Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt
Chương 17: Trường học 2
Beta: Gấu Beo
——————————
Ở trường học trước kia, Lâm Gia chưa bao giờ chơi vui như vậy. Bởi vì mối quan hệ trong gia đình, nên giáo viên trong trường và các bạn học luôn đặc biệt chiếu cố quan tâm tới cô, chạy bộ quá mức hoặc các hoạt động có thể bị thương thì Lâm Gia chưa bao giờ tham gia, chứ đừng nói đến chuyện chơi đùa lăn lê cùng với các bạn nữ trên sân cỏ như này.
Cô thật sự rất vui, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn quả thực là thiên thần của cô, còn có Từ Dục nữa. Cậu ta rất vui tính, còn biểu diễn một màn nhào lộn để đánh bóng sau đó là lại chạy bộ như bà cụ làm cho ba cô gái cười không ngừng, những người khác thấy các cô chơi vui như vậy cũng vây lại xem.
Sau tiết thể dục nhảy như những con vịt kết thúc, Lâm Gia chảy đầy mồ hôi, cười đến cứng cả hàm.
Lúc hết tiết Từ Dục mời các cô uống nước, bốn người cười đùa đi đến quầy bán quà vặt, vừa đi ra tới cửa lại gặp Khương Nguyên.
Lâm Gia vừa nhìn thấy anh tỏ ra vô cùng phấn khích, thiếu chút nữa nhào tới ôm lấy anh “Khương Nguyên! Cậu cũng đến mua nước à!”
Khương Nguyên thoáng nhìn cô thu lại các động tác tay chân, trong lòng không hiểu sao lại thấy sung sướng, “Ừ.”
Từ Dục biết Khương Nguyên, nhưng không biết Khương Nguyên có biết cậu không, nên rất thân thiện đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là Từ Dục lớp sáu.”
Từ Dục là kiểu thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, vóc dáng không cao lắm nhưng lại trắng trẻo sạch sẽ, lúc mà không cười thì như một ngôi sao tuổi teen, còn cười lên thì lại hoàn toàn rực rỡ, rất tươi tắn vui vẻ.
Bây giờ cậu đang cười.
Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của Khương Nguyên lướt qua trên người cậu ta, anh đưa tay ra chạm nhẹ một cái rồi thu về “Ừ.”
Một chữ “Ừ”này coi như câu chào hỏi với cậu ta, Khương Nguyên không hề dừng lại nữa mà nhấc chân đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
Từ Dục thu tay về gãi đầu, nhìn bóng lưng của anh nói: “Rất có cá tính.”
Mặc dù Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn là bạn cùng lớp với Khương Nguyên, thế nhưng thái độ lạnh lùng của anh làm cho các cô cũng không quen lắm, sợ Từ Dục sẽ cảm thấy xấu hổ, Hoàng Nhất Lâm giải thích với cậu: “Ha Ha, cậu đừng để ý. Bình thường Khương Nguyên đối với ai cũng như vậy.”
Từ Dục là người rất nhạy cảm, nhận ra Hoàng Nhất Lâm lo lắng, cậu cười tươi hất cằm lên nói: “Không có việc gì! Mình mà đứng lên thì còn lạnh lùng hơn cậu ta ý chứ! Đi nào, anh trai lạnh lùng mời các em uống nước!”
Thấy cậu không vấn đề gì, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Gia đã háo hức chạy theo Khương Nguyên đến quầy ăn vặt, thấy mọi người còn chưa vào liền thò đầu ra hét lên: “Nhanh lên nào!”
Bây giờ mặc dù trời đã vào thu, nhưng khí trời vẫn rất nóng, sau khi tập thể dục mọi người đều muốn ăn đồ lạnh để giảm nhiệt, Hoàng Nhất Lâm lấy nước khoáng và kem, Thư Mẫn chỉ lấy một chai nước lạnh.
Từ Dục hỏi các cô: “Mọi người chọn xong rồi, Lâm Gia thì sao?”
”Ơ, vừa rồi còn đứng cạnh mình mà.” Hoàng Nhất Lâm quay đầu lại tìm, Thư Mẫn đẩy tay của cô một cái, chỉ về hàng phía sau bên tay phải ” Ở đó.”
Lâm Gia đứng trước kệ đồ ăn vặt hơi do dự, nghĩ một lúc lâu, cô kéo vạt áo người bên cạnh, chỉ vào túi đồ ăn trên giá cao nhất “Khương Nguyên, mình muốn cái kia.”
Khương Nguyên ban đầu chỉ muốn mua nước rồi đi, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà đứng bên cạnh Lâm Gia. Anh nhìn theo hướng Lâm Gia chỉ, sau đó rũ mắt xuống, cầm túi đồ ăn vặt gần nhất, “Tự lấy.”
Kệ hàng này không cao lắm, nhưng cho dù Lâm Gia kiễng chân cũng chỉ có thể chạm vào rìa kệ, cô thử lần thứ hai nhưng cố gắng hết sức trông vụng về như một con sóc, vừa đáng thương lại đáng yêu “À, mình không lấy được.”
Khương Nguyên đứng bên cạnh nhìn, nghĩ cô đã thành công lấy lòng anh, mím môi nín cười nói “Được rồi, tôi đến…”
”Cậu muốn cái này đúng không?”
Đúng lúc Khương Nguyên chuẩn bị để lấy đồ cho Lâm Gia, thì một cái tay đã đưa ra trước anh.
Từ Dục nghiêng người đứng ở phía sau Lâm Gia, một tay giơ qua gò má của cô, cơ thể của hai người rất gần nhau.
Khi Lâm Gia quay đầu lại thì mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng phất qua mặt anh, mang theo mùi trái cây trong veo, làm mặt cậu nóng lên.
”Từ Dục!” Lâm Gia gật đầu với cậu, “Ừ, thích cái đấy!”
Từ Dục nhìn chằm chằm vào khóe xoáy của Lâm Gia không thể hoàn hồn, trên mặt đỏ rực nhất thời quên cử động.
Lâm Gia thấy cậu bất động, lại nói thêm lần nữa: “Từ Dục, mình muốn cái phía trên kia!”
”A… a a, để mình lấy cho cậu.” Từ Dục phục hồi tinh thần lại hóa ra mình nhìn chằm chằm vào người ta đến thất thần, mặt càng đỏ hơn, cậu lấy túi đồ ăn vặt mà Lâm Gia muốn ôm vào trong lòng rồi nhanh chóng đi đến quầy thanh toán.
Lâm Gia đi theo phía sau cậu, nhớ đến chuyện Khương Nguyên vẫn ở đây, cô dừng lại muốn nói với anh mình đi trước, nhưng lúc quay đầu mới phát hiện Khương Nguyên đã đi từ lúc nào rồi.
Lại không nói với cô câu nào.
”Lâm Gia?” Từ Dục quay đầu thấy Lâm Gia chưa theo liền gọi cô.
”Đến đây!” ánh mắt Lâm Gia nhìn vào khu vực phía sau rồi nở nụ cười tươi chạy đến.
Lúc tính tiền tổng cộng là hai trăm hai mươi tệ, Lâm Gia ngăn cản động tác trả tiền của Từ Dục, cười híp mắt đưa tấm thẻ màu vàng cho thu ngân, “Cháu trả bằng thẻ.”
Nhân viên thu ngân là bác gái trung niên, bà nhìn vào tấm thẻ màu vàng rồi lại nhìn lên khuôn mặt ngây thơ của Lâm Gia, sau đó nói: “Bạn học à, cháu ở lớp nào? Ngày đầu học đúng không, chỗ này của tôi chỉ nhận tiền mặt thôi.”
Lâm Gia nghe vậy nhíu mày một cái, “Nhưng bây giờ cháu không có tiền mặt”
”Không có tiền mặt thì cháu mua cái gì!” Bác gái nhăn nhó.
”Nhưng…” Lâm Gia đang muốn nói tiếp thì Từ Dục ngăn cô lại.
Cậu chặn Lâm Gia đứng ở phía sau, rồi đưa bác gái hai tờ một trăm và một tờ năm mươi, khi cười lộ hàm răng trắng bóng nói “Cháu trả cháu trả, chị gái cứ nhận tiền đi à, về em sẽ dạy bảo cô ấy.”
Bác gái quen với Từ Dục, lại bị cậu gọi một câu chị gái tay chân như nhũn ra, thay bằng khuôn mặt tươi cười nói: “Từ Dục à, chỉ cậu mới biết nói chuyện.”
Sau khi giải quyết xong xuôi đi ra khỏi quầy bán quà vặt, Lâm Gia vẫn không hiểu sao bọn họ không thể quẹt thẻ.
Hoàng Nhất Lâm vừa ăn kem vừa nói: “Lâm Gia cậu quá ngây thơ, đây thỉ là quầy nhỏ trong trường, cũng không phải trung tâm thương mại làm sao mà quẹt thẻ cho cậu được.”
Từ Dục nhét túi đồ ăn vào trong lòng Lâm Gia, thoải mái nói: “Không sao, trước lạ sau quen, lần sau cậu sẽ biết.”
Lâm Gia cười vui vẻ ôm túi quà to của mình: “Cám ơn cậu! Lần sau mình sẽ nhớ mang tiền mặt xuống.”
Thư Mẫn uống ngụm nước, nhìn thời gian trên đồng hồ, sắp vào tiết tiếp theo rồi “Chúng ta quay trở về lớp thôi, sắp vào giờ rồi.”
Phòng học của lớp một ở ngay gần cầu thang, lớp sáu ở phía sau, Từ Dục nhìn các cô vào lớp rồi mới đi.
Đến giờ vào lớp, nhưng túi đồ ăn vặt của Lâm Gia không thể bỏ vào trong ngăn kéo được, loay hoay mãi, Cao Kỳ cũng không nhịn được mấy lần ném sách, nhưng cô vẫn chưa làm được. Hoàng Nhất Lâm định tới giúp cô bỏ từng món ra nhưng tiếng chuông vào học đã vang lên, thấy giáo viên sắp vào đến cửa lớp cô cũng không dám đi ra nữa.
Khi Hoàng Lập Tân cầm sách giáo khoa vào thì nhìn thấy Lâm Gia đang cố gắng cho đống đồ ăn vặt vào trong ngăn bàn. Đôi mắt sau lớp kính dầy lặp tức muốn phun ra lửa, dùng hết sức đập thước vào cửa phòng học, phát ra những tiếng động rất lớn “Vào học.”
Lâm Gia lại càng sợ, một số đồ rơi xuống cũng không dám nhặt lên, cô khoanh tay ngồi ngay ngắn chờ lớp trưởng hô đứng lên.
”Đứng lên…” Trưởng lớp hô đứng dậy thấy Hoàng Lập Tân dùng cái thước vẫy vẫy cho cậu ta ngồi xuống.
Hoàng Lập Tân đẩy kính rồi ném sách giáo khoa lên bục giảng, sau đó đi thẳng tới chỗ của Lâm Gia, nhìn không chớp mắt vào đống đồ ăn vặt dưới chân cô, lớn tiếng nói: “Lấy giấy bút ra, bắt đầu viết bảng tuần hoàn các nguyên tố. Em này, tan học đến phòng làm việc của tôi.”
Bất cứ ai quen với Hoàng Lập Tân đều biết, ông là giáo viên giỏi, nghiêm khắc trong giảng dạy, phong cách nghiêm túc không phải là một giáo viên hài hước, ba năm liên tục được bầu làm giáo viên dạy giỏi, nhưng đồng thời mọi người cũng hiểu thêm về phong cách lạc hậu, tư tưởng bảo thủ, cho dù đến bây giờ vẫn quan niệm về giáo dục rằng không thể không đánh, vì vậy tất cả học sinh mà ông đã dạy cho dù tốt hay xấu thì trong ba năm qua đều phải nếm sự lợi hại của cây thước.
Hoàng Nhất Lâm đã từng bị ông đánh rồi, cho nên lúc ông đi tới chỗ Lâm Gia, cô không dám mở mắt chỉ sợ ông vung thước đánh Lâm Gia.
Lâm Gia nhìn vào những món ăn vặt bị lấy đi, trong lòng chỉ biết luyến tiếc, Cao Kỳ còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “A, đáng đời.”
Lần này Hoàng Lập Tân coi như giữ mặt mũi cho Lâm Gia, chỉ lấy đồ của cô đi mà không đánh luôn.
Hết tiết học, Khương Nguyên đi cùng Lâm Gia vào phòng làm việc, nhưng anh không nói gì chỉ yên lặng đứng chờ ở một bên.
Dù sao Lâm Gia cũng mới chuyển đến, lại là một cô gái, Hoàng Lập Tân cũng không nói gì nhiều, chỉ nói hai câu rồi cho cô về, nhưng ai nghĩ cô vẫn quay lại hỏi có thể trả lại đống đồ ăn vặt cho cô không, Hoàng Lập Tân vừa nhìn đã biết là người bướng bỉnh thiếu chút nữa cầm thước đánh.
Khương Nguyên kịp thời mở miệng nói: “Thầy Hoàng, em đến giao bài viết của lớp.”
Vì vậy Lâm Gia với vẻ mặt tiếc nuối đi ra ngoài.
Khương Nguyên thở dài ở trong lòng.
Nhoáng cái đã hết một tuần, sau khi học xong tiết thể dục vào thứ sáu, cô ngồi trong lớp để bớt mồ hôi, đang muốn mặc áo khoác đồng phục vào, sờ vào áo cô phát hiện ra túi tiền bên phải trống không.
Cô theo bản năng nhìn về phía Khương Nguyên, nhưng anh đang cúi đầu làm bài không nhận được ánh mắt của cô.
Lâm Gia cúi đầu xuống im lặng suy nghĩ, lúc sau ngước lên mỉm cười khanh khách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa mới khai giảng được một tuần, nếu không phải thường xuyên bị gọi lên phòng làm việc, thì Lâm Gia nghĩ cuộc sống sinh hoạt tại trường thật đẹp như trên thiên đường.
Có Hoàng Nhất Lâm chơi cùng cô, và Thư Mẫn ổn trọng trầm tĩnh như anh trai cô vậy, còn thêm Từ Dục lớp bên cạnh, cậu ấy luôn làm cô vui vẻ, chơi với cậu ấy không lúc nào không cười.
Ngoại trừ không được nói chuyện với Khương Nguyên ở trường, những chuyện khác đều làm cho cô hài lòng và thỏa mãn.
Cái chuyện nho nhỏ ngày thứ sáu kia cũng được cô bỏ quên rất nhanh.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, ngày thứ hai đi học túi tiền của Lâm Gia ở hai bên đã phồng lên như cũ.
Khương Nguyên lúc đầu còn tò mò bây giờ thì không thèm để ý, anh nghĩ, cô ấy có cầm cục gạch hay cái gì chỉ cần cô không sợ nặng thì tùy cô.
Lúc cách trường học một ngã tư nữa, Lâm Gia ở trên xe nhìn thấy Hoàng Nhất Lâm, cô lập tức xuống xe đi cùng cô nàng tới trường.
Hai người vừa đi vừa cười nói, đến vào trong lớp cũng không muốn tách ra.
Hoàng Nhất Lâm nói: “Nếu chúng ta được ngồi cùng bàn với nhau thì tốt nhỉ.”
Lâm Gia gật đầu mạnh mẽ: “Đúng vậy!”
Trên thực tế thì, khoảng cách giữa hai cô chỉ có một lối đi.
Sau khi học xong tiết 1, Hoàng Nhất Lâm kéo Lâm Gia đi xuống mua nước, lúc xuống cầu thang cô nàng nói nhỏ với Lâm Gia: “Mình nói cậu biết nhé, tuần trước lớp bên cạnh chúng ta có người bị trộm.”
——————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Câu đố đẳng cấp thế giới: trong túi Lâm Gia cuối cùng là cái gì!
Tôi chỉ có thể nói trong nội dung hôm qua đã có đáp án ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~
Cảm tạ xem.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!