Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận


Chương 39


Chuyển ngữ: Mic

Từ lúc xuân qua đến khi vào hạ, sứ thần Tây Nhung tới hôm nay cuối cùng đã như ý nguyện được tiếp kiến, kích động đến suýt rơi lệ, thật không dễ dàng gì! >_<

Trên Kim Loan Điện sớm đã không còn một tia ý tứ không tập trung như có như không giống như trước đây, trái lại nghiêm túc trật tự, bách quan vô cùng cung kính.

Nhị vị sứ thần hôm nay thượng triều có lẽ cũng mang theo một tia thăm dò mà đến, lúc gặp An Bình ở Thanh Hải quốc, nàng mặc dù mang theo khí thế, nhưng cũng có chút lười nhác, nhưng hôm nay ngước lên nhìn về phía vị nữ đế đang đoan trang ngồi trên long ỷ, đó lại là tư thái ngạo thị quần hùng thì không khỏi có chút hoảng hốt.

Có thể chỉ trong thời gian ngắn khiến quốc gia nam tử vi tôn thần phục dưới chân một nữ tử như nàng, hiển nhiên không thể khinh thường.

Sau khi làm lễ chào hỏi, nhị vị sứ thần trước tiên mượn từ ngữ tán tụng ba hoa chích chòe một hồi về những gì mắt thấy tai nghe ở kinh thành thời gian qua, rồi đem chủ đề chuyển tới vấn đề cầu thân nhắc đến ngày hôm đó. Lần này bách quan cũng không xem cuộc vui nữa, cùng đưa ra nghi vấn, nhất thời đôi bên anh tới tôi lui, điều kiện đưa ra cũng càng lúc càng cao.

Tề Tốn Chi ở bên dưới ngẩng đầu nhìn An Bình, thần sắc nàng như thường, không biết rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Rất nhanh nhị vị sứ thần đã ý thức được tình hình, trở đi trở lại nói một hồi lâu như vậy, nhưng nữ đế nửa chữ cũng chưa hề thốt ra, hai người họ suýt bị một đám đại thần khiến cho đầu óc váng vất rồi.

Người bên trái vội chắp tay nói với An Bình: “Hoàng đế bệ hạ, hôm ấy lúc Vương thượng nước thần cầu hôn, Ngài từng nói muốn suy nghĩ kỹ, nhưng không biết đã lâu như vậy, Ngài suy nghĩ thế nào rồi?”

“Trẫm đích thực từng nói vậy.” An Bình bất động thanh sắc: “Nhưng lúc đó Trẫm là nữ vương của Thanh Hải quốc, còn bây giờ Trẫm đã là Đế quốc Hoàng đế, thân là vương của hai nước, mọi việc đương nhiên phải nghĩ lại từ đầu.”

Hai sứ thần đưa mắt nhìn nhau, thầm cau mày khổ não, biết vậy rồi mà.

“Có điều Trẫm cũng không muốn làm khó hai vị.” An Bình biết Tây Nhung không phải thật lòng, liền muốn tương kế tựu kế, khiến Tây Nhung vương nghẹn khuất một hồi: “Có thể hai vị sứ thần cũng từng nghe qua, Trẫm trước giờ thích nhất là nam tử tuấn tú, cho nên Trẫm trước khi hòa thân cũng có vài vấn đề muốn hỏi.”

Nghe nàng thẳng thắn nói ra việc phong lưu trước kia, chư vị đại thần Lương quốc nhất thời đều kích động muốn chọc thủng hai mắt mà xông ra cửa điện. Nhưng hai vị sứ thần Tây Nhung lại không chút để ý, nháy mắt nghe An Bình đem “cầu thân” nói thành “hòa thân”, trong lòng họ liền đột ngột trở nên mừng rỡ, xem ra nàng thật sự động lòng rồi a.

“Hoàng đế bệ hạ xin nói thẳng, Tây Nhung thần mặc dù cằn cỗi, nhưng Vương thượng muốn cưới bệ hạ, điều kiện gì cũng đều tận lực đáp ứng.”

“Ừm……..” An Bình thay đổi dáng vẻ trang nghiêm thường ngày, tựa lên tay vịn long ỷ, một tay chống má, tay kia gõ nhẹ tay vịn, cười đến hớn hở, tư thái tiêu sái không chút gò bó khiến hai sứ thần nhìn đến ngẩn ngơ.

“Vậy Trẫm trước hỏi hai người, Tây Nhung vương niên kỷ tướng mạo thế nào, đã có thê thất?”

“Bẩm Hoàng đế bệ hạ, Vương thượng nước thần năm nay vừa tròn ba mươi, tướng mạo đường đường, trí dũng song toàn, nổi danh ở Tây Vực. Vị trí vương hậu đương nhiên bỏ trống, bên cạnh bất quá chỉ có vài phi tử thị thiếp mà thôi.”

“Aizzzz…………” An Bình thở dài lắc đầu: “Vậy thì hết cách rồi.” Hai vị sứ thần ngạc nhiên, lại nghe nàng tiếp lời: “Trẫm chỉ thích nam tử trong sạch, cho nên nếu quý quốc thật sự có ý định hòa thân, e rằng rất khó.”

“…………….” Chư vị đại thần Đại Lương ngay cả khí lực chọc mù mắt cũng không có…………

An Bình nhìn bộ dạng chấn kinh của hai sứ thần, chuyển mắt nhìn về phía Tề Tốn Chi, nhíu nhíu mày: “Thiếu sư trước giờ là người có nhiều biện pháp nhất, hiện Trẫm cũng rất khó xử, vừa không muốn ủy khuất chính mình, vừa không muốn phụ hảo ý của Tây Nhung, ngươi xem làm thế nào mới được?”

Tề Tốn Chi thoáng tiếp xúc với ánh mắt nàng, nhận thấy trong mắt nàng lấp lóe ý trêu tức như có như không, lập tức sáng tỏ đây là muốn hắn phối hợp diễn kịch. Nghĩ nghĩ, cố ý cau mày nói: “Vi thần nhất thời cũng không có biện pháp tốt, nhưng nếu thật tình nghĩ đến đại sự quan hệ thông gia giữa hai nước, cũng có thể có biện pháp khác.”

“Hửm? Biện pháp khác thế nào?” Sứ thần Tây Nhung vội hỏi, những người có mặt cũng đồng loạt hướng ánh mắt về phía vị Thiếu phó đại nhân trước giờ vẫn luôn không nổi bật này.

“Vi thần cho rằng, Tây Nhung vương hẳn là còn có những huynh đệ khác, muốn tìm một vương tử thanh bạch chưa có thị thiếp ắt hẳn không khó, đến lúc đó Tây Nhung vương lại dùng mấy thành trì để bù đắp, bệ hạ cũng có thể cân nhắc.”

“Ừm,  nói rất có lý.” An Bình trịnh trọng gật đầu nói: “Nếu đã vậy, nhị vị sứ thần hãy quay về bẩm Tây Nhung vương chọn một vương tử tuấn tú thanh bạch để hòa thân, đưa tới Lương đô đi.”

Hai sứ thần sớm đã bị lời nói của Tề Tốn Chi chọc cho vừa tức vừa nghẹn, lúc nghe câu này thì hoàn toàn trợn mắt há mồm, cả vấn đề hỏi cũng có chút mơ hồ: “Vì, vì sao phải đưa tới Lương đô?”

An Bình vung vung tay vẻ đương nhiên: “Không phải muốn hòa thân sao? Đương nhiên là quý quốc đưa người tới đây rồi.”

“…………………” Nghẹn lời đã chẳng đủ để hình dung tâm tình của sứ thần Tây Nhung.

“Đương nhiên, Trẫm không thích nhất là ép buộc, cho nên hai vị cũng có thể trực tiếp bẩm báo với Tây Nhung vương, chu đáo chuẩn bị hòa đàm nhé.”

Hai sứ thần thầm ảo não, vốn không định hòa đàm nên mới vẫn luôn dây dưa chuyện kết thông gia, không ngờ lại bị nàng vòng ngược trở lại. Hòa đàm ắt hẳn phải cắt đất đền tiền, Tây Nhung hiện đang nghỉ ngơi dưỡng sức, một đòn này, liệu còn có thể khôi phục?

Xem ra hôm nay nhất định sẽ bàn bạc không được rồi, hai người vội nói một câu sau khi bẩm báo Vương thượng sẽ phúc đáp rồi liền ỉu xìu ra khỏi cửa điện.

Sau khi bãi triều, tâm tình An Bình khá tốt, suốt đoạn đường về Ngự thư phòng vẫn luôn tươi cười. Tề Tốn Chi đi cạnh, thấy thế cười nói: “Còn tưởng bệ hạ thật lòng muốn tiếp nhận điều kiện hòa thân của Tây Nhung, không ngờ lại đem bọn họ ra đùa giỡn một phen.”

“Không thể nói như vậy,” An Bình liếc hắn một cái: “Nếu điều kiện Tây Nhung đưa ra đủ tốt, có thể Trẫm cũng sẽ đồng ý.”

Tay Tề Tốn Chi chợt dừng lại, hai người cách nhau một khoảng.

“Đúng rồi, “ An Bình bất ngờ dừng bước, xoay người nhìn hắn: “Hai hôm trước Trẫm triệu kiến Khánh Chi và Liên Tương, biết được một tin thú vị.”

Tề Tốn Chi phục hồi lại tinh thần, đẩy xe lăn về phía trước: “Bệ hạ biết tin gì?”

Đã tới cửa Ngự thư phòng, An Bình phất tay cho Viên Hỉ lui đi, hướng bên trong gọi một tiếng: “Liên Tương, ngươi có thể tự mình nói không?”

Chu Liên Tương lên tiếng chào hỏi, thấy Tề Tốn Chi ở cạnh, lập tức sợ hãi lùi về sau một bước, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, phong phú vô cùng.

“Chu tiểu thư sao vậy?” Tề Tốn Chi khó hiểu nhìn nàng.

“Ta………..Ta không có gì.”

“Sao lại không có gì. Lời ngươi nói với Trẫm hôm đó, trực tiếp nói với hắn là được rồi.” An Bình khoanh tay dựa vào cột trụ bên cạnh, triều phục trên người còn chưa thay, nhưng không có lấy nửa phần cảm giác trang nghiêm, tựa như một khán giả, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tề Tốn Chi mù mờ, Chu Liên Tương ở cạnh bộ dạng lại ấp a ấp úng, không khỏi khiến hắn có chút uể oải: “Rốt cuộc là chuyện gì, Chu tiểu thử cứ nói thẳng là được.”

“Chuyện này………..” Chu Liên Tương lặng lẽ nhìn hắn một cái, trái tim như gõ trống, nàng đã bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ thế này đâu. Hôm ấy ở trước mặt bệ hạ nói ra cũng là do nhất thời kích động, hiện giờ giữa thanh thiên bạch nhật, bày tỏ trước mặt nam tử trong lòng, bảo nàng mở miệng thế nào đây?

“Chắc là Trẫm ở đây nên Liên Tương ngượng ngùng? Thế Trẫm tránh đi vậy.”

An Bình ra vẻ định đi, lại bị Tề Tốn Chi giữ lại: “Chuyện giữa vi thần và Chu tiểu thư cũng không phải chuyện không thể cho người khác thấy, đương nhiên không cần tránh đi, Chu tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng được rồi.” Hắn có bao nhiêu nhãn lực, tình hình trước mắt chỉ sợ giống như hắn nghĩ.

Chu Liên Tương nghe hắn nói vậy thì không khỏi thẹn thùng. Không sai, nàng ngưỡng mộ phong thái quân tử của chàng, có gì mà không thể cho người khác thấy chứ? Nói thẳng thì nói thẳng, có thể nói một lần, vậy  thì cũng có thể nói lần thứ hai.

Nàng siết tay, ngẩng đầu nhìn Tề Tốn Chi, sắc đỏ lựng trên mặt không hề bớt đi: “Nói ra sợ Tề đại công tử chê cười, nhưng câu câu của ta đều xuất phát từ thật tâm, ta……….ta ngưỡng mộ công tử đã lâu, chưa từng bộc bạch, hôm nay tùy tiện nói ra, vẫn mong công tử đừng ghét bỏ Liên Tương lỗ mãng là được.”

Tề Tốn Chi không lên tiếng, giống như hắn dự đoán, nhưng hắn không ngờ sẽ diễn ra trước mặt An Bình. Hay nói cách khác, không ngờ là do nàng khuyến khích.

Hắn quay đầu nhìn An Bình một cái, người kia vẫn là thái độ thản nhiên xem kịch vui, khóe miệng khẽ nhếch, ý tứ không rõ.

Tề Tốn Chi thu lại ánh nhìn, rũ mắt trầm ngâm trong thoáng chốc, chợt thấp giọng cười: “Tấm lòng thành của tiểu thư, Tử Đô cảm kích vô cùng, thế nhưng tạo hóa trêu người mà……”

“A?” Chu Liên Tương nói xong lời này thì còn chưa hoàn toàn bình phục cảm xúc, chợt nghe hắn nói thế thì có hơi mịt mờ. Đối diện với ánh mắt của Tề Tốn Chi, nhưng thấy đôi đồng tử đen như mực của hắn như được gió xuân gột rửa, ý cười dạt dào khiến đôi má lại từ từ phiếm hồng, thở dài nói: “Tiếc là…….Ta đã là người của bệ hạ rồi………….”

“…………” Chu Liên Tương kinh ngạc che miệng, lùi về sau hai bước, không dám tin nhìn hắn.

An Bình nhíu mi, nhưng không lên tiếng.

Ba người cứ giằng co như vậy, như thể bị siết chặt yết hầu, bầu không khí khiến người khác khó thở. Cuối cùng chính Chu Liên Tương là người trước tiên không nhịn được, vội vội vàng vàng hướng An Bình hành lẽ rồi liền vội vã cáo từ, bóng dáng trước giờ luôn đoan trang tao nhã hoàn toàn sụp đổ, gần như chạy trốn khỏi ánh mắt của hai người.

Tề Tốn Chi nhìn An Bình, vén gọn vài sợi tóc xõa trên vai, ra vẻ quyến rũ mỉm cười: “Bệ hạ hài lòng chứ?”

An Bình tựa cột không cử động, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng lại vẫn như cũ nổi lên chút ý cười: “Vì sao phải nói ra? Không sợ tổn hại danh dự à?”

“Vi thần không muốn làm trinh tiết liệt phu gì gì nữa, cần danh dự gì chứ?” Nói rồi hắn buồn cười thở dài: “Chẳng qua bất cẩn phá hỏng danh dự của bệ hạ, trái lại thật sự là tội đáng muôn chết.”

An Bình đứng thẳng người lại, bước từng bước đến trước mặt hắn, hơi nghiêng người về trước, hai tay chống trên tay vịn xe lăn, từ trên cao nhìn xuống hắn, âm u mỉm cười: “Ngươi đây là cố ý làm cho Trẫm xem?”

“Bệ hạ Ngài sao vậy?” Tề Tốn Chi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nàng, híp mắt, nở nụ cười quỷ dị: “Lẽ nào ăn giấm rồi?”

Vừa dứt lời, cằm đã bị An Bình giữ lấy. Ngón cái nàng nhẹ nhàng ma sát cằm hắn, di chuyển trái phải, như thể đang thưởng thức một món trân phẩm, một lúc lâu sau, chợt nói: “Gương mặt này nhìn suốt mười mấy năm, mãi đến bây giờ mới phát hiện nét tinh tế trong đó….”

Tề Tốn Chi nghi hoặc nhíu mi, nhưng thấy nàng đột nhiên cúi mặt xuống hôn hắn, đôi môi nháy mắt dán vào nhau, hắn ngay cả tim đập cũng lỡ một nhịp.

An Bình rõ ràng cường thế đã quen, vẫn luôn mở mắt nhìn chăm chăm biểu cảm của hắn, lực đạo trên môi lúc nặng lúc nhẹ, mang theo ý tứ dằn vặt lòng người, mãi đến khi hắn nhịn không được thấp giọng rên lên một tiếng, đưa tay giữ lưng nàng, kéo nàng về phía mình.

Hắn mười mấy năm âm thầm dõi theo, vì lẽ gì đổi lấy một màn ngượng ngùng ngày hôm nay? Hắn chưa bao giờ cầu xin điều  gì xa xỉ, nhưng chuyện vừa rồi đã khơi mào cảm giác không cam lòng trong tận đáy lòng hắn.

Đáng tiếc An Bình không có ý định để hắn chủ động, bàn tay giữ cằm hắn càng dùng lực, hắn đành bị bắt mở miệng, nghênh đón lưỡi nàng công thành chiếm đất. Môi lưỡi giao nhau, nàng tỷ mỷ liếm, cọ sát từng tấc một, khiến hắn từng chút từng chút thất thủ. Hắn liên tiếp chủ động quấn lấy, nhưng lại bị nàng ra sức khiến hắn trở thành người tuân theo. Tề Tốn Chi chợt phát hiện một điều, bản thân lớn hơn nàng mấy tuổi nhưng lại hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.

Nhưng thế thì sao chứ? Hắn hơi mở mắt nhìn đôi đồng tử thâm thúy ấy, rồi lại khép lại, thả lỏng để nàng dẫn dắt.

Dù hắn không được lợi, nhưng hắn mới không để ý ai mạnh ai yếu, với hắn mà nói, người này bất luận thế nào, đều tốt cả.

Nụ hôn mơ hồ không rõ này tới bất ngờ, mãi đến khi cảm giác tê tê dại dại lan khắp toàn thân, hai người mời tách ra, đôi bên đều hơi thở dốc.

Tề Tốn Chi đã hơi bình phục lại, thấp tiếng cười: “Bệ hạ vừa nói mới phát hiện điểm đặc biệt gì?”

Bàn tay An Bình giữ cằm hắn vẫn như cũ không buông, dùng ngón cái ma sát cánh môi bị hôn đến hơi đỏ bừng của hắn, nét mặt lộ ra ý cười ngả ngớn hắn từng quen thuộc: “Điểm đặc biệt chính là……..Trẫm đột nhiên phát hiện gương mặt ngươi khiến người ta muốn chà đạp.”

Tề Tốn Chi thoáng giật mình, kế đó bật cười, cố ý há miệng ngậm lấy ngón cái nàng mổ mổ, nói: “Thế bệ hạ cứ tùy nghi là được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN