Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang
Chương 26
Vì Lăng Siêu một mực không chịu, Lăng tiên sinh cũng đành thôi không lái xe đưa cậu quý tử tới trường, mà chỉ lái xe đưa con tới ga tàu. Đi cùng dĩ nhiên là có Lăng nương và Tiêu Thỏ.
Lăng nương nắm chặt tay con dặn dò cẩn thận. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên con trai bà đi xa nhà, lòng người mẹ dù có tin tưởng con mình tới mấy cũng vẫn cảm thấy không yên lòng. Họ cứ đứng đó lao xao dặn dò một hồi lâu, rốt cuộc cũng đến lúc tàu vào sân ga.
Lăng Siêu đưa mắt với mẹ hắn một cái, mẹ hắn hiểu ý con trai, vội tìm cái cớ lôi Lăng tiên sinh đi chỗ khác.
Bọn họ vừa đi, Lăng Siêu liền nhét tấm vé dành cho thân nhân đi tiễn hắn đã sớm chạy đi mua vào tay Tiêu Thỏ. “Đi, tiễn tôi lên tàu.”
Vì hắn đi sớm hai ngày so với lịch nhập học, người trên sân ga vốn cũng không đông lắm. Lúc Tiêu Thỏ đi theo Lăng Siêu tới sân ga, hành khách đợi tàu cũng chỉ khoảng hơn mười người, còn tàu thì đang chậm rãi tiến vào ga.
Tiêu Thỏ cúi đầu, một mực im lặng không nói gì. Không phải nàng không muốn nói, mà là nàng không biết phải nói với hắn điều gì.
Nàng không nói, Lăng Siêu cũng không nói. Trên sân ga không người nào là không tận dụng nốt những khoảnh khắc cuối cùng để nói nốt những lời giã biệt, có mỗi hai người bọn họ đứng im như phỗng, không nói năng gì.
Bên cạnh họ, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang đứng ôm nhau ỉ ôi nói chuyện.
Thiếu nữ kia rúc vào lòng người yêu, ánh mắt có chút đỏ. “Anh yêu à, anh đi rồi, em nhất định sẽ nhớ anh, nhớ lắm, nhớ lắm í!”
Anh chàng kia an ủi nàng. “Em yêu à, anh nhớ em đảm bảo so với em nhớ anh còn nhiều hơn, sâu đậm hơn kìa!”
Thiếu nữ hơi hơi bĩu môi. “Không đâu! Người ta nhớ anh, nghĩ đến anh chắc chắn phải nhiều hơn a!”
“Còn lâu, anh nhớ hơn!”
“Em nhớ hơn!”
“Rõ ràng là anh nhớ hơn!”
“Là em nhớ hơn…”
“……”
Thấy xe lửa đã lừng lững tiến vào sân ga, hai kẻ tình lữ mật ngọt này càng như là bị ám bùa, không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, khiến cho Tiêu Thỏ đứng gần đó nghe thấy, cả người đều nổi gai ốc. Nàng khẽ nhún vai, định đứng tránh ra cho xa một chút, nhưng mới bước một bước đã bị Lăng Siêu giữ lại kéo vào lòng ôm chặt.
Nàng hoảng hốt, không ngờ Lăng Siêu lại nồng nhiệt tới thế, trong một chốc lại càng hoảng không nói nên lời.
Môi hắn khẽ khẽ thốt sát bên tai nàng. “Tôi đi rồi, cậu phải cố gắng học nhé!” Hơi thở của hắn cả tiếng cả gió bay hết vào vành tai hồng hồng của nàng, khiến nàng vừa nhột vừa cảm thấy có gì đó bứt rứt trong lòng.
“Ừ…” Tiêu Thỏ máy móc khẽ gật đầu, tim đập thật là mạnh trong ngực.
Hắn vẫn không buông nàng ra mà tiếp tục nói. “Đi học không được mất tập trung.”
“Ừ…”
“Thỉnh thoảng qua nhà giúp mẹ tôi.”
“Ừ…”
“Tiểu Lục tôi đã đặt ở bệ cửa sổ, cậu nhớ sang cho nó ăn.” Tiểu Lục là con rùa lông xanh năm đó Tiêu Thỏ tặng cho hắn.
“Được…”
“Không được nói chuyện với thằng con trai nào hết.”
“……”
“Phải nhớ tôi, biết chưa?”
Không chờ Tiêu Thỏ phản ứng trả lời, hắn đã buông nàng ra, in đôi môi mềm mại nóng bỏng của mình lên trán nàng.
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Thỏ chỉ thấy trong lòng hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, dưới chân nhẹ bẫng như đang trôi đi trong một giấc mơ.
Chờ tới lúc tỉnh mộng, Lăng Siêu đã bước lên tàu. Bánh xe bắt đầu chuyển động Tiêu Thỏ mới có phản ứng, mình còn chưa nói lời tạm biệt hắn kia mà?
“Lăng Siêu!” Nàng vội vã chạy theo xe lửa như điên dại trên sân ga. “Cậu đi thuận buồm xuôi gió…”
Tiếng kêu của nàng cùng với tiếng còi tàu vang lên thật lớn, thật xa. Làn khói trắng tỏa ra trên nóc đầu tàu như trải dài nỗi nhớ nhung, vương vấn trên không trung thật lâu không tan.
Mãi tới khi đoàn tàu đã đi thật là xa, biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Tiêu Thỏ mới dừng lại, đầu khẽ cúi xuống đất, mắt có chút mờ đi, môi khẽ lẩm bẩm những tiếng mà không ai khác ngoài nàng có thể nghe thấy. “Cậu cũng phải nhớ tôi nhé…”
Lăng Siêu đi rồi, Tiêu Thỏ bắt đầu cắm đầu vào học như điên.
Nàng không dám vọng tưởng mình có thể đỗ chung trường đại học với Lăng Siêu, nhưng mỗi lần dừng lại, lại cảm thấy trong lòng có chút không cam tâm, lại giống như đang có ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm vào nàng khích lệ vậy.
Năm cuối cấp ấy, thành tích của nàng đột ngột tăng lên mạnh mẽ. Học kỳ hai có kỳ thi đầu kỳ, tới khi kết quả gửi về, nàng ấy vậy mà bất ngờ đạt được vị trí nằm trong top hai mươi của cả lớp. Ở một trường trọng điểm như trung học A này, thứ hạng như vậy, hoàn toàn có thể thi vào một trường đại học không tồi chút nào.
Tay cầm bảng kết quả của trường, trong lòng Tiêu Thỏ có niềm vui sứơng hãnh diện không nói lên lời, việc đầu tiên nghĩ đến chính là gọi điện cho Lăng Siêu khoe kết quả.
Điện thoại được nhấc, Tiêu Thỏ vừa “A lô?” một tiếng, đầu bên kia đã lập tức có tiếng như bò rống của một nam sinh lạ liến thoắng không ngừng. “A lô, tìm sư phụ hả? Anh ấy ở phòng bên canh, cô chờ một chút a!”
Sau đó nàng lại nghe thấy hắn dùng âm thanh như bò rống ấy gào lên. “Sư phụ à, lại có con gái gọi điện cho anh này!”
Vừa nghe thấy chữ ‘lại’, niềm vui trong lòng Tiêu Thỏ bỗng dưng biến mất tăm hơi, lòng có chút buồn bực nữa.
Một lát sau, điện thoại rốt cuộc có tiếng Lăng Siêu lạnh lùng thốt lên. “A lô?”
Trong lòng Tiêu Thỏ càng thêm nặng nề, nàng cắn cắn môi, bỗng dưng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, tiếng Lăng Siêu bỗng trở nên dịu dàng hơn. “Thỏ Thỏ, là cậu sao?”
“Ừ…” Tiêu Thỏ ừ hử một cái.
Lập tức, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng dịu dàng đi rất nhiều. “Sao thế? Tự dưng lại gọi cho tôi vậy?”
“Lần này tôi thi, đứng thứ mười chín trong lớp.” Giọng nàng buồn buồn thốt lên.
“Thế là tiến bộ, sao giọng lại có vẻ mất hứng thế?”
“Lăng Siêu,” Tiêu Thỏ bỗng nói. “Có phải có rất nhiều con gái thường gọi điện cho cậu không hả?”
Điện thoại bên kia lặng đi một chốc, rồi hắn nói tiếp, giọng có chút như đang cười. “Thỏ Thỏ, cậu đang ăn dấm chua có phải không?” (ăn dấm chua = ghen, ha ha… Tiêu Thỏ ghen hay ghê!)
“Cậu mới ăn dấm chua! Cả nhà cả họ cậu mới ăn dấm chua!” Tiêu Thỏ đỏ mặt gào lên, gào xong, bụp một cái ngắt luôn điện thoại.
Điện thoại vừa đặt xuống, gã bạn cùng phòng Tôn Thế Ba hồi nãy vừa trả lời điện thoại lúc đầu liền ló khuôn mặt tươi cười vào hỏi. “Anh Lăng đẹp trai à, hôm nay lại là cô nương nhà nào gọi điện cho anh thế? Là Hoa khôi giảng đường hay là Hoa hậu học viên nhỉ?”
Ánh mắt ôn nhu hồi nãy đã sớm quay trở về vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày, Lăng Siêu quét mắt lườm gã ta một cái, bình thản nói. “Bà xã của tôi.”
Vẻ tươi cười của Tôn Thế Ba lập tức cứng đờ trên mặt.
Một lúc sau, từ trong ký túc xá liền vọng ra âm thanh lập thể vô cùng rõ, nét, sắc, vang của tiếng tru tréo phát ra từ Tôn Thế Ba. “Bớ người ta! Vạn Niên hòa thượng đã có bà xã rồi!”
Đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bản danh sách cuộc gọi tới có tên của nàng trên cùng, Lăng Siêu bỗng thất thần trong một chốc.
Giờ này, nàng ắt hẳn đang mặt đỏ phừng phừng nhìn cái điện thoại mắng chửi hắn chăng? Có lẽ còn nắm chặt tay chống hông hay vung vẩy, thậm chí có lẽ còn giận tới mức nhảy dựng lên? Có lẽ còn…
Không hiểu vì sao, bỗng nhiên trước mắt hắn như hiện ra bóng dáng của nàng.
Lăng Siêu đoán trúng phóc. Vừa dập điện thoại xong, Tiêu Thỏ quả thật giận điên lên, trong lòng đã lôi Lăng Siêu mắng một trận từ đầu tới chân, chỉ còn thiếu việc rủa hắn bị bệnh phụ khoa nữa là đủ. (ack ack!)
Có điều, sau đó nàng lại nghĩ khác.
Mình việc quái gì phải giận hắn chứ? Hắn có thể nói chuyện điện thoại với con gái, nàng cũng có thể tìm con trai gọi điện vậy!
Tiếc là Tiêu Thỏ lục trong danh bạ cả nửa ngày trời, mới phát hiện trong máy di động của mình trừ Lăng Siêu ra, không có số điện thoại nào khác của con trai hết. Nàng gục đầu buồn thảm một chốc, lại nhớ tới câu Lăng Siêu nói trước khi lên tàu.
“Không được nói chuyện với thằng con trai nào hết.”
Phì! Chính nhà ngươi còn không phải thản nhiên nói chuyện điện thoại với con gái đó sao?
Cơn giận trong lòng Tiêu Thỏ lại bốc lên, vừa đúng lúc này Tương Quyên Quyên bước vào phòng ngủ các nàng.
“Quyên nhi, lâu lắm mới được nghỉ một hôm, chúng ta đi dạo phố đi!” Tuần này nàng không về nhà cuối tuần.
“Hả?” Tương Quyên Quyên ngạc nhiên. “Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao thế? Một kẻ suốt ngày cắm đầu vào học như cậu lại muốn đi dạo phố, tớ không nghe nhầm đấy chứ?”
Tiêu Thỏ . “Tớ muốn giải lao một chút không được à?”
Tương Quyên Quyên gãi gãi đầu. “Được thì được, có điều tớ không đi với cậu được, Cổ Tư Văn hẹn tớ đi ăn kem rồi…”
Tiêu Thỏ hết chỗ nói. “Điềm Điềm đâu?”
“Mẹ cậu ấy gọi về nhà ăn cơm mà!”
“Còn Tiểu Cửu?”
Tương Quyên Quyên trợn mắt. “Không lẽ cậu đổi ý muốn thử đánh nhau lại một trận với cậu í sao?”
Tiêu Thỏ: “……”
Cuối cùng, Tiêu Thỏ bi thảm phát hiện ra, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ xả hơi, ấy thế mà mình lại bị bỏ rơi. T____T
Thôi vậy! Tới lớp học ngồi làm bài tập vậy!
Tuy là có không ít học sinh giống như Tương Quyên Quyên, Cổ Tư Văn, nhất quỷ nhì ma quậy tung trời, nhưng ở trường A, học sinh ngoan ngoãn tập trung học bài vẫn là chiếm đa số thôi.
Tiêu Thỏ ôm sách vở vào lớp học, đã thấy hơn mười ‘đồng bạn’ tự giác tự phát ngồi ở vị trí của mình chăm chỉ học bài. Trong lớp yên lặng tới mức giờ có cây kim khâu rơi xuống đất hẳn cũng nghe thấy rõ.
Nàng thở dài một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình.
Hôm nay Tiêu Thỏ học, dĩ nhiên phần nhiều vẫn là tập trung vào môn Toán. Các môn văn hóa xã hội với nàng cơ bản không thành vấn đề, nhưng đau đầu nhất vẫn là môn Toán, nên vừa ngồi xuống, nàng liền mở cuốn bộ đề thi đại học môn Toán bắt đầu tập làm.
Vừa nghĩ vừa làm, thẳng tới ba giờ chiều.
Trong lớp rất yên lặng, chỉ có tiếng sách vở lật qua lật lại, thi thoảng có học sinh ra vào cũng vô cùng cẩn thận rón rén, khiến Tiêu Thỏ chỉ lo cúi đầu làm bài không ngẩng đầu lên.
Lại một lát sau, mấy đề thi cuối nàng cũng đều làm xong, chỉ còn lại có một bài tính toán, nàng đã giở đáp án nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhưng vẫn không hiểu ra sao để làm lại bài.
Đúng lúc nàng vò đầu bứt tai buồn bực không nguôi ấy, một bóng người không phát ra tiếng lặng lẽ ngồi xuống cạnh nàng. Một bàn tay vươn tới, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng vén ra sau tai. Rồi sau đó tay kia vươn ra phía sau cầm lấy bàn tay đang cầm bút của nàng. (Ôi chao, thật là lỡng mợn mờ… ngữơng mộ a ngưỡng mộ… *chống cằm thèm muốn*)
Tiêu Thỏ giật mình quay sang, thiếu chút nữa thì hét toáng lên.
“Xuỵt!” Bàn tay đang nắm tay nàng liền vọt lên bịt kín miệng nàng lại, Lăng Siêu giơ một ngón tay lên miệng tỏ ý chớ lên tiếng, rồi chỉ chỉ về phía những người chung quanh đang tập trung học bài.
Tiêu Thỏ gật gật đầu, tỉnh hồn lại, ánh sợ hãi trong mắt cũng nhạt đi. Nàng chợt bỗng phát hiện ra tư thế hắn choàng tay ra sau lại ôm miệng nàng lại, giống như là đang câu cổ nàng kéo lại gần, vô cùng ám muội a.
Nàng đỏ bừng mặt, vội vã giơ tay gạt bàn tay trên mặt hắn đi.
Lúc bàn tay hắn rời đi, đầu ngón tay như cố ý như vô tình khẽ lướt qua đôi môi mềm mại của nàng, khiến Tiêu Thỏ lại không tránh khỏi một trận tim nhảy loạn mặt đỏ bừng.
“Sao cậu lại tới đây?” Tiêu Thỏ quay sang hắn mở miệng làm động tác nói không phát ra tiếng.(chỉ uốn môi thành chữ, không phải nói thầm)
Hắn cũng mở miệng, làm động tác nói không phát ra tiếng giống nàng.
Nàng đọc được môi hắn nói gì, liền vội vã cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào cuốn bài tập.
Vì động tác hắn vừa nói chính là ‘nhớ cậu’.
Có điều trong tình trạng này, làm sao nàng còn đầu óc giải đề toán cơ chứ? Tiêu Thỏ ngây ngốc cầm bút nhìn chằm chằm đề bài, nhưng đầu óc toàn là dấu hỏi. (?)
Tại sao hắn lại ở đây? Chỉ đơn giản là vì nhớ nàng sao? Nhưng lộ trình từ đại học Z tới trường A cũng phải mất ba bốn tiếng đi tàu. Không lẽ chỉ vì nhớ nàng hắn liền chạy về đây? Còn việc học của hắn làm sao bây giờ… Đầu óc nàng rối loạn suy nghĩ mất cả nửa ngày, dĩ nhiên đề toán càng không làm ra.
Đúng lúc đó, Lăng Siêu bỗng đón lấy cái bút trong tay nàng nhẹ nhàng thì thầm. “Để tôi chỉ cho cậu.”
Không hổ là sinh viên đại học, một cái đề toán khó như thế đã được hắn giải ra một cách kỹ lưỡng cặn kẽ, sau đó hắn lại đem từng bước từng bước giải toán tỉ mỉ giảng lại cho nàng, thậm chí mỗi phép tính nhỏ hắn cũng cẩn thận viết xuống cho nàng. (Hu hu, ta cũng muốn a…)
Tiêu Thỏ trước đó còn không tự nhiên, sau đó nghe hắn giảng một hồi, lòng lập tức bình tĩnh trở lại, thậm chí còn vô cùng chuyên chú lắng nghe hắn giải thích từng bước một. Mười phút sau, bài toán khó kia liền cứ thế mà đã được xử lí xong.
Lăng Siêu buông bút xuống. “Còn có đề nào không làm được không?”
Tiêu Thỏ lắc đầu. “Không có.”
“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Hắn kéo tay nàng đứng lên.
Giờ là lúc giao mùa từ xuân sang hè, không khí tràn ngập một thứ hương vị tươi mát thanh khiết của cỏ xanh.
Bọn họ tay trong tay đi dọc theo bờ Kính Hồ, mặt hướng về phía bãi cỏ ven bờ nước mấp mé. Bãi cỏ một màu xanh mướt dịu dàng cộng với vẻ trong suốt của nước hồ càng tạo ra một khung cảnh trong lành thanh bình khó tả.
“Lát nữa cậu có về qua nhà không?” Tiêu Thỏ hỏi.
“Không về.” Lăng Siêu nói.
“Cậu không định lát nữa quay về trường luôn đấy chứ?”
Lăng Siêu cười. “Sao thế? Không nỡ xa tôi à?”
“Ai không nỡ xa cậu chứ? Tôi… tôi là không nỡ thấy tiền vé xe bị tiêu phí thôi.” Tiêu Thỏ đỏ bừng mặt phản đối.
Thấy nàng rõ là thẹn thùng nhưng lại giả vờ như không có việc gì cả, trong lòng Lăng Siêu có một nỗi khoái chí không nói nên lời. Cả quãng đường dài xe buýt xóc nảy trong phút chốc bỗng trở nên đáng giá vô cùng để có giờ phút này. “Yên tâm, chờ tôi làm xong công việc này, sẽ kiếm lại tiền vé xe trả cho cậu.”
Lời của hắn khiến tính tò mò trong Tiêu Thỏ lại nổi lên. “Công việc gì thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là giúp một đàn anh năm bốn, làm chút việc thêm để gây dựng sự nghiệp thôi.”
“Có được trả tiền không?”
“Có chút chút.”
Nghe được trả tiền, hai mắt Tiêu Thỏ liền sáng như đèn pha. “Bao nhiêu thế?”
“Thỏ Thỏ, cậu trở nên tham tiền từ bao giờ thế hử?”
Tiêu Thỏ không nói gì, cúi đầu lỏn lẻn nói. “Tiền thì ai chẳng thích chứ…”
Bỗng có hai bàn tay ôm lấy má của nàng, rồi một giọng ôn nhu nói. “Yên tâm đi, tiền của tôi chính là tiền của cậu mà.” (Ôi ôi, ta chết ngất đây… ngọt ngào đến thế là cùng… Giá mà lão công của ta cũng nói với ta như thế…)
“Hả?” Tiêu Thỏ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lập tức đôi môi bị chiếm lấy.
Nụ hôn đầu tiên trong đời thế là đã tới. Hắn hôn nàng không vội vã cũng không chậm chạp. Trước hết là dùng môi khẽ âu yếm vuốt ve đôi môi nàng trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy lưỡi tách hai hàm răng của nàng ra. Nàng vốn không ngờ hắn lại làm như thế, khẽ kêu một tiếng. Lập tức tiếng kêu còn chưa kịp vang lên đã bị hắn nuốt vào trong…
Đôi mắt Tiêu Thỏ vốn đang mở to rốt cuộc cũng từ từ nhắm lại. Mặt nước hồ bằng phẳng trong veo phản chiếu hai cái bóng dính vào làm một, trời xanh xanh nước xanh xanh cùng hàng liễu xanh xanh lay động như hòa vào nhau tạo thành một bức họa tuyệt đẹp. (*chống cằm mơ màng*)
Nụ hôn vừa xong, Tiêu Thỏ mặt đỏ tận tai, đầu óc choáng váng, có chút đứng không vững.
Bỗng nhiên bên tai họ vang lên một tiếng động dị thường, hai người cùng quay sang nhìn, liền thấy… bác bảo vệ đứng ngay cạnh, khuôn mặt cười đắc ý nhìn hai đứa nhóc.
“Hắc hắc! Cô cậu thân mến, lần này rốt cục cũng bị tôi bắt được rồi nha!”
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!