Con Quỷ Áo Xanh
Chương 26
Monet một người đàn bà xa lạ tôi chưa hề biết đến, đỡ tôi ngả về phía sau chậu hố xí, nàng khéo tay rửa sạch từng ngón chân lên tới trên ống chân. Tôi cảm thấy kích thích cương cứng lên tới ngang bụng dưới tôi lấy hơi thở chậm rãi như một đứa trẻ rình bắt bướm. Chốc chốc nàng lại lên tiếng “Suỵt, thế được rồi”. Bởi vậy nên tôi mới cảm thấy khó chịu nhức nhối.
Rửa chân xong rồi, nàng lấy khăn và xà bông đã rửa sạch mình mẩy.
Chưa lúc nào tôi có được cảm giác căng thẳng như lần này với Daphne. Bao nhiêu người đẹp khác kích thích tôi, muốn rờ rẫm lên người, chiếm đoạt ngay. Riêng Daphne khiến tôi phải nhìn lại mình. Nàng thì thầm những lời ngọt ngào bên tai như lần đầu tôi được yêu và xa cách. Chợt tôi nhớ lại cái chết của mẹ tôi hồi mới tám tuổi ngay lúc Daphne áp sát vô bụng. Tôi nín thở, tay nàng nâng vật cương cứng lên rửa sạch phía dưới, nàng nhìn ngay mắt tôi, màu mắt nàng xanh phản chiếu qua làn nước, tay mân mê lắc lắc vật cương cứng. Rửa ráy xong rồi nàng mới nhìn tôi cười, gập nó lại áp sát xuống.
Tôi không nói gì hết.
Nàng bước lui về phía sau, cởi bỏ tấm áo vàng quăng vô bồn nước, kéo quần xuống – nàng ngồi vô bàn cầu đái một hơi nghe ồ ồ còn hơn cả mấy ông.
– Đưa cho mình cuộn giấy, Easy – nàng nói. Cuộn giấy nằm ngay dưới bồn tắm.
Nàng đứng nghiêng người qua bồn nước, chàng háng chân nhìn xuống chỗ tôi.
– Nếu cái của tớ mà được như mấy ông thì nó to có bằng cái đầu của cậu đấy, Easy.
Tôi bước ra ngoài bồn tắm, để cho nàng sờ quanh bộ phận tinh hoàn. Lúc bước qua buồng ngủ, nàng luôn mồm nói bên tai những cậu tục tĩu. Nghe tôi mới thấy ngượng. Tôi chưa hề nghe một tay nào dám ăn nói bạo như Daphne Monet.
Tôi không thích nghe nhất là từ của miệng một phụ nữ. Tôi nghĩ chỉ có cánh đàn ông mới dám ăn nói vậy thôi. Ngoài chuyện tục tĩu ra, Daphne có việc cần hỏi tôi. Tôi đang tập trung để nhớ cho ra.
Bọn tôi la hét om sòm vật nhau suốt đêm. Lúc vừa mới chợp mắt ngủ, nàng lấy cúc đá xoa xoa trên ngực tôi. Rồi đến ba giờ sáng, nàng lôi cổ tôi ra ngoài hàng hiên thềm tráng xi măng phía sau bụi cây bắt tôi làm tình dựa lưng vô thân cây vô nhám xù xì.
Lúc trời hửng sáng nép mình sát bên tôi trên giường nàng mới hỏi:
– Có đau lắm không, Easy?
– Sao?
– Cái của quý của cậu đó, có đau không?
– Có.
– Rát lắm không?
– Còn nhức nhối hơn… trong đường gân máu.
Nàng chộp lấy cái của quý:
– Làm tình với tớ cậu cảm thấy đau à, Easy?
– Ờ.
Tay nàng bóp chặt hơn.
– Tớ thích đau, Easy. Cả hai đứa.
– Có khác gì tớ – Tôi nói.
– Cậu thích không?
– Có. Thích chứ!
Nàng buông tay ra.
– Không phải là chuyện đó đâu. Tớ đang nhắc tới căn hộ này. Như bọn mình đây, đâu phải là những kẻ bọn kia muốn sai khiến theo ý chúng.
– Bọn kia là ai?
– Bọn vô danh. Bọn chúng không để cho mình ngóc đầu dậy, không muốn cho bọn mình biết sung sướng là gì. Bởi vậy tớ muốn rủ cậu bỏ đi theo.
– Tớ đi theo cậu đây.
Nàng buông tay ra.
– Nhờ có tớ kêu gọi cậu đó, Easy, chỉ có tớ mới lôi kéo cậu.
* * *
Nhớ lại buổi tối ngày hôm đó tôi còn chới với. Nàng Daphne đã hoá rồ, còn tôi có thể nói là không phải vậy đâu. Nàng muốn có cảm giác đau đớn tôi sẽ chiều, còn nếu nàng muốn thấy máu, tôi sẵn sàng cắt đứt gân máu. Daphne muốn là cánh cửa ngăn tôi lại, cái cánh cửa một ngày kia sẽ nổ tung để tôi lọt vô bên trong. Tôi sẽ mở rộng vòng tay, với cả tấm lòng đón mới nàng.
Dù sao tôi không đám cho là nàng đã hoá rồ. Nàng đội lốt còn tắc kè, thay đổi màu da tuỳ người đối diện. Nếu gặp một anh chàng da trắng hiền lành ngại kêu ca với người hầu bàn thì nàng sẽ kéo đầu áp sát vô giữa ngực vỗ cho mấy cái. Gặp phải anh chàng da đen nghèo rớt mồng tơi đã từng quen chịu ngậm đắng nuốt cay thì được nàng lau rửa vết thương cho đến lúc lành lặn.
* * *
Đến xế trưa lúc tôi cảm thấy mệt dừ. Hai đứa ôm nhau suốt buổi. Tôi chẳng còn nhớ tới bọn cớm hay là tên Mouse ngay cả DeWitt Albright cùng thây kệ. Tôi chỉ còn lo một nỗi đau được ân ái với con bé da trắng. Bất chợt tôi buông nàng ra nói:
– Daphne, ta phải nói ra hết.
Có thể tôi chỉ tưởng tượng nhưng thấy rõ mặt nàng ánh lên một tia sáng màu xanh lục kể từ lúc bước ra khỏi cho bồn tắm.
– Được thôi, nói gì nào? – Chợt nàng ngồi dậy trên giường mình quấn tấm drap. Chắc thế nào nàng cùng bỏ tôi đi, tôi thích được o bế nàng.
– Tớ đã giết nhiều người, Daphne, bọn cớm đang truy nã. Cậu cuỗm ba chục ngàn đô của lão Carter, còn lão DeWitt Albright thì thiếu nợ tớ.
– Món tiền chỉ có tớ với Todd biết thôi, còn chuyện nạn nhân bị giết chết hay chuyện lão Albright tớ không biết. Hoàn toàn không biết.
– Có thể cậu chưa biết nhưng lão Albright lão khéo xoay trở biển việc người khác thành việc của mình…
– Vậy thì cậu cần gì tớ nào?
– Tớ muốn biết ai đã giết Howard Green?
Nàng chầm chậm nhìn tôi như thế là người ngoài hành tinh.
– Ai kia?
– Nói đi!
Nàng quay nhìn chỗ khác chợt thở hắt ra.
– Howard phục vụ cho một tay nhà giàu Matthew Teran. Hắn lái xe cho lão. Teran muốn ra tranh chức thị trường, trong mỗi cuộc chơi ta phải am hiểu luật lệ. Todd ngăn cản Teran vì việc đó.
– Rồi thế nào? – Tôi hỏi.
– Tớ có gặp Teran mới đây. Lão mua lại Richard một thằng bé người Mễ.
– Chính hắn là người bọn mình tìm kiếm.
Nàng gật.
– Hắn là ai?
– Richard với tớ là – nàng ngần ngừ rồi mới nói – chỗ bạn bè với nhau.
– Bồ bịch à?
Nàng khẽ gật đầu.
– Trước đó bọn tớ có đi chơi với nhau.
– Ngay cái buổi tối tớ đi tìm cậu rồi gặp Richard đứng trước quán bar của John. Có phải hắn đến tìm cậu?
– Chắc vậy. Hắn không cho tớ bỏ đi nên phải rủ thêm Teran và cả Howard Green gây chuyện đề có thể tiếp cận được Todd.
– Chuyện gì vậy? – Tôi hỏi.
– Chỉ Howard mới biết. Hắn biết mọi chuyện của tớ.
– Là sao?
Nàng lờ đi.
– Ai giết Howard? – Tôi hỏi.
Ban đầu nàng không nói ra, tay mân mê tấm chăn buông thõng xuống để lộ cả phần ngực.
– Joppy giết, – bây giờ nàng mới chịu nói. Nàng tránh không nhìn vào mắt tôi.
– Joppy! – Tôi khóc thét. – Sao hắn lại nó giết người nhỉ? – Tôi vẫn không tín đó là sự thật ngay cả trước lúc nàng nói ra. Hắn đã giở trò bạo lực đánh đập nạn nhân cho đến chết.
– Cả Coretta nữa à?
Daphne gật. Nhìn thấy tấm thân nàng trần truồng tôi muốn buồn nôn.
– Vì sao?
– Tớ có ý định rủ Frank tới quán bar của Joppy. Bởi Frank muốn cho mấy người quen nhìn thấy hắn đi cùng với tớ. Lần cuối gặp Joppy hắn cho biết có người hỏi thăm tớ, nên liên lạc với hắn để biết rõ là ai. Về sau tớ mới biết đó là lão Albright.
– Còn Howard và Coretta thì sao? Chuyện gì vậy?
– Howard Green đến gặp tớ cho hay là nếu không tuân lệnh sếp và lời hắn đã dặn trước thì chỉ có nước chết. Gặp Joppy tớ nói là sẽ đưa cho hắn một ngàn đô nếu như hắn cam đoan Albright bỏ không tìm tớ nữa mà nên gặp nói chuyện với Howard.
– Vậy là hắn giết Howard?
– Thật là một điều không may. Howard nói năng không giữ mồm. Joppy nổi cơn điên.
– Nhưng còn Coretta thì sao?
– Lúc nàng đến gặp tớ, tớ báo lại cho Joppy biết. Tớ nói là cậu đang có việc cần hỏi cho ra và – nàng ngần ngừ – Hắn giết nàng. Từ đó hắn lo sợ. Hắn đã phạm tội giết chết một người đàn ông trước đó.
– Sao hắn không giết cậu đi?
Nàng ngẩng đầu hất ngược mái tóc ra sau.
– Tớ chưa đưa tiển cho hắn. Hắn đang cần thêm cả ngàn đó nữa. Còn điều này hắn cứ tưởng tớ là tình nhân của Frank. Bọn giang hồ kính nể Frank.
– Frank với cậu là thế nào?
– Chả là gì cả, cậu nên hiểu như vậy, Easy.
– Cậu có nghĩ là hắn biết thủ phạm giết chết Matthew Teran không?
– Mình không biết, Easy. Tớ có bao giờ giết ai đâu.
– Tiền cất đâu hết?
– Không rõ chỗ nào. Không có ở đây. Cậu không tìm ra được đâu.
– Chỉ vì tiền cậu sẽ bị mất mạng đấy, cưng ơi.
– Cậu giết tớ à, Easy.
Nàng nghiêng người sờ đầu gối chân tôi. Tôi đứng ngay dậy.
– Daphne, tớ cần nói chuyện với lão Carter.
– Mình không trở về lại đó nữa. Không bao giờ”
– Lão cần gặp tớ để nói chuyện. Cậu không cần phải là người yêu để được nói chuyện.
– Cậu chả hiểu gì hết. Tớ yêu lão cho nên mới không muốn gặp lại lão. – Vừa nói nàng rơm rớm nước mắt.
– Cậu chỉ được cái hay rắc rối, Daphne.
Nàng xích lại gần tôi hơn:
– Thôi bỏ đi!
– Todd trả cậu bao nhiêu tiền công tìm kiếm tớ?
– Một ngàn.
– Đưa tớ tới chỗ của Frank tớ trả cậu hai ngàn.
– Frank đòi giết tớ kia mà?
– Có tớ ở đây hắn không làm gì được đâu.
– Chỉ cần uống thêm một ly Wishky nữa là ngăn được Frank.
– Cậu đưa tớ tới chỗ đó, Easy, có vậy cậu mới được trả công.
– Còn lão Carter và Albright thì sao?
– Bọn chúng đang truy nã tớ, Easy. Hãy để Frank và tớ lo chuyện đó.
– Frank với cậu là thế nào? – Tôi hỏi lại.
Nàng cười nhìn tôi. Mặt nàng xanh hơn, nàng ngả người dựa vô tường kề bên giường.
– Cậu giúp tớ được chứ?
– Tớ không biết. Tớ phải đi ngay thôi.
– Sao vậy?
– Tớ chán lắm rồi, – Tôi nói, chợt nhớ lời Sophie. – Tớ cần được thư giãn.
– Thôi cứ ở đây đi, cưng, chỉ còn mỗi chỗ này thôi.
– Cậu nói tầm bậy, Daphne. Cần gì phải nghe theo bọn chúng. Nếu ta yêu nhau thì phải sống gần nhau. Có ai ngăn cấm ta được.
Nàng cười, vẻ mặt buồn xo.
– Cậu chẳng hiểu gì cả.
– Cậu chỉ biết lên giường. Làm tình với một tên Nigger xong rồi mặc quần áo vô, đánh môi son như chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nàng dang tay sờ vô người, tôi xích ra.
– Easy, – nàng nói – Cậu đừng nghĩ vậy.
– Thôi ta đi kiếm cái gì ăn đã – Tôi nói, nhìn qua chỗ khác – Gần đây có quán ăn Tàu. Ta vòng ra ngả sau đi đường tắt tới đó.
– Lúc ta về lại đây thì đã say – nàng nói.
Tôi nghĩ trong đầu nàng nói ra câu này với biết bao nhiêu người rồi. Bao nhiêu người thà ở lại cho còn hơn là nhìn nàng bỏ ra đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!