Editor: minhla1quaxoai
Cơn mưa xối xả bất chợt vào nửa cuối đêm đã cuốn trôi đi cái nóng nực của mùa hè và mang theo chút mát mẻ của mùa thu.
Lá cây ở phương nam xanh tốt quanh năm, bị nước mưa rửa trôi đến sáng bóng.
Hạ Tang bước ra khỏi phòng chơi đàn với cây đàn violin trên lưng, bước trên con phố ẩm ướt sau cơn mưa, vội vã đến cửa hàng tiện lợi FamilyMart.
“Đinh đinh”, cửa tự động mở ra.
Chị gái bán hàng đang khéo léo rót nước lẩu Oden, Hạ Tang nhận ra cô ấy vẫn là nhân viên bán hàng đêm qua.
Cô nhanh chóng bước tới giải thích tình hình, xin lỗi về khoản thanh toán.
“À, không cần đâu.” Cô nhân viên bán hàng đặt túi nước lẩu xuống và nói: “Hôm qua cậu bạn đẹp trai kia đã trả tiền cho em rồi”.
Hạ Tang sửng sốt một chút, hỏi: “Là ai ạ?”
“Là người có vết sẹo trên trán, cậu ấy không phải là bạn của em sao?”
“Ách, không phải.”
Người bán hàng nhún vai và tiếp tục đổ nước lẩu: “Dù sao cũng đã trả tiền giúp em rồi.”
“Cậu ấy có để lại lời nói hoặc thông tin liên lạc nào để em có thể trả lại tiền không ạ?”
“Không có.”
Hạ Tang áy náy bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thầm mắng mình đêm qua ngu ngốc.
Theo lời anh nói, cho dù Thập Tam trung đều là côn đồ ác ôn, bọn họ cũng sẽ không đánh người trên đường phố, cô còn sợ cái gì nữa!
Còn khiến người ta trả tiền cho băng vệ sinh của mình.
Chuyện này mà truyền ra, Hạ Tang cảm thấy mình có thể trực tiếp chết đi.
Ngay lúc này, Kỳ Tiêu đã gửi cho cô thời gian và địa chỉ.
Buổi chiều 1:30, Quảng trường Thời Đại, Mật thất điều tra bảy đêm.
Hạ Tang nhìn thời gian, sau đó gửi tin nhắn cho bà Đàm, nói rằng cô đã hẹn với Giả Trăn Trăn và Đoạn Khi Âm đi mua sắm vào buổi chiều, buổi trưa họ ăn ở ngoài.
Bà Đàm bởi vì chuyện của Tống Thanh Ngữ mà bận sứt đầu mẻ trán nên không hỏi thêm câu nào, chỉ bảo Hạ Tang đừng ăn thực phẩm rác rưởi bên ngoài.
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm.
Đôi khi cô ngược lại mong mẹ bận bịu một chút để gánh nặng trong lòng mình sẽ vơi đi nhiều.
Cô bắt taxi đến Quảng trường Thời Đại.
Bên ngoài trung tâm mua sắm ở quảng trường là một con phố thương mại nối tiếp nhau.
Tầng 1 là các loại quán ăn và đồ ăn nhanh.
Tầng 2 và 3 có tiệm nail, giết người theo kịch bản, mật thất kinh dị và nhiều quán board game, rất nhiều bạn trẻ đến đây để chơi.
Hạ Tang đi dạo ở khu ẩm thực tầng một, tùy tiện tìm một quán ăn nhanh ngồi xuống ăn chút gì đó, đợi bọn Kỳ Tiêu đến.
Xung quanh có rất nhiều cửa hàng ngon, chẳng hạn như tiệm bánh kếp, quán đồ ăn tự chọn và thịt nướng kiểu Hàn, kiểu Nhật.
Hạ Tang vào một cửa hàng bánh bao, gọi một đĩa bánh bao chiên nhân ngô để ứng phó bữa trưa.
Lúc này, nhóm bạn gái [Nữ sinh Nhất trung Nam Khê] sôi nổi thảo luận:
Đoạn Khi Âm: “Tin mới nhất, nghe nói Tống Thanh Ngữ chuẩn bị tạm nghỉ học một năm.”
Giả Trăn Trăn: “Nghiêm trọng thế cơ á? Chẳng phải cảnh sát đến kịp, không có chuyện gì xảy ra sao?”
Đoạn Khi Âm: “Có lẽ cảm thấy mất mặt, muốn tách biệt khỏi chúng ta, nếu không mỗi khi mọi người gặp nhau lại nhớ đến cái lịch sử đen tối của cậu ta.”
Bánh bao chiên đã được dọn ra, nóng hôi hổi.
Hạ Tang dùng tăm chọc vào chiếc bánh bao chiên, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn:
“Cậu ta là nạn nhân.
Không tính là lịch sử đen đi?”
Đoạn Khi Âm: “Cũng chưa chắc.
Ai bảo cậu ta theo đuổi nam sinh Thập Tam trung kia, bị từ chối vài lần cũng không buông tay.
Thực ra thì…!đây là tự làm tự chịu.”
Hạ Tang: “Có bắt được hết bọn lưu manh không?”
Đoạn Khi Âm: “Ngoại trừ Chu Cầm, những người khác đều bị bắt.”
Hạ Tang nhớ ra Chu Cầm mà cô bạn đang nói đến dường như chính là chàng trai mà Tống Thanh Ngữ điên cuồng theo đuổi.
Hạ Tang: “Tại sao lại không bắt cậu ta?”
Đoạn Khi Âm: “Cậu ta không có ở đó vào tối hôm ấy, là bạn thân cậu ta lừa Tống Thanh Ngữ, thế nên muộn như vậy rồi cậu ta vẫn…!vội vàng đến quán bar.”
Hạ Tang: “Vậy thì cậu ta vô tội rồi.”
Đoạn Khi Âm: “Ai mà biết được, học sinh Thập Tam trung đều là cá mè một lứa.”
Giả Trăn Trăn: “@Hạ Tang, có tin tức gì từ mẹ cậu không?”
Hạ Tang: “Bà ấy không nói chuyện này với tớ, chắc là thời gian này bà ấy rất bận.”
Giả Trăn Trăn: “Vậy cậu thoải mái rồi, buổi chiều đi chơi ở đâu vậy?”
Hạ Tang: “Kỳ Tiêu hẹn tớ chơi mật thất khủng bố.”
Giả Trăn Trăn: “Đậu má, cậu dám cùng bọn họ chơi trò này sao! Đủ can đảm nha.”
Đoạn Khi Âm: “Cậu ấy không phải lúc nào cũng yếu còn ra gió sao? Trước đây là người rủ đi xem phim kinh dị, chính bản thân lại là người hét to nhất.”
Giả Trăn Trăn: “Từ từ tận hưởng đi, hahahaha hôm thứ hai nhớ kể lại quá trình!”
Hạ Tang ăn thêm mấy miếng bánh bao chiên, sau đó đi về phía Mật thất điều tra bảy đêm đã hẹn trước đó.
Đi qua một con đường chật hẹp nhiều mùi dầu mỡ, Hạ Tang nhận được tin nhắn của Kỳ Tiêu, hỏi cô ấy có nhớ tới không, Hạ Tang cúi đầu soạn tin nhắn.
Ngay lúc này, cô nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen phát ra từ cầu thang.
“Cmn, sao mà tôi biết được, đêm hôm đó tôi không có ở đấy.”
“Tôi cũng không biết những người đó.”
“Cô ta theo đuổi tôi thì liên quan quái gì tới tôi.
Cha mẹ cô ta sẽ không bao giờ tìm được tôi đâu.”
Hạ Tang lần theo tiếng nói, nhìn thấy một người con trai đang đứng ở cầu thang.
Anh mặc áo trắng, quần tây đen, đôi chân dài ngút trời thản nhiên kiễng chân lên bậc thềm, ẩn trong bóng tối, nhưng áo phông trắng trên người lại sạch sẽ dễ thấy.
Chiếc vòng cổ hình chiếc lá lông vũ màu bạc quanh cổ anh lấp lánh ánh sáng, là màu sáng duy nhất trong bóng tối.
Hạ Tang thoáng nhìn đã nhận ra anh chính là người đã nhặt băng vệ sinh cho cô ở cửa hàng tiện lợi tối hôm qua, vẻ điển trai và khí chất mạnh mẽ khó ai có thể xem nhẹ.
Anh đang nói chuyện điện thoại, giữa hai lông mày có một tia chế giễu hoang đường.
“Ông đây xem như hiểu rồi, những kẻ gây chuyện kia đều là người có tiền có quyền không thể đắc tội, vậy nên cần tìm người chịu tội để dội nước bẩn lên, có đúng không?”
“Tí còn có việc, cúp máy.”
Hạ Tang thấy anh bình tĩnh cúp điện thoại, định đi trả lại số tiền tối hôm qua cho anh.
“Xin chào, cái đó…”
Lời còn chưa dứt, Chu Cầm đột nhiên đập mạnh điện thoại lên trên tường.
Sự thay đổi đột ngột khiến trái tim Hạ Tang run lên, bước chân bỗng dừng lại.
Điện thoại di động của anh là hàng nội địa tương đối cũ, dùng khá bền, ngoại trừ vết mòn viền thì có vẻ vẫn ổn, màn hình vẫn sáng, vừa lúc rơi xuống chân cô.
Hạ Tang nhặt điện thoại lên, Chu Cầm lúc này mới chú ý tới cô.
Làn da của cô rất trắng, giống như loại màu trắng lạnh lẽo bị gió lạnh mùa đông thổi qua, nhưng đôi mắt của cô lại rất đen.
Kiểu tương xứng trắng đen như vậy khiến khuôn mặt mềm mại lộ ra hương vị của bức tranh thủy mặc.
Cô tựa như vừa bước ra từ một bức tranh phong cảnh, làm cho ấn tượng đầu tiên không phải là xinh đẹp nhường nào mà là…!thoát tục.
Ánh mắt Chu Cầm lạnh lùng quét qua trên mặt cô, chậm rãi dời đi, mấy giây sau liền bị gương mặt của cô hấp dẫn trở về.
Anh nhận điện thoại, sự lạnh lẽo trong mắt dịu đi một chút: “Có chuyện gì?”
“Tối hôm qua cảm ơn cậu.” Cô không biết anh có nhận ra mình không, vì vậy cô giải thích, nói: “Tôi quên trả tiền.
Nghe nói cậu đã trả giúp tôi.
Tôi sẽ trả lại cho cậu…”
Chưa kịp nói xong, Chu Cầm nhẹ lướt qua cô, cúi đầu châm thuốc.
Hạ Tang xoay người, chỉ thấy anh quay lưng về phía cô, giơ tay lên, cầm điếu thuốc đang cháy giữa đầu ngón tay—
“Quên đi, không đáng bao nhiêu.”
……
Biển hiệu của mật thất có màu đen và trắng, ở giữa có một vài ký tự đẫm máu đặc biệt đáng sợ—
Mật thất điều tra bảy đêm.
Trước cửa là một chàng trai cao ráo, mặc một chiếc áo len màu sáng hợp thời trang, sống mũi đeo kính không gọng, tràn đầy phong cách hip-hop.
Nhìn thấy Hạ Tang, gương mặt điển trai của Kỳ Tiêu nở một nụ cười tỏa nắng, vẫy tay chào cô.
“Cậu nói là đang ở tầng một.
Tôi nghĩ cậu sẽ tới sớm chứ.”
“Tôi vừa gặp…!một người quen.” Hạ Tang chần chờ một lúc, không giải thích mà hỏi: “Mọi người đã đến chưa?”
“Bọn họ đều ở đây, vào thôi.”
Kỳ Tiêu dẫn Hạ Tang vào Mật thất điều tra bảy đêm.
Đại sảnh sáng ngời với tông màu đen trắng chủ đạo, được trang trí theo phong cách công nghiệp, trên tường còn có những bức vẽ graffiti ma quái.
Trong đại sảnh có một số mỹ nam và mỹ nữ đang đứng, tất cả đều ăn mặc hợp thời trang, rất hợp với phong cách thời thượng của Kỳ Tiêu, thoạt nhìn liền biết họ là bạn tốt của nhau.
“Đây đều là thành viên của đội bóng rổ.” Kỳ Tiêu giới thiệu với Hạ Tang, “Nhóm nữ chắc cậu cũng biết, Hứa Thiến và những người khác đều ở trong đội cổ động viên.”
Hạ Tang biết đội cổ động viên và đội bóng rổ luôn có quan hệ tốt, họ thường xuyên cười đùa, nói chuyện ầm ĩ với nhau trong sân bóng rổ.
Các cô gái trong đội cổ động viên đều rất xinh đẹp, đặc biệt là Hứa Thiến, cao 1 mét 73, dáng người cao gầy nữ thần, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, nét mặt đặc trưng của hình tượng tiểu gia bích ngọc, thuần khiết lại quyến rũ.
(Tiểu gia bích ngọc: chỉ những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát” – khá giống em gái nhà bên)
Trong trường, cô phụ trách văn nghệ vui chơi giải trí của cả khối, xung quanh không bao giờ thiếu đám đông cùng náo nhiệt.
Hứa Thiến cười nói: “Tớ biết Hạ Tang lâu rồi.
Chúng tớ học đàn cùng một giáo viên.”
“Ừm, chào cậu.”
Một nam sinh cao lớn đeo kính xen vào: “Oa, cậu còn có thể đánh đàn dương cầm, nữ thần quả nhiên thâm tàng bất lộ.”
“Là đàn violin, không phải piano.”
“Tôi thích nhất tiếng violin, lần sau nhất định sẽ chăm chú lắng nghe kỹ!”
Hứa Thiến khoanh tay, ngữ điệu vui đùa nói: “Ai muốn đàn cho cậu nghe, cậu biết thưởng thức sao?”
Nói xong, ánh mắt của cô ấy liền hướng về Kỳ Tiêu.
Phát hiện sự chú ý của Kỳ Tiêu đều đổ dồn vào Hạ Tang, Hạ Tang đang tò mò đọc dòng chữ trên tấm áp phích kinh dị trên tường, còn cậu thì nhìn cô.
Làn da của cô trắng như tuyết đầu mùa, mắt đen, môi hồng, nét mặt tươi tắn chọc người khác ngứa tâm.
Trong hầu hết các trường hợp, ở nơi có nữ thần Hứa Thiến, các cô gái khác sẽ không có cảm giác tồn tại.
Tuy nhiên không khí ngày hôm nay có chút thay đổi, mặc dù sự chú ý của các chàng trai vẫn đổ dồn vào cô ta, nhưng nhân vật chính Kỳ Tiêu lại đứng bên cạnh Hạ Tang, và vị trí này…
Là vị trí của bạn trai.
Hứa Thiến cười cười ngắt lời bọn họ: “Hạ Tang, Kỳ Tiêu, đừng đứng đó đọc áp phích nữa, mọi người đều đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu trò chơi luôn đi.”
Vì vậy, sau khi ký vào thỏa thuận an toàn và để lại điện thoại di động và các vật dụng khác, mọi người cùng bước vào một căn phòng kín với chị gái hướng dẫn viên.
Trong phòng có một cái bàn vuông, chị gái hướng dẫn viên đứng ở giữa bàn nói với mọi người: “Trước khi vào mật thất, chúng ta phải rút thẻ nhân vật.
Cho tôi hỏi trước, các bạn có ai là một cặp tình nhân không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà đồng loạt nhìn Hạ Tang và Kỳ Tiêu.
Về cơ bản, mọi người đều ngầm hiểu rằng Kỳ Tiêu chắc chắn sẵn lòng hợp tổ với Hạ Tang.
Hạ Tang hỏi: “Nếu có một cặp đôi trong người chơi thì có ảnh hưởng gì đến tình tiết cốt truyện không ạ?”
“Không đâu.” Người hướng dẫn nhai kẹo cao su và nói, “Nhưng nếu có một CP đóng vai thì có thể tránh các nhiệm vụ đơn tuyến, và có thể cùng nhau hành động.
Vì vậy, nếu có một đôi tình nhân, tôi sẽ cố gắng ghép nhóm CP để tránh sự bối rối và nghi ngờ không cần thiết trong không gian tối tăm của mật thất.”
Mọi người đều cười.
Hạ Tang vốn rất nhát gan, nghe nói có thể bỏ qua một tuyến, nhẹ nhàng thở ra, vừa định mở miệng tranh giành tổ CP, Hứa Thiến đã chạy tới trước mặt cô, nói trước: “A! Thật tốt! Lá gan của em đặc biệt nhỏ, không thể làm nhiệm vụ tuyến đơn! Giao cho em tổ CP đi!”
Nam sinh đeo kính nói: “Nhưng cậu chưa có bạn trai.
Cậu định đi với ai cơ?”
“Tất nhiên là tớ muốn hợp tổ với người lợi hại nhất! Dù sao thì tớ cũng nhát gan.” Hứa Thiến bĩu môi, nói với giọng nũng nịu, “Để tớ đi một mình, tớ thà không chơi còn hơn.”
“Kỳ Tiêu gan dạ nhất ở đây, cậu muốn cùng Kỳ Tiêu ghép thành tổ CP sao?”
“Không phải là không thể.” Hứa Thiến chớp mắt với Hạ Tang: “Hạ Tang, cậu có nguyện ý cho tớ mượn Kỳ Tiêu không?”
Hạ Tang chưa kịp mở miệng, Hứa Thiến đã chắp tay cầu xin cô, “Làm ơn đừng keo kiệt như vậy, làm ơn, tớ thực sự sợ hãi! Thực sự, tớ là người nhát gan nhất!”
Thật ra, Kỳ Tiêu cùng ai tạo tổ CP đều chẳng liên quan gì đến cô, nếu Hứa Thiến không làm bộ dáng giả tạo như vậy, Hạ Tang có lẽ sẽ đồng ý.
Dù sao thì mọi người cùng nhau chơi, vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng Hứa Thiến lại đóng vai trà xanh giả tạo ở đây khiến cô không chịu nổi.
“Cậu hỏi tôi làm cái gì.” Hạ Tang cười nhẹ nói, “Kỳ Tiêu nói muốn tự mình chơi tuyến đơn đấy, cầu xin cậu ấy đi.”
Hứa Thiến trực tiếp đi đến bên cạnh Kỳ Tiêu, kéo ống tay áo của cậu ta, nhẹ giọng cầu xin: “Đội trưởng, làm ơn làm ơn, nhất định phải đi cùng tớ, cậu biết tớ siêu yếu!”
Vì vậy ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu nhìn Hứa Thiến đáng thương trước mặt, rồi lại nhìn Hạ Tang thờ ơ không chút để ý.
“Tôi…”
– ———————————-
12.15 am, Wed 12/01/2022
2808 từ..