Công Chúa, Ngoan Một Chút
Chương 16: Dịu dàng
Cũng một cách vô thức, trong lúc được anh ôm, cô đưa tay lên, níu chặt góc áo sơ mi của anh.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại hơn trong tưởng tượng của anh, mùi hương thoang thoảng, dịu dàng ngả vào lòng anh, yên lặng như một cô cừu nhỏ. Đôi mày Nguyên Trạch giãn ra, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn. Trước giờ anh vốn là một người không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, rất nhiều lúc kiềm chế cảm xúc rất tốt. Nhưng bây giờ, các bạn lớp 12.9 ở đây đều có thể nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt anh.
Mắt Lâm Chỉ Y nhìn chằm chằm, gương mặt thanh tú trở nên trắng bệch, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa nhã nhặn khi nãy.
Trương Kha ở sau lưng cô là người lên tiếng đầu tiên. “Lớp trưởng của chúng ta thế này là… cây cổ thụ nở hoa, núi băng tan chảy à.” Cả Hành Dương ai mà chẳng biết hơn hai năm nay, thân là học sinh xuất sắc nhất đồng thời là nam thần của trường, Nguyên Trạch chưa từng có tin đồn tình cảm nào, anh nhìn thứ gì cũng nhẹ như mây khói, có khi nào chủ động ôm con gái đâu?
Trương Kha đưa tay vỗ vai Trình Gia Úy, hỏi: “Cậu gọi tới à? Mặt mũi cũng ghê gớm nhỉ?”
Trình Gia Úy gật đầu, cong môi cười. Nguyên Trạch là cậu gọi đến, về phần tình cảnh này…
Hứa Du Du vốn định trêu cợt Chúc Yểu, nhưng hiển nhiên tình hình lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, vì thế cô bất mãn lầu bầu một câu: “Phối hợp để hoàn thành nhiệm vụ thôi mà…”
Đôi mắt Tưởng Điềm Nha cong lên như mắt hồ ly, hớn hở châm chọc. “Nếu không cậu cũng đi thử đi, xem lớp trưởng có phối hợp với cậu không?”
Hứa Du Du lập tức nghẹn họng.
Tròn một phút đồng hồ trôi qua.
Nguyên Trạch nhẹ nhàng buông Chúc Yểu ra, cúi đầu nhìn cô. Thấy tiểu công chúa cúi đầu, im lặng không nói tiếng nào nên anh gọi cô một tiếng, sốt sắng hỏi. “Sao thế?” Giọng anh trầm thấp, cộng với chiếc áo sơ mi trắng, trông trưởng thành, chững chạc hơn khi mặc đồng phục nhiều.
Anh hỏi xong, phải qua vài giây mới thấy tiểu công chúa từ từ ngẩng đầu lên…
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng như có phấn phủ, hàng mi dài hơi run run, đôi mắt trong trẻo, bên trong phản chiếu bóng anh.
“Mình đang…”
Tai cô nóng lên, giọng ngọt ngào, mềm mại. “…xấu, xấu hổ.”
Nguyên Trạch bật cười khe khẽ.
Sự có mặt của Nguyên Trạch đã làm cho buổi sinh nhật long trọng hơn hẳn. Một đám học sinh cấp 3, còn có con gái nhà lành như Lâm Chỉ Y hay Chúc Yểu, nếp nhà khá nghiêm nên họ không dám chơi quá khuya, đến hơn 8 giờ là tan cuộc. Bữa tiệc kết thúc, tài xế Tiểu Trương sớm đã đợi bên ngoài Thiên Nhai, thấy Chúc Yểu tới thì xuống xe mở cửa cho cô.
Chúc Yểu ngồi vào trong xe, tư thế ngay ngắn, cằm hơi ngẩng lên, để lộ cần cổ trắng ngần, mái tóc đen mềm mại xõa bồng bềnh trên vai. Lúc cô ngồi im, có một khí chất cao quý toát ra từ tận bên trong con người.
Mắt Tiền Vi hơi trợn to, thì thào một câu. “Trước đây cứ nghĩ Chúc Yểu hướng nội, bây giờ xem ra cậu ấy rất khiêm tốn thì đúng hơn…”
Các bạn trong lớp gật đầu đồng ý.
Đầu tiên là Chúc Yểu, sau đó là Nguyên Trạch, sự chú ý của họ đều bị hai người thu hút, cho nên phần nào lơ là Lâm Chỉ Y. Hứa Du Du rất quan tâm đến Lâm Chỉ Y, có thể cảm nhận được rất rõ sau khi Chúc Yểu xuất hiện, tâm trạng của cô vẫn luôn không được vui lắm. Đặc biệt là sau khi Nguyên Trạch ôm Chúc Yểu, cảm xúc ấy dù cố gắng cũng không cách nào che giấu được. Cô biết Lâm Chỉ Y thầm mến Nguyên Trạch, bị Chúc Yểu đoạt mất sự nổi bật như thế, chắc chắn trong lòng sẽ thấy khó chịu.
Vì thế, cô cố tình tươi cười, khoác cánh tay của Lâm Chỉ Y, hỏi: “Chỉ Y, mình nhớ mỗi ngày tan học, nhà cậu cũng có xe đến đón câu. Lát nữa sẽ có xe chứ? Chúng ta cùng đường, hay là cậu cho mình quá giang nha.”
Lâm Chỉ Y vẫn im lặng, Hứa Du Du nắm lấy cánh tay cô lắc lắc vài cái, gọi vài tiếng “Chỉ Y, Chỉ Y!” Lâm Chỉ Y như bỗng hoàn hồn lại, bất ngờ hất mạnh tay Hứa Du Du ra, quát lớn. “Hứa Du Du, cậu phiền quá!”
Âm thanh cao và sắc, làm Hứa Du Du gần như ngây người tại chỗ.
Các bạn trong lớp cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Chỉ Y. Bình thường trên mặt Lâm Chỉ Y luôn nở nụ cười nhẹ. Nếu ở cổ đại, đó chính là hình tượng tiểu thư khuê các thanh tao nho nhã, rất hiếm khi thấy cô nổi giận, huống chi là quát bạn mình ngay trước mặt mọi người thế này.
Hứa Du Du cắn môi, mắt hơi rưng rưng nước, giọng hơi run run. “Xin, xin lỗi. Cậu đừng giận mà… Mình không làm phiền cậu nữa là được.” Hứa Du Du rất sợ Lâm Chỉ Y tức giận.
Lúc này, Lâm Chỉ Y mới ý thức được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mặt mình nên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đưa tay nắm lấy tay Hứa Du Du, giọng nói nhẹ nhàng. “Không sao, là lỗi của mình.” Sau đó thì mỉm cười giải thích với cô. “Hôm nay mình không được khỏe cho lắm.”
……
Tối đó về đến nhà, Chúc Yểu vẫn như lơ lửng trên mây. Còn Chúc Hằng thì không đi nguyên đêm như thường ngày mà lúc này đang nằm trên sô pha chơi game, TV thì vẫn mở.
Bên cạnh là Chúc Tấn Ung đang xem bộ phim cổ trang được các bà các cô mê nhất hiện nay. Thấy Chúc Yểu vào, Chúc Tấn Ung ngẩng đầu, lơ đãng nhìn cô một cái. Lúc quay sang xem TV tiếp, chợt nhớ ra điều gì, ông lại quay đầu qua, nhìn cách ăn mặc của con gái, hai mắt híp lại, hỏi một câu ẩn ý. “Ba nói này Yểu Yểu, hôm nay lớp con ra ngoài chơi, có phải… có rất nhiều bạn nam không?”
Chúc Yểu đang thay giày. Cô mang đôi dép lê màu hồng phấn, tinh thần không được tập trung cho lắm. Nghe Chúc Tấn Ung hỏi, mặt cô hơi đờ ra, ngoan ngoãn chào một tiếng “ba” rồi trả lời. “Cũng nhiều. Mà con gái cũng rất đông.”
Ngày xưa Chúc Yểu là công chúa của Đại Ngụy, sống trong thâm cung, gần như không tiếp xúc với đàn ông bên ngoài. Bây giờ thì khác, tiểu công chúa chưa va chạm nhiều, tuy nói trong trường cho cậu anh Chúc Hằng che chở, không ai dám bắt nạt cô nhưng dù sao thì cũng không thể bên cạnh trông nom cô mọi lúc mọi nơi được. Có con gái là lo nhất, đặc biệt là có đứa con gái xinh đẹp đáng yêu thế này.
Chúc Tấn Ung rất lo lắng. “Đừng có nói chuyện một mình với con trai nhé. Con còn nhỏ, phải đặt việc học lên hàng đầu, trăm ngàn lần đừng có bắt chước người ta yêu đương đó.”
Chúc Hằng đang mê chơi game, không ngẩng đầu lên, chỉ lầu bầu tranh luận. “Nó cũng đâu còn nhỏ. Lúc còn ở Đại Ngụy, ba cũng mang cả đống tranh chân dung của các công tử quý tộc trong độ tuổi phù hợp cho Chúc Yểu xem còn gì…”
Còn dám trả treo với ba mày!
Chúc Tấn Ung giơ chân đạp một cái.
“Ba, ba à.” Chúc Hằng hét lên. “Con đang đi thu hoạch đó, ba đừng làm ảnh hưởng tới năng suất của con.”
Cả ngày chỉ biết trốn học, đánh nhau, về nhà thì chơi game. Chúc Tấn Ung vừa định bồi thêm một cước nữa thì Chúc Hằng đã nhanh nhẹn né ra sau, vội vàng nói. “Ba, con đang dùng tài khoản của ba đó.”
Hả. Sao không nói sớm. Chúc Tấn Ung thong dong thu chân về, tiếp tục nhìn con gái, vẻ mặt hiền lành, giọng đầy yêu thương. “Yểu Yểu à, ba cũng là người rất thoáng, khi nào con lên đại học thì ba sẽ không ngăn cản con. Có điều, ánh mắt phải tinh một chút…” Nói xong thì chỉ vào cậu anh Chúc Hằng bên cạnh, giọng bỗng nghiêm túc. “Ngàn vạn lần đừng tìm loại người như anh con.”
Chúc Hằng không phục, bĩu môi. “Con thì sao chứ. Đã đẹp trai còn rất yêu thương người nhà, không tốt sao.”
“Tốt mà mày chặn con gái người ta trong nhà vệ sinh hả?” Chúc Tấn Ung vừa nghĩ tới là trong lòng lại nóng giận. Nếu không phải vì công ty quá nhiều việc, Tiêu Minh Châu cũng sẽ không giao chuyện ở trường cho Chúc Tấn Ung. Chúc Hằng ở trường gây sự, thỉnh thoảng phải mời phụ huynh các kiểu, Chúc Tấn Ung sẽ ra mặt giải quyết. Bình thường chuyện nhỏ thì thôi, mấy ngày trước cư nhiên dám bắt nạt con gái của thầy Phùng hiệu trưởng.
Chúc Hằng lầu bầu trong miệng vài tiếng, không rõ lắm.
Khi Chúc Yểu lên lầu thay quần áo, Chúc Tấn Ung đưa mắt nhìn theo bóng lưng của con gái, dùng khuỷu tay huých vào Chúc Hằng, nói với giọng rất khẽ. “Con nói xem… có khi nào Yểu Yểu giấu chúng ta, lén yêu sớm không?”
Con gái ở tuổi này mà yêu đương thì chắc chắn sẽ giấu cha mẹ. Chúc Hằng không thèm ngước mắt lên, hết sức chăm chú điều khiển nhân vật trong game, linh hoạt di chuyển giữa trận địa của quân địch, không ngừng chém giết, cuối cùng vẻ vang rời khỏi đó. Cậu trả lời với giọng điệu rất thờ ơ. “Ba yên tâm đi, Yểu Yểu rất ngoan.”
Làm sao mà Chúc Tấn Ung yên tâm cho được? Bây giờ trong nhà này, ông không có thực quyền, tiền tiêu mỗi tháng đều phải xem tâm trạng của mụ vợ kia, đâu có thể như trước kia, bảo vệ che chở con gái mọi lúc mọi nơi, mang tất cả đàn ông tốt nhất trong hoàng thành đến trước mặt Chúc Yểu cho cô lựa chọn được.
Chúc Tấn Ung lắc đầu, chuẩn bị xót thương cho thân phận mình thì bỗng nhìn thấy chương trình quảng cáo trên TV đã phát xong, bắt đầu một tập phim mới, vì thế ông ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần tiếp tục xem phim.
……
“Ting ting.” Màn hình điện thoại sáng lên, Chúc Yểu cầm lên xem thì thấy Tưởng Điềm Nha nhắn tin đến. “Thế nào? Cái ôm của lớp trưởng có ấm áp hay không? Cả một phút lận cơ mà.” Dưới đó còn có một bức ảnh, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn được một chàng trai cao to tuấn tú ôm vào lòng, đó chính là ảnh chụp Nguyên Trạch và Chúc Yểu lúc nãy.
Thế mà… chụp lại à.
Mặt Chúc Yểu lại nóng phừng lên, nhưng ánh mắt thì lại rất sáng, cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, không chịu dời mắt. Thì ra lúc ôm cô, Nguyên Trạch có vẻ mặt ấy, cực kỳ, cực kỳ dịu dàng. Cảm giác về cái ôm ấy vẫn còn rất vẹn nguyên, mùi hương và nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể anh dường như vẫn còn vương lại trên người cô.
Và cả bàn tay anh… Mắt tiểu công chúa nhìn chăm chú vào bàn tay của Nguyên Trạch trong bức ảnh, trắng trẻo, thon dài, rất đẹp, và cứ thế đặt sau đầu cô.
Chúc Yểu chậm rãi trả lời tin nhắn của Tưởng Điềm Nha, sau đó đỏ mặt… lặng lẽ lưu bức ảnh về máy, rồi lại lặng lẽ đặt bức ảnh ấy làm màn hình nền điện thoại.
Cài đặt xong, cô lại trở về giao diện WeChat, nhìn danh bạ chỉ có lác đác vài người của mình, mở hộp thoại với Nguyên Trạch ra. Cô cuộn lên xem lại tin nhắn. Tuy vẫn chưa xem được phim nhưng tối nay cô vẫn rất vui. Chúc Yểu cắn môi, hơi hồi hộp nhưng không lùi bước.
Cô từ tốn gõ một hàng chữ vào hộp chat, sau đó hít sâu một hơi, nhấn vào phím “Gửi”.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.”
Đầu bên kia, Nguyên Trạch vừa về đến nhà, đang bấm mật mã để mở cửa, nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên bèn lấy điện thoại ra, hàng trên cùng của mục thông báo chính là tin nhắn của tiểu công chúa.
Trên hành lang đèn điện sáng trưng, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của chàng trai khiến càng có vẻ ôn hòa, chiếc áo sơ mi như tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Môi anh nở một nụ cười mỉm, lặng yên đánh chữ.
Chúc Yểu hồi hộp nắm chặt điện thoại, bên kia gần như là trả lời ngay chỉ sau vài giây. “Bảo vệ công chúa là trách nhiệm của thần.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!