Con Tim Rung Động - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Con Tim Rung Động


Chương 6


Giọng nói của Kỷ Niệm lúc này uy lực bao nhiêu chứ.

Đại khái là vừa rồi, trong bán kính khoảng một trăm mét, nhân vật chính say rượu ở cảnh tượng đáng xấu hổ kia trong tích tắc bỗng bất động, gã đứng dưới gốc cây ngây ngốc không biết làm gì, sửng sốt hồi lâu mới mơ mơ màng màng quay đầu nhìn sang phía bên này.

Kỷ Niệm dụi mắt một cái, mới vừa rồi còn đang ngân nga khúc hát trên đường, giờ mở miệng đã thốt ra một câu thô tục: “Mẹ nó uống say còn đi gieo họa cho người khác làm gì?”

Càng dụi mắt lại càng không thoải mái, cô một cước đá bay viên đá sang bên kia, đá vào chính giữa chân của gã say mèn đang đứng dưới hàng cây: “Có mau kéo quần lên không hả?”

Rừng rậm, chim chóc đều chứng kiến đủ cả.

Cô vừa trở về lại, lại ngay tức khắc có thể đụng phải quỷ say rượu tiểu bậy ngay phố xá thế này.

So với động vật còn không sánh bằng. Con mèo mẹ cô nuôi nó còn biết đi tìm xô cát để giải quyết nỗi buồn đấy.

Kỳ Niệm nghĩ trong đầu, nếu tiểu Kiều bị dọa đến mức sợ hãi, cô tuyệt đối sẽ đuổi theo cái gã mập kia choảng nhau một trận. Kết quả vừa xoay đầu một cái, lại nhìn thấy gương mặt nha đầu kia được một bàn tay che chắn thật chặt không nhìn thấy gì.

Kỷ Niệm không nhìn cẩn thận, nhẹ giễu cợt một cái rồi nhìn ra bóng lưng người nọ vừa mất dạng ở đâu giờ lại xuất hiện tại đây: “Được rồi không cần che nữa, quần lão kéo lên rồi.”

Giọng nói Kiều Nhân có chút run rẩy: “Không phải tay tớ mà.”

Bàn tay kia vẫn đang phủ lên hàng mi của cô, không dùng sức mấy nhưng lại che kín kẽ đến mức một chút ánh sáng cũng không lọt vào mắt cô.

Bởi vì rất gần nên Kiều Nhân có thể cảm nhận được hương thơm từ người kia, gió lạnh vừa thổi qua khiến mùi hương kia phảng phất quanh mũi cô.

Mùi hương ấy thật thanh khiết dễ chịu, còn có chút quen thuộc.

Kiều Nhân giật giật mí mắt: “Chú… chú có thể buông tay được chưa?”

Vừa mới dứt lời, ngay lập tức mắt được tiếp xúc với ánh sáng.

Kiều Nhân vội cúi đầu che mắt, bên tai cô tựa như vẫn còn lưu lại hơi thở mỏng manh của người đàn ông, vô cùng ấm áp, một lúc lâu vẫn không chịu tiêu tan.

Chờ mắt hoàn toàn tiếp nhận được với ánh sáng, cô mới quay đầu lại nói cảm ơn, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng tựa như chỉ cần có làn gió thổi qua là vội bay: “Cảm ơn.”

Kỷ Niệm vốn muốn tán dóc mấy câu về cái chủ đề “Chú nhỏ” này. Kết quả vừa quay đầu lại nhìn chưa kịp nói câu gì, nụ cười đang nhoẻn lên bỗng cứng lại trên khóe miệng.

Cô nhìn hai người họ bằng ánh mắt biến đổi khôn lường, vừa ai oán lại có chút quỷ dị.

Hôm nay Kỷ Hàn Thanh lái xe chở cô về nhà, Kỷ Niệm vừa vặn nhìn thấy Kiều Nhân cũng đang ở trước cửa nhà, cô còn đang suy nghĩ nên giới thiệu hai người làm quen với nhau.

Tốt rồi, thì ra hai người họ đã quen biết từ lâu.

Hơn nữa cái người đàn ông này, em gái thì đang chình ình ở đây, vậy mà vừa rồi lại vội chạy ra che mắt cho người ta?

Kỷ Niệm càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn rầu, cô đối với Kỷ Hàn Thanh đáng lẽ không nên mong mỏi gì, chỉ đành trợn tròn mắt, đến một câu thôi cũng lười phải mở miệng.

Kiều Nhân ngược lại thì chẳng suy nghĩ gì, lại giương mắt nhìn sang, phía trước bóng cây đã không còn thấy dáng người.

-Gã ta cởi quần à?

Kỷ Niệm tức giận nói: “Đếch hiểu từ đâu ra mà lại có dũng khí cởi quần ngay chỗ thanh thiên bạch nhật.”

Kiều Nhân “Ồ” một tiếng, dừng lại nửa giây rồi khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc nha.”

Lời vừa dứt, hai người kia liền quay đầu nhìn cô.

Kỷ Niệm há hốc, mắt trợn tròn nhìn lại cô, biểu cảm không thể đỡ nổi.

Người kia thì lãnh đạm hơn, chỉ có đôi mắt hơi nheo lại, cảm tưởng như sóng ngầm cuộn trào trong ánh mắt.

“Sao?” – Kỳ Hàn Thanh hơi nhếch lông mày – “Em còn muốn nhìn thêm một chút?”

Kiều Nhân lúc này mới phát hiện lời mình nói vừa rồi có bao nhiêu quái đản, ngay lập tức chối bay chối biến: “Không không phải, ý em không phải là em muốn xem.”

Có gì đáng để xem chứ.

Đều là người trưởng thành cả rồi, làm gì có ai lớn lên mà không liếc mắt qua mấy bộ phim AV chứ.

Kiều Nhân không hứng thú một chút nào: “Dáng người quá lùn, căn cứ theo khoa học thì chả có gì đáng nhìn cả.”

Giọng người đàn ông rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại thốt ra một câu: “Xem ra em vô cùng hiểu biết.”

Kiều Nhân tỏ vẻ được khen ngợi, chĩa đầu qua hướng anh cười một cái.

Sau đó Kỷ Niệm bỗng trở thành bia đỡ đạn, cô nghe thấy Kiều Nhân nói một câu: “Không như Niệm Niệm đọc một lần là hiểu hết.”

“…”

Kiều Nhân lại đi ra chỗ bóng cây kia nhìn lướt một cái.

Thật giống “chim họa mi không chút vết tích, một cọng lông cũng không thể lần ra”, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy.*

(*): “Giống như chim họa mi không chút vết tích, một cọng lông cũng không thể lần ra” có thể hiểu là trong tình yêu khi cặp đôi chia tay thì mọi chuyện như chưa từng bắt đầu, chưa có chuyện gì xảy ra. Vậy nên trong hoàn cảnh này cho dễ hình dung nghĩa là gã kia tè bậy xong bị bắt gặp nên vội lẩn nhanh không để lại chút dấu vết nào =)))

Đúng là đáng tiếc mà.

Loại chuyện như thế này, chỉ cần “tách” một cái xong biên tập lại một chút, vậy là một tin tức lá cải lại được lên báo vô cùng dễ dàng.

Đến lúc đó thì kết hợp bài báo với những tin sốt dẻo của các thành phố khác nhau mà quyết định xem tin tức này sẽ hot hay không. Nếu viết tốt, không chừng cuối năm còn được bình chọn là bài báo tốt nhất năm.

Đây cũng coi như là bệnh nghề nghiệp của những người phóng viên như cô.

Kiều Nhân không tin trong đầu Kỷ Hàn Thanh không nghĩ tới điều này, cô quay đầu nhìn một cái, còn chưa hỏi gì, người bên cạnh đã đi trước một bước phả ra ba chữ: “Không được viết” lên mặt cô.

“…”

Vì vậy mà Kiều Nhân đành ngậm miệng.

Thời gian cũng không còn sớm.

Ban đêm ở miền Bắc nhiệt độ còn giảm đi mấy độ, Kiều Nhân cài lại khuy áo choàng, lại đem con cá từ trong tay Kỷ Niệm ra chơi rồi ôm lại vào lòng.

Cô thật sự không nhịn được ngáp một cái, chào tạm biệt hai người bên cạnh, sau đó lê bước chân vào tiểu khu.

Kỷ Niệm vẫn còn ở cửa đá đá mấy cái, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Nhân nữa mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỷ Hàn Thanh anh có còn là người nữa sao?”

-Sao lại không phải?

-Nếu không thì sao anh chỉ che mắt cho mỗi Kiều Nhân?

-Tại đứng ngay bên cạnh em ấy.

-Thế cũng không thể thuận tiện mà dùng tay còn lại che mắt cho em à?

-Không thể.

Kỷ Niệm giận đến mức chửi tục: “Con bà nó chứ.”

Ngay sau đó bị ánh mắt lành lạnh của người đàn ông hướng tới, giọng nói của cô lại vòng vo lảng sang chuyện khác: “Trăng trên trời hôm nay thật sáng nha…”

Kỷ Hàn Thanh: “Đi đây.”

Sau đó anh xoay người rời đi.

Kỷ Niệm giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân một lúc lâu, sau đó không đành lòng trở về nhà.

Thời điểm vừa mở cửa nhà trọ, Kỷ Niệm nhận được một tin nhắn, là của anh trai cô, cái con người đã tảng lờ cô cả nghìn năm trời bỗng hôm nay lại gửi cho cô một tin trên WeChat: “Lần sau chú ý mà xem mấy bộ phim giáo dục tử tế đi.”

Kỷ Niệm: “…”

Có để ý đến Kiều Nhân rồi thì cũng đừng có bỏ rơi đứa em này chứ.

Kỷ Niệm thở phì phò mở cửa phòng, Kiều Nhân thì đang làm ổ trong chăn, chỉ có đầu với tay là không được chăn phủ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên: “Ngẫm lại thì chỉ có một mình cậu viết tiểu thuyết kinh dị mà trong đó có cảnh giường chiếu à?”

“…”

Hai người này cũng coi như là vừa nói chuyện với nhau xong đi.

Kỷ Niệm cầm cái gối đập vào Kiều Nhân: “Cậu mau biến đi”

Cái đôi cẩu nam cẩu nữ này.

Cả một ngày chủ nhật Kiều Nhân không bước chân ra khỏi cửa.

Bởi vì thứ hai phải đến “Phương Bắc Cuối Tuần” để phỏng vấn nên cô đã hoàn thành mọi công việc vào buổi sáng.

Một buổi chiều cực khổ giờ thành ra lại rảnh, Kiều Nhân đành xem phim.

Kỷ Niệm so với cô còn khổ hơn cả nghìn lần, hiện giờ đang học nghiên cứu lịch sử, lúc này lại bị các thầy gọi lên phòng không biết làm gì.

Kiều Nhân xem phim thấy nhàm chán, chuẩn bị ngồi ôm cái máy tính mà ngủ gục thì bỗng có điện thoại gọi đến.

Cô bị giật mình, suýt chút nữa thì ném máy tính từ trên giường xuống đất, đưa tay qua sờ lấy điện thoại ấn nút nghe.

Giọng của người con gái bên kia điện thoại tựa như muốn xuyên qua màn hình mà xông đến trước mặt cô vây: “Kiều Kiều!”

Kiều Nhân hoàn toàn tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn vào điện thoại di động rồi nhanh chóng ngả người xuống giường: “Ừ… Có chuyện gì thế?”

-Giang hồ cấp cứu Kiều Kiều ơi.

Kiều Nhân lật mình: “Nói đi xem nào.”

-Chủ biên cho mình hai ngày phụ trách chuyên đề mới.

-Viết về mình à?

-Viết về cậu làm gì?

-Vậy thì mình chẳng cứu được cậu rồi.

Tiểu Tạ kêu than: “Cậu có biết Kỷ Hàn Thanh không? Có biết Vương Quân không?”

Cô một hơi liền nói hết tên những thánh nhân ra, hình ảnh những con người đó lần lượt hiện lên trong đầu Kiều Nhân. Nếu cô nhớ không nhầm, những cái tên này đều là những người có thông tin vô cùng nổi tiếng trong giới.

Hồi trước Kiều Nhân ngồi trên giảng đường thường xuyên được nghe thấy tên những người này, đều là do giáo sư thuận miệng nói ra.

Cô “Ừ” một tiếng, di con trỏ chuột tắt cửa sổ máy tính: “Phải làm người viết chuyên đề sao?”

-Cậu cũng biết mấy ngày nay không có tin tức gì mới, giờ cũng chỉ có thể xào đi nấu lại những tin cũ thôi.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, không phải ngày nào cũng có những tin tức mới mẻ nóng bỏng.

Nhưng mỗi tuần tạp chí đều phải phát hành, không có bản thảo mới thì cũng đành mang bản thảo cũ đi nộp cho chủ biên.

Sửa sang lại lời lẽ câu cú không chừng lại có thể làm ra một chuyên đề vô cùng đặc sắc.

“Cậu hẳn là “mổ xẻ” được bọn họ còn nhiều hơn cả mình chứ?” – Tiểu Tạ bắt đầu sử dụng đòn sát thủ, hít sâu một cái, mũi liền thẳng đứng lên: “Cậu chỉ cần cung cấp cho mình tài liệu thực tế thôi mà!”

Kiều Nhân giật giật, mở ngăn kéo tủ đầu giường, đem mấy tin tức từ trên máy tính viết ra: “Bảy giờ gặp nhau ở quán cà phê dưới tòa soạn.”

Kiều Nhân đến quán cà phê trước giờ hẹn mười lăm phút.

Tạp chí nằm ở khu trung tâm thành bắc, bốn phía bao quanh đều là những toàn nhà chọc trời mọc như nấm, là khu vực phồn hoa nhất thành phố.

Bởi vì là cuối tuần, lại thêm công nhân viên chức không phải đi làm, quán cà phê bây giờ chật kín người.

Những ngày tháng ba, không khí trong quán cà phê có chút gì đó oi bức không thông.

Kiều Nhân ngồi đợi có chút không thoải mái, cũng may Tiểu Tạ không để cho cô ngồi đợi trong thời gian dài, nhanh chớp liền vọt tới chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Máy tính rất nhanh được Kiều Nhân mở ra.

Tiểu Tạ rót cà phê, lật qua mấy tập tài liệu nhìn một lượt, ánh mắt rất nhanh liền sáng lên: “WOW Tiểu Kiều à, người có học bổng quả nhiên không phải là cầm cho có mà.”

Kiều Nhân chống cằm nhìn cô nàng: “Vậy cậu định viết như thế nào?”

-Nội dung không quá nhiều, lại được in ở vị trí khó ai nhìn thấy, vậy cứ tùy tiện viết vài câu đi…

-Ví dụ như?

-Ví dụ như… Mình nghe nói Kỷ Hàn Thanh vẫn còn độc thân.

Tiểu Tạ gập lại máy tính: “Ba mươi bốn tuổi mà vẫn còn độc thân, thật là một tin tức vô cùng giá trị nha.”

Kiều Nhân: “…”

Thì ra không chỉ một mình cô cho rằng Kỷ Hàn Thanh đã là ông chú ba mươi, bốn mươi tuổi.

Không khí trong quán thật sự quá nóng nực, Tiểu Tạ không thở được, uống xong cốc cà phê vội kéo Kiều Nhân đi ra ngoài.

Bên ngoài mặt trời cũng đã lặn, những sợi nắng chỉ loáng thoáng in hình lên mặt đất.

Tiểu Tạ vẫn tiếp tục nói về kế hoạch của chuyên đề: “Dù sao đi nữa tạp chí của chúng ta cũng không quá tiếng tăm, hơn nữa ai là người nổi tiếng lại chả từng lên báo chí với mấy loại tin tạp nham này, cứ tùy tiện viết mấy câu thôi.”

Cô là chọn đúng tin tức trọng điểm, hơn nữa viết lăng nhăng bậy bạ cũng sẽ không bị người ta để ý.

Thời điểm này trong ngày một chút nữa sẽ rơi vào tình trạng tắc đường.

Hai người đi bộ dọc ven đường, phía trước là cảnh một hàng xe nối tiếp nhau, Tiểu Tạ vô cùng phấn khích, trong lòng như có từng đợt pháo hoa nổ đùm đụp: “Kiều Kiều à, mình thật sự thông minh nha, cậu nói xem có đúng không?”

Kiều Nhân ngừng một bước: “Cậu có thật sự biết Kỷ Hàn Thanh là ai không?”

-Không phải là…?

Kiều Nhân dứt khoát chặn miệng cô nàng: “Chính là cái người đêm đó Từ Giai gặp trước cửa câu lạc bộ đó.”

Tiểu Tạ sửng sốt một chút, tựa như chưa thể nhớ ra lời mình muốn nói tiếp theo là gì.

Kiều Nhân thở dài, bên cạnh là dòng xe đang nối tiếp nhau chầm chậm dịch chuyển trên mặt đất, tiếng người bị dung hòa vào tiếng xe, giọng Kiều Nhân vì vậy mà cũng lớn hơn bình thường mấy lần.

Giọng nói của Kiều Nhân không cao nên khi nói to một chút thì hơi khàn, mặc dù không lộ rõ nhưng nếu để ý kĩ sẽ nghe ra.

Kiều Nhân ho khan một tiếng, nhắc Tiểu Tạ: “Là cái người tám trăm đồng một đêm đó.”

Thấy Tiểu Tạ mắt vẫn tròn xoe, Kiều Nhân lại thở dài, đang định bước qua đường thì phía sau có tiếng còi xe vang lên.

Liền một lần kêu ngắn gọn, không gây chói tai.

Kiều Nhân đang cau mày vòng vo suy nghĩ, quay đầu lại sau đó bỗng sửng sốt.

Có lời nói thế nào nhỉ?

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, phong thủy luân chuyển, không ai có thể chạy thoát khỏi kiếp nạn bị báo ứng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN