Công Chúa Nhỏ (A Little Princess)
Chương 6: Câu chuyện về những mỏ kim cương
Cách buổi chiều hôm đó không lâu, có một việc vô cùng thú vị xảy ra. Không chỉ có Sara mà toàn trường đều thấy đó là một câu chuyện rất hấp dẫn. Nó đã trở thành chủ đề của mọi cuộc nói chuyện trong nhiều tuần. Một trong các lá thư mà Đại uý Crewe gửi cho con gái, ông đã đề cập đến một câu chuyện thú vị nhất từ trước tới nay.Một người bạn học ngày bé của ông đã tình cờ gặp ông ở Ấn Độ.
Ông ta là chủ một khu đất rộng, nơi người ta phát hiện có mỏ kim cương. Lúc ấy ông ta đang bận rộn với việc triên khai công việc khai thác. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, ông ta sẽ là người sở hữu một khối lượng tài sản khổng lồ khiến cho ai nghe thấy cũng phải choáng váng. Thú vị hơn là ông ấy rất quý Đại uý Crewe – người bạn học năm xưa nên ông đã tạo cho Đại uý Crewe một cơ hội để chia sẻ kho báu khổng lồ này bằng việc mời Đại uý Crewe cùng tham gia vào dự án. Ít nhất thì đó cũng là những điều mà Sara được biết khi đọc xong thư. Bất kỳ một dự án làm ăn nào cho dù lớn đến đâu cũng không gây chú ý cho bọn trẻ nhưng những mỏ kim cương nghe giống như câu chuyện Ngàn lẻ một đêm khiến không ai có thể thờ ơ được. Sara kể điều đó cho Ermengarde và Lottie theo dòng suy nghĩ của em những mỏ kim cương hiện lên với những con đường hầm lát ngọc bích trong lòng đất. Nơi đó những viên đá lấp lánh đính khắp nơi trong đường hầm. Nơi đó có những người thợ mỏ da đen kỳ dị xúc từng xúc đầy những viên đã quý màu đỏ. Ermengarde thích câu chuyện đến mê li, còn Lottie thì bắt Sara kể đi kể lại chuyện đó hằng đêm. Lavinia thì lại hằn học khi nghe thấy câu chuyện đó. Nó nói với Jessie rằng nó không tin về sự tồn tại của các mỏ kim cương.
– Mẹ tớ có một chiếc nhẫn kim cương trị giá 40 bảng! – Nó nói – Nhưng chiếc nhẫn nhỏ lắm. Nếu thật sự có những mỏ chứa đầy những hạt kim cương như thế thì người chủ của chúng sẽ vô cùng giàu có, điều đó không thể tin được, điều đó thật nực cười.
– Có lẽ Sara sẽ giàu có đến nỗi cậu ấy sẽ chở nên buồn cười. – Jessie rúc rích đáp lại.
– Nếu nó giàu thế thì trông nó sẽ càng lố bịch cho mà xem – Lavinia gầm gừ
– Tớ nghĩ rằng cậu ghét Sara! – Jessie nói.
– Không! Tớ không ghét nó! – Lavinia cưỡng lại – Nhưng tớ không thích có những mỏ chứa đầy kim cương trên đời.
– Ồ! Nhưng phải có chỗ nào đó để người ta có thể khai thác kim cương chứ – Jessie nói.
– Tớ không biết. Tớ chắc rằng thế, còn tớ không quan tâm nữa về bất cứ chuyện gì về Sara nữa.
– Có đấy, một trong những điều mà cậu ấy hay giả vờ là giả vờ làm công chúa. Cậu ấy lúc nào cũng suy nghĩ về điều đó. Cậu ấy nói rằng việc giả vờ làm công chúa sẽ khiến cậu ấy học bài dễ hơn. Cậu ấy cũng muốn Ermengarde cũng trở thành công chúa nữa nhưng Ermengarde nói rằng nó béo quá.
– Nó béo quá! – Lavinia nói. – Còn Sara thì gầy quá!
Một cách rất tự nhiên, Jessie lại cười khúc khích:
– Sara nói rằng: vấn đề quan trọng ở đây là bạn suy nghĩ gì và bạn sẽ làm gì.
– Tớ thì cho rằng nó sẽ trở thành một công chúa khi nó là một con ăn mày. – Lavinia nói.
– Từ nay chúng ta sẽ nói “Muôn tâu công chúa” mỗi khi gặp nó.
Bài học ngày hôm nay đã kết thúc, cả lớp đang ngồi trước đống lửa trong lớp, tận hưởng thời gian thích thú nhất trong ngày. Đó là thời gian mà bà Minchin và cô Amelia đang uống trà trong phòng khách. Thường vào lúc này bọn trẻ nói chuyện rất rôm rả, bọn chúng nói cho nhau nghe nhiều bí mật nhất là những lúc bọn học sinh nhỏ tuổi không chạy nhảy và trêu đùa ầm ĩ. Việc mà chúng thường ngày vẫn làm. Khi bọn chúng làm mất trật tự thì các học sinh lớn thường can thiệp bằng những câu mắng mỏ vì không ai muốn chúng gây mất trật tự cả vì nếu không bà Minchin và cô Amelia xuất hiện sẽ đánh dấu sự kết thúc cho những giây phút thú vị như thế này.
Khi Lavinia đang nói thì cửa phòng mở ra và Sara đi vào, Lottie đi theo sau em, như một thói quen, giống như một chú cún con đi theo chủ.
– Nó đây rồi! Lại đi cùng với con bé khủng khiếp kia nữa cơ chứ. – Lavinia kêu lên khe khẽ – Nếu nó thích con nhóc kia thì tại sao nó không giữ trong phòng. Chỉ chốc nữa thôi là con nhóc ấy sẽ gào rú lên cho mà xem.
Tự nhiên Lottie lại muốn tới chơi trong lớp học và em đã khẩn thiết xin bà mẹ nuôi Sara cho em được đi cùng. Em tham gia vào nhóm các học sinh nhỏ tuổi và chơi đùa trong góc lớp. Sara ngồi trên bậc cửa sổ mở một cuốn sách và đọc. Đó là cuốn sách viết về cuộc Đại cách mạng Pháp. Chẳng mấy chốc em đã bị cuốn vào không khí của nhà ngục Bastille. Trước mắt em hiện lên cảnh những người tù sau nhiều năm bị giam giữ trong ngục tối được những người cách mạng đến giải cứu và kéo lê họ ra, râu tóc màu xám của họ mọc dài che lấp cả mặt. Họ hầu như đã quên hẳn thế giới bên ngoài. Họ giống như đang trong một giấc mơ.
Trí tưởng tượng của Sara đang bay bổng theo nội dung cuốn sách đến nỗi phải mất một lúc sau khi có tiếng khóc của Lottie em mới choàng tỉnh. Khi bị ai đó quấy rầy trong lúc đang đọc sách, Sara thường rất khó giữ được bình tĩnh. Những ai thích đọc sách sẽ hiểu cảm giác giận dữ tràn ngập trong lòng khi lâm vào những tình huống như thế. Những lúc ấy người ta khó có thể kiềm chế và sẽ trở nên cáu bẳn.
– Tớ cảm thấy như có ai đó vừa đánh tớ! – Sara nói với Ermengarde – Lúc ấy cảm giác của tớ như muốn đánh lại, tớ phải khó khăn lắm mới có thể không nói ra những lời khó chịu bằng cách nghĩ ngay đến những điều khác.
Sara đã phải nghĩ ngay đến một vài việc khi em đặt cuốn sách trên bậu cửa và nhảy xuống sàn nhà.
Sara thấy Lottie đã bò lăn bò càng trong phòng. Nó la hét ầm ĩ kh iến Lavinia và Jessie rất tức giận. Cô bé vừa bị ngã và đầu gối bị chầy xước. Nó đang la hét, nhảy như choi choi giữa đám bạn. Trong lúc đó thì lũ bạn thay nhau mắng mỏ em hoặc cũng có đứa vỗ về an ủi em.
– Im ngay lập tức, con bé khóc nhè kia! Im ngay! – Lavinia ra lệnh.
– Em không phải đứa bé khóc nhè… không phải… – Lottie gào lên – Sara! Sara!
– Nếu nó không im miệng thì bà Minchin sẽ nghe thấy đấy – Jessie kêu lên – Lottie yêu quý! Tớ sẽ cho cậu một xu.
– Không cần! – Lottie thổn thức và cúi xuống nhìn đầu gối béo múp của mình. Cô bé nhìn thấy một giọt máu và lại oà khóc to hơn.
Sara chạy ào đến, em quỳ xuống và vòng tay qua Lottie.
– Nào Lottie! – Sara nói – Thôi nào! Em đã hứa với chị rồi cơ mà.
– Lavinia nói em là đứa bé khóc nhè – Lottie gạt nước mắt nói
– Nhưng nếu như em vẫn còn khóc thì em sẽ là một đứa bé hay khóc nhè. Lottie yêu quý! Em đã hứa với chị rồi cơ mà!
Lottie nhớ rằng mình đã hứa với Sara rằng sẽ không ăn vạ nữa, nhưng cô bé vẫn thích khóc to như mọi lần.
– Em không có mẹ! – Cô bé kêu lên – Em không có mẹ! Không có gì hết!
– Có, em có đấy chứ – Sara nói vui vẻ – Em quên rồi à? Em không muốn Sara là mẹ của em à?
Lottie bò đến bên cạnh Sara.
– Nào, hãy đến ngồi trên bậu cửa sổ với chị – Sara tiếp tục dỗ dành Lottie. – và chị sẽ kể thêm cho em nghe một câu chuyện nữa.
– Thật không? – Lottie tươi tỉnh – Có thật là chị sẽ kể cho em nghe về những cái mỏ kim cương?
– Mỏ kim cương? – Lavinia không chịu đựng nổi – Đứa bé hư thân kia! Tao chỉ muốn tát cho mày một cái.
Sara đứng bật dậy. Hãy nhớ lại rằng khi Sara đang miệt mài với cuốn sách về ngục Bastille em đã phải nhớ lại rất nhanh một vài việc phải làm là chạy đến đây dỗ dành đứa con nuôi Lottie. Vì vậy em có vẻ khó giữ được bình tĩnh. Em không phải là thiên thần. Thêm nữa em không thích gì Lavinia
Em nói với Lavinia bằng một giọng giận dữ:
– Tớ cũng muốn tất cậu một cái nhưng tớ đã không làm việc đó – Sara nói và tỏ vẻ kiềm chế – Ít ra ở đây tớ và Lottie đều muốn tát cậu. Và cậu cũng xứng đáng bị như thế nhưng tớ sẽ không làm điều đó. Chúng ta không còn là những đứa trẻ dại dột nữa. Chúng ta đều đủ lớn để hiểu hết mọi việc.
Lavinia liền chợp ngay lấy cơ hội.
– **! Vâng… Muôn tâu lệnh bà! – Nó nói – Chúng ta đều là những nàng công chúa, tôi tin như thế. Ít ra một trong hai chúng ta là công chúa. Ngôi trường này thật vinh hạnh biết bao khi có học sinh trong trường là một nàng công chúa.
Sara quay về phía Lavinia. Trông em như thể sẽ muốn xông đến bợp tai Lavinia một cái. Một trong những mẹo sống của em là luôn biết cách giả vờ. Em không bao giờ tiết lộ điều đó với những bạn học nào mà em biết họ không thích điều đó. Gần đây, em thường giả vờ mình là một nàng công chúa và em giấy điều đó tận sâu trong tim. Em luôn ngượng ngùng và rất nhạy cảm khi có ai động đến điều đó. Đối với em, đó là một bí mật lớn. Và bây giờ Lavinia đã rêu rao điều đó cho gần như là toàn bộ các học sinh. Sara cảm thấy máu chảy rần rật trên mặt và nóng ran hai tai. Em đang cố gắng kiềm chế. Một công chúa sẽ không dễ bị kích thích mỗi khi giận dữ. Em bưông hai tay xuống và đứng im một lát. Cuối cùng, Sara cũng cất tiếng, giọng nói rắn rỏi và rành rọt. Đầu em ngẩng cao và tất cả các em học sinh đều chú ý lắng nghe.
– Đúng thế – Em nói – Thỉnh thoảng mình cũng vờ làm một nàng công chúa. Tớ giả vờ làm công chúa để tớ có những hành động và ý chí của một công chúa!
Lavinia không nghĩ ra được câu nào phù hợp để đối đáp lại. Đã nhiều lần trước đấy nó cũng không đủ lý lẽ để tranh luận với Sara. Một trong những nguyên nhân của điều đó là hình như Sara luôn tỏ ra thông cảm với chính đối thủ của mình trong các cuộc tranh luận. Nó cũng nhận thấy rằng các học sinh đều đang dỏng tai nghe Sara nói. Sự thực là bọn trẻ đều thích các nàng công chúa và tất cả bọn chúng đều đang hy vọng nghe nàng công chúa này nói. Cả bọn đều tiến sát đến gần Sara để nghe cho rõ. Lavnia mãi mới tìm ra câu trả lời Sara nhưng cũng rất yếu ớt.
– **! – Nó nói – Tớ hy vọng rằng khi cậu lên ngôi cậu sẽ không quên chúng tớ.
– Tớ sẽ không quên cậu – Sara nói ngắn gọn và sau đó em đứng im, mắt nhìn chằm chằm Lavinia. Cuối cùng Lavinia cầm tay Jessie và quay đi.
Sau lần ấy những đứa nào ghét Sara thường hay gọi em là Công chúa Sara mỗi khi chúng tỏ vẻ khinh thị còn những đứa quý mến em thì cũng gọi là Công chúa Sara nhưng để tỏ lòng yêu quý. Không ai gọi em là công chúa không. Bọn trẻ yêu quý Sara thường rất thích thú với cái danh hiệu sang trọng đó. Bà Minchin sau khi biết được thường hay khoe điều đó với các bậc phụ huynh đến thăm trường. Bà ta có ý đồ cho mọi người biết rằng trong trường này có một người trong hoàng tộc đang học.
Đối với Becky thì danh hiệu đó là một điều phù hợp nhất dành cho Sara. Tình thân của em và Sara đã bắt đầu từ buổi chiều đông lạnh giá nọ khi em ngủ gật trên ghế trong phòng của Sara. Tình thân đó đã được bồi đắp và phát triển mặc dù phải hú nhận là bà Minchin và cô Amelia chưa biết gì về việc đó: Họ cho rằng Sara chỉ tỏ ra tốt bụng với đứa bé rửa bát thuê kia nhưng họ không biết những lúc Becky hoàn thành công việc dọn phòng của mình một cách nhanh chóng hơn bình htường. Rồi em vào phòng của Sara, vui vẻ đặt giỏ than nặng trịch xuống, sau đó là những giây phút tuyệt diệu đối với em, Sara bắt đầu kể chuyện cho Becky nghe, thường những câu chuyện của em được chia làm nhiều phần, và cuối cùng là kẹo bánh Becky được ăn, được cho mang về phòng nơi căn gác xép tối om trên nóc nhà.
– Tôi sẽ phải ăn cho bằng hết những chiếc bánh này thưa cô! – Becky nói – Bởi vì nếu tôi để rơi vụn bánh xuống sàn nhà, thì bọn chuột sẽ nhảy ra vồ lấy!
– Chuột cống! – Sara kêu lên sợ hãi – Trên đó có chuột cống à?
– Rất nhiều thưa cô – Becky trả lời một cách tự nhiên – Bọn chuột cống và chuột nhắt thường sống trên đó. Tôi phải quen với tiếng động khi chúng chay. Tôi phải quen với điều đó, tôi không sợ miễn sao chúng đừng chạy lên chân tôi.
– Ôi! – Sara kêu lên khe khẽ.
– Cô sẽ quen ngay thôi mà! – Becky nói – Cô phải quen thưa cô, từ ngày còn bé khi đi rửa bát thuê. Tôi thậm chí đã thích chuột hơn cả gián nữa.
– Vì vậy tớ sẽ… – Sara nói – Tớ cho rằng cậu có thể kết bạn với một con chuột đúng lúc nhưng tớ không tin rằng tớ cần phải làm bạn với một con gián.
Có những hôm Becky không dám ngồi lâu trong căn phòng sáng sủa và ấm áp của Sara. Những hôm nó – hai cô bé nói rất ít, và Sara như thường lệ lại đưa cho Becky mấy thứ vừa mua được. Becky cất chúng vào chiếc túi trong làn váy kéo vắt qua hông bằng một miếng vải.
Từ đó trở đi Sara luôn để ý tìm mua bánh kẹo trên phố, những thứ có thể gói được thành từng gói nhỏ. Điều này bỗng chốc đã trở thành một sở thích mới của Sara. Khi ra phố bằng xe ngựa hay đi bộ em luôn để mắt nhìn vào các cửa hàng. Lần đầu tiên em mua về được hai hoặc ba chiếc bánh nhân thịt, em cảm thấy rất sung sướng như vừa phát hiện một điều mới mẻ và thú vị. Khi Sara đưa cho Becky xem, đôi mắt Becky bừng sáng.
– Thưa cô! – Becky thầm thì – Chúng là những chiếc bánh ngon… ngon nhất, bánh xốp là thứ tuyệt nhưng nó tan ngay khi đưa vào miệng như… thưa cô… Nói thế nào cho cô hiểu như… như… còn những chiếc bánh này thì không thể… nó sẽ ở trong bụng.
– **! – Sara lưỡng lự – Tớ không biết như là có tốt hay không nhưng tớ tin những chiếc bánh này có thể làm giảm cơn đói.
Đúng là chúng có thể giảm được cơn đói của Becky. Thêm mấy chiếc bánh Sandwich nhân thịt bò vừa mua ở một cửa hàng ăn, mấy chiếc bánh mỳ tròn và ít nước sốt Bologna. Chẳng mấy chốc Becky bắt đầu hết cảm thấy đói, hết mệt, giỏ than không còn quá nặng đối với em nữa.
Dù giỏ than có nặng như thế nào, người bếp có quát nạt đến bao nhiêu và dù cho công việc vất vả có đè lên đôi vai gầy guộc nhưng Becky luôn có cái để trông đợi mong chờ. Một buổi chiều, em có cơ hội được ngồi cùng với Sara trong căn phòng nhỏ xinh xắn. Đối với em chỉ được nhìn thấy Sara đã là một điều hạnh phúc mà không cần bất cứ điều gì khác kể cả bánh nhân thịt. Nếu thời gian không có nhiều Sara và Becky chỉ nói mấy lời với nhau, những lời tâm tình thân thiết. Nếu có nhiều thời gian hơn, Sara lại kể một chuyện gì đó cho Becky nghe hoặc một điều gì đó mà sau đó sẽ làm cho Becky nhớ mãi và nằm ngửa mặt nhìn lên trần căn gác xép nghĩ thâu đêm. Sara là người luôn làm những việc mà em thích thú một cách vô thức, tạo hoá đã ban cho em bản năng là một người luôn đem đến niềm vui cho người khác. Em sinh ra trên đời đã có sẵn một trái tim hào phóng và đôi tay mở rộng. Mặc dù có những lúc trong tay em không có gì nhưng trái tim em lại đầy ắp tình thương, tình yêu nồng ấm, em có thể đem lại tiếng cười và cảm giác thoải mái cho những người xung quanh. Tiếng cười và cảm giác thoải mái đôi khi lại là món quà quý giá nhất.
Đã lâu lắm Becky không có cơ hội được cười, được hạnh phúc. Cuộc đời em chỉ toàn tăm tối, nghèo khó và vất vả. Sara đã làm cho em cười vui, cùng cười đùa với em. Cả hai không ý thức được rằng tiếng cười lúc này, cũng có ích hơn cả những chiếc bánh nhân thịt.
Vài tuần trước ngày sinh nhật lần thứ 11 của Sara, ba em gửi cho em một lá thư. Sara đọc thư của ba và nhận thấy lời lẽ của ba không còn vẻ tinh nghịch và hóm hỉnh như thường lệ. Ba không được khoẻ, công việc liên quan đến những mỏ kim cương đã đè nặng lên vai ông.
“Con biết không Sara bé bỏng” Ông viết “ba của con không phải là nhà kinh doanh chuyên nghiệp, ba đang vất vả với đống sổ sách và những con số. Thực sự ba không hiểu gì về chúng cả. Chúng quá sức đối với ba. Ba bị sốt nên ba thức trắng gần như cả đêm và trằn trọc mãi, khi chợp mắt được một chút thì toàn mơ thấy những điều không tốt. Nếu như có “cô chủ nhỏ” của ba ở đây, chắc chắn cô chủ nhỏ sẽ cho ba lời khuyên nghiêm chỉnh và có ích. Có phải thế không cô chủ nhỏ của ba?”
Có một thời gian, đại uý Crewe hay đùa gọi cong ái mình là cô chủ nhỏ bởi phong cách và giọng điệu chững chạc trước tuổi của Sara.
Ông đã chuẩn bị rất chu đáo cho ngày sinh nhật của con gái. Ông đặt hàng tận Paris một con búp bê cho Sara và tất nhiên kèm theo là một bộ sưu tập quần áo búp bê khổng lồ. Khi viết thư trả lời ba về món quà sinh nhật này Sara đã thể hiện một thái độ khác lạ.”Con đang già đi” Em viết “Ba biết không, con không phải đang sống vì những con búp bê, con búp bê này là con búp bê cuối cùng nhé ba. Con nói nghiêm chỉnh đấy. Nếu con biết làm thơ con sẽ làm một bài thơ về “Con búp bê cuối cùng”. Chắc chắn bài thơ đó sẽ rất thú vị. Nhưng con lại không biết làm thơ. Con đã thử làm thơ vài lần nhưng những bài thơ con viết nghe rất buồn cười. Nghe không giống Watts, Coleridge hay Shakepeare chút nào.
“Đối với con Emily vẫn luôn là người bạn thân thiết nhất, nhưng con sẽ rất tôn trọng con “Búp bê cuối cùng” mà ba mua cho con. Con chắc chắn rằng lớp con cũng sẽ thích nó. Các bạn trong lớp con thích búp bê lắm. Mặc dù đôi khi có những bạn lớn hơn con – khoảng mười lăm tuổi – cứ hay tự cho mình là đã trở thành người lớn rồi.”
Khi đọc lá thư này Đại uý Crewe đang rất đau đầu vì công việc ở mỏ kim cương. Chiếc bàn làm việc của ông ngổn ngang giấy tờ và thư từ, chưa đựng đầy những thông tin rắc rối và không mấy tốt đẹp về cuộc làm ăn với người bạn kia. Nhưng ông vẫn không kìm được nụ cười, ông cười bởi vì đã từ lâu – mấy tuần này ông không được hưởng cảm giác vui sướng như thế.
“Ôi!” ông nói “Nó càng lớn càng hài hước. Cầu chúa nhân từ cho công việc ở đây tiến triển tốt, ta sẽ sớm quay trở lại nước Anh để gặp con gái yêu của ta. Còn gì bằng khi lúc này ta được hưởng niềm hạnh phúc với đôi tay bé nhỏ của con gái ta choàng lấy cổ ta. Còn gì bằng ngày…”
Sinh nhật của Sara được tổ chức như một ngày hội lớn. Lớp học được trang hoàng lộng lẫy. Mỗi bữa tiệc sẽ được tổ chức ở đây. Nghi thức mở các hộp quà cũng sẽ được tổ chức long trọng. Một bữa tiệc thịnh soạn cũng sẽ được tổ chức tại phòng riêng của bà Minchin. Ngày sinh nhật đến, cả trường nội trú như náo nức hẳn lên. Buổi sáng trôi qua nhanh đến nỗi mọi ngươi không nhận ra vì phải tất bật công việc chuẩn bị. Những vòng hoa nhựa ruồi được treo khắp nơi. Bàn ghế được kê lại, được phủ bằng những tấm vải đỏ.
Buổi sáng khi Sara bước sang phòng khách riêng của em, em bỗng nhìn thấy một gói nhỏ màu nâu. Em biết đó là một món quà và em cũng đoán được ai là tác giả của món quà này. Em nhẹ nhàng mở gói quà ra. Đó là một chiếc gối vải hình vuông được làm bằng vải flaning màu đỏ hơi cũ và bẩn, những chiếc đinh ghim màu đen được đính rất cẩn thận trên mặt gối tạo thành chữ “Chúc nhiều vui vẻ”.
– Ôi! – Sara kêu lên, một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim em. – Bạn thật vất vả! Tớ thích món quà của bạn lắm nhưng nó làm tớ thấy buồn quá.
Nhưng ngay sau đó có một việc làm Sara phân vân, bỗng dưng em nhìn thấy giữa gối có một tấm thiệp được đính vào, trên đó nắn nót ghi Cô Amelia Minchin.
Sara lật đi lật lại tấm thiệp
“Cô Amelia” Sara tự hỏi “Làm sao có thể thế được nhỉ?”
Ngay lúc ấy em nghe có tiếng ai đang khe khẽ mở cửa phòng. Sara quay lại và thấy Becky đang loay hoay đi vào. Trên mặt cô bé rạng rỡ một nụ cười yêu thương và hạnh phúc. Em chạy về phía Sara nhưng bất chợt đứng lại dứt dứt ngón tay tỏ vẻ lo lắng.- Cô có thích không? Cô Sara? – Em hỏi – Cô có thích không?
– Thích không á? – Sara kêu lên – Becky yêu quý, bạn tự làm đấy à?
Becky hít hít xúc động, đôi mắt em như mờ đi vì sung sướng.
– Nó chẳng qua chỉ được làm bằng một miếng vải flaning, mà miếng vải cũng chẳng còn mới nữa; nhưng tôi muốn tặng cô một cái gì đó vào ngày sinh nhật thế nên tôi đã thức mấy đêm để làm. Tôi biết rằng cô có thể giả vờ nghĩ rằng chiếc gối cũ kỹ này là một chiếc gối bằng vải satanh bóng bẩy với những đinh gim đính kim cương. Khi tôi làm, tôi cũng đã cố tưởng tượng như thế đấy. Còn tấm thiệp, thưa cô Sara, tôi đã lấy từ trong thùng rác đấy, việc đó không sao chứ thưa cô. Cô Amelia đã vứt nó vào thùng rác trước đó. Tôi không có một tấm thiệp nào cả. Tôi cũng biết rằng món quà này nếu không có một tấm thiệp thì thật không được trọn vẹn, vì vậy tôi đã lấy tấm thiệp của cô Amelia để dùng tạm.
Sara chạy nhào tới Becky và ôm lấy cô bé. Em xúc động không nói nên lời, chỉ thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.
– Ôi Becky! – Em bật khóc nhưng miệng mỉm cười xúc động – Tôi yêu bạn vô cùng Becky ạ!
– Ôi! Thưa cô! – Becky nói trong hơi thở – Cảm ơn cô, cô thật tốt bụng, món quà đó có đáng gì đâu. Thậm chí nó không còn mới nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!