Con Quỷ Áo Xanh
Chương 19
Tới góc phố ngã tư Forty – Ninth và McKinley, người ta thường gặp Zeppo.
Hắn là đứa con lại nửa dân Negro nửa dân Ý người bị liệt. Hắn đứng đó nhìn đời như một vị mục sư gầy guộc hốc hác lắng nghe nhưng lời rao giảng của Chúa. Hắn run rẩy, co quắp người lại đau đớn mặt mũi nhăn nhúm. Có khi hắn cúi gập cả người xuống sát đặt chống hai tay bên hừ đường tưởng chừng như cả khu phố muốn nuốt chửng hắn còn hắn thì lại đẩy ra.
Lão phó cạo Ernest chừa một chỗ phía trước sân nhà của tiệm hớt tóc cho Zeppo dùng ăn xin bởi bọn trẻ hàng xóm nhìn thấy hắn đứng bên ngoài cửa sổ sẽ không dám tới chọc phá.
– Kia, Zep, mạnh khỏe không? – Tôi hỏi.
– Ờ – ở – ở – kh – khỏe – khỏe, Ease. – Gặp bữa tôi nghe hắn nói suôn sẻ, khi thì vất vả làm mới nói hết câu.
– Bữa nay đẹp trời nhỉ?
– P – ph – phải. Do – để – đẹp – đẹp tr – Trời, – Hắn nói cà lăm hai tay úp vô mặt như muốn vô chụp.
– Được đấy, – Tôi nói rồi bước vô tiệm hớt tóc.
– Kìa Easy, – Ernest vừa nói với xếp tờ báo đứng ngay dậy. Tôi bước tới ngồi xuống lão chụp ngay lấy tấm khăn trắng tinh khoác vô trước ngực vòng qua cổ ghim chặt lại.
– Tưởng đâu là thứ Năm ông mới ghé chứ, Ease?
– Lâu lâu phải đổi mới chứ, Ernest. Con người ta mỗi ngày mỗi khác.
– Ái chà! Lạy Trời cho ra con số bảy. – Phía sau có tiếng người quát tháo. Chỗ này lúc nào cùng bày trò chơi đổ hộ hót xí ngầu, có năm tên đang quỳ xuống sau đây ghế cuối cùng tham gia sòng đổ xí ngầu.
– Vậy là sáng nay ngồi nhìn vô gương thấy cần phải có thợ hớt tóc họ? – Ernest hỏi lại tôi. – Hớt cái đầu coi đữ như gấu.
Lão Ernest bật cười tay đưa mấy đường tỉa kéo điệu nghệ chỉnh lại.
Lão Ernest thường mở các buổi biểu diễn Opera sáng tác của Ý trên đài phát thanh. Nếu có bữa nào bạn hỏi vì sao thì lão sẽ cho biết tại vì Zeppo thích nghe. Nhưng làm sao Zeppo nghe được khi mà hắn đứng ngoài phố, mỗi tháng hắn chỉ vô đây một lần để được lão hớt tóc miễn phí.
Cha lão Ernest là một tay nghiện rượu. Mỗi khi say ông đánh đập hai mẹ con đến tươm máu ra mới thôi. Thế nên về sau lão Ernest không thích gần bọn say rượu. Ấy vậy mà Zeppo là một tên nát rượu. Tôi nghĩ tay chân hắn không đến nỗi bị run giật như vậy đâu nếu hắn không uống toàn thứ Wishky rẻ tiền. Hắn chỉ cầu sao xin đủ tiền mua một lon đựng hai xị scotch. Vậy là hắn đủ lên mây xanh.
Zeppo thường say là vậy, có khi thì ngà ngà nên lão Ernest không cho hắn bước vô tiệm.
Có bữa tôi mới hỏi lão sao lại để Zeppo luẩn quẩn trước cửa tiệm trong khi lão lại ghét mấy thằng say. Lão nói với tôi:
– Rồi có lúc Chúa sẽ hỏi ta, sao không ngó ngàng gì tới đứa em út tội nghiệp kia.
Tôi ngồi tán dóc còn mấy tên đằng kia xúm lại đổ hột xí ngầu, nghệ sĩ Don Giovanni đang thì thầm trên đài. Tôi đang muốn tìm ra tung tích Frank Green những phải chờ lúc có ai bắt chuyện. Bởi vì mấy tay phó cạo thường nghe được những thông tin có giá trị ngoài đời. Vậy nên tôi mới vô đây ngồi hớt tóc.
Ernest đang xoa bột cạo râu quanh hai bên má chợt Jackson Blue bước vô.
– Có chuyện gì lạ không, Ernest, Easen – Hắn chào hỏi.
– Kia Jackson, – Tôi nói.
– Thằng Lenny đằng kia kìa, Blue – lão Ernest dặn trước.
Tôi quay nhìn về phía Lenny. Hắn người to béo, hai chân quỳ xuống mặc bộ đồ thợ làm vườn, đội mũ thợ sơn. Miệng hắn nhai một đầu điều xì gà đưa mắt liếc nhìn về phía Jackson Blue.
– Nhờ ông nói lại với tên chết tiệt gầy đét kia bước ra khỏi đây, Ernie. Ta muốn giết cái thằng quỷ đó. Ta không nói giỡn. – Lenny nói ra mặt hăm doạ.
– Hắn có đụng chạm gì tới mi đâu, Lenny. Trở lại chỗ chơi bài không thì ra khỏi chỗ này.
Mấy tay phó cạo có được lợi thế là trong tay có tới một lố dao cạo râu, sẵn sàng lập lại trật tự trong của tiệm.
– Lenny có tội tình gì đâu? – Tôi hỏi.
– Thằng âm binh, – Ernest nói – Nó vậy đó. Thằng Jackson kia cũng vậy thôi.
– Chuyện gì vậy?
Jackson người nhỏ con, da ngăm đen. Nước da hắn đen đến nỗi đứng ngoài trời lúc sáng trăng nhìn tưởng đâu là nước da xanh bóng. Hắn khom người xuống mở to cặp mắt dòm qua cửa.
– Con bé Elba bồ của thằng Lenny lại bỏ đi nữa rồi, – lão Ernest kể.
– Vậy hả? – Tôi đang tính làm sao lại câu chuyện qua Frank Green.
– Cô nàng lãng vảng quanh chỗ Jackson chọc tức Lenny chơi?
Jackson đưa mắt nhìn xuống sàn. Gã mặc bộ đồ sọc xanh đội mũ rơm vành hẹp.
– Vậy à?
– Ờ, Easy. Gã Jackson lo xay thịt đứng theo dõi.
– Tớ chẳng dòm ngó tới cô nàng. Thế mà con bé lại đi kể cho hắn nghe? – Jackson trề môi.
– Biết đâu, người anh em cùng mẹ khác cha lại nói dối ta? – Lenny đang còn đứng đây với bọn tôi. Y như một màn hài kịch trong phim, nhìn Jackson đang có vẻ sợ sệt như con vật bị dồn vô chân tưởng. Lenny đưa cái bụng phệ lúc lắc như con chó dữ chực xông tới.
– Dừng lại! – Lão Ernest quát bước tới đứng giữa hai đối thủ – Không có ai vô đây được gây chuyện xô xát.
– Cái thằng gầy nhom nát rượu này phải trả lời về chuyện con bé Elba đó, Ernie.
– Hắn có nói gì đâu. Ta nói thật mi có muốn làm gì Jackson thì phải qua tay ta, hắn không thể tự nhiên mà bị ăn đòn đâu.
Tôi chợt nhớ Jackson có lúc kiếm ra tiền.
Lenny nhao tới cho Jackson nhưng hắn đã nhanh chân bước qua cho sau lưng Ernest, lão đứng chân ngáng như một tảng đá dựng. Lão quát:
– Trở về cho sòng bạc của mi đang nóng máu sát phạt, – nói xong lão rút ngày con dao cạo trong túi áo bludông xanh ra.
– Ông đừng hòng doạ tôi, Ernie. Tôi không làm ô uể trước cửa nhà ai hết. – Hắn đứng đó nghiêng một bên đầu qua lại như muốn nhìn thấy Jackson nấp sau lưng lão.
Tôi ngồi đó thấy bứt rút khi nhìn hai bên đang đấu khẩu, tự tay tháo khăn choàng lau bớt xà bông quanh mặt.
– Này Lenny, mi vô đây phá đám khách hàng quen của ta. – Lão Ernest chìa ngón tay cứng như sắt vô bụng Lenny, – Một là mi trở lại chỗ đằng sau kia hai là ta phải lột da mi ra. Ta không nói giỡn đâu.
Ai đã biết qua Ernest thì mới biết lão nói là làm ngay. Một tay phó cạo phải tỏ ra bản lĩnh bởi đó là cho giao thiệp làm ăn của một số giới. Cờ bạc có, buôn hàng lậu có, đủ thứ thành phần làm ăn riêng lẻ tập trung chỗ tiệm hớt tóc, nơi đây có thể ví như sinh hoạt của một cậu lạc bộ. Đã vậy thì phải có hệ thống luật lệ mới điều hành trôi chảy chuyện làm ăn được.
Lenny rụt cổ lại hai vai lắc lư, bước lui lại phía sau.
Tôi bước xuống đất đứng gõ trên quầy mấy tiếng:
– Nghe đây nè, Ernie – Tôi nói.
Ernie gật đầu quay về phía tôi mắt còn nhìn theo dõi Lenny.
– Thôi ta chuồn đi, – Tôi nhìn Jackson còn đang cúi đầu nói. Mọi lần Jackson có chuyện bối rối hắn hãy nắm chặt tay lại. Kia tay hắn đang giữ chặt lấy nhau.
– Đi ngay đi, Easy. Có lão Ernie che chắn đằng kia.
* * *
Tôi lái xe đưa hắn đi ngang qua khúc của quẹo rồi vô tới một con hẻm cách đây nửa đoạn đường. Nếu Lenny có theo kịp thì cũng khó mà tìm cho ra đâu.
Hắn không theo được, khi bọn tôi băng ngang qua khu phố Merriweather Lane chợt nghe tiếng người gọi “Blue!”.
Thì ra là Zeppo. Hắn bước loạng choạng theo sau lưng bọn tôi như một người đang chống cái nạng vô hình. Hắn bước tới một bước như muốn té nhào rồi hắn lại tiếp tục lê bước giữ ngay người lại.
– Kia, Zep! – Jackson lên tiếng. Hắn liếc nhìn qua vài Zeppo coi thử có Lenny bám theo.
– J… Jackson.
– Có việc gì đấy hả, Zeppo? – Tôi muốn nói riêng với Jackson mà không muốn ai nghe.
Zeppo nghển cổ ra phía sau để nhìn cho rõ hơn nữa, hai tay ôm lấy vai. Trong hắn y như còn chim lạc loài sầu thảm. Hắn cười mà tôi nhìn như người chết.
– L-l- Lenny nó đo-i-ên-điện, – chợt hắn họ sù sụ, với Zeppo thì đó là một tràng cười. – C-ậu-ậu vẫn bu-ô-ôn ba-án, B-Blue?
Tôi muốn ôm hôn kẻ tàn tật.
– Không đâu, bạn ơi. – Jackson nói – Dạo này Frank làm ăn khá. Hắn mua bán xe hơi cũ. Hạn chê việc ít tiền.
– Cậu không bán hàng của Frank nữa sao? – Tôi hỏi.
– Ờ-ờ. Hắn ngon lành hơn một tên Nigger như tớ xa.
– Khỉ họ! Tớ đang thèm rượu đây. Tớ đang mở được một bữa tiệc mà còn thiếu rượu.
– Bước thôi để tớ nghĩ cách, Ease. – Jackson mắt mở to sáng rỡ. Hắn còn ngoái cổ nhìn ra phía sau coi thử Lenny có bám theo không.
– Cụ thể thế nào?
– Cậu có thể mua một phần hàng của Frank rồi nhường lại cho bọn tớ.
– Là bao nhiêu cho đủ?
– Cậu cần bao nhiêu?
– Một vài thùng Jim Beam là đủ rồi.
Jackson đưa tay gãi cằm:
– Frank bán cho tớ tình theo thùng. Tớ chỉ mua được ba thùng về bán lại một thùng giá lẻ từng chai.
– Chừng nào cậu đi? – Tôi đang trông có được hàng chợt nhìn thấy Jackson còn đang lưỡng lự. Một lúc sau hắn mới nói:
– Cậu nghĩ gì vậy, Ease?
– Nghĩa là sao?
– Là… – Hắn nói, – Sao cậu muốn tìm Frank?
– Ối giời, tớ chẳng hiểu cậu muốn nói gì. Tớ đang lo thứ Bảy có buổi họp mặt, nhìn trong tủ gương thấy trống không. Tớ còn được mấy đô, vậy mà thứ Hai vừa rồi hãng cho thôi việc lấy đầu ra tiền mua Wishky.
Từ nãy giờ Zeppo đứng đó tay chân run rẩy. Hắn đang ngóng coi thử có mua bán được chai nào chưa.
– Ờ, được, nếu cậu cần gặp, – Jackson nói chưa có vẻ gì chắc chắn. – Vậy tớ giao hàng ở chỗ khác được chứ?
– Chẳng sao cả. Nói chung tớ chỉ cần mua được thứ Wishky rẻ tiền, cậu rành mấy chuyện đó quá.
– Phải mà, Easy. Cậu biết không tớ mua của Frank có khi mua ngay tại chỗ hắn bán hàng ra. Mắc hơn một chút mà còn được lời.
– Thế nào cùng được cả, Jackson. Miễn sao có hàng là được.
– T-t-tớ-tớ cũng vậy, – Zeppo nói với theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!