Con Quỷ Áo Xanh
Chương 23
Khu chung cư Portland Court nhỏ hẹp cách chỗ quán rượu Joppy không bao xa, gần chỗ ngã tư phố 107 và Central. Cả một khu đặt được nửa vòng tròn có tới mười sáu cổng nhỏ và lối cửa ra vô, còn trong thềm bầy chậu hoa mộc lan khó héo vì không ai chăm sóc. Mới sẩm tối mấy người lớn tuổi ngồi ăn cơm chiều bên trong thềm cửa sau màn che. Nhà nào cùng mở radio. Mouse đi cùng với tôi vẫy tay chào mọi người rồi đi trở lui tìm căn hộ số tám.
Nhìn vô thấy cửa khoá.
Tôi bước tới gõ cửa mấy lần. Một lúc sau mỗi nghe có tiếng động rồi tiếng bước chân nặng nề tới gần chỗ cửa.
– Ai đó? – Từ bên trong một giọng nói càu nhàu có vẻ như sợ hãi phát ra.
– Easy đây! – Tôi hô lớn.
Cánh cửa vừa mở ra tôi nhìn thấy Junior Fornay đang đứng khuất sau tấm bình phong màu xám nhạt, hắn mặc chiếc quần soóc xanh của võ sĩ quyền Anh, áo thun trắng.
– Cậu đến có việc gì vậy?
– Tớ cần nói qua về cuộc gọi đêm hôm trước đó, Junior. Tớ có chút việc cần nói với cậu.
Tôi bước tới kéo cửa nhưng mà Junior nhanh tay đẩy then cài lại.
– Cậu muốn nói gì để sau đi. Tớ đang buồn ngủ.
– Sao cậu không mở cửa ra, Junior, nếu không ta bắn bỏ, – Mouse vừa nói. Hắn đứng khuất một bên cửa, Junior không nhìn thấy, bây giờ hắn nhào ra.
– Kìa Mouse, – Junior nói.
Tôi e ngại hắn vẫn còn lo lắng khi gặp lại bạn tôi.
– Mở cửa ra đi, Junior, tớ với lại Easy không ngủ cả đêm qua.
Bọn tôi bước vào trong nhìn thấy Junior cười để cho chúng tôi cảm thấy tự nhiên như ở nhà mình.
– Uống bia không? Tớ còn mấy bình trong thùng đây.
Bọn tôi ngồi uống bia hút thuốc do Junior mời. Hắn chỉ cho bọn tôi ngồi vô mấy cái ghế xếp đặt quanh bạn chơi bài.
– Cậu cần gì nào? – nãy giờ mới nghe hắn hỏi.
Tôi rút chiếc khăn tay trong túi ra. Cũng chiếc khăn này tôi cúi xuống nhặt một món dưới sàn nhà Richard Mc Gee gợi lại.
– Cậu còn nhớ cái môn này không? – Tôi vừa hỏi Junior rồi đặt xuống bàn.
– Một mẩu điếu thuốc đã hút hết thì có việc gì lạ đâu phải hỏi?
– Cậu thường hút thuốc hiệu Zapatas mà, Junior. Cậu thích mấy loại rẻ tiền. Cậu biết là mấy tay hút thuốc xong quăng xuống sàn cháy xém một phần giấy không thấy tro thuốc?
– Vậy thì sao? Vậy nếu đó là tàn thuốc của tớ?
– Tớ tìm thấy dưới sàn nhà một nạn nhân vừa bị giết chết. Hắn tên là Richard Mc Gee có người đến báo cho hắn biết tên tuổi Coretta James, có người biết rõ Coretta đi cùng với con bé da trắng kia.
– Thế là thế nào?
Y như rằng tôi nhìn thấy trán Junior rớm mồ hôi.
– Sao cậu lại nó giết Richard Mc Gee?
– Hả?
– Tớ không thích đùa, Junior. Tớ biết chỉ có cậu giết hắn.
– Coi kia Easy, ăn nói gì lạ vậy, Mouse? Hắn có bị tâm thần không?
– Bọn mình không nói giỡn đâu, cậu giết chết hắn, tớ muốn biết lý do vì sao.
– Cậu điên rồi, Easy. Cậu điên thật!
Junior chợt đứng ngay dậy, chực hở bỏ chạy.
– Ngồi xuống, Junior, – Mouse nói.
Junior ngồi lại.
– Nói cho tớ biết đã xảy ra điều gì, Junior.
– Tớ không hiểu cậu muốn nói gì. Tớ còn không hiểu ý cậu muốn nói ai.
– Thôi được – Tôi nói, chìa lòng bàn tay ra cho hắn xem. – Nếu tớ đến bốt cảnh sát, người ta sẽ tìm thấy ngày rằng dấu tay trên cán dao chính là cậu.
– Con dao nào kia? – mặt Junior chợt sáng ra.
– Này Junior, cậu nghe cho kỹ đây này. Tớ đang gặp rắc rối không hơi đâu dòm ngó chuyện của cậu. Buổi tối hôm đó tại quán bar của John tớ nhìn thấy tên da trắng vô đó. Hattie nhà cậu lái xe đưa hắn về, hắn đền ơn bằng cách cho biết tên tuổi Coretta. Ngay lúc đó cậu ra tay giết hắn.
– Ta đâu có giết ai.
– Đây dấu tay bằng chứng là cậu nói dối, biết chưa.
– Mẹ kiếp.
Rõ ràng nhưng điều tôi nói với Junior không sai chút nào nhưng mà cũng chẳng được gì nếu hắn không chịu khai báo. Gay go ở chỗ Junior không ngán tôi. Hắn không sợ ai hết nếu hắn phán đoán là có thể hạ gục được người đó. Dù cho tôi có đủ bằng chứng buộc tội hắn, chuyện đó không ăn thua gì bởi tôi đấu võ không lại hắn.
– Dứt nó ngay đi, Raymond, – Tôi ra lệnh.
Mouse cười khà một tiếng rồi đứng dậy, khẩu súng ngắn lăm lăm trong tay.
– Chờ một phút, các bạn. Làm cái quái gì mấy cậu kéo nhau vô đây hả? – Junior nói.
– Mi đã giết chết Richard Mc Gee, Junior. Tôi hôm sau mi gọi máy thăm dò về con bé ta đang tìm kiếm. Mi muốn biết tin tức nhưng ta không nói ra thế là mi gác máy. Mi giết chết hắn rồi, hãy nói cho ta biết tại sao hoặc là Mouse sẽ quấy rầy mi.
Junior liếm môi ngồi cục cựa trên ghế như một đứa trẻ làm mình làm mẩy.
– Các bạn đến quấy rầy tôi làm gì? Các bạn cần gì nào?
– Cậu biết sao thì nói vậy đi, Junior. Nói ra đi biết đâu ta bỏ qua cho.
Junior lại xoay người trên ghế, cuối cùng hắn mới chịu nói:
– Hắn vô bar ngay cái đêm cậu có mặt ở đó.
– Vậy hả?
– Hattie không thích hắn vô bar nên bảo hắn đi ra ngoài đi. Nhưng hắn đã say mềm có thể té xỉu ngoài phố. Vì vậy Hattie mới nói với to ra ngoài xem hắn thế nào bởi bà ấy muốn tranh mấy chuyện đó. Tớ ra ngoài dìu hắn vô xe, vậy thôi.
Junior ngưng lời uống một ly bia, rồi hắn ngồi nhìn chăm chăm ra cửa sổ.
– Tiếp tục đi, Junior, – bây giờ Mouse mới nói. Hắn muốn nghe tiếp.
– Hắn cho tớ hai mươi đô la vì muốn biết về con bé cậu đang tìm đó, Easy. Hắn nói sẽ đưa cho tớ một trăm đô nếu tớ lái xe đưa hắn về nhà và chỉ cho hắn chỗ tìm con bé da trắng.
– Ta biết mi nhận ngay. – Mouse lấy tăm ngồi xỉa răng.
– Tiền cùng nhiều chứ. – Junior tươi cười trở lại trước vẻ thân mật của Mouse. – Rồi tớ đưa hắn về nhà. Tớ nhìn con bé hắn đang tìm đi chung với Coretta James. Chỉ là một con bé da trắng, việc gì tớ phải sợ?
– Vậy sao cậu lại giết hắn? – Tôi hỏi lại.
– Hắn đòi tớ giao lại tin nhắn cho Frank Green. Thi hành xong hắn sẽ đưa tiền.
– Vậy à?
– Tớ nói với hắn rằng hắn nói gạt! Tớ đã thực hiện điều hắn cần, nếu hắn cần việc gì khác thì trả tiền xong hãy tính. – Cặp mắt Junior nhìn dữ dội. – Hắn nói to yên tâm cầm hai mươi đô cuốc bộ về nhà. Hắn còn nói xấu tớ đủ điều rồi quay lưng bỏ vô phòng. Mẹ kiếp! Tớ biết hắn có súng. Tớ giấu con dao dưới bồn nước rửa mặt lấy ra đi theo hắn. Hắn có súng mà, phải không Raymond?
Mouse nhấp một ngụm bia rồi nhìn chăm chăm vô mặt Junior.
– Hắn muốn cậu nói lại gì với Frank? – Tôi hỏi.
– Hắn nhờ nói lại rằng hắn với bạn bè muốn biết về con bé đó.
– Con bé Daphne?
– Ờ, Junior đáp. – Hắn nói bạn bè hắn có một số việc cần nói rõ với con bé.
– Rồi còn gì nữa?
– Thôi hết.
– Cậu đã giết hắn bởi biết hắn có súng?
– Cậu không đủ chứng cứ để báo cho cảnh sát, nhớ đấy, Junior nói.
Hắn ngồi lui lại phía sau ghế, y như một ông lão. Hắn căm ghét tôi. Hắn có gan xô xát với một người nhỏ con, hắn còn gan hơn khi đâm chết một người say tay không tấc sắt, vậy mà Junior không đám đứng dậy nhận tôi.
“Hắn sống có ích lợi gì” – một tiếng nói từ cõi hư vô giọng lên trong đầu tôi.
– Chúng ta đi thôi, – Tôi nhìn Mouse nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!