Tham gia tiệc rượu đối với Giản Ngôn Chi mà nói cũng là một trong số các công việc, tối cùng ngày, Phương Dạng lái xe đến đón cô xong liền rời khỏi trường học.
Tập đoàn Khải Hi là một con cá mập trong ngành kinh doanh, sản nghiệp của bọn họ rất rộng, những năm gần đây cũng có ý muốn phân chia chén canh. Chỉ là trong khi tập đoàn mới xuất hiện ở vài trang tạp chí kinh tế thì người đưa tập đoàn Khải Hi vào giới giải trí chính là ông chủ nhỏ của tập đoàn Khải Hi, nói về ông chủ nhỏ này, đúng thật là không ai không biết đến.
Tháng trước bị chụp vào khách sạn cùng một diễn viên nổi tiếng, tháng sau đã tay trong tay với một hotgirl mạng xuất hiện ở một tiệm túi xách hàng hiệu… Vốn đây là chuyện ăn chơi của những đại gia, nhưng những người mà anh ấy dính dáng tới đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy quen mặt cho nên việc người này lên những trang báo giải trí cũng không còn là chuyện hiếm lạ gì.
Giản Ngôn Chi vừa vào cửa của tiệc rượu đã đụng phải ông chủ nhỏ, cô từng gặp qua người này hai lần, đều là ở những nơi như thế này.
Chỉ nhìn thoáng bên ngoài, người này hoàn toàn là một thương nhân ưu tú tài giỏi, đường nét rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười hiền lành, nói chung là dáng dấp quả thật rất đẹp, cũng khó trách có nhiều cô gái rơi vào bàn tay ma quỷ của người này.
“Cô Giản” Ông chủ nhỏ Hà Nguyên Gia của Khải Hi trong bộ Âu phục vô cùng khí thế ngẩng mặt bước đến.
Giản Ngôn Chi khách sáo nắm tay anh ấy, “Xin chào, tổng giám đốc Hà.”
“Cô đừng khách sáo như vậy chứ.” Đối phương mỉm cười lễ độ, “Cô có thời gian qua đây thật là vinh hạnh cho chúng tôi.”
“Ngài mới là người khách sáo, ngài nói thế tôi thấy quá ái ngại.” Giản Ngôn Chi nói.
“Sao vậy được, năm vừa qua cô cũng nổi tiếng cả nửa bầu trời.” Hà Nguyên Gia rất lịch sự ra dấu mời vào bên trong, “Mời vào trong nào, mặc dù biết minh tinh các cô sợ béo không dám ăn, nhưng hôm nay tôi chuẩn bị đều là các món ngon, kiềm chế quá rất là lãng phí.”
Giản Ngôn Chi: “Chuyện này ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ ăn nhiều.”
Ăn nhiều cái con khỉ á, chỉ bộ trang phục mà cô đang mặc này, eo cũng đã bị thít chặt, cô cảm thấy chỉ cần ăn thêm một miếng cũng có thể khiến nó rách toạc.
“À đúng rồi cô Giản, tôi nghe người trong giới nói cô chơi game rất giỏi.”
Giản Ngôn Chi sững sờ, “À, cũng không có… giỏi lắm đâu ạ.”
“Cô đừng khiêm tốn, nghe nói a Kiệt từng solo với cô một lần, còn thua cô nữa nha.” Hà Nguyên Gia nói.
A Kiệt là một nhà sản xuất phim, lúc trước khi Giản Ngôn Chi quay bộ phim của anh ta, quả thật hai người từng cùng nhau chơi một trận, “Cái này, đại khái cũng do là anh ấy kém quá đó mà.”
“Ha ha ha ha ha.” Hà Nguyên Gia bật một tràng cười sảng khoái, “Điểm này tôi thừa nhận, anh ta thật sự kém, nhưng mà anh ta kém thì vẫn là kém, chuyện cô là cao thủ thì không thể phủ nhận. Ái chà đúng rồi, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc thi đấu thể thao điện tử cho những người nổi tiếng, tới lúc tôi mời cô đến đó nha.”
“Thi đấu thể thao điện tử?” Giản Ngôn Chi hơi nhướng mắt, “Tôi đi?”
“Chính là thi đấu game lấy danh nghĩa làm từ thiện, tới lúc mời một số bạn bè nổi tiếng thích chơi game, lại mời thêm vài đội tuyển, thi đấu hữu nghị á mà.”
“Nghe ra cũng rất có ý nghĩa, tôi cũng chưa từng chính thức đấu ở cuộc thi nào.” Giản Ngôn Chi trở nên hứng thú, “Vậy tôi sẽ về báo với quản lý của tôi một tiếng.”
“Được, nếu cô có thể đến thì cuộc thi của chúng tôi sẽ càng thêm nổi bật.”
…
Hà Nguyên Gia đi nói chuyện với một nhóm người khác, Giản Ngôn Chi gặp được vài người quen, cũng theo đó mà trò chuyện. Còn về phần Hà Nguyên Gia nói về cuộc thi thể thao điện tử, cô cũng thật sự muốn hỏi Phương Dạng cô có thể tham gia hay không.
Nhưng mà… Điều quan trọng bây giờ là cô có hơi đói, Phương Dạng cũng thật ác, bởi vì chuẩn bị cho cô bộ lễ phục này mà tới bữa trưa cũng không cho cô ăn.
“Ngôn Ngôn.”
Chính vào lúc Giản Ngôn Chi đang rối rắm có nên ăn một miếng bánh kem hay không, thì sau lưng có một giọng nam vang lên.
Giọng nói tuy nghe quen tai, nhưng Giản Ngôn Chi lại không muốn ngoảnh lại nhìn cho lắm.
“Trước lúc anh đến anh đã nghĩ không biết em có đến hay không, không ngờ em thật sự đã đến.”
Mắt Giản Ngôn Chi hơi híp lại, hít sâu một hơi, quay đầu, “Wow, trùng hợp ha, anh cũng đến đây.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông mang một bộ đồ nghiêm chỉnh, mặt mày anh tuấn, vẻ ngoài khôi ngô, nhìn qua thật sự xứng đáng với danh hiệu thần tượng… Nhưng tất cả những điều này không phải là thứ mà cô quen thuộc, cô quen thuộc với sự đơn thuần thuộc về người này, nhưng sớm đã biến mất sạch sẽ rồi.
“Ngôn Ngôn, gần đây em.. Có bận không?”
“Cũng bình thường, rảnh rỗi thì ở trong nhà.” Giản Ngôn Chi nói xong thì liếc nhìn anh ta một cái, “Trâu Sướng, bây giờ chúng ta cũng không thân quen là mấy, anh đừng cứ gọi Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn, để người khác nghe được lại hiểu lầm.”
Mắt Trâu Sướng đầy u ám, “Ngôn Ngôn, chuyện trước kia là anh sai rồi, anh xin lỗi em, em đừng vậy mà.”
“Được rồi được rồi, tôi không muốn nghe lời xin lỗi gì nữa, chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta…” Giản Ngôn Chi nhìn xung quanh một lượt, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể đừng bám dính không hả?”
Nụ cười Trâu Sướng luôn duy trì có một khe hở, “Em đã cho qua, nhưng anh thì chưa, chúng ta không thể quay lại với nhau sao?”
“Quay lại với nhau?” Giản Ngôn Chi cười chế giễu một tiếng, “Thôi đi, không có phúc để hưởng thụ.”
Nói xong, Giản Ngôn Chi cũng không quan tâm vẻ mặt của người đàn ông sau lưng, trực tiếp đi thẳng.
Chỉ là khi cô xoay người, vẻ mặt rất khinh thường nhất thời cũng tiêu tan không còn dấu vết.
Thật ra cô cũng đã từng có tình cảm với Trâu Sướng.
Anh ta là con trai của bạn bố, bọn họ quen nhau khi Giản Ngôn Chi học cấp ba. Năm đó vì công ty của bố Trâu Sướng đến Thượng Hải, hai người cùng trò chuyện trên bàn ăn, anh ta lớn hơn cô ba tuổi, đều là người từng trải trong việc thi đại học và làm nghệ sĩ.
Khoảng thời gian đó, Giản Ngôn Chi học được rất nhiều điều từ anh ta.
Diễn xuất, đọc thoại, thanh nhạc… Anh ta tập diễn cùng cô, còn thuận tiện dạy luôn cho cô cả những bài học mà cô bị thiếu sót.
Trai xinh gái đẹp, tuổi trẻ đáng yêu, hai người tự nhiên nảy sinh tình cảm.
Nhưng mà lúc đó Giản Ngôn Chi còn nhỏ, còn Trâu Sướng đã là một thần tượng trong mắt nam thanh nữ tú, cho nên sau khi hai người ở bên nhau thì không thể thông báo cho người khác, vì vậy điều này cũng dẫn tới, sau này khi chia tay cũng im hơi lặng tiếng.
Hai người xác định chính thức mối quan hệ bạn trai bạn gái cũng là kỳ nghỉ sau kỳ thi đại học, nhưng khoảng thời gian đó hai người đều bận rộn đi diễn. Sau đó Giản Ngôn Chi chia tay Trâu Sướng vì anh ta có scandal với một nữ ca sĩ.
Còn về phần hoàn cảnh lúc đó… Thật ra Giản Ngôn Chi có chút không nhớ rõ lắm, có lẽ vì cô rất tức giận, nhưng mà anh ta lại nói là ekip của mình muốn mọi việc được lan truyền, muốn thổi bùng mọi chuyện lên, không cho thanh minh ngay.
Anh ta nói xong những lời này thì vội vàng rời đi.
Anh ta không giải thích chuyện phóng viên chụp được ảnh giữa anh ta và cô ca sĩ kia, chỉ để mặc cô một mình gặm nhấm phiền muộn sầu não.
Giản Ngôn Chi lần đầu tiên yêu đương phát hiện bản thân hoàn toàn bị bỏ lơ, kinh nghiệm của mối tình đầu này để lại cho cô ấn tượng rất không tốt. Vì vậy sau cùng, cô làm một người tự do phóng khoáng, đá ra bốn chữ “Chúng ta chia tay” thì không gặp mặt anh ta nữa.
Thật ra sự việc cũng chưa trôi qua bao lâu, nhưng lúc đó Giản Ngôn Chi đã định nghĩa là: Nhỏ tuổi ngây ngô.
Yêu đương cũng giống như trò chơi vậy, ấu trĩ chết đi được.
Bất kể là ở cạnh anh ta, hay chia tay với anh ta, tất cả đều là ấu trĩ!
Nếu như được làm lại, cô cũng sẽ không cần đến thứ tình yêu có cũng như không này.
Có người đến uống rượu với cô, Giản Ngôn Chi uống một ít, sau đó thấy hơi mắc tiểu vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Sảnh tiệc bên đông bên tây, Giản Ngôn Chi ra khỏi nhà vệ sinh không biết nên rẽ đi hướng nào.
Cô nhìn xung quanh, bỏ qua ý muốn chống lại, đối với một người mù đường mà nói, điều khó khăn nhất chính là để cô tự xác định phương hướng. Mà hành lang trải thảm này rất yên tĩnh, đại khái là khu vực nghỉ ngơi của sân sau tiệc rượu.
Giản Ngôn Chi lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Phương Dạng.
“Ngôn Ngôn, lại không tìm được đường rồi? Đi theo anh…” Trâu Sướng không biết từ đâu xuất hiện, hai má anh ta hơi đỏ, chắc là đã uống không ít.
Giản Ngôn Chi bị anh ta dọa cho giật mình, “Anh, anh đi theo tôi làm gì, ồ, anh đi theo để cười tôi.”
“Không phải, anh thấy em cứ nhìn đông nhìn tây, muốn qua dẫn em đi.” Đột nhiên Trâu Sướng kéo lấy cổ tay cô, “Ngôn Ngôn, lúc trước là anh sai, khi đó anh nên tìm em, giải thích rõ ràng ngay mới phải, nhưng… Lúc đó anh thật sự rất bận.”
“Mấy lời này của anh tôi nghe nhiều lần rồi, anh đừng nói nữa,” Giản Ngôn Chi hất tay anh ta ra, “Hơn nữa ở đây người tới người đi, lỡ có phóng viên thì sao, anh đừng có lôi lôi kéo kéo nữa.”
“Bị chụp thì đã sao chứ.” Giọng Trâu Sướng có chút nóng nảy, “Bị chụp thì chúng ta nói thôi, nói chúng ta là mối quan hệ người yêu.”
“Anh hai, anh cũng say lắm rồi đó, ai bạn trai bạn gái với anh chứ.” Giản Ngôn Chi muốn đi vòng qua anh ta, nhưng không ngờ vai cô lại bị kéo giật lại, anh ta ép cô lên cạnh cửa, cúi người áp sát vào cô.
“Ngôn Ngôn, anh thật sự rất thích em…”
Giản Ngôn Chi thấy khuôn mặt anh ta càng lúc càng gần thì bất chợt hai mắt trợn to.
Má, cưỡng gian hả!
Thấy môi anh ta càng lúc càng gần môi cô, Giản Ngôn Chi cũng mặc kệ chuyện lễ phục có bị rách hay không, co chân lên, dồn hết sức chuẩn bị đá.
“Chóc.”
“…”
“…”
“…”
Chân của Giản Ngôn Chi còn chưa kịp giơ lên, vì lúc này không biết có một bàn tay từ đâu chìa ra, chen khít ngay giữa khoảng cách môi của hai người họ.
Môi của Giản Ngôn Chi cọ nhẹ vào lòng bàn tay này, rất khô ráo, hơi lành lạnh. Còn tiếng “Chóc” rõ vang kia là âm thanh Trâu Sướng hôn lên mu bàn tay này.
Giản Ngôn Chi sững người mất mấy giây, máy móc quay đầu nhìn về hướng người mới xuất hiện.
Người mới đến rất cao, áo khoác màu đen, quần jean tối màu, giày bốt… Còn có gương mặt lạnh lùng.
“Anh, sao anh lại ở đây.” Giọng nói không quá lớn của Giản Ngôn Chi trở nên rõ ràng lạ thường tại hành lang im ắng đáng sợ này. Mà âm thanh này khiến Trâu Sướng bừng tỉnh hoàn toàn, cũng khiến cho người đàn ông ở trước mặt cô cảm thấy vô cùng chán ghét lại còn hối hận rút tay lại.
Bàn tay bị “Cợt nhả” của Hà Uyên cứng đơ bên người, anh hít sâu một hơi như ngấm ngầm chịu đựng, sau rất kiềm chế mà quay sang nói với Trâu Sướng, “Anh đi trước đi, nhân lúc tay tôi còn có thể khống chế.”
Mặt Trâu Sướng lúc xanh lúc đỏ, “Ngôn Ngôn, đi nào…”
“Tôi bảo anh đi, anh gọi cô ấy làm gì.” Sắc mặt Hà Uyên rất kém, vừa nãy anh cản là vì thấy ở giữa vẫn còn một khoảng trống, nhưng anh không ngờ tên này lại hoa mắt hôn thẳng lên, nói chung anh đang bị chấn động bởi tiếng “Chóc” đó.
“Anh là ai chứ.” Trâu Sướng nổi cáu.
“Vậy anh là ai chứ hả.” Tâm trạng lúc này của Hà Uyên có thể dùng từ ác liệt để hình dung, bị “Cợt nhả” thì cũng thôi đi, thái độ còn tồi tệ vậy nữa chứ!
Trâu Sướng lạnh giọng bực tức, “Tôi là bạn trai cũ của cô ấy!”
“À, ghê gớm lắm sao?” Hà Uyên ghét nhất là có người hét vào mặt mình, dựa vào tôn chỉ không thể thua, anh liếc nhìn anh ta một cái đầy vẻ giễu cợt, nói một câu mang lực sát thương cao, “Tôi là bạn trai cô ấy.”