bọn cớm với những tên nigger”. Bọn cớm bắt người, lấy tên, lần dấu tay xong đẩy vô nhốt trong container chung với bọn “tình nghi tội phạm” có cả bọn say rượu. Đến khi nào chịu không nổi phải nôn mửa, phải nghe đủ thứ tiếng nói tục tĩu, bọn chúng mới lôi cổ ra đưa qua chỗ khác bắt đầu tra hỏi vì sao ăn cướp kho rượu, tiền chi tiêu vô việc gì?

Tôi giả vờ ngây thơ không nhận tội. Giả vờ cũng khó bởi bọn chúng biết ngay không phải như vậy. Bọn chúng biết ngay khi bạn có dấu hiệu phạm tội, nếu khai là vô tội bọn chúng sẽ nghĩ bạn còn che giấu. Nhưng bữa đó bọn tôi không chối cãi trò cũ. Bọn chúng biết rõ tên tôi nên không cần phải hăm doạ nhét vô container cũng không cần lấy dấu lăn tay. Đến giờ này tôi vẫn không hiểu tại sao bọn chúng lại bắt tôi những tôi biết chắc một điều dù cho bọn chúng có tính toán đúng cũng không ăn thua gì.

Tôi ngồi xuống ghế ngước nhìn mấy nhanh là phất phơ trước cửa sổ. Tôi đếm được cả thấy ba mươi hai chiếc lá trúc đào xanh tươi. Trên mép cửa sổ là bày kiến hôi nôi đuôi trở xuống theo lời vách tường, bên kia là xác chết con chuột nhắt bẹp nát nằm trong xổ gốc tối tăm. Chắc hẳn nơi đây trước kia có một tên tội phạm cố giẫm bẹp gí con chuột. Ban đầu con chuột chạy ngang qua giữa sân, hắn chận lại, còn vật lui chạy quanh hai ba vòng. Cùng đường nó lui vô cho ngách dưới chân tường chịu chết dưới bàn chân ác nghiệt của tên tội phạm. Nhìn xác con chuột khô héo tôi đoàn chắc là mới đầu hồi tuần trước lúc tôi vừa bị đuổi việc.

Tôi đang nghĩ lan man chuyện con chuột chợt nghe tiếng cửa xịch mở, bọn cớm bước vô. Tôi tự trách mình vì sao không coi kỹ cửa đã khoá chưa. Bọn cớm đã tóm được tôi ngay chốc.

– Ezeklel Rawlins! – Milier gọi. – Đã, có tôi.

– Ta muốn hỏi một số việc. Ta tháo còng ra ngay nếu ông chịu hợp tác với chúng tôi.

– Tôi sẵn sàng.

– Tớ đã cho cậu biết, Bill – Mason béo nói. – Hắn là tên nigger biết điều đây. Tháo công tay ra, Charlies, – Miller ra lệnh cho Mason béo. – Sáng sớm hôm qua lúc năm giờ ông bỏ đi đâu?

– Sáng nào nhỉ? – Tôi nấn ná.

– Sếp nhắc lại, – Mason béo vừa nói hắn vừa tung chân vo ngay giữa ngực, tồi té nhào ra sau. – Sáng thứ Năm đó.

– Đứng dậy đi, – Miller nói.

Tôi đứng ngay dậy sửa lại chiếc ghế.

– Làm sao tôi nhớ hết được. – Tôi ngồi xuống lại. – Tôi đang ngồi quán bar uống rượu, sau đó dìu người bạn say về nhà. Có thể tôi đng về nhà mà cũng có thể tôi đã vô giường ngủ. Tôi không nhìn đồng hồ.

– Bạn ông là ai?

– Pete. Một người bạn tên Pete.

– Pete hả? – Mason cười thầm. Hắn vòng qua phía trái tôi, tôi chưa kịp xoay người hắn đã giơ nắm đấm giáng vô một bên đầu tôi một cú như trời giáng.

Tôi lại té nhào xuống sàn.

– Đứng dậy đi! – Miller nói.

Tôi lại đứng ngay dậy.

– Vậy thì bọn bay uống rượu ở đâu? – Mason cười gằn ngạo nghễ.

– Ở chỗ quen tại phố Eighty – Nine.

Mason lại sấn tới, lần này tôi xoay người né. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngô, hai tay giơ lên cao.

– Có phải là chỗ bạn rượu trốn thuế, quán John phải không? – Miller hỏi. Tôi ngồi lặng thinh.

– Ông gặp rắc rối to còn hơn cả chuyển giải tán quán bar, Ezekiel. Ông gặp rắc rối to đấy.

– Rắc rối gì mới được chứ?

– Rắc rối vô cùng.

– Nghĩa là thế nào?

– Nghĩa là ta sẽ đặt mi ra phía đằng sau rồi cho một phát súng vô đầu, thế đấy, – Mason lại nói.

– Sáng sớm năm giờ sáng bữa thứ Năm ông ở đâu, ông Rawlins? – Miller hỏi.

Bọn tôi chơi cái trò này nãy giờ khá lâu. Rồi tôi cũng phải nói:

– Này, ngài khỏi cần phải xen vô chuyện riêng, tôi rất hân hạnh được trình bày những điều ngài muốn biết.

– Vậy là ông muốn hợp tác? – Miller hỏi lại.

– Dạ, muốn.

– Lúc rời nhà Coretta James sáng thứ Năm ông còn đi đâu nữa?

– Tôi về nhà.

Mason định hắt chiếc ghế tôi đang ngồi nhưng tôi nhanh chân đứng dậy.

– Tôi đã khai đủ hết rồi, quý vị! – Tôi nói lớn, cả hai tên cớm chẳng muốn hiểu. – Tôi đã nói là tôi trở về nhà, biết nói gì hơn nữa.

– Ông ngồi xuống đi, ông Rawlins! – Miller thong thả nói.

– Sao các ông cứ định hắt ghế ra mỗi khi tôi ngồi xuống vậy? – Tôi gào thét. Nhưng rồi tôi cũng phải ngồi xuống.

– Tớ báo cho cậu biết hắn là thằng điên rồ đó, Bill, – Mason nói – Tớ cho cậu hay hắn là thằng tâm thần.

– Ông Rawlins, – Milier nói – Sau khi rời nhà nàng James, ông còn đi đâu nữa?

– Tôi về nhà.

Lần này không ai đánh đập tôi, không thấy ai hắt chiếc ghế tôi đang ngồi.

– Mấy dạo sau này ông con gặp nàng James nữa không?

– Dạ không.

– Ông có thường tranh cãi với ông Bouchard?

Tôi hiểu ý những vờ nói:

– Hở?

– Ông với Dupree Bouchard có hay cãi nhau vì nàng James không?

– Ông có biết, – Mason xen vô – Pete?

– Có lúc tôi gọi hắn như vậy đó, – Tôi đáp.

– Vậy thì ông Miller nhắc lại “có hay cãi nhau với ông Bouchard?”

– Tôi chả có gì phải cãi nhau với Dupree. Lúc đó hắn đã ngủ say.

– Vậy thì bữa thứ Năm ông bỏ đi đâu?

– Tôi về nhà cùng với một tên say rượu. Cả ngày tôi ở nhà, hôm nay mới đi làm trò lại. Ờ… – Tôi để cho bọn chúng nói chuyện với nhau đừng cho Mason nhớ tới chuyện xô ngã chiếc ghế – Thật ra thì chưa đi làm bởi tôi bị đuổi việc bữa thứ hai. Dù sao tôi phải cố tìm việc lại.

– Bữa thứ Năm ông đi đâu?

– Tôi về nhà cùng vài một thằng bạn say rượu.

– Này tên nigger kia, – Mason đưa nắm đấm ngay vô mặt tôi. Mason quật tôi ngã xuống sàn, tôi kịp chụp lấy cổ tay hắn. Tôi quay vòng lại vặn minh lấy thế dạng chân ra để hắn nằm sắp, ngồi trên mông đít mập ú… Tôi có thể giết hắn ngay lúc này như tôi đã từng giết diệt mấy tên trong hàng ngũ quân đội bọn da trắng, nhưng còn có Miller đang đứng sau lưng, tôi đứng ngay dậy tìm một góc tựa lưng vô.

Mason tưởng đâu là hắn có thể trở lại đứng phía sau lưng tôi như các lần trước nhưng lần này hắn bị đè nằm sắp xuống đất. Mason khom người nói:

– Để tớ lo xử thằng này.

Miller đắn đo chưa biết tính sao. Hắn đứng nhìn qua lại giữa tôi và thằng béo này. Hắn lo sợ tôi sẽ giết chết tên đồng bọn hay là hắn không thích bị rầy rà với chuyển giấy tờ, nếu vậy có thể Miller là một kẻ còn nhân tính không thích chuyện đổ máu và chết chóc trước mắt. Ngẫm nghĩ một lúc hắn mới nói:

– Không được.

– Nhưng mà…

Mason nói ngay:

– Ta bảo không. Thôi đi ra ngoài.

Miller móc bàn tay vô dưới nách tên đồng bọn đỡ hắn đứng dậy. Xong rồi hắn cất súng vô bao sửa chiếc áo bludông ngay ngắn lại. Mason quay lại nhìn tôi, hắn cười gằn rồi theo Miller đi ra ngoài. Hắn muốn nhắc tôi coi chừng hắn là một tay cớm được đào tạo bài bản qua trường lớp. Cánh cửa khoá lại.

Tôi ngồi xuống ghế rồi lại nhìn ra cửa sổ đếm những chiếc lá. Tôi nhìn theo bày kiến kéo nhau về phía xác con chuột chết khô. Lần này tôi tưởng tượng mình là tên tội phạm còn Mason là con chuột. Tôi giẫm cho nó bẹp gí, bộ đồng phục nhàu nát lấm lem, hai con mắt nó lồi ra ngoài.

Tôi ngược nhìn trần nhà còn một bóng đèn mà không thấy công tắc nằm ở đâu. Bên ngoài một chút ánh nắng hắt qua nhánh lá nhạt dần, bên trong gian buồng nhuốm màu sẫm tối. Tôi ngồi trên chiếc ghế, tẩy xoá đi xoá lại cho vết bẩn coi thử đã bớt nhức chưa.

Tôi không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Cũng không muốn biết giờ này Coretta hãy Dupree ra sao, hay là bọn cảnh sát đã biết ít nhiều về chuyện đêm thứ Tư. Tôi đang ngồi trong bóng tối, tôi muốn hoá thân là đêm tối. Tôi còn tính mà tâm trí như đang thả hồn theo trong giấc mơ. Tôi mơ trong trạng thái tỉnh táo thế này được làm bóng tối len lỏi thoát ra khỏi nơi chốn bẩn thỉu hiện tại. Nếu tôi là bóng tối chẳng có ai nhìn thấy tôi, cũng chẳng ai hay biết tôi đã biến mất.

Trong bóng tối dày đặc tôi nhận đang được nhiều khuôn mặt, có nhiều gái đẹp và bữa tiệc ăn mừng có thịt, có bánh mứt. Giật mình nhìn lại tôi đang cô đơn, bụng đội meo.

* * *

Bên trong gian buồng tối om chợt đèn bật sáng. Tôi cố đưa tay chê mắt cho khỏi bị chói vừa lúc đó Miller và Mason bước vô. Miller đưa tay khép cửa lại.

– Ông đã nghĩ ra điều gì muốn nói chưa? – Miller hỏi tôi.

Tôi nhìn về phía hắn đang đứng.

– Ông có thể ra khỏi đây. – Miller nói.

– Mày đã nghe chưa, tên Nigger kia! – Mason quát, tay hắn sờ quần xem phéc mở tuya đã khoá lại chưa.

Bọn chúng dẫn tôi vô một gian phòng trống trải đi ngang qua chỗ nhân viên trực bàn giấy. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Có người nhìn theo cười, có người vẻ mặt xúc động.

Bọn chúng đưa tôi đến trước ban thường trực, tay hạ sĩ quan trả lại ví và con dao bỏ túi.

– Chúng tôi sẽ gặp lại ông bữa khác, ông Rawlins, – Miller nói – Nếu có việc cần chúng tôi đã biết địa chỉ của ông.

– Việc gì mới được chứ? – Tôi hỏi lại, giả vờ như người lương thiện muốn hỏi cho ra lẽ.

– Đây là việc của cảnh sát.

– Chớ bộ không phải là việc của tôi hay sao khi các ông lôi tôi ra khỏi nhà cho đi lòng vòng tới đây?

– Ông có thể làm đơn khiếu nại, – khuôn mặt hao gầy xanh xao của Miller không hề biến sắc. Tôi chợt nhớ hắn có khuôn mặt giống y như người tôi từng gặp một lần trước đây, Orrin Clay. Orrin bị loét miệng, môi miệng lúc nào cùng trễ ra như muốn khạc nhổ.

– Tôi cần biết liệu trước mắt sẽ có việc gì nữa? – Tôi nói.

– Chúng tôi sẽ gặp ông khi nào cần.

– Làm sao tôi về đến nhà được vào giờ này. Sau sáu giờ mới có xe buýt.

Miller lặng lẽ quay đi. Mason đã bỏ đi từ lúc nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN