Hạ nhân của Ninh phủ vẫn còn tốt, quen biết vú nuôi và Đào Đào, còn đa số những người còn lại lại vốn dĩ không biết Đào Đào và vú nuôi trông như nào, chỉ dựa vào miêu tả tìm bừa, như mò kim đáy bể.
Ninh Hoài sắp nôn nóng điên mất rồi, nhưng nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng như giấy kia chỉ có thể cống gắng giữ bình tĩnh. Đêm đã tối, hắn mang theo Văn Tử Hi còn có một đội tuần bổ truy tìm về lại nơi ban ngày Đào Đào và vú nuôi mất tích.
“Xin hỏi công chúa có phải nơi này không?” một tuần bổ chỉ về con hẻm nhỏ kia hỏi.
Văn Tử Hi vừa đến đây nước mắt liền chảy như mưa, vồ vào lòng Ninh Hoài nức nở: “là ở đây, ban ngày có hai đứa trẻ lần cuối nhìn thấy Đào Đào và vú nuôi ở nơi này.”
“Đứa trẻ?” tuần bổ kia cau nhẹ mày, “Thế công chúa người biết họ tên và nhà mấy đứa trẻ đó không? Chúng ta có thể cần phải hỏi xem họ một số chuyện. Hoặc là họ còn biết những gì.”
“Ơ?” Văn Tử Hi khóc đến sưng cả mắt, “Ta, Ta không biết, sau khi ta ban ngày đã hỏi họ vài câu họ đã đi rồi.”
Ninh Hoài ôm chặt lấy nàng. Nàng hối hận không hỏi thêm mấy đứa trẻ kia nhiều một chút, hối hận đến phát run.
Tuần bổ đứng đầu kia tiếp tục hỏi rất nhiều tình tiết, mỗi chữ mỗi câu hỏi, Văn Tử Hi liền cảm giác có dao đâm vào lồ ng ngực. Buổi sáng Đào Đào còn chơi đùa trong lòng nàng và Ninh Hoài, bây giờ lại mất tích.
Sau khi hỏi xong Ninh Hoài liền không dám để Văn Tử Hi nghe thêm nữa, điều nàng ra ngoài, còn mình cùng với tuần bổ kia bàn bạc tiến triển của vụ án.
Trên cơ bản đã xác định rồi, Đào Đào và vú nuôi là bị người bắt đi rồi. Trên tường có dấu chân, vú nuôi chắc là bồng Đào Đào không biết tại sao lại tới con hẻm này, bị người bắt cóc đi rồi. vú nuôi sẽ giãy giụa, còn các láng giềng xung quanh lại không nghe động tĩnh gì cả, khẳng định là đã dùng thuốc mê.
Rốt cuộc người nào có khả năng bắt cóc Đào Đào và vú nuôi? Tới bây giờ cũng chưa nhận được thư phải đưa tiền chuộc, chứng minh rằng không phải bọn bắt cóc tống tiền, chỉ có hai cái khả năng, một là kẻ thù, cái khác chính là con buôn.
Kẻ thù? Ninh Hoài cau mày, hắn và Văn Tử Hi chưa gây thù với ai, ai lại hận hắn tới mức. xuống tay với đứa con vẫn còn bé của hắn chứ. Mặc dù hắn tùy tự nhận không gây thù với ai, nhưng lòng người trước giờ đều không đơn giản, Văn Tử Hi có lúc hơi lơ mơ, đắc tội với ai đó khi nào không hay. Còn hắn, sau khi đỗ trạng nguyên liền được thánh thượng ân sủng mãi, một tiểu tử vốn nghèo nàn thôn quê trước là đi hàn lâm viện, tiếp đó lại cưới công chúa, sau lưng không biết có bao nhiêu người đang ganh tị.
Con buôn? Trong kinh thành dường như là xuất hiện một đám con buôn, quan phủ cũng đang truy sát chuyện này. Thế nhưng con buôn trước khi gây án thông thường sẽ theo dõi trước, thế thì tại sao lại biết Đào Đào và vú nuôi là người trong ninh phủ, lại có ai dám to gan tới rõ biết là con gái của công chúa và phò mã mà lại dám hạ thủ? Một chuyện nan giải.
Ninh Hoài nghĩ tới đây hít một hơi khí lạnh. nếu là con buôn, những người đó thông thường hành động cực kỳ nhanh, thông thường là đã tìm được người mua mới đi tìm người bị hại, trước tiên là dòm ngó một hồi đợi đối phương sau khi lộ sơ hở lập tức hạ thủ, sau khi thành công thì lập tức bán đi, xử lý sạch sẽ. Đào Đào bị bán đi, tạm thời chắc không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nếu là kẻ thù, Đào Đào rơi vào tay người đó…… Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ninh Hoài lúc này ước gì người đó chỉ đơn giản là con buốn, hắn bước ra, bị Văn Tử Hi đứng mãi ở bên ngoài nắm lấy cánh tay.
“Sao rồi a Hoài? Các chàng đã nói những gì? Đào Đào rốt cuộc đi đâu rồi?” nàng nhìn hắn với vẻ nôn nóng, nước mắt rưng rung.
Ninh Hoài muốn an ủi cô ấy, nhép nhép môi, nhưng lại không thể nói nên lời.
Hắn nắm lấy tay nàng: “Nàng có đụng phải người kỳ lạ nào không? Hoặc là đắc tội qua với ai? Người nàng quen biết, cũng có thể không quen biết.”
“Thiếp……Thiếp không nhớ rõ.” Văn Tử Hi rơi lệ, nàng sau khi trùng sinh tính tình trở nên tốt hẳn, nhưng trước kia lúc nào cũng dựa vào thân phận của công chúa và sự sủng ái của phụ hoàng hiên ngang, người trách tội dự đoán rất nhiều.
Nàng hối hận đến tận xương tủy, cũng hận đến thấu xương, tại sao, tại sao lại trả thù trên người con gái của nàng.
Ninh Hoài nhìn nàng khuôn mặt tiều tụy, từ chiều không ăn một miếng gì, bóp vai của nàng: “nàng đi ăn chút gì đó trước nghỉ ngơi một đêm, đừng nôn nóng làm hại bản thân, nói không chừng ngày mai tìm được.”
Hắn đang an ủi, cố gượng cười nhưng đau khổ vô cùng.
“Thế còn chàng?! Chàng bảo thiếp đi nghỉ ngơi, mình chàng lại đi tìm cả đêm đúng không?” Văn Tử Hi nức nở, “Đều trách thiếp, đều trách thiếp. thiếp không đi nghỉ ngơi, thiếp phải di tìm Đào Đào!”
“Nàng bình tĩnh một chút có được không.” Ninh Hoài đỡ lấy mặt của Văn Tử Hi, “Bây giờ rất nhiều người đều đang giúp chúng ta tìm Đào Đào, ta đi cùng với những người truy sát kia tìm manh mối, nàng cứ ở nhà cho tốt đợi tin tức, nghĩ thử xem gần đây có chỗ nào khả nghi không, nàng chăm sóc bản thân cho tốt đừng suy sụp trước, như thế mới là giúp chúng ta.”
“Thiếp không ở nhà! Đều là lỗi của thiếp, thiếp bây giờ phải ra ngoài tìm Đào Đào, bây giờ thiếp phải đi!”
Văn Tử Hi đang nói liền xông ra phía ngoài trời đang tối, Ninh Hoài ôm lấy éo của nàng.
“Cơ thể nàng không chịu nổi!”
Đã mất con gái rồi, không thể làm thê tử suy sụp nữa.
“Thiếp không muốn! chàng bỏ thiếp ra! Thiếp bây giờ phải đi tìm Đào Đào! Là thiếp làm mất Đào Đào, là thiếp!” Văn Tử Hi sống chết ngắt tay của Ninh Hoài đang ôm chặt eo của nàng, nàng cực kỳ yếu ớt, dùng hết sức lực giãy giụa nhưng lại nhỏ bằng một con mèo vậy.
“Đào Đào, Đào Đào!” nàng hét to trong màn đêm tối tăm, giọng nói khóc cả ngày cũng đã khan, nước mắt rơi xuống bàn tay của hắn.
Rõ ràng sáng nay một gia đình ba người còn vui vẻ, bây giờ lại trở thành như này.
Ninh Hoài nhắm đôi mắt rưng rưng của mình lại, đưa tay đỡ sau gáy nàng.
Văn Tử Hi bỗng ngất đi. Ninh Hoài bế nàng vào trong phòng ngủ cởi giày đắp chăn cho nàng, lại lau mồ hôi nước mắt trên mặt nàng, hôn lên môi nàng, sau đó liền vội vội vàng vàng tập hơp cùng với tuần bổ bên ngoài biến mất trong màn đêm.
……
Trời vừa sáng, Văn Tử Hi liền đã tỉnh dậy, đau đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Song Duyệt ngồi canh trước giường nàng, vừa thấy nàng thức dậy liền đi bưng một bát cháo đến.
“Công chúa người ăn một ít trước đi, người gần một ngày không ăn gì rồi.”
“Đào Đào đâu?” Văn Tử Hi ngồi bật dậy trên giường.
Đôi tay đang bưng bát cháo của Song Duyệt chợt cứng đơ, nhè nhàng nói: “Vẫn đang tìm.”
Văn Tử Hi vén chăn ra xoay người xuống giường: “Đừng lo cho ta, ta không ăn, ta phải đi tìm Đào Đào!”
Song Duyệt vội đặt cháo xuống, quỳ xuống ôm lấy đùi của Văn Tử Hi: “Công chúa người ăn đồ trước đi, người đói đến gầy đi rồi, Song Duyệt cầu xin người, hoàng thượng điều rẩ nhiều người đều đang tìm Đào Đào, phò mã gia càng không nghỉ phút nào, bây giờ người đi thật sự không giúp được gì!”
Song Duyệt khóc nức nở: “Nếu là tiểu chủ tử vẫn chưa tìm về được mà người lại đói mất thì phải làm sao, phò mã gia giao phó, bảo người ở trong phủ suy nghĩ thật kỹ mấy hôm nay có bất thường gì không, người hồi tưởng hồi tưởng nhiều vào cung cấp một số manh mối mới là quan trọng nhất đấy.”
Văn Tử Hi ngẩn người ra, toàn thân dường như mất hết sức lực, ngồi xuống mép giường.
Song Duyệt một muỗng cháo đút vào miệng nàng, Văn Tử Hi ngơ ngác uống một ngụm.
Đào Đào dễ thương như vậy, tiệc tram ngày hôm đó ai ai gặp rồi đều khen nó, thường ngày đi trên phố đều có người nhân lúc nó không để ý lặng lẽ chọc nó, nhưng nó dễ thương thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một cô bé, thông thường những con buôn vì tiền tài trước giờ đều thích con trai, người đó bắt Đào Đào đi, trừ phi là muốn để nó và Ninh Hoài đau khổ.
Người đó thành công rồi, nàng đau thấu tim gan.
Văn Tử Hi đập đầu mạnh vào cột giường phía sau.
“Công chúa, công chúa người không thể như thế này!” Song Duyệt vội đưa tay lót sau đầu của nàng, khóc nói, “Song Duyệt biết người đau lòng, nhưng người tuyêt đối đừng làm chuyện dại dột, người dày vò mình như vậy, Song Duyệt đau lòng, hoàng thượng hoàng hậu đau lòng, phò mã gia càng đau lòng đó, đây không phải để người xấu đạt được ý đồ sao?”
Cô ấy chỉnh lại đầu tóc rối bời quần áo xuề xòa của nàng, “công chúa người ăn chút gì trước đi, Song Duyệt tý nữa cùng người ra ngoài tìm được không? Người muốn tơi đâu chúng ta tới đó tìm, nhất định tìm được.”
“Ừ.” Văn Tử Hi đáp lại một tiếng nhỏ nhẹ, nhắm mắt lại, không cảm giác được trên đầu đang đâu.
Song Duyệt quấn dây đai cho Văn Tử Hi, đột nhiên một vật rơi ra từ trong dây đai. Song Duyệt nhặt lên đưa trước mặt Văn Tử Hi, là kẹp tóc nhỏ.
“Đây là?” Song Duyệt nghi ngờ nói, trang sức tóc nàu làm rất xù xì, nhất định không phải của Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi nhìn ngắm chiếc kẹp tóc trong tay, Đào Đào nếu lớn hơn một chút, tóc dài rồi, nàng nhất định mua trang sức nhìn đẹp hơn cái này đeo lên đầu cho nó.
Văn Tử Hi lòng thắt lại, ngón cái vuốt nhẹ chiếc kẹp tóc dính đồi trang sức bằng vải màu vàng, đột nhiên, giữa nếp nhăn của trang sức bằng vải lại xuất hiện cái màu đỏ diễm lệ.
Lông mày nàng nheo lên, thử chà cái màu đỏ đi, kết quả là cái màu đỏ đó lại rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Văn Tử Hi đưa cái màu đỏ lên gần trước mặt, nho nhỏ một chút, hình mặt trăng.
Song Duyệt cũng cùng quan sát thứ đồ vật trong tay nàng.
“Cái này giống như…… là móng tay.” Song Duyệt nói, có một số phụ nữ để móng tay quá dài rất dễ bị đứt, đây chắn hẳn là bị đứt đi một chút.
Là móng tay! Tim của Văn Tử Hi đột nhiên bắt đầu đập mạnh, thở gấp, đôi mắt cố định, ký ức trong đầu không ngừng hiện ra.
Những đứa trẻ hôm qua vốn dĩ không thể nào sơn móng tay, vả lại màu sắc của móng tay này đỏ như máu, nhất định là dùng bóng nước chấm ngọc loại tốt sơn lên, quần áo trên người của những đứa trẻ đó đơn giản, nói về gia cảnh mẫu thân bọ họ cũng căn bản không dùng nỗi bóng nước tốt như này, đây nhất định là có người tiếp xúc qua với những đứa trẻ đó, còn sờ qua đầu cảu bé gái đó, không cẩn thận đứt một đoạn móng tay ở trên đầu đứa trẻ đó.
Móng tay với máu sắc đẹp như vậy, nàng gần đây chỉ gặp qua một lần.
Lần trước ở tiệm tơ lụa, trên tay Ngô Tuyết Trinh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Tử Hi nhớ lại ánh mắt nhìn Đào Đào, còn cả hành động ôm Đào Đào ngày hôm đó của Ngô Tuyết Trinh, nàng lúc đó đã cảm thấy lạ, còn tưởng là mình nghĩ nhiều.
Phải nàng ta không? Tướng quân phủ cách con phố ngày hôm qua rất xa, ả sao có thể xuất hiện ở đó? Trong lòng Văn Tử Hi suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được, nàng cũng biết chỉ dựa vào đoạn móng tay này đổ vào người Ngô Tuyết Trinh thực sự quá khiên cưỡng, nhưng nàng đã không suy nghĩ được gì nữa rồi, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
“đi phủ tướng quân.” Văn Tử Hi ngồi dậy.
**
Văn Tử Hi lấy thân phận công chúa xông vào phủ tướng quân, Trấn Bắc tướng quân gần đây đi ngoại ô kinh thành luyện binh rồi, chủ tử trong phủ chỉ còn con trai và con dâu của tướng quân, các hạ nhân không ai dám ngăn cản.
Thông truyền Công chúa giá đáo còn chưa kịp được hạ nhân trong phủ phủ tướng quân truyền tới nơi, Văn Tử Hi liền đẩy cửa phòng kia ra.
Phùng uyên đứng mặc y phục, vừa nhìn thấy nàng trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một sự vui mừng.
“Công chúa.”
Văn Tử Hi hứ một tiếng, không quan tâm Phùng Uyên, đi thẳng vào trước mặt Ngô Tuyết Trinh đang ngồi chải tóc.
Ngô Tuyết Trinh vừa thấy nàng lập tức giật cả mình, nhưng lại bình tĩnh trở lại, ngồi dậy hành lễ với Văn Tử Hi, ánh mắt nhìn xuống dưới không dễ nhận ra sự lo sợ phập phồng: “Tham kiến công chúa, không biết công chúa mới sáng sớm đã đến có việc gì? Hạ nhân của Tướng quân phủ quá vô lễ, gặp người rồi cũng không chiêu đãi cho tốt rồi hẳn đi bẫm báo, để người tìm thẳng tới đây.
Ả ta nói hạ nhân phủ tướng quân vô lễ, ngược lại thực sự đang ám chỉ Văn Tử Hi đang vô lễ đi lung tung.
“Công chúa đến có việc gì?” Phùng Uyên cũng nói, hắn vui mừng khi gặp Văn Tử Hi, nhưng biết nàng đột nhiên đến đây nhất định không đơn giản chỉ vì muốn đến xem mà thôi.
Văn Tử Hi đột nhiên đưa tay đỡ Ngô Tuyết Trinh dậy: “Ngô muội muội hôm nay trang điểm trông thật rất xinh đẹp.”
“Ưm?” Ngô Tuyết Trinh ngơ người.
Tay của Văn Tử Hi men theo cánh tay của Ngô Tuyết Trinh trượt xuống, nắm lấy tay của ả ta, đột nhiên đưa lên trước mặt mình.
“Công chúa người làm gì?” Ngô Tuyết Trinh bỗng rút tay về. ả ta không biết Văn Tử Hi đột nhiên nhìn tay mình làm gì, nhưng lòng đang chột dạ, lảo đảo lùi về sau một cái.
Chính là khoảng khắc đó, Văn Tử Hi cũng nhìn thấy rồi, móng tay phải của cô ta để rất đẹp, màu sắc đỏ tươi, độ dài đều có năm phân, duy chỉ có móng tay của ngón áp út, rõ ràng đã đứt một đoạn.
“Móng tay của ngươi sao bị gãy rồi?” Văn Tử Hi nhìn chằm ánh mắt né tránh của Ngô Tuyết Trinh, nói với vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Ngô Tuyết Trinh cố gượng cười: “móng tay thần mềm, đứt một chút cũng là chuyện bình thường.”
Tối hôm qua ả ta mới phát hiện móng tay của mình đứt đi một chút, cũng không biết là đứt ở đâu, dù sao đoạn móng tay bị đứt đó cũng rất nhỏ, nên cũng không xem trọng.
Văn Tử Hi đột nhiên cười nhạt: “Phùng phu nhân, ta đã đắc tội gì với ngươi sao?”
Phùng Uyên bước lên nói: “Công chúa, đây rốt cuộc……”
“Ngươi tránh ra!” Văn Tử Hi tức giận nói, áp sát Ngô Tuyết Trinh từng bước từng bước lùi về sau.
Ngô Tuyết Trinh vốn dĩ không dám nhìn Văn Tử Hi, chỉ bước lùi về sau, đáy mắt chột dạ, phùng uyên đều đã nhìn ra được.
“Công chúa, con gái của người không thấy đâu mà không đi tìm, chạy đến đây hỏi tôi làm gì?”
“Ổ? chiều hôm qua con ta không thấy, tin tức trong kinh thành vốn dĩ vẫn chưa truyền ra ngoài, tại sao ngươi đã biết trước rồi?! không đánh mà khai!”
Văn Tử Hi đã xác định rồi. Ngô Tuyết Trinh hôm qua xuất hiện ở đó vốn không thể nói rõ được điều gì, thế nhưng đại tiểu thư khuê các lần đầu làm qua điều xấu, không ngờ đã bị tìm đến cửa nhanh như vậy, sớm đã nơm nớp lo sợ bủn rủn tay chân rồi, bị dọa đã nói lộ ra rồi.
Ánh mắt của Văn Tử Hi dường như giống con dao sắc bén, cắt lên thịt của người trước mắt, phùng uyên ngơ người.
“Tại sao phùng phu nhân hôm qua lại xuất hiện ở con phố vắng vẻ bên ngoài Ninh phủ,” Văn Tử Hi lời nói lạnh như băng đá, “Tại sao ngươi vừa xuất hiện, con của ta đã không thấy đâu?”
“Tôi……” Ngô Tuyết Trinh giật mình, vừa muốn nói gì đó, Văn Tử Hi liền đột nhiên vung tay lên tát một cái vào mặt cô ta thật mạnh, ngã quỳ xuống đất, Văn Tử Hi dùng toàn bộ sức lực, tay cũng bị tê, Ngô Tuyết Trinh lập tức đầu óc quay cuồng, gò má xưng phồng lên, cơ thể bị tát một cái lảo đảo ngã trên bàn trang điểm bên cạnh.
“Hộp son phấn văng tung tóe xuống nền.
Văn Tử Hi đi lê trước nắm lấy cổ áo của Ngô Tuyết Trinh, lại tát cho cô ta một cái, ánh mắt thèm máu.
“Chính là ngươi, người giấu con ta ở đâu rồi?! Ta không biết đắc tội với ngươi ở chổ nào? Ngươi hận ta thì cứ nhắm vào ta! Trả con cho ta!”
Phùng Uyên nghe mơ hồ, Thục Dương công chúa trong mắt hắn trước giừ đều dịu dàng thẹn thùng dễ thương, hôm nay lại tức giận lớn tại phủ tướng quân, từng câu từng chữ đều nhắm vào Ngô Tuyết Trinh.
Ngô Tuyết Trinh biết sự việc đã bại lộ, tâm tính trỗi dậy muốn nắm lấy cánh tay của Văn Tử Hi muốn đánh nhau với nàng, nhưng lại đột nhiên bị Phùng Uyên đẩy ra từ trên người Văn Tử Hi, ngã ngồi xuống nền.
Phùng Uyên nghiêm mặt nới với Ngô Tuyết Trinh:” Tuyết Trinh, đây rốt cuộc là như thế nào?! Tại sao phải đắc tội công chúa!”
Ngô Tuyết Trinh nằm bò dưới nền, đôi mắt ửng đỏ nhìn Phùng Uyên.
“Tướng công, thê tử chàng bị người khác sỉ nhục như vậy trước mắt chàng, chàng tại sao không giúp thiếp? Chàng chẳng thà giúp cô ta, lại không giúp thiếp.”
Từ trong mắt Phùng Uyên ả ta không thấy được một chút thương sót nào, ả ta muốn đánh lại Văn Tử Hi, nhưng lại bị tướng công của mình đẩy ngã xuống nền.
Văn Tử Hi không muốn quan tâm đôi co của hai người, cúi người xuống nhìn Ngô Tuyết Trinh.
“Con của ta đâu?! Ngươi đem nó đi đâu rồi?!”
Ngô Tuyết Trinh cười đau buồn một cái, sự mềm yếu trong đôi mắt biến thành thù hận nhìn Văn Tử Hi, “Ngươi biết tại sao ta lại hận ngươi không? Ngươi là công chúa, ngươi cái gì cũng có, nhưng ngươi lại hạ tiện đến thế, bụng to như vậy lại còn đi mê hoặc nam nhân.”
“Ngươi nói gì?” Văn Tử Hi mơ hồ.
Ngô Tuyết Trinh lau đi nước mắt, “trong phủ tống đại nhân vào buổi tuyết rơi hôm đó, ngươi mặc bộ đồ có màu sắc giống của ta, mê hoặc tướng công ta. Ha ha, trong người chính là tiện nhân mê hoặc nam nhân, ngươi thành công rồi, ngươi là người mà tướng công ta nhớ đến nhưng lại cưới ta, tốt rồi đấy, hắn đêm đêm ôm lấy ta và lại gọi tên của ngươi, ngươi hài lòng rồi đấy, ta lại không thể để ngươi tiếp tục như ý toại nguyện, con gái của ngươi trông xinh đẹp thế kia, nhưng mà với tính lẳng lơ, cũng không biết là giống của ai, haha.”
“Ngô Tuyết Trinh!” Phùng Uyên kinh ngạc, “Tại sao ngươi không hận ta! Là ta h@m muốn công chúa, không liên quan gì đến công chúa chút nào cả!”
Ánh mắt Ngô Tuyết Trinh nhìn Phùng Uyên yêu hận xen lẫn, “Chàng tưởng thiếp không muốn hận chàng sao? Thiếp cũng muốn hận chàng, nhưng mà thiếp không làm được, thiếp thích chàng nhiều biết mấy, thiếp tưởng chàng cũng thích thiếp, nhưng chàng lại nhớ cô ta! Thiếp không thể hận chàng, chỉ có thể hận cô ta!”
Ả ta chỉ vể hướng Văn Tử Hi với khuôn mặt đang ngỡ ngàng.
Văn Tử Hi lắc đầu, “Đàn bà điên, đàn bà điên này.”
Phùng Uyên một ta níu tó lấy Ngô Tuyết Trinh từ dưới nền lên: “Con của công chúa đâu? Ngươi đem nó đi đâu rồi?!”
Ngô Tuyết Trinh xí một tiếng: “tiểu tiện chủng đó, cả xương cốt đều sớm bị sói ăn mất rồi.”
Văn Tử Hi bỗng ngất đi.