Con Tim Rung Động
Chương 30
Kiều Nhân ngay cả nước cũng uống không trôi, tay cô vẫn đang cầm ly nước, đầu ngón tay vừa buông lỏng, ly nước thiếu chút nữa rơi xuống, cô cúi thấp đầu, vội vàng dùng sức nắm chặt, tựa như là không nghe rõ lời anh nói mà hỏi lại lần nữa: “Cái gì cơ?”
Thật ra thì nghe rất rõ ràng, chỉ là không dám tin mà thôi.
Hai người đàn ông này có mối quan hệ với không ít người… Làm thế nào lại trở thành tình địch của nhau?
Không giải thích được.
Kiều Nhân ho nhẹ một tiếng: “Tôi với anh Thần Phong không phải loại quan hệ như chú nghĩ.”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Thế là loại quan hệ nào?”
“…”
Là loại quan hệ nào đây?
Trước kia Kiều Nhân thật sự không hề cẩn trọng suy nghĩ đến vấn đề này, bây giờ đột nhiên bị lôi ra để ở trước mặt, cô bị hỏi khiến cả người sửng sốt mấy giây, nhìn về ly nước suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Dù sao cũng không phải loại quan hệ mà chú nghĩ.”
Lời này nói ra thì khác gì không nói đâu?
Thật sự là vì trong thời gian ngắn như thế này Kiều Nhân không tìm ra được từ ngữ gì để hình dung, tựa như là bạn, cũng tựa như là người nhà mà cũng giống như là sự kết hợp của cả hai.
Kiều Nhân nhẹ ấn vào thái dương, sau đó giương mắt nhìn anh: “Chú không tính đi ra ngoài sao?”
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mặc dù Kiều Nhân biết chắc chắn Kỷ Hàn Thanh sẽ không làm chuyện gì khác thường với mình, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích ứng được, cô đặt ly nước lên bàn, sau đó đứng lên: “Tôi định đi ra ngoài.”
Người đàn ông còn đứng ở cạnh cửa, tầm mắt nhìn theo động tác của cô liền nhanh chóng dời đi: “Đi làm gì?”
Kiều Nhân khoác chiếc áo vừa ném xuống giường, sợ chốc nữa trời lại mưa nên cầm thêm ô, hơi cúi đầu đáp lại: “Đi lấy va li.”
Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng của tết Thanh minh.
Kiều Nhân vẫn còn một đống công việc đang chờ, không thể ở lại lâu được, cho nên sáng sớm hôm nay liền mua vé máy bay về thành Bắc trưa mai.
Giấc ngủ của Kiều Nhân không có quy luật, sợ ngày mai sẽ ngủ quên, cho nên định hôm nay về nhà lấy hành lý đem tới khách sạn, như vậy đến khi đi cũng dễ dàng hơn một chút.
Kiều Nhân kiểm tra lại thẻ phòng và chìa khóa, sau đó đi đến bên cửa, khi mở cửa còn quay đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh một lần.
Cô vẫn không nói chuyện, chỉ cau mày nhìn anh chằm chằm.
Sau đó cửa mở ra, Kiều Nhân dịch sang bên cạnh nửa bước: “Chú không đi ra sao?”
Kỷ Hàn Thanh cũng đối mặt nhìn cô.
Kiều Nhân: “Tôi sắp đi ra ngoài rồi.”
Nói bóng gió chính là: Chú còn định ở đây đến bao giờ?
Rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng: “Em định đi đâu?”
Giọng nói Kiều Nhân trầm lại, buồn bực đáp: “Về nhà.”
Thấy ảnh Kỷ Hàn Thanh thay đổi, Kiều Nhân giải thích: “Trước kia tôi là người ở miền Nam.”
-Anh biết.
Chìa khóa vẫn lủng lẳng trên ngón tay Kiều Nhân, cô lắc lắc cái chuỗi khóa, sau đó giơ tay lên tắt đèn.
Công tắc đèn lại ở ngay bên cạnh Kỷ Hàn Thanh, Kiều Nhân giơ tay, như có như không chạm vào bả vai người đàn ông, đầu ngón tay cô đụng một cái, đèn vụt tắt.
Bên trong phòng ngay lập tức tối đen lại, bởi vì cửa mở, ánh đèn từ hành lang chiếu vào đem lại cảm giác mơ hồ.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn lên, chạm vào ánh mắt sáng ngời của anh, tựa như chứa cả vì tinh tú bên trong, yết hầu ở cổ Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng dịch chuyển, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Kiều Nhân chưa kịp thu về.
Lòng bàn tay người đàn ông thô ráp ấm áp, tựa như có một nguồn nhiệt liên tục truyền đến bàn tay anh, sau đó thấm vào da thịt, đi vào trong máu Kiều Nhân.
Kiều Nhân nhẹ nuốt nước miếng, không giãy dụa cũng không để cho anh buông ra, chỉ nhìn chăm chăm vào bàn tay đang đặt ở cổ tay mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Tay Kỷ Hàn Thanh vẫn không buông, đi theo sau cô ra khỏi cửa.
Ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu, hai chiếc bóng lồng vào nhau, sau đó lại tách ra.
Kiều Nhân tự động phớt lờ cái tay đặt lên cổ tay mình, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh, xuống tầng bắt taxi.
Cho đến khi ngồi lên xe đóng cửa lại, tay hai người vẫn bám vào nhau.
Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn tay Kỷ Hàn Thanh, ánh mắt cô dừng lại mấy giây, quả thực không nhịn được mở miệng: “Chú muốn giữ đến khi nào?”
Người tài xế nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, trong ánh mắt lóe lên sự tò mò.
Mặt Kiều Nhân đỏ lên, vừa muốn nhắc nhở anh một câu, người đàn ông đột nhiên kéo tay cô, bàn tay dịch lên cổ tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô.
Người tài xế ngồi phía trước cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt đẹp.”
“…”
Mặt Kiều Nhân càng đỏ hơn.
Đường đi từ khách sạn về đến nhà, Kiều Nhân không nói nửa lời.
Bên trong xe hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tài xế thỉnh thoảng sẽ hỏi họ một vài vấn đề không liền quan, Kiều Nhân cũng không trông cậy vào Kỷ Hàn Thanh có thể làm trả lời anh ta nên vừa nghịch điện thoại vừa đáp lời tài xế.
-Cô gái bao tuổi rồi?
-Mới hai mươi hai ạ.
Kiều Nhân thuận miệng trả lời, mở WeChat nói chuyện phiếm với Kỷ Niệm: “Chuyện tớ đến Hàng Châu có phải do cậu nói đúng không?”
Bên kia nửa ngày cũng không trả lời.
Mặc dù Lục Hạ cũng biết là cô đi Hàng Châu nhưng không thể nào chạy tới trước mặt anh báo cáo được.
Kiều Nhân quả thực không nghĩ ra ai khác, cộng thêm việc Kỷ Niệm không trả lời tin nhắn của cô, càng thấy rõ là có tật giật mình, cô lại gửi thêm mấy chữ: “Đừng có giả chết với tớ.”
Kỷ Niệm: “…”
Kiều Nhân: “Cậu nói với anh ấy làm cái gì?”
Kỷ Niệm: “Chẳng phải là tớ nhìn thấy anh tớ có ý với cậu sao… Giúp anh tớ một phần thôi mà.”
Kiều Nhân: “Anh ấy hỏi cậu à?”
Kỷ Niệm: “Không có.”
Nửa phút sau, Kỷ Niệm gửi tới mấy dòng: “Tớ hỏi có phải anh ấy có ý với cậu hay không thì anh ấy bắt đầu mặc kệ tớ, sau đó tớ nói nếu anh không thèm để ý tới em nữa em sẽ không cho anh biết Kiều Nhân đang đi đâu.”
Kỷ Niệm: “Anh ấy thật sự quay lại để ý tớ!”
Được Kỷ Hàn Thanh để ý quan tâm một lần thật sự không dễ dàng, tương đương với cơ hội sao Hỏa va phải Trái Đất vậy.
Trên thực tế thì sau khi anh trở về nước, cơ bản mấy tháng liền không nói với Kỷ Niệm câu gì, Kỷ Niệm tập thành quen, thường xuyên đối thoại cùng không khí.
Cô nhớ lần đầu Kỷ Hàn Thanh chủ động nói chuyện với cô hình như là vào thời điểm năm ba đại học, khi đó có một du học sinh ở nước ngoài bị sát hại, lúc ấy anh cũng theo sát vụ án ấy, có lẽ khi đang theo dõi chợt nhớ ra mình còn có một người em gái nên gọi điện về.
Thật là ngàn năm có một.
Anh không nói nhiều, chủ yếu là nhắc nhở cô ở trong nước nhớ phải chú ý an toàn.
Kỷ Niệm lúc đó đã nói như thế nào, hồi đó cô mới quen Kiều Nhân chưa được bao lâu, lời nói ra đại loại giống thế này: “Không sao cả, em có bạn cùng học phòng học Taekwando, đến lúc đó một thằng đến thì đánh một, hai thằng đến thì đánh cả đôi luôn.”
Sau đó… Không có sau đó.
Kỷ Hàn Thanh “À” lên một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau này suy nghĩ một chút, Kỷ Niệm cảm thấy mình đã noí Kỷ Hàn Thanh thành gã đàn ông cao lớn thô lỗ nhưng cũng không dám đem những lời này nói trước mặt Kiều Nhân.
Kỷ Niệm: “Cậu không muốn biết anh tớ nói gì với tớ à?”
Kiều Nhân: “Nói gì?”
Kỷ Niệm: “Có rắm thì mau đánh ra đi.” ( =]]]]]]]]]]]]]]]]])
Kiều Nhân: “…”
Kỷ Niệm: “Anh ấy cũng nói với cậu như thế này phải không?”
Tầm mắt Kiều Nhân rời khỏi di động, sau đó liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi cạnh mình.
Chưa tới hai giây, xe taxi đã dừng lại.
Đến nơi, tài xế vừa nói giá tiền vừa nhắc hai người là đến đúng địa chỉ rồi.
Lúc này Kiều Nhân mới thu hồi tầm mắt, cô không trả lời Kỷ Niệm, bởi vì một tay đang không tiện, lúc trả tiền người kia rốt cuộc cũng buông tay cô ra, cô hắng giọng, nói cảm ơn rồi nhanh chóng xuống xe.
Ở đây lượng hành khách đi xe ít, cho nên taxi không đỗ lại đây lâu mà ngay lập tức rời đi.
Trên con đường rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh đèn đường mờ nhạt ảm đạm, con đường phía trước có chút lầy lội, Kiều Nhân đi lên phần đường không bị dính nước, bước chân nhỏ, nhẹ nhàng dẫm từng bước từng bước xuống đất, rất nhanh tiến về phía trước.
Kỷ Hàn Thanh ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo cô, giọng nói đầy ung dung thong thả: “Em ở nơi này sống mấy năm?”
Một trận mưa vừa đi qua, giúp không khí trong lành thanh mát lên không ít, Kiều Nhân hít sâu: “Mười mấy năm rồi.”
-Vậy em và cái người kia quen biết bao nhiêu năm?
“…”
Ở trước mặt là cổng nhà cô.
Kiều Nhân dừng lại, sau đó xoay đầu, đáp lại bốn chữ: “Mười mấy năm rồi.”
Từ nhỏ đã quen biết nhau, tính ra còn hơn cả cái gọi là thanh mai trúc mã.
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, không lên tiếng.
Kiều Nhân khẽ thở dài, xoay người cầm chìa khóa mở cửa: “Anh Thần Phong mấy ngày nữa đến thành Bắc công tác.”
Kỷ Hàn Thanh: “…”
-Sau này tôi với anh ấy có thể thường xuyên gặp nhau được rồi.
“…”
Người đàn ông phía sau một mực không phản ứng.
Trong một khoảnh khắc, Kiều Nhân cảm giác anh đang ném mình ở lại chỗ này, kết quả cửa vừa mở ra, thời điểm cô quay lại nhìn, Kỷ Hàn Thanh đang nhẹ nhàng quan sát cô: “Bộ phận xã hội rảnh rỗi lắm hả?”
-Gì cơ?
Ánh mắt anh xấu xa: “Rảnh rỗi đến mức có thời gian cho em thường xuyên gặp mặt anh ta?”
Kiều Nhân: “…”
Kiều Nhân chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Hơn nữa hai chữ “thường xuyên” này cũng là xét trên phương diện hai người họ mấy năm nay chưa được gặp gỡ.
May là cô vẫn còn lương tâm, nếu không e rằng đã quên mất con người tên Hứa Thần Phong này.
Kiều Nhân không nói nửa lời, xoay người bước vào nhà.
Bởi vì hai ngày nay có gió nên căn nhà không quá âm u.
Kiều Nhân đi vào phòng ngủ đóng cửa sổ, xách va li muốn đi ra ngoài, đèn còn chưa tắt đã nghe thấy tiếng mưa rơi khẽ khàng ngoài đường.
Chỉ là tiếng “lộp bộp” rất nhẹ, nhưng cũng thật dày.
Kiều Nhân nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
Trời vừa tạnh mưa chưa được nửa ngày, giờ lại kéo mưa về.
Kiều Nhân chỉ mang theo một cái ô, hay là gấp ô lại bởi căn bản hai người không thể dùng chung một chiếc, cô nhíu mày lại, chỉ có thể đặt hành lý xuống.
Kỷ Hàn Thanh đem cửa đóng lại: “Đợi mưa tạnh rồi quay về?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!