Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 32
Khuê học trong cung ở Thanh Tâm trai.
Hậu cung Hoàng thành của Đại Chiêu quốc được chia thành thập nhị cung ở bên trong và lục cung ở bên ngoài. Thập nhị cung ở bên trong lại phân thành lục cung ở phía đông và lục cung ở phía tây. Lục cung ở bên ngoài chia tam cung ở phía đông và tam cung ở phía tây.
Thanh Tâm trai thuộc tam cung ở phía tây, cách cổng phía tây của Hoàng Thành một đoạn rất gần. Thiết lập như vậy để thuận tiện cho dòng chính nữ của quan lại ở bên ngoài tiến học.
Điện Kinh Chập của Lung Nguyệt ở giữa lục cung ở phía đông, cách Thanh Tâm trai một đoạn khá xa.
Lúc này, nàng đang ôm cổ Lý Long Tá, thoải mái ghé vào lưng tiểu ca nhà mình, đung đưa theo từng bước chân lên lên xuống xuống của hắn. Từng đợt từng đợt hương mực trúc thấm vào xoang mũi. Lung Nguyệt ngửi mùi hương nhang chỉ có phụ thân, Thái tử ca ca, và tiểu ca quen dùng này thì cảm thấy vô cùng yên lòng.
Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ thì Lý Long Tá đứng lại, vỗ vỗ chân nhỏ của Lung Nguyệt: “Cửu Nhi, đến nơi rồi, mau xuống thôi, miễn để cho người khác nhìn thấy rồi chê cười.”
“Vâng!” Lung Nguyệt mơ màng gật đầu.
Hoán Ngọc và Tiển Bích ở phía sau lại đỡ, giúp nàng đứng xuống đất. Sau đó, Lý Long Tá nắm tay nhỏ mập mạp của nàng, đi về phía chính đường.
Lại phát hiện, những chiếc bàn ngày thường quen dùng đều được bày ở trong vườn. Màu hồng của hoa đào xen giữa màu xanh của lá, nhóm quý nữ đang bồi mấy vị công chúa nói chuyện.
Thấy trời hôm nay đẹp, nên chắc là học ở ngoài này rồi. Lung Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bên ngoài rất tốt, bên ngoài không có mùi hương nhang lượn lờ, xung quanh là mùi cây cỏ thoang thoảng, không khí không bị ô nhiễm, vô cùng thiên nhiên.
Từ trước đến nay Lung Nguyệt không thích mùi hương nhang trong lô, ngửi nhiều sẽ khiến tinh thần bất ổn, vì vậy hàng năm, trong điện Kinh Chập chỉ có mùi hoa theo bốn mua và mùi hoa quả.
Nam nữ bảy tuổi trong cổ đại vô cùng khác nhau, tiểu ca nhà mình đã lập phủ phong Vương, nhóm quý nữ trước mặt mình cũng phải chín, gần mười tuổi rồi.
Nam nữ khác biệt, cho nên tất nhiên là tiểu ca nhà mình muốn tránh bị nghi ngờ, cho nên không thể đi lên phía trước.
Lung Nguyệt dừng lại, đang định chào tạm biệt tiểu ca nhà mình thì phát hiện không biết tại sao Lý Long Tá lại cau màu.
Phía trước mơ hồ truyền đến cuộc trò chuyện của nhóm quý nữ.
“Ta nghe ca ca ta nói, mấy ngày trước Tụ Hương các chọn ra hoa khôi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông…”
“Muội cũng nghe nói, về việc ngâm thơ làm câu đối, ngay cả Thám Hoa cũng bại dưới váy nàng…”
“Vậy thì sao? Cũng chỉ là cung nhân tìm việc để vui thôi. Nếu như nói đến ‘Tài’ thì ta lại nghe nói Hoàng hậu nương nương có thể thi triển tứ nghệ cùng một lúc, chân đánh trống bắt đầu múa, uyển chuyển ngâm thơ, làn váy vẽ thành bức tranh, các tỷ tỷ đã từng nghe nói chưa?”
Mẫu thân nhà mình lợi hại như vậy sao? Lòng Lung Nguyệt khẽ động, đợi đến lúc trở về nhất định phải năn nỉ mẫu thân, dạy cho mình một chút. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng thấy bàn tay đang nắm tay mình của tiểu ca khẽ dùng lực. Ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt lúc này của Lý Long Tá đen như nghiên mực.
Lung Nguyệt là người xuyên không, nên chưa quen thuộc với những điều cần kiêng kị trong quy củ của cổ nhân. Nhưng suy nghĩ một lát lại thấy những lời vừa rồi thật không ổn.
Tụ Hương các, hoa khôi, không cần nghĩ, vừa nghe đã biết là thanh lâu. Một đám quý nữ nhà quyền quý, lại treo những nơi bẩn thỉu trên bờ môi, nhưng cũng không sao, còn lấy nhất quốc chi mẫu ra so sánh, cái này có phải là chê sống quá lâu rồi không.
Lung Nguyệt là người bao che khuyết điểm, do kiếp trước thiếu tình thân, kiếp này vất vả mới có được, tất nhiên sẽ không tha thứ cho kẻ nào làm hại người mà mình để ý. Lung Nguyệt tự nhận mình không phải là người có tính nết dịu dàng. Mặc dù dân phong ở nơi thâm sơn cùng cốc thuần phác, nhưng cũng không thiếu người chanh chua khi dễ tuổi già cô đơn, Lung Nguyệt là dã nha đầu lớn lên ở vùng núi hẻo lánh, tất nhiên là không thể thiếu chuyện đánh nhau với người khác. Thân phận kiếp này là Công chúa, nên trải qua ít sóng gió, luôn xuôi chèo mát mái, tính tình đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn là người trong mắt không thu nổi hạt cát. Cộng với việc được sủng ái, cho nên tính khí nóng nảy đương nhiên là sở trường của nàng.
Tiểu ca nghe thấy, nhưng lại ngại thân phận, không ra tay được. Mà bản thân lại không cần cố kỵ chỗ nào, mẫu hậu là người đứng đầu cung, phải vị tha, hai vị ca ca phải có tấm lòng của nam tử. Còn nàng thì không cần gì cả, nàng được sủng ái như vậy, nếu cố nén giận thì có vẻ quá giả tạo rồi. Lúc hành xử, thì phải khoa trương một chút, tiện thể trấn áp những người ‘có tâm’ luôn.
Nghĩ thông suốt, Lung Nguyệt bắt đầu cảm thấy bực bội. Bỏ tay Lý Long Tá ra, dẫn bốn người Hoán Ngọc lên phía trước.
Đợi đến lúc đám quý nữ nhìn thấy nàng, chưa kịp thi lễ thì đã nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vả miệng!”
Được Lung Nguyệt phân phó, Hoán Ngọc, Đào Châu và Tiển Bích tiến lên, hung hăng cho ba vị quý nữ kia hai cái bạt tai.
Âm thanh trong trẻo, trong giây lát làm mọi người ở đây ngẩn người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!