Công Chúa, Ngoan Một Chút - Chương 34: Tim đập như trống gõ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Công Chúa, Ngoan Một Chút


Chương 34: Tim đập như trống gõ


Chúc Yểu hơi cụp hàng mi xuống, khuôn mặt nõn nà trông rất ngoan hiền.

Mái tóc cô vén qua tai. Vành tai trắng trẻo đầy đặn dần dần ửng hồng. Chỉ một cái chạm rất khẽ thôi mà dường như môi vẫn còn lưu giữ cảm giác mềm mại ấy. Cô rất thích gần gũi anh.

Chúc Yểu cúi đầu, sau đó ngước mắt lên, dè dặt nhìn phản ứng của Nguyên Trạch. Anh đang nhìn cô, ánh mắt nóng rực, trong đôi mắt đen thẳm kia dường như có hai đốm lửa nhỏ đang dần nhen lên…

Anh ép giọng xuống rất khẽ, chất giọng hơi khàn khàn: “Công chúa, chắc là cậu không biết…”

Hả? Chúc Yểu mở to mắt.

Bỗng nhiên đằng sau vang lên giọng nói của Chúc Hằng: “Đang giảng bài gì vậy? Anh cũng muốn nghe thử.”

Chúc Yểu lập tức hoàn hồn lại.

Chúc Hằng tay còn cầm nửa trái quýt, đang nhét vài múi vào miệng mình. Cậu từ tốn bước tới bên cạnh Chúc Yểu, sau đó ngồi xuống, nghiêng đầu nghe giảng bài nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng cứ đảo qua Nguyên Trạch, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng hờ hững như trước, không khác gì lúc giảng bài cho cậu khi còn ở trong cung năm nào.

Nguyên Trạch nhặt bút lên, tiếp tục giảng bài cho Chúc Yểu.

Chúc Yểu dựa theo các bước anh hướng dẫn, cẩn thận nhớ lại những kiến thức có liên quan đến đề bài này. Nguyên Trạch hỏi vài công thức toán học cần sử dụng, Chúc Yểu nghĩ ngợi vài giây rồi trả lời một cách trôi chảy. Chỉ vài phút ngắn ngủi đã nghiên cứu tường tận một đề toán khó.

Về phần Chúc Hằng ở bên cạnh, trái quýt đã ăn xong, nghe Nguyên Trạch và Chúc Hằng trao đổi những công thức toán học gì gì đó, đầu óc như trên mây. Cậu bỗng nhớ đến những lời mà Phùng Tinh Vãn nói với mình bào ban ngày, ngực cảm thấy nặng trình trịch.

……

Lúc tiễn Nguyên Trạch ra cửa, Tiêu Minh Châu rất bịn rịn. “Sau này con phải thường đến chơi nhé. Ở trong trường, Chúc Yểu nhờ vào con hết.”

Ở trường có Chúc Hằng che chở, Chúc Yểu sẽ không bị bắt nạt, Nhưng về mặt học tập thì không trông mong gì được. Dạo gần đây Chúc Yểu học hành tiến bộ hơn nhiều, tất cả đều nhờ công Nguyên Trạch kèm cặp.

Nguyên Trạch khẽ gật đầu. “Dạ vâng, sau này cuối tuần rảnh rỗi, thần rất sẵn lòng giúp công chúa học tập.”

Mắt Tiêu Minh Châu sáng rực lên, trông rất vui mừng. “Vậy thì tốt quá.”

Bây giờ Nguyên Trạch đã không còn là bề tôi, là thái phó nên dù Tiêu Minh Châu muốn để anh dạy con trai mình thì cũng không tiện làm phiền người ta. Nguyên Trạch đang trong giai đoạn quan trọng nhất của lớp 12, có thể dành thời gian dạy Chúc Yểu đã quý lắm rồi, không lý nào lại bắt anh phải gánh thêm thằng nhóc Chúc Hằng lười biếng này nữa.

Tiêu Minh Châu định cho tài xế đưa Nguyên Trạch về nhưng anh khéo léo từ chối. Bà cũng không ép buộc, đành tiễn anh ra ngoài. Đường đường là chủ tịch tập đoàn Bích Mậu, thời gian rất quý báu, bình thường ngay cả thời gian bồi dưỡng tình cảm vợ chồng cũng không có, thế mà bây giờ lại đứng ngoài cửa, từ xa dõi theo bóng lưng của Nguyên Trạch một lúc thật lâu.

Cuối cùng Chúc Tấn Ung lạnh đến run người, hà hơi xoa xoa hai tay, hối thúc bà: “Người ta đã đi rồi, có gì mà nhìn nữa? Mau vào nhà thôi, lạnh chết đi được.”

Nguyên Trạch vừa đi, Chúc Yểu liền nhẹ nhàng nói với Tiêu Minh Châu. “Mẹ, vậy con lên lầu học tiếp đây.”

Tiêu Minh Châu gật đầu. “Đi đi.”

Chúc Yểu mỉm cười, lê đôi dép mang trong nhà, nhẹ nhàng lên lầu, hệt như một chú mèo ngoan ngoãn. Đầu tiên là đi rất chậm, nhưng lên đến cuối cầu thang, cô phóng thật nhanh, xoay tay nắm cửa phòng, đẩy cửa bước vào, bật đèn lên, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, móc điện thoại di động trong túi ra, động tác liền một mạch trông rất thuần thục.

Buông đôi dép ra, ngồi xếp bằng trên sô pha, cô gọi điện thoại. Vài giây sau, “tít” một tiếng, điện thoại được nghe.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo: “Công chúa.”

“Ừm.”

Chúc Yểu nghiêng đầu nghe máy. Bên kia ngoại trừ giọng nói của Nguyên Trạch, còn có tiếng bước chân cùng với tiếng của người lớn trẻ em, hình như là đang nghịch tuyết, khá là náo nhiệt. Xen lẫn vào đó là tiếng gió thổi qua phần phật, nghe có vẻ rất lạnh.

Cô cụp mắt xuống, dịu dàng nói chuyện với anh. “Mình sợ cậu lạnh nên lúc nãy có nhét vào cặp cậu một chiếc khăn quàng cổ, cậu nhớ quàng đấy nhé.”

Nguyên Trạch bước chậm lại, dỏng tai lắng nghe, vẻ mặt và ánh mắt rất rất hiền hòa.

Có thể ở trong khu Đế Cảnh Hào Đình này ai nấy cũng quyền lực giàu có. Thỉnh thoảng trên đường có hai ba cô gái ăn diện rất đẹp, mùa đông còn mặc váy ngắn, bốt dài, dáng người yểu điệu. Khi đi lướt qua anh, họ đều dừng lại, ngoái đầu nhìn. Nguyên Trạch dường như không có ý đến, chỉ lắng nghe giọng nói ân cần chu đáo của tiểu công chúa ở đầu bên kia. Môi anh mím lại, bất giác cong lên.

Đầu bên kia có tiếng kéo phéc-mơ-tuya khe khẽ, chắc là cặp được mở ra. Chúc Yểu khẽ mỉm cười. Khi nói chuyện điện thoại với anh, dù là không nói gì, cô cũng không nén được hồi hộp, vừa ngọt ngào, vừa thấp thỏm.

Cô chậm rãi bước xuống sô pha, chân còn mang đôi vớ ngắn màu trắng ngà, giẫm lên tấm thảm mềm mại, đi đến bên cửa sổ, đưa tay viết lên cánh cửa kính mờ hơi sương. Giọng mang theo vẻ mong đợi, cô hỏi: “Thế nào? Có ấm không?”

Đèn đường sáng lên, ánh sáng màu vàng mơ hắt lên gương mặt anh, bên tối bên sáng. Nguyên Trạch nắm chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt, ngón tay vuốt ve, cảm giác mềm mại và ấm áp. Anh đổi tay cầm điện thoại, đặt khăn lên cổ quấn một vòng rồi mới từ tốn trả lời: “Rất ấm áp.”

Ngón tay trắng nõn, thon dài viết từng nét của tên anh lên trên cửa kính. Khi anh nói rất ấm, Chúc Yểu vừa lúc viết đến chữ thứ hai. Cô thoáng dừng viết, bàn tay hơi nắm lại. Cô chuẩn bị đúng thứ anh cần, trong lòng cô rất xúc động, rất vui vẻ. Sau đó cô chậm rãi viết tiếp chữ thứ hai. Hết lần này đến lần khác, ô cửa toàn là tên của anh. Chúc Yểu nói: “Ấm là tốt rồi.”

Cô đã cố ý chọn trong tủ quần áo ra chiếc khăn giữ ấm tốt nhất, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nam hay nữ đều có thể dùng được.

Ra khỏi khu nhà, đến trạm xe buýt.

Trên đường xe chạy như mắc cửi, bên cạnh có một đôi ăn mặc như học sinh đang đợi xe. Cậu bạn trai cầm một củ khoai lang nướng nóng nổi, kiên nhẫn lột vỏ. Cô gái đút hai tay vào túi áo, thò đầu qua, cắn nhẹ một miếng khoai lang. Hai người thì thầm to nhỏ, cười nói vui vẻ.

Nguyên Trạch đưa mắt nhìn thoáng qua. Bóng lưng anh cao lớn, đĩnh đạc. Bên tai là tiếng tiểu công chúa hỏi: “Nguyên Trạch, về nhà cậu thì phải đi xe buýt số mấy?”

Nguyên Trạch đứng đó, vai phải còn khoác hờ cặp sách. Đúng lúc có hai luồng sáng mạnh chiếu tới, một chiếc xe buýt màu đỏ pha trắng chạy vào trạm. Nguyên Trạch đưa mắt nhìn tấm biển đánh số trên chiếc xe. Màn hình Led hiển thị số 379, thế là anh mấp máy môi trả lời: “Số 379”.

Chúc Yểu ừm một tiếng. Cô nhìn tên Nguyên Trạch trên ô cửa kính, thương lượng với anh bằng chất giọng vui vẻ. “Vậy chúng ta trò chuyện đến khi nào cậu lên xe, được không?”

Bên kia, chiếc xe buýt từ từ dừng lại. “Xịch” một tiếng, cửa trước và sau của xe mở ra, đôi tình nhân đang đợi xe vội vã bước lên.

Nguyên Trạch đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, lẳng lặng đáp: “Được.”

Xe buýt dừng trong giây lát, sau đó cửa xe đóng lại, đi tiếp.

Ven đường có đèn, ánh sáng màu vàng cam sáng sủa. Tuyết bắt đầu rơi lất phất trong đêm đông. Dưới ánh đèn, những bông tuyết tung bay thật lả lướt. Thời gian như đang trôi chậm lại. Có bông tuyết khẽ khàng đầu xuống trên tóc, trên vai anh. Nguyên Trạch đưa tay, cẩn thận phủi đi những hạt đậu trên khăn quàng cổ.

Tiếng hít thở nhè nhẹ truyền đến. Có đôi khi không biết tại sao, đôi bên cứ thế mà im lặng.

Chúc Yểu lại viết tên Nguyên Trạch lên trên cửa kính lần nữa. Nhớ ra điều gì, cô gọi anh: “Nguyên Trạch.”

“Hở?”

Mắt Chúc Yểu sáng lên, cô hỏi: “Lúc nãy cậu nói… chắc là mình không biết… cái gì ấy nhỉ?”

Đôi mắt như hai viên ngọc thạch của Nguyên Trạch hơi tối lại, sau đó hàng mi dày khẽ cụp xuống. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh thẹn thùng e lệ của tiểu công chúa khi nãy. Anh đưa tay lên sờ vào cằm mình như suy ngẫm điều gì, khóe môi bất giác nở một nụ cười khá tươi rồi thì thầm: “Công chúa, chắc là cậu không biết… cậu đáng yêu đến thế nào đâu.”

“Mình…” Chúc Yểu ngớ người, ngẩn ngơ mất vài giây, sau đó mặt đỏ ửng lên. Cô khẽ cắn môi, đầu cúi gằm xuống, cảm giác như anh đang thì thầm bên tai mình vậy. Ấp a ấp úng cả buổi trời, những câu chữ nghẹn trong cổ họng không cách nào thốt ra được. Cô ngượng ngùng nhưng không giấu được vui sướng, vừa thẹn vừa cười, mắt sáng long lanh. Tay cô bối rối vẽ  linh tinh lên cửa kính, ngón tay lạnh đến tê tái.

Anh cười khẽ vài tiếng, sau đó nói: “Xe đến rồi.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Chúc Yểu nhìn những bông tuyết đang bay lả tả và ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ. Bờ vai cô nhỏ bé mong manh. Đứng mãi một lát, cô mới đưa hai bàn tay lạnh cóng của mình lên che khuôn mặt ấm áp rồi nhào tới ngã phịch vào chiếc giường. Nắm lấy mép chăn, chui vào trong, cả người vùi trong ổ chăn ấm, cô lại cười một cách ngây ngô.

Hai mươi phút sau, tiểu công chúa bò dậy, vuốt mặt, bình tĩnh xuống giường làm bài tập.

……

Những đợt ôn tập khẩn trương cứ thế lần lượt trôi qua, các đợt thi thử cũng đua nhau kéo đến. Áp lực học tập đè ép làm học sinh lớp 12 không thở nổi.

Trên lớp, Tưởng Điềm Nha pha một ly trà rễ bản lam rồi bưng đến đứng trước bàn Chúc Yểu vừa uống vừa tám với bọn Triệu Khiêm Trác, Trình Gia Úy về chuyện có học sinh lớp 12 của một trường cấp 3 ở gần đó vì không chịu nổi áp lực học tập nên đã lên sân thượng của trường đòi nhảy lầu tự tử.

Chúc Yểu nhăn mặt, dừng bút lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Triệu Khiêm Trác quay đầu qua, trả lời: “Cuối cùng thầy cô cũng khuyên nó xuống được. Nhưng chuyện này tạo dư luận xôn xao lắm. Nghe nói bình thường bạn học sinh đó cũng rất cố gắng học hành, có điều tâm lý không được vững vàng lắm, rất sợ thi cử. Cuộc thi bình thường không sao, hễ đến những kỳ thi quan trọng là lại căng thẳng, đầu óc trống rỗng.”

Tưởng Điềm Nha uống một hớp trà rễ bản lam, lầm bầm: “Vậy thì thật là thê thảm.”

Triệu Khiêm Trác gật đầu. “Chứ gì nữa.”

Buổi sáng thi thử hai môn, tới trưa học sinh về đến phòng học, chuông báo hiệu giờ nghỉ vang lên, ai nấy đều mệt mỏi nằm nhoài ra bàn ngủ trưa, dù chỉ chợp mắt trong ít phút cũng quý lắm rồi. Lâm Chỉ Y làm xong một bộ đề, thấy các bạn đều đã ngủ, cô nghĩ ngợi giây lát rồi cũng đặt bút xuống, lẳng lặng gối đầu lên xấp đề cương dày cộp.

Chúc Yểu sớm đã kiệt sức. Tối qua cô thức đến một giờ, sáng nay năm giờ rưỡi đã phải dậy, đến trường lại thi hai môn liên tục nên trưa chỉ ăn vài miếng, về đến phòng thấy các bạn đang ngủ thì cũng díu cả mắt, gục xuống là ngủ say.

Vốn chỉ định nghỉ vài phút, ai dè vừa chợp mắt, giờ nghỉ trưa đã nhanh chóng trôi qua.

Chúc Yểu nhập nhèm mở mắt ra, trên người cô đang khoác một chiếc áo đồng phục khá rộng. Cô dụi dụi mắt, sau đó nhìn thấy Nguyên Trạch bên cạnh mình.

Anh cũng nằm xoài lên trên quyển sách tiếng Anh đang mở, quay mặt về phía cô, nhắm mắt ngủ. Tiếng hít thở của anh nhẹ nhàng đều đặn. Lúc ngủ, anh không còn vẻ lạnh lùng già dặn như khi thức mà trở về đúng với lứa tuổi mười bảy, mắt mũi miệng đều mang theo vẻ thiếu niên non nớt, có thể búng ra sữa.

Chúc Yểu im ắng gối đầu lên cánh tay, mắt lẳng lặng ngắm kỹ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Thế rồi sau đó, mí mắt anh khẽ nhúc nhích và từ từ mở ra. Mang theo chút mông lung khi vừa tỉnh ngủ, đôi mắt sáng trông khá ôn hòa, dịu dàng chạm vào đôi mắt cô.

Trong phòng yên tĩnh, trên hành lang cũng rất yên ắng, mọi người đều đang ngủ, chỉ có hai người họ là thức. Cảm giác này thật kỳ diệu, kiểu như ánh mắt cô và ánh mắt anh chạm vào nhau cũng có thể tạo ra một tiếng động khe khẽ, tác động tới trái tim cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô ngắm anh không chớp mắt, ngay cả việc hít thở cũng tạm quên mất.

Nguyên Trạch cũng nhìn cô, ánh mắt có vẻ biếng nhác. Trong một khoảnh khắc, đôi môi mỏng đang mím lại bất giác cong lên thật nhẹ khó mà phát hiện được. Sau đó anh nhấc đầu lên, đưa tay dựng quyển sách tiếng Anh dưới cánh tay dậy, nhẹ nhàng che ở trước mặt.

Chúc Yểu thoáng ngẩn người, môi hơi hé mở nhìn khuôn mặt anh đang nhoài tới gần.

Và nhanh chóng chạm thật khẽ vào môi cô một cái.

Ngay sau đó lập tức lùi lại.

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc. Đám học sinh đang nằm trên bàn uể oải ngồi dậy, vừa ngáp vừa duỗi người, đứa đi rót nước, đứa đi vệ sinh. Căn phòng yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào huyên náo.

Chỉ có Chúc Yểu là vẫn cứ ngơ ngác nằm ở đó, nhìn khuôn mặt điển trai và vô cùng bình tĩnh của cậu chàng bên cạnh.

Tim đập như trống gõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN