Con Tim Rung Động
Chương 12
Lục Hạ khinh thường đáp trả:
-Nhắc tới tổng giám đốc làm gì, cô nhìn thấy Kỳ tổng rồi chắc?
Kỷ Hàn Thanh mới nhậm chức không lâu, các cô ở tòa soạn và các phóng viên mới vào càng ít có cơ hội thấy anh.
Các cô có một group chat công việc, boss lớn vạn năm không nói câu nào, chỉ khi nào cần lựa chọn tiêu đề bài báo mới nói vài từ, thỉnh thoảng ngay cả chữ cũng lười đánh, gửi một icon là xong việc.
Ảnh đại diện thì trắng xóa, vòng bạn bè thì chẳng có mấy người —– nghiệp giới tinh anh đều giống nhau, đều không có thời gian add friend bạn bè.
Tóm tắt lại, Lục Hạ không tin Tiểu Hắc lại có thể gặp được Kỷ Hàn Thanh.
-Tất nhiên là gặp rồi ——-
Những người còn lại đồng loạt quay sang, Tiểu Hắc bưng ly nước lên uống 1 hớp, kể lại lần vô tình gặp gỡ hồi trước:
-Tháng trước chẳng phải thang máy riêng dành cho lãnh đạo phải sửa chữa khoảng một tuần sao, có hôm tôi đi qua khu bên cạnh tán gẫu cùng bà bác đại gia để dò chút tin tức, lúc quay về tòa soạn tầm khoảng 6 giờ tối.. Sau đó gặp được Kỷ tổng ở thang máy của nhân viên!
-Lời đồn bên ngoài về Kỷ Hàn Thanh quá là phóng đại rồi, cái gì mà ông chú 30 40 tuổi có sự nghiệp thành công, thực tế người ta là thanh niên 2x…
-Nhưng đúng là lạnh thật.
Tiểu Hắc thở dài: Quá lạnh luôn.
Kiều Nhân sờ sờ mũi, với tay cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.
Tiểu Hắc kêu rên:
-Tôi nói là Kỷ tổng thật sự quá lạnh lùng gái ơi! Mẹ nó các người biết không, tôi lớn từng này rồi lần đầu tiên thấy có người nào gọi điện thoại mà một câu cũng không nói, từ đầu tới cuối đều “Ừ”… Mọi người nói xem liệu anh ta trong lúc “lâm trận” cũng chỉ biết “Ừ” thôi sao?
(Editor: Muốn biết anh Kỷ khi “lâm trận””có hô gì khác ngoài “Ừ” không thì mời Tiểu Hắc sau này hãy đi hỏi Tiểu Kiều nhé =))))))))))))))))
Vừa dứt lời, Tiểu Hắc rùng mình một cái.
-Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nói ý chính đi.
Tiểu Hắc lập tức quay trở về chủ đề cũ:
-Cánh cửa thang máy chẳng phải có thể phản chiếu ảnh giống như gương sao… Anh ta còn nhìn tôi một cái, hình như còn có ý cười.
Kiều Nhân lần này tham gia vào hội bà tám:
-Thế nào, trúng tiếng sét ái tình?
-Tiếng sét ái tình cái con khỉ! Tôi cũng tưởng Kỷ tổng đối với tôi vừa gặp đã yêu, hoàng tử có ý tứ với cô bé Lọ Lem đi giày thủy tinh là tôi đây chứ. Kết cục lúc vào tới phòng vệ sinh, mới phát hiện ra trên mặt dính tương ớt màu vàng!
Tiểu Hắc: “Biết loại tương ớt vàng không?…. Mẹ nó chứ không chừng Kỷ tổng còn cho rằng tôi có khẩu vị đặc biệt tới vậy..”
Chẳng trách cô nàng này gặp được Kỷ tổng mà lại chẳng hé ra nửa lời, dù sao cũng quá mất mặt đi.
Lục Hạ gõ bàn 1 cái:
-Anh ta nhìn như thế nào? Dáng dấp ra sao?
-Siêu cấp đẹp trai!
Tâm tình Tiểu Hắc thay đổi cực nhanh, mắt chớp liên tục:
-Tôi sống tới giờ này chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy!
-Chính là kiểu đẹp trai mà… Khi cô đứng cạnh anh ấy, liền đột nhiên trở nên vô cùng hồi hộp, một bên vừa không dám liếc mắt nhìn, một bên lại không nhịn được muốn ngắm thêm.
Miêu tả cực kì chính xác.
Kiều Nhân cực kì đồng tình gật đầu một cái, Tiểu Hắc thấy cô là người duy nhất phối hợp với mình, bèn hứng thú bừng bừng hỏi lại:
-Tiểu Kiều, cô cũng gặp Kỷ tổng rồi à?
Lục Hạ búng trán cô nàng:
-Tiểu Kiều vừa mới vào tòa soạn, cô nghĩ Tiểu Kiều có thể gặp anh ta à?
Kiều Nhân: “….”
Quả thực có thể mà.
Đồng nghiệp cùng lứa tuổi nên cơ bản tám chuyện rất dễ vì có cùng chủ đề, chủ đề từ bạn trai lan sang vấn đề yêu đương khi đi học cao trung, nói chuyện nguyên cả buổi sáng tới tận trưa.
Thầy Vương Quân đi lấy tin tức cả buổi sáng, đến hơn hai giờ chiều mới cầm cơm hộp đi lên lầu. Ngang qua phòng làm việc lại quay trở lại, ló đầu vào gõ cửa một cái:
-Kiều Nhân, em qua đây một lát.
Các phóng viên lão làng đều có phòng làm việc riêng, Kiều Nhân theo Vương Quân đi vào phòng, nhìn kĩ mới nhận ra đây chính là người trong lúc phỏng vấn đã lên tiếng hỏi chuyện Kỷ Hàn Thanh bị kiện đầu tiên.
Chừng 40 tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, nhìn qua cực kì ôn hòa.
Kiều Nhân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vương Quân vừa lật lại ghi chép trong buổi sáng vừa hỏi cô:
-Lần trước phỏng vấn chưa kịp hỏi… Sao em lại muốn vào bộ phận xã hội?
HIện tại mà nguyện ý vào bộ phận phụ trách mảng xã hội lăn lê hết nơi này tới nơi khác chẳng còn mấy ai nữa, chưa nói đến con gái nhà đại gia.
-Đừng nói cái gì mà lý tưởng trong việc đưa tin, chối tai lắm, cái đó cũng chẳng đáng giá.”
Kiều Nhân gật đầu một cái:
-Ba em trước kia cũng là phóng viên mảng xã hội.
Cha Kiều khi còn sống cả đời đều cống hiến cho sự nghiệp đưa tin. Trước đó ông là phóng viên mảng xã hội, sau đó lại dấn thân vào những lần điều tra chuyên sâu.
Đều không phải là việc gì dễ dàng, đúng ra mà nói, việc mẹ Tống không muốn cho cô theo nghề này, cũng vì ảnh hưởng từ cha Kiều.
Hai vợ chồng vốn cũng không quá mặn nồng hòa hợp với nhau nên rất nhanh đã ra tòa ly hôn. Kiều Nhân theo cha ở phương Nam, còn mẹ Tống một thân một mình tới phương Bắc.
Thân con gái như cô, quãng thời gian ở cùng cha Kiều cũng không hề yên bình. Phóng viên như cha cô, sống chết không chịu nhận đút lót, cho nên cuộc sống cũng khá khó khăn.
Cha Kiều vốn là người chính trực, ở ngành này lăn lộn cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng bởi vì không chịu nhận hối lộ cho nên đắc tội khá nhiều người, mẹ Tống trước giờ cũng chưa bao giờ coi trọng nghề này.
Đừng nói là theo mảng xã hội, kể cả làm phóng viên mảng nào đi chăng nữa thì mẹ Tống cũng không muốn cô theo con đường này.
Kiều Nhân:
-Đúng hơn là, em cảm thấy đây là một nghề rất vĩ đại
Vương Quân ngẩng đầu khỏi đống ghi chép để nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc xen lẫn tán thưởng. Hồi lâu, ông gật đầu, không hỏi nhiều nữa, từ kệ sách bên cạnh rút ra một tập văn kiện đưa tới:
-Mấy ngày nay cô tiếp tục theo vụ gió bão vừa rồi đi, xế chiều hôm nay ra ngoài tìm hiểu một chút. Thứ hai cùng tôi đi tới mấy bệnh viện trong thành phố tìm hiểu tiếp.
-Tôi nghe Tiểu Kỷ nói vụ biển quảng cáo rơi xuống đập trọng thương người đi đường mấy hôm trước, cô cũng ở đó phải không?
Kiều Nhân gật đầu một cái.
-Gia đình người bị thương kia chuẩn bị đâm đơn kiện công ty chăng tấm bảng quảng cáo đó, thứ hai tiện đường rẽ qua đó một chút.
KIều Nhân tiếp tục gật đầu: “Vâng”
Nhiệm vụ tuần tới đã quyết định xong.
Kiều Nhân dành cả buổi chiều để chuẩn bị, đúng sáu rưỡi thì quẹt thẻ tan tầm.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với loại tin tức này, cô học hành rất chăm chỉ, nhưng nói cho cùng dù sao cũng chỉ là kiến thức trên giấy, lúc áp dụng vào thực tế vẫn có chút không thích hợp.
Hơn nữa nếu viết ra cũng vô cùng gượng tay.
Hai ngày cuối tuần, Kỷ NIệm ngồi trong phòng khách cầm một khúc gỗ chạm khắc mô phỏng theo hình tượng binh mã, Kiều Nhân ở bên cạnh tập đề mục liên quan trong tuần tới mà cô sẽ phải làm.
Kiều Nhân cũng không tự tin lắm đối với loại tin tức này, tóc cũng sắp bị cô bứt tới trọc một mảng rồi, từ đầu tới cuối giọng nói của cô cũng vô cùng nhỏ.
Kỷ Niệm thổi mạt gỗ:
-Tiểu Kiều, hay tớ gọi điện cho anh trai nhé?
-Để làm gì?
-Nhờ anh ấy nghĩ giúp cậu vài ý…
Kỷ Niệm dừng lại một chút, lại như bừng tỉnh “A” một tiếng:
-Quên mất, cuối tuần anh tớ đi Thượng Hải mất rồi.
Kiều Nhân thuận miệng hỏi một chút:
-Đi làm gì thế?
-Hình như làm chuyên đề về bất động sản… Bên Thượng Hãi có một lão đại gia về bất động sản, nghe nói rất khó phỏng vấn… Nhưng anh tớ là Kỷ Hàn Thanh mà, cơ bản sẽ có cách thôi.
Kỷ Niệm tiện tay đặt binh mã đang khắc dở sang một bên:
-Lúc nào cậu cần, ngày mai anh tớ sẽ về.
-Ngày mai cần.
Kỷ Niệm lên tiếng đáp lại, nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh: “Anh, ngày mai mấy giờ thì anh về?”
Hai giờ sau, bên kia phản hồi: “Buổi chiều”
“Giờ anh có rảnh không?”
“Không.”
Kỷ Niệm không dám quấy rầy lúc anh trai đang làm việc, thông cảm nhìn Kiều Nhân một cái.
Aiza, thương mà không giúp được gì.
–
Thứ hai tuần sau, Kiều Nhân không tới tòa soạn quẹt thẻ mà tám rưỡi sáng cùng thầy Vương đi tới mấy bệnh viện đông y ở khu vực lân cận, sau đó lại lái xe tới các bệnh viện khác.
Gần như đi khắp các bệnh viện đa khoa trong thành phố.
Vương Quân đã 20 năm lăn lộn trong ngành, cơ bản đều có người quen ở các bệnh viện. Tốn hết một buổi sáng thêm gần nửa buổi chiều căn bản cũng đã xong việc, ghi âm lại những lời của các trưởng khoa của bệnh viện lớn, chờ tới khi về tòa soạn mới mang ra viết thành bài.
Điểm đến cuối cùng là bệnh viện thành phố —– bọn họ muốn đến xem người bệnh bị tấm bảng quảng cáo đập phải.
Bệnh viện thành phố vẫn toàn người là người.
Không chỉ có những người tới khám bệnh bình thường, hành lang khu nội trú bệnh viện còn náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Thầy Vương nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi còn không quên dặn dò Kiều Nhân bên cạnh:
-Có một số người rất thô lỗ với phóng viên, nhẹ thì mở miệng chửi mắng vài câu mà nặng thì còn có thể xảy ra bạo lực. Lỡ như bị đụng tay đụng chân thì cô nhất định phải tránh đi, nếu không tránh được thì có thể đánh trả, bộ phận tư pháp của tòa soạn ta năng lực rất mạnh nên không phải lo gì cả.
Kiều Nhân đi theo sau: “Vâng”
Ở cuối hành lang, có 2,3 người đang huyên náo.
Một bên là người của công ty quảng cáo cầm hoa tới hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân, nhưng hiển nhiên bị gia đình nạn nhân bài xích, nói qua nói lại một hồi liền rùm beng lên.
Kiều Nhân đi theo Vương Quân tới đó, vừa đưa camera liền bị quát:
-Không thể chụp, không được phép chụp hình!
Có người nhảy lên bịt ống kính máy ảnh, Kiều Nhân lui về sau nửa bước, nghe thấy người nhà bệnh nhân hùng hổ mắng chửi:
-Lũ phóng viên các người cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì! Không quan tâm con người ta sống chết ra sao, viết bài lại còn nói ngày gió to tốt nhất không nên đi ra ngoài! Con ta chịu thương chịu khó ra ngoài kiếm tiền bị bảng quảng cáo đập phải, vậy mà bị các người biến tấu, cho rằng người sai chính là con tôi!
Kiều Nhân dùng một tay đè mi tâm, tiếp tục lui về sau điều chỉnh góc máy ảnh, mới vừa chụp thêm 1 tấm thì cha bệnh nhanh chóng giật lấy bó hoa bên cạnh đập tới.
Được lắm.
Lời thầy Vương Quân nói nhanh như vậy đã thành thật rồi.
Kiều Nhân vẫn cầm máy ảnh trong tay, trơ mắt nhìn bó hoa kia đập về phía mình. Một giây trước khi bị đập phải, cô bị người ta kéo ra sau.
Chờ tới khi Kiều Nhân phản ứng lại, nghiêng đầu một cái liền nhìn thấy máu theo lòng bàn tay của người kia nhỏ xuống.
Hẳn là bị gai hoa hồng đâm tới chảy máu, cùng với cánh hoa rơi tứ tung trên sàn, đều là một mảnh đỏ hồng.
Kiều Nhân cảm thấy choáng váng đầu óc, vừa nhíu mày liền bị một bàn tay che mắt.
Cô thuận thế nhắm hai mắt, không biết qua bao lâu, tay người đàn ông rút ra. Vài giây sau, thầy Vương vỗ vai cô:
-Tôi mới đi gọi y tá rồi, sao lại ngớ người ra thế? Hôm nay không định tan làm à?
Kiều Nhân ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thấy người đàn ông mới vừa rồi bị thương đã đi theo y tá xuống lầu.
Vương Quân ở bên cạnh an ủi cô:
-Không sao đâu, thương nhẹ thôi.
Trực giác cho cô thấy chuyện này chắc chắn còn lời muốn nói, quả nhiên ngay sau đó, Vương Quân chỉ chỉ phòng bệnh:
-Cô vào trong cùng người nhà họ nói chuyện một chút đi.
Kiều Nhân vẫn còn đang mải nhìn ra phía đầu kia hành lang giờ đã không còn ai, một lúc lâu mới đáp lại, gõ cửa đi vào.
Suốt buổi chiều, Kiều Nhân cùng thầy Vương chia thành hai ngả, ai cũng bận rộn ———
Thầy Vương đi trao đổi cũng người của bên công ty quảng cáo, còn cô chạy theo người nhà bệnh nhân để tìm hiểu tình huống.
Người bị thương kia không chịu hợp tác, vừa mắng thức ăn ở nhà ăn bệnh viện không ngon, vừa mắng phóng viên đều là lũ vô nhân đạo.
Cha người này cũng cho mình là người bị hại, ăn nói vô cùng gắt gỏng bất bình.
Kiều Nhân nghe vài phút, cũng chẳng cần mở bút ghi âm, giấy bút lấy ra cũng chẳng viết nổi mấy câu hữu dụng.
Người nọ ném vỏ hạt dưa ra đầy sàn phòng bệnh, cô vừa cầm bút gõ trên cuốn sổ, vừa nghĩ nếu như chụp lại ảnh tung lên internet, không chừng có thể lôi kéo được sự chú ý.
Dĩ nhiên cũng vẫn chỉ là suy nghĩ ngoài lề, Kiều Nhân nghĩ tới hoàn cảnh vừa rồi bị đập hoa liền nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này. Nghe thêm một hồi, ngoáy thêm vài nét bút rồi Kiều Nhân bỏ ra ngoài tìm thầy Vương Quân.
Ngược lại với tình trạng của cô, bên này tiến hành rất thuận lợi.
Lúc Kiều Nhân đi ra còn thấy Vương Quân đang vô cùng thân thiết bắt tay người phụ trách của bên đối phương. Hàn huyên thêm vài câu, người phụ trách hài lòng ra về.
Thầy Vương cất bút ghi âm vào túi, quay đầu hỏi cô:
-Thế nào?
-Đối phương không chịu phối hợp.
Mười câu hỏi, cơ bản cả 10 câu đều trả lời lạc đề.
Cô vốn muốn hỏi lý do gì đi tới quyết định kiện công ty quảng cáo, kết quả người nọ nửa câu cũng không chịu hé răng trả lời, nhìn ngang nhìn dọc hồi lâu lại trách móc bệnh viện phục vụ không chu đáo.
Kiều Nhân dụi mắt một cái, quét một vòng qua hành lang:
-Thầy Vương, Kỳ tổng đâu rồi?
Vương Quân rút điện thoại ra:
-Để tôi gọi hỏi
Điện thoại được kết nối, không tới một phút liền tắt máy.
Vương Quân nói:
-Cậu ta đang ở phòng bệnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!