Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
Chương 121
Vài ngày tiếp theo cũng không thấy Sở Cẩn có ý định quỳ xuống, thiếu nữ kia lại ảo não quay trở lại căn nhà nhỏ.
Theo sau là một cái kiệu, lúc nàng ta tới, Dụ Ninh đang rối rắm chuyện giặt quần áo, tới tận bây giờ nàng mới ý thức được việc làm hạ nhân không dễ dàng chút nào, muốn chịu đựng sự ghẻ lạnh của chủ nhân, còn phải phụ trách quét dọn, nấu cơm, cuối cùng tất cả quần áo mặc một lần thay ra cũng đến tay mình.
Thấy một cái kiệu đi tới, Dụ Ninh bỗng thấy nhẹ nhõm, mặc dù bị nàng dây dưa quá nhiều, Sở Cẩn bắt đầu xem kinh Phật rồi, nhưng nhìn bộ dáng của hắn rõ là đối phó, hoàn toàn không cho chữ vào đầu.
Nếu cứ tiếp tục ở như thế này, cũng không biết đến bao giờ Sở Cẩn mới có thể quy y cửa Phật, nói không chừng, trước khi đợi đén ngày đó, nàng đã không chịu được mấy công việc vặt này mà xuất gia, niệm kinh cùng mấy tên đầu trọc kia.
“Cha ta bảo ta đến đón biểu ca.” Thiếu nữ khinh thường lướt về phía phần thân Dụ Ninh :” Ta nghe nói ngươi là một nha hoàn, phải mặc như vậy để đi theo biể ca, vất vả ngươi rồi.”
Nói đến trang phục, đây cũng là một trong những vấn đề khiến Dụ Ninh phải đau đầu, vốn dĩ ngực nguyên chủ không hề nhỏ, hơn nữa sau khi nàng luyện công rèn luyện thân thể, nó lại tiếp tục phát triển thêm.
Mấy ngày nay, mặc dù cũng có buộc lỏng ra nhưng vẫn thấy khó chịu.
Thấy Dụ Ninh không để ý mình, thiếu nữ hung hăng lườm nàng một cái, dậm chân chạy đén phòng Sở Cẩn.
Dụ Ninh sợ Sở Cẩn cứ ru rú trong nhà sẽ bị bệnh nên bình thường vẫn mở cửa ra.
Cho nên khi thiếu nữ trực tiếp xông vào, Dụ Ninh đang chờ nghe được giọng nói vênh véo tự đắc của cô ta thì bỗng nhận được một tiếng kêu ỏn ẻn :” Cẩn ca ca.”
Âm thanh yếu ớt khiến Dụ Ninh thật sự hoài nghi người vừa nãy mình tiếp xúc có phải thiếu nữ nàng biết hay không.
“Phụ thân nói Sở phu nhân làm vậy là không đúng, sao có thể thừa dịp bá phụ đi xa liền đem ca để trên núi, cha ta đã cho người thông báo với bá phụ, nhưng trong thời gian này, Sở ca cũng không thể cứ mãi ở trên núi như này được, nên bảo ta đón ngươi xuống núi.”
Dụ Ninh đang đoán xem Sở Cẩn sẽ đồng ý hay cự tuyệt thì nghe một tiếng nhàn nhạt truyền đến :” Được.”
Đồng ý nhanh như vậy? Xem ra dù không nói nhưng hắn cũng chẳng thích ăn chay.
Theo lời thiếu nữ thì cô ta là người bên nhà mẹ đẻ nam chính, vậy mới gọi Sở lão gia là bá phụ, mà Ngô thị lại gọi Sở phu nhân. Thế nhưng nhớ lại trường hợp mấy ngày hôm trước có thể thấy nhà ngoai nam chính cũng chả đáng tin là bao.
Có lẽ bọn họ định để Sở Cẩn cưới vị biểu muội này, ý là người nhà với nhau, lúc ngươi khó khăn ta đối với ngươi không tệ, căn bản là điều kiện ở trên núi này quá kém, vậy nên khi có đường ra, Dụ Ninh không nhịn được nghĩ về hướng tốt.
Dụ Ninh thu thập qua loa đồ đạc, rồi đỡ Sở Cẩn vào kiệu xuống núi.
Đến chân núi thì Sở Cẩn lại được chuyển vào xe ngựa, sau đó, thiếu nữ cũng chui vào, Dụ Ninh và gã sai vặt cảm thấy không sao cả, ngồi cùng nhau với người đánh ngựa ở bên ngoài.
Sở Cẩn nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, cười thật đáng ghét, chân mày nhíu thành một đoàn :” Đi ra ngoài, cho nàng vào đây.”
Từ nàng này tuy không chỉ đích danh tên họ, nhưng thiếu nữ cũng biết là ai. Mấy vị công tử dòng dõi thế gia đều có nha hoàn ấm giường, chỉ là không nghĩ tới một tên tàn phế như Sở Cẩn lại vẫn không thua bè kém bạn trong khoản này, thiếu nữ giận dữ vén rèm :” Biểu ca bảo ngươi vào.”
Nhìn gương mặt lạnh tanh y hệt người trong xe, thiếu nữ hừ một tiếng, bây giờ cứ nhường nhịn Sở Cẩn vài phần, đợi đến khi hắn vào cửa nhà nàng, nhất định phải bán con tiện tì này. Nghĩ vậy, tâm trạng thiếu nữ thoải mái rất nhiều, đi theo sau xe ngựa.
Thế nhưng có lẽ nàng ta sẽ không bao giờ có cái ngày thực hiện mộng tưởng ấy.
Lần đàu tiên thiếu nữ đi tìm Sở Cẩn, vài canh giờ sau, Ngô thị đã nhận được tin tức, hơn nữa, sau khi nghe ngóng cũng đã hiểu ý đồ của nhà họ Dương.
Vị Dương tiểu thư này bị lui cưới, hơn nữa nguyên nhân từ hôn cũng khó cso thể nói ra nên muốn gã cho vị biể ca thân thể tàn tật của mình. Mấy năm nay Dương gia dần suy tàn, vị tiểu thư này kết hợp với Sở Cẩn thì quả là một cặp, hiện tại đánh nhanh rút gọn, có lẽ định thừa dịp Sở lão gia đang ở kinh thành, không về được mà cho hai người gạo nấu thành cơm.
Vì thế mà họ đang nhúng tay vào kế hoạch của Ngô thị.
Nếu Sở Lão Gia ở đây mà để Sở Cẩn cưới một kẻ như thế, Ngô thị chắc chắn tán thành 100%, nhưng nếu đợi khi ông về mà phát hiện bản thân bỗng nhiều thêm một đứa con dâu, chắc chắn sẽ cãi nhau với mình.
Bà đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận cãi vã không sớm thì muộn này, nhưng nếu đã nảy sinh tranh chấp, thì tất nhiên phải chọn con đường nào có lợi nhất cho mình, kế hoạch ban đầu là để một kẻ tàn phế như Sở Cẩn biến mất không để lại chút dấu vết tại chân núi.
Bây giờ người nhà họ Dương đã nhúng tay thì nàng chỉ có thể bắt đầu kế hoạch trước thời gian định trước.
. . . . . .
Thấy không khí trong xe ngựa không quá bình thường, Dụ Ninh rót một ly trà cho người đối diện :” Thiếu gia, quan hệ giữa người và bên nhà ngoại như thế nào?”
Sở Cẩn nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Không thân.”
Dụ Ninh không rõ ý lắm, là quan hệ chưa định hình rõ ràng hay là ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp nhau mấy lần.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên mặt hắn, Dụ Ninh đột nhiên có dự cảm chẳng lành :” Vị biểu tiểu thư gì đó, người đã gặp mặt được mấy lần.”
“Hai lần.”
“Hôm nay và lần truớc?”
Sở Cẩn lạnh nhạt gật đầu một cái.
Dụ Ninh chỉ muốn nôn ra máu, nghe thiếu nữ gọi Cẩn ca ca, một bộ thân thiện, còn tưởng hai bên đã tiếp xúc không ít lần, nếu sự thật là như này, có thể thấy vị biể tiể thư kia là loại người tự quen thuộc đến đáng nể.
“Nếu đã vậy, có khi nào bên kia người cũng chưa ghé qua?’
Sở Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Đi qua.” Ngay lúc Dụ Ninh muốn thở phào nhẹ nhõm, Sở Cẩn bổ sung :” Một lần.”
“Nếu quan hệ mỏng lạnh thế sao vừa nãy người dứt khoát đồng ý lời tiếp đón của biể tiể thư vậy?” Dụ Ninh chỉ muốn bổ não tên này ra xem trong đó chứa cái gì, nhà ngoại không quen thân, vị biểu muội chưa bao giờ gặp mặt tới đón đi, chả lẽ nam chính không sợ có kẻ lừa gạt hắn, đưa hắn ra ngoài bán sao!
“Ngươi muốn xuống núi.”
Dụ Ninh ngẩn người, còn không kịp hiểu dụng ý của bốn chữ này liền nghe một tiếng ngựa thét vang phía bên ngoài.
Ngoài ra còn có tiếng la hét hoảng sợ của vị phu xe xen lẫn âm thanh chạy trốn truyền đến.
Dụ Ninh vén rèm, phát hiện hình như bọn họ đã bị một đám người áo đen bao vây, chắc chăn lấy mạng không thèm tiền bạc.
Hơn nữa , xem khí thế có thể thấy người muốn giết Sở Cẩn đã bỏ ra khoản không nhỏ.
Trong khoanrg thời gian ngắn ngủi suy nghĩ, một mũi tên phá không lao đến, Dụ Ninh năm thân tên, chuyển tay ném về phía một người áo đen. Xme ra ngoại trừ áo đen còn có cung tiễn thủ đánh lén, kẻ đứng đằng sau vụ này quả thật quá quan tâm chăm sóc một tên tàn phế.
Thế nhưng từ đó cũng có thể thấy người kia đã chắc chắn một khi ra tay thì nhất định phải thành công,
“Ta nói này, huynh đệ, nếu giờ ngươi đồng ý rời đi, chúng ta sẽ không truy sát.” Thủ lĩnh thấy phản xạ của Dụ Ninh liền biết đây là đối thủ khó chơi, dù sao cũng chỉ cần một cái mạng, thiếu một người không liên quan cũng bớt đi bao nhiêu phiền phức.
“Thật sao?” Dụ Ninh cười khẽ một tiếng.
Người nọ thấy có hy vọng, nửa gương mặt lộ ra ngoài lớp khăn đen cũng có thể làm người đối diện biết được hắn đang nở nụ cười :” Tất nhiên, chúng ta luôn nói lời giữ lời, nếu ngươi nguyện ý, anh em ta sẽ nhường đường cho ngươi.”
Để đàm phán, người nọ giá ngựa lên gần một bước, ánh mắt Dụ Ninh chợt sắc bén, đạp bàn đạp nhảy lên, một chân chém về phía ót kẻ trước mặt, giây tiếp theo đã ngồi trên lưng ngựa, mặt đối mặt nắm cổ người nọ, kết liễu hắn.
Toàn bộ quá trình còn chưa đến ba giây, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã thấy một ái đầu rơi xuống , mắt mở to, lúc này, cả đám mới chấn động toàn thân, rối rít cố phục hồi tinh thần.
Ánh mắt nhìn Dụ Ninh tràn đầy kiêng kị, không còn người nào tiếp tục nhiều chuyện, tất cả đều cầm đại đao lao về phía Dụ Ninh.
Dụ Ninh chỉ mới tu luyện nửa tháng nhưng có kinh nghiệm từ trước, đối phó với mấy người này là dư dả, thế nhưng còn phải che chở cho Sở Cẩn nên hơi chút lực bất tòng tâm.
Đặc biệt , sau khi những người này phát hiện vấn đề, mấy cũng tiễn thủ rối rít bắn tên về phía xe ngựa, chúng núp trong rừng cây, Dụ Ninh phải che chở nam chính nên không thể công kích về phía bên ấy, nhất thời không chú ts đã trúng một tên trên lưng.
Dụ Ninh xoay người đâm chết một tên áo đen không biết đã lẻn về phía sau nàng từ lúc nào, nắm chặt tay rút mũi tên sau lưng ra. Người kia chuaarn bị vẫn có chút thiếu xót, nếu đám này dùng mũi tên độc, có lẽ bây giờ nàng đã không còn uy phong như thế này rồi.
Mặc dù không độc, nhưng móc ngược trên đầu tên vẫn khiến Dụ Ninh đau đớn một phen, cắn cắn môi nghĩ, đừng để nàng biết người nào đứng sau chuyện này, nếu không nhất định nàng sẽ giết hắn.
Lúc đầu hai mươi người, giờ chri còn tám, đám sát thủ thấy Dụ Ninh giết người giết đến đỏ cả mắt, thi thể đã đầy đất, chri sợ chậm một bước tất cả sẽ thành vong hồn dưới đao người đối diện, mà xe ngựa được nàng ta bảo vệ đến gió thổi không lọt, bọn chúng liền chuyển hướng sang xe còn lại trong đoàn.
Gã sai vặt cùng người đánh xe đã sớm bị giết trong lúc bỏ trốn, trong xe chỉ còn biểu tiểu thư và một nha đầu đang run lẩy bẩy.
Người nọ kéo vị biể tiể thư ra :” Dừng tay đẻ bọn ta chém ba đao, nếu không ta liền giết nàng.”
Nhìn đmá này liền biết sẽ không định để lại người sống dời đi, hơn nữa, tại sao nàng lại phải vì một kẻ chẳng liên quan mà cho người ta chém ba đao.
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, phất tay , mấy chiêu liền giết thêm một tên sát thủ nữa.
Người nọ thấy Dụ Ninh không quan tâm, phẫn hận để đao sát vào cổ vị tiểu thư một chút, máu tươi dần thấm ra.
“Là do người này quá ác độc, ngươi có hóa thành lệ quỷ thì hãy tìm nàng ta báo thù đi!:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!