Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh - Chương 130
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh


Chương 130


Dường như bất kể ở thế giới nào đi chăng nữa, khi nào quyết định châm chọc nam chính thì hắn luôn chú ý đến điểm khác. Cũng như lần này, rõ ràng là nàng đã thể hiện rằng bản thân là kẻ hai mặt, bên ngoài thì chăm sóc tỉ mỉ, mà bên trong cũng giống như những kẻ khác, chán ghét, khinh bỉ tên thiếu gia què quặt, nhưng Sở Cẩn lại không thèm quan tâm điều này mà chỉ chú ý đến việc hiện tại mình không còn khuyết tật nữa.

Thế nhưng dù cho Sở Cẩn có què hay không thì cũng chẳng liên quan, lúc hắn phải ngồi xe lăn, nàng đã chán ghét hắn, kể cả khi chân hắn lành lặn trở lại thì nàng vẫn không thích.

“Nhưng mà ta vẫn không thích ngươi.” Dụ Ninh cười lạnh nói :” Nếu ta là ngươi, có ai mà đối xử với ta như thế này, ta sẽ bảo kẻ đó cút đi, chứ không phải như ngươi của hiện tại, ăn mày tình thương, tự làm thấp chính mình.”

“Không sao “ Sở Cẩn vương tay, giọng nói khàn khàn mang theo chút ủy khuất :” Ngươi đã hứa rằng nếu trở lại thân xác sẽ bái đường với ta.”

“Ta lừa ngươi thôi” Dụ Ninh hất văng tay người đối diện.

Sở Cẩn nhìn Dụ Ninh, tất nhiên hắn vẫn luôn biết đó chỉ là sự đối phó qua loa của nàng, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị tất cả mọi khả năng nếu khi nàng quay trở lại thân xác, mọi biện pháp để nàng thành thân với hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Dụ Ninh lại chán ghét mình như thế, trước kia, Sở Cẩn vẫn luôn cảm thấy sự quan tâm chăm sóc của người kia đan xen vài phần thờ ơ cho có, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ không phải chỉ là vài phần mà là mười phần đủ mười.

Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luyến tiếc, không thể làm điều mà nàng muốn, để nàng rời đi.

“Ta thật sự thích ngươi, không giống như thích một thứ đồ vật, mà là đem người đặt vào tim ta.” Tính cách tên này luôn lạnh băng, nhàn nhạt, thành ra sau khi nghe hắn nói một đoạn dài như vậy, Dụ Ninh có hơi sững sờ một chút, mấy câu tâm tình kiểu này từ miệng nam chính nói ra thật sự kì quái làm sao.

“Không biết vì sao ngươi chán ghét ta, nhưng hẳn là có lí do, nếu tức giận thì ngươi cứ đánh ta như ngày hôm nay, nhưng đừng rời khỏi ta.”

Nếu Sở Cẩn có thể mãi như này, mặc cho gọi là gặp dịp thì chơi, nàng cũng chấp nhận phối hợp vài lần, nhưng trải qua từng ấy thế giiớ, tuy không được coi là hiểu rõ, nhưng tính cách đại khái của nam chính nàng vẫn nắm được, hiện tại nói rất lọt tai nhưng theo thời gian trôi đi, sự tự do của nàng sẽ dần bị thu hẹp trong vòng vây của hắn.

Cứ bảo rằng thích nàng không như thích một thứ đồ vật, nhưng cách thức đối xử thì như với một con thú cưng vậy, không cần nàng suy nghĩ, chỉ cần nàng đi theo, tất cả đều xoay quanh tâm trạng của hắn.

“Nếu ta nhất quyết rời đi thì sao?”

Sở Cẩn kéo tay nàng lại :” Ngươi không có cơ hội.”

Dụ Ninh phất tay hắn ra, nếu nàng đã không định tiếp tục nhiệm vụ, không sợ hồn phi phách tán thì còn cái gì đáng lo ngại nữa.

Dụ Ninh không định nói thêm điều gì nữa, đi về phía cửa, nhưng chưa kịp  bước vài bước thì cơ thể đã nhũn cả ra, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, người đã gục vào lòng người bên cạnh, mất ý thức.

“Vì sao không thích ta chứ?” Sở Cẩn rút ngân châm (kim bạc) trên người nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ấy, thì thào tự hỏi.

— —— —— —— —–

Khi Dụ Ninh tỉnh lại, suýt chút nữa bị hoa mắt bởi khung màu đỏ rực trước mặt, nàng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, vẫn là căn phòng này, nhưng tất cả đã bị gấm vóc màu đỏ phủ kín, nhìn chữ “Hỉ” to đùng dán đối diện, Dụ Ninh lại cúi đầu xem quần áo đang mặc trên người, cũng như căn phòng này, đỏ rực.

Nàng lại liếc thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, màn trời đen như mực nước, ngất một lần là ngất từ sáng sớm cho đến tối mịt luôn.

Nàng còn tưởng Sở Cẩn là tên thiếu gia trói gà không chặt, ai ngờ hắn còn có chiêu này, nàng còn chưa biết chuyện gì đã dính rồi.

Cũng không biết nam chính nghĩ gì nữa, rõ ràng đã xé rách mặt nhau như thế, hắn vẫn kiên quyết với chuyện bái đường thành thân như vậy, thay áo cưới cho nàng thì sao chứ, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà nàng sẽ không dời đi nữa?

Dụ Ninh cười một tiếng, đi giầy lập tức chạy về phía cửa, không nhân lúc tên kia không ở đây mà chạy thì chắc là nàng ngốc mất rồi.

Lúc mở cửa vừa hay có người đẩy cửa vào, Dụ Ninh sợ hãi, nghĩ xem có nên ra tay trước đánh choáng người này hay không, nhưng sau đó nàng lại chần chờ, khi cửa mở càng lớn, khuôn mặt người đến hiện rõ, không phải nam chính.

Người này có lẽ đã từng tập võ công, vừa mở cửa thấy Dụ Ninh như vậy, thân thể đã tránh né theo bản năng.

Đây là một nam nhân, tầm trên dưới bốn mươi tuổi, có chút dày người, ông mặc một bộ áo dài hồng tím, đầu đội kim quan, nếu không phải khí thế trên người có vẻ sắc bén, lợi hại, thì nhìn khoản phối hợp này chẳng khác nào tên nhà giàu mới nổi đầy thô tục.

“Ngươi chính là nha hoàn mà Cẩn nhi yêu thích?” Người kia cau mày đánh giá Dụ Ninh từ trên xuống dưới :’ Ta còn tưởng sẽ gặp được một tuyệt thế giai nhân thế nào, coi ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”

“Haha, ta có thế nào cũng không đến phiên ông bình luận.” Dụ Ninh hừ lạnh, không chút đắn đo đánh về phía trước.

Sở lão gia chẳng ngờ con nha hoàn này sẽ biết võ, không kịp tránh đã ăn ngay một nắm đấm, mấy chiêu sau, Dụ Ninh cậy thân thể linh hoạt hơn, lại cho ông ăn thêm vài đấm nữa.

Nàng còn định nhân lúc Sở Cẩn không ở đây, trốn đi nên không ham đánh, cho Sở lão gia một bài học xong lại tính cất bước rời khỏi.

“Con nha đầu này, đánh xong lại muốn chạy, làm gì có chuyện tốt như thế?” Sở lão gia chưa bao giờ tưởng đến cảnh bản thân sẽ bị bề dưới đánh cho, hơn nữa, người này còn là nha hoàn thông phòng mà con trai ông náo loạn nhất quyết lấy về, thấy Dụ Ninh định đi, lập tức tiến đến chặn đánh.

“Ông không muốn ta gả cho con trai ông, bây giờ ta muốn đi, ông lại ngăn lại là ý gì?” Nếu đồng ý hôn sự này thì đã không nói câu đó khi vừa mới gặp mặt, ông ta không muốn nàng vào nhà họ Sở, nàng còn chưa thèm thì thôi, đánh là vì mở miệng ăn nói khó nghe, tuy không biết người này có thể nắn bóp Sở Cẩn ra sao nhưng vẫn là một viên đá cản đường, nhỏ to thế nào vẫn có còn hơn không.

Sở lão gia dừng lại :” Quả nhiên ngươi định trốn.”

“Chẳng lẽ giả sao, ta đâu có điên mà đi gả cho hắn.”

Mình đã đạt được mong ước làm Miss diễn đàn rồi, huhuhuhuhuhuhuhu.

Cảm ơn mọi người rất nhiều trong thời gian qua đã ủng hộ, xin lỗi vì dạo gần đây mình quá bận để có thể edit được nhiều hơn. Mình cũng đang cố điều chỉnh lại giờ giấc hợp lí để vẫn có thể ra truyện.

Một lần nữa cảm ơn diễn đàn, cảm ơn các nàng và cảm ơn cả nhà tài trợ chương trình vì mình nhận được quà rồi ạ huhuhuhuhuhuhu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN