Mùa này chính là mùa thu hoạch quả bồ đào, Quân Mẫn Tâm nghe nói khi
Trần Tịch còn nhỏ đã từng theo mẹ học được cách chưng cất rượu bồ đào
thơm ngọt và tinh khiết nên cũng muốn theo học một chút, tự tay cất vài
hũ rượu. Ngày hôm đó thời tiết vừa đẹp, Quân Mẫn Tâm mang theo một nhóm
ảnh vệ và thị nữ đi tới vườn bồ đào lớn nhất ở ngoại thành, bắt đầu hái
bồ đào.
Vườn bồ đào này chính là sản nghiệp dưới tay Tam Vương tử A Bố, lúc này
hắn đã chờ ở ngoại thành từ sớm, tự mình dạy Quân Mẫn Tâm cách phân biệt bồ đào tốt xấu. Nói thật, khi Quân Mẫn Tâm ở một chỗ cùng vị Vương tử
này luôn có cảm giác không được thoải mái, vừa nhìn thấy đôi mắt màu
xanh u buồn hèn yếu kia, dường như nàng thấy được kiếp trước hèn mọn của mình… Một loại cảm giác khó nói thành lời.
Thời tiết có chút nóng bức. Quân Mẫn Tâmvén ống tay áo hẹp thêu hoa lên
tận cùi chỏ, hai búi tóc to dài được quấn lên trên đỉnh đầu, xách một
giỏ bồ đào mới hái, trong suốt như hồng mã não* cho Nô Y, thuận đường
hỏi Mộc Cẩn:
“A Tịch đâu, sao vẫn chưa tới?”
Mộc Cẩn phe phẩy cây quạt, giúp Quân Mẫn Tâm lau mồ hôi hột trên cằm,
nói: “Nghe nói có một đầy tớ chạy trốn, Trần công tử đang truy đuổi, e
rằng sẽ tới trễ một chút!”
Quân Mẫn Tâm gật đầu, tiện tay lấy một chùm bồ đào, lột vỏ ăn. Sắc đỏ
của quả bồ đào tôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh, oánh nhuận như Dương Chi bạch ngọc*, A Bố nhìn có chút mất hồn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Quân Mẫn Tâm thả chùm bồ đào vào lại trong giỏ, lau miệng nói: “A Bố Điện hạ thật tài giỏi, nắm trong
tay vườn bồ đào lớn như vậy. Chỉ nhìn những chùm bồ đào này thôi cũng
thật khiến người khác hưng phấn!”
A Bố thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Trường Phong Công chúa quá khen!
Từ nhỏ thân thể ta không bằng các ca ca, không thể ra chiến trường, cũng không thể bắt tù binh làm đầy tớ, đám thuộc hạ thì cứ như hoà thượng
trong một gánh xiếc lớn, còn phải dựa vào đại ca ban thưởng…”
Dừng một chút, hắn khổ sở cười một tiếng: “Ta rất vô dụng phải không? Ta biết, tất cả mọi người đều coi thường ta, đại ca rất chăm sóc ta, nhưng lúc huynh ấy chết, ngay cả dũng khí phản kháng ta cũng không có, cứ như vậy mà quy hàng nhị ca. Từ đó tất cả mọi người không ai nói chuyện với
ta nữa. Nhưng Công chúa người, không những nói chuyện phiếm với ta, còn
có thể cười với ta…”
Nói đến đây, trong mắt hắn mơ hồ có lệ quang, sắc mặt cũng tái nhợt.
Đối với hắn, Quân Mẫn Tâm vẫn luôn tồn tại cảm giác thương hại, bởi vì
hắn thật sự rất giống nàng trong kiếp trước. Nàng cười nhạt với A Bố,
nói: “Ta cũng từng là một nữ nhân rất mềm yếu, người khác khi dễ lợi
dụng ta, ta còn ngu ngốc cho rằng hắn thực sự yêu ta! Chỉ là, A Bố Điện
hạ kiên cường hơn ta nhiều.”
“Sao lại có thể như vậy?” A Bố giật mình nhìn nàng.
Quân Mẫn Tâm cong môi cười một tiếng: “Điện hạ quên rồi ư? Trong cái đêm Tô Cát Vương chết, Điện hạ đã liều chết cầu cạnh thay ta! Huống chi,
ngài nhìn thấy chuyện kia của ta và Trần Tịch, không phải cũng không nói ra đó sao?”
Nhớ lại ngày hôm đó, Trường Phong Công chúa bị mình bắt gặp đang môi
chạm môi với thị vệ Trần Tịch, trong nháy mắt trên khuôn mặt tái nhợt
của A Bố hiện lên một chút đỏ ửng lúng túng. Hắn luống cuống vuốt vuốt
tà áo mình, chần chừ hồi lâu mới lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “Trường
Phong Công chúa thích tên thị vệ kia?”
Thời tiết ngày càng nóng nực, mây đen tụ lại. Quân Mẫn Tâm nhìn bầu trời trong chốc lát, hỏi một đằng đáp một nẻo: “A, sắp có mưa to, xem ra A
Tịch sẽ không tới!”
Vừa dứt lời thì một cơn gió lớn cuốn theo cát bụi đập thẳng vào mặt Quân Mẫn Tâm, nàng “a” một tiếng liền vội vàng nhắm mắt, nâng tay áo ngăn
trở tầm nhìn của mình, tránh cho cát bụi bay vào mắt. Vì vậy, nàng không hề nhìn thấy vẻ mặt cô đơn ảm đạm của thiếu niên cùng đôi mắt màu lam u buồn.
Chỉ chốc lát sau, tiếng sét đùng đoàng phá vỡ không trung, từng giọt mưa to như hạt đậu rào rào rơi xuống.
Thời tiết Tây Vực khô hanh, khắp nơi là sa mạc cát vàng cho nên hiếm khi mới gặp được trận mưa to như thế này. Trong lúc nhất thời, dân chúng
khắp thành đều mặc một lớp y phục mỏng, khăn che quanh mặt, trên đầu là
một hũ đựng nước vừa múa vừa hát ở trong mưa, vô cùng nhiệt tình đón
tiếp nguồn nước quý giá do thiên nhiên ban tặng này. Quân Mẫn Tâm bị
tình cảnh này cuốn hút cũng kêu lên một tiếng, vui vẻ xông vào trong màn mưa, để mưa thu gột rửa đi toàn thân nóng bức của mình.
Đáng tiếc, Quân Mẫn Tâm chỉ vừa kịp xoay tròn một vòng trong mưa, liền
đụng đầu vào một lồng ngực dầy rộng, ấm áp. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nâng lên một cây dù giúp nàng ngăn trở những giọt mưa, giọng
nói quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu:
“Ngây ngốc đứng ở trong mưa làm gì, coi chừng bị cảm lạnh!” Trong giọng
nói không hề có trách cứ mà chỉ có bất đắc dĩ và cưng chiều.
Quân Mẫn Tâm vui mừng nói: “Ta còn tưởng rằng chàng sẽ không tới.”
“Ta thấy thời tiết thay đổi, nghĩ chắc mọi người ra cửa không mang theo dù, đành phải thoát thân qua đây một chuyến.”
Trần Tịch đưa dù cho nàng, dắt một con tuấn mã tới, từ trong bọc quần áo lấy ra một cái áo choàng thật dầy phủ thêm cho nàng, lúc này mới xoa
xoa yên ngựa bị mưa làm ướt, nói: “Mau lên ngựa! Ta đưa nàng về gian
hàng của Lý lão* tránh mưa!” (Lão ở đây là chỉ người già, tức là ông Lý
chứ không phải cách gọi thân thiết giữa bạn bè với nhau như lão Lục, lão Bát,…)
Tiếng mưa rơi rất lớn, Quân Mẫn Tâm phải đến thật gần mới có thể nghe rõ lời nói của Trần Tịch. Vì đang che dù cho nên nàng lên ngựa có chút khó khăn, thấy Trần Tịch vẫn đứng trong mưa, trên người bị nước mưa thấm
ướt, vội nói: “Sao không mang thêm một cái áo choàng? Mau lên đây!”
Trần Tịch cong môi, nước mưa làm mơ hồ nụ cười của hắn. Hắn xoay người
lên ngựa, tay cầm dây cương ra roi giục ngựa, tuấn mã liền cất vó.
Bỗng nhớ tới gì đó, Quân Mẫn Tâm ảo não hướng về phía vườn bồ đào ở sau lưng hô lớn: “Bồ đào! Bồ đào của ta!”
Nô Y và Khả Khả đuổi theo sau, ở trong mưa cười to nói: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ mang về cho người không thiếu một quả!”
Tuấn mã chạy băng băng trên đường, gió bẻ gãy chiếc dù yếu ớt, Quân Mẫn
Tâm nhìn cây dù bị gãy trên đầu không khỏi cúi đầu cười ra tiếng. Trần
Tịch nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng cũng cất cao giọng cười ha ha.
Biết Trần Tịch cũng không có ý giễu cợt, Quân Mẫn Tâm nửa thẹn thùng nửa buồn bực trừng mắt liếc hắn. Nước mưa khiến đôi mắt đen như mực của
nàng trở nên ôn nhuận mềm mại, đẩy ra từng gợn sóng nhỏ, Trần Tịch có
chút động tình liền cúi đầu khẽ cắn tai nàng.
Quân Mẫn Tâm nhạy cảm, hơi run rẩy, quay đầu cắn lại hắn, vẻ mặt như một con mèo nhỏ đang giận dữ. Trần Tịch thấy vậy tâm tình liền tốt lên,
càng ra roi giục ngựa, tiếng vó ngựa phát ra dồn dập vội vã.
Vào thành, Quân Mẫn Tâm không chịu nổi cây dù không còn hoàn chỉnh liền
thuận thế ném đi, nàng giang hai tay, ngẩng mặt lên trời để nước mưa
lạnh lẽo gột rửa hết duyên hoa đọng lại trong một năm này.
Bách tính còn đang tắm rửa cầu nguyện trong mưa, vừa múa vừa hát. Quân
Mẫn Tâm vừa xuống ngựa liền đi thẳng vào trong gian hàng: “Bạch lão, Chu lão, Lý Y Sư! Ta đến rồi!”
Mấy gian hàng được mở nơi phố xá sầm xuất này chính là do Quân Mẫn Tâm
bày mưu tính kế cùng mấy người lão công tượng Trung Nguyên mà có. Một
gian phùng điếm*, một gian trang sức châu báu, tất cả đều là hàng thủ
công tinh xảo mỹ nghệ của Trung Nguyên, mấy người nam nữ trẻ tuổi năm đó không rời đi cũng lưu lại làm việc vặt trong mấy gian hàng này, cũng
cần cù chịu khó. (Phùng điếm: Cửa hàng may trang phục.)
Dưới đề xuất của Quân Mẫn Tâm, mấy vị lão công tượng dùng kỹ thuật của
mình kết hợp với phong tục thẩm mỹ của người Tây Vực lại, làm ra được
một ít phục trang, còn có hàng thêu dệt tinh mỹ có sẵn của Trung Nguyên, gọn gàng phù hợp với những người mưu sinh trên lưng lạc đà. Phương
thuốc làm ẩm làn da kia của Lý Y Sư cũng bán rất tốt, ngay cả quý tộc
trong cung cũng đều phải tới nơi này lấy hàng. Đã hơn nửa năm, việc buôn bán ngày càng đi lên, bạc kiếm được cũng không ít, quan trọng hơn là có thể tuỳ thời trao đổi tin tức cùng thương nhân Trung Nguyên.
“Công chúa, Trần công tử! Mau mau vào trong ngồi!” Chu lão thả trâm cài
kiểu dáng mới trong tay xuống, lại hô vào vách bên: “Bạch lão, lấy cho
chủ tử hai bộ y phục khô mát! Lý lão đầu, mang hai chén canh gừng tới
đây, đừng để các chủ tử bị cảm lạnh!”
Quân Mẫn Tâm có áo choàng che nên chỉ có áo choàng bị ướt. Trần Tịch vào phòng ngồi xuống, mái tóc xoăn đen dán chặt vào mặt mũi hắn, giọt nước
trong suốt trên tóc và áo choàng ướt đẫm nhỏ xuống đất, rất nhanh trên
đất liền có một vũng nước nhỏ. Hắn nâng chân lên cởi giày, dốc xuống mặt đất, từng giọt mưa tích góp trong giầy liền ào ào trút xuống khiến Quân Mẫn Tâm cười khanh khách không ngừng.
Đúng lúc này, Bạch lão tóc trắng râu xám mang xiêm y sạch sẽ tới đây,
Quân Mẫn Tâm cười đến mức hít thở không thông nói: “Bạch lão, làm phiền
người rồi!”
Bạch lão vội khoát tay nói: “Đừng khách khí!! Công chúa và Trần công tử
nhanh vào phòng thay đổi y phục đi, chủ tử thân thể ngàn vàng, không thể qua loa được.”
Quân Mẫn Tâm ôm y phục đi thay trước. Váy dài liền thân thắt eo điểm
xuyết đá quý, cúc áo màu đen tựa mắt mèo, trên váy thêu hoa văn màu đen
tinh xảo. Y phục của người Hồ đơn giản, mặc vào không giống phục sức ba
tầng trong ba tầng ngoài của Trung Nguyên, không hề rườm rà khiến nàng
có chút yêu thích. Sau khi đi giày nhỏ, nàng lộc cộc lộc cộc chạy ra
phòng ngoài, mưa đã ngớt nhiều rồi.
Lý Y Sư mang canh gừng tới, Quân Mẫn Tâm uống được vài ngụm, nhìn xung quanh hỏi: “Trần Tịch đâu?”
Bạch lão nói: “Trần công tử vừa qua phòng bên thay y phục rồi!”
Quân Mẫn Tâm ồ một tiếng, đôi mắt đen nhánh khẽ xoay tròn, cười gian đi về phía phòng bên cạnh.
“Công chúa, người…”
Quân Mẫn Tâm nâng ngón trỏ đặt lên trên môi tạo thành động tác giữ im
lặng, nhẹ giọng nói: “Bạch lão đừng lên tiếng, ta qua đó xem một chút!”
Nhẹ chân nhẹ tay đi tới sát vách, nàng vén rèm lên thì thấy Trần Tịch
quay lưng lại về phía mình, đã thay quần dài nhưng bên trên vẫn cởi trần
như cũ. Trên làn da màu mật ong có vài giọt nước trong suốt, lộ ra bắp
thịt cao ráo đều đặn và vòng eo gầy đầy sức lực, đó là một vẻ đẹp tràn
đầy tuổi trẻ và nam tính.
Quân Mẫn Tâm nhìn đến ngây người, chậc chậc một tiếng, tỏ vẻ cảm khái.
Trần Tịch xoay người lại, thấy là nàng liền khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Mẫn Nhi, ta đẹp mắt không?”
Thật đúng là mở mang tầm mắt! Quân Mẫn Tâm sững sốt hồi lâu mới cười
nói: “A Tịch, da mặt chàng dày lên rồi! Mấy năm trước, chỉ cần vừa thấy
ta chàng liền đỏ mặt.”
Trần Tịch mặc áo ngoài, buộc lại đai lưng, ôn thanh nói: “Cũng giống nàng thôi.”
Hai người ở trong gian hàng nửa canh giờ nói chuyện buôn bán gần đây một chút. Theo lời Chu lão nói thì gần đây Tĩnh quốc và Khương quốc xảy ra
nhiều xung đột. Hoàng đế kiêng kị thực lực của Tĩnh quốc nên đang muốn
tước bỏ chư hầu, hai nước rơi vào thế cục giương cung bạt kiếm.
“Công chúa nên cẩn thận.” Chu lão vuốt chòm râu cá trê nói: “Hai nước
trở mặt, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến bên này. Lão phu thật lo lắng, chỉ sợ
Khương Hoàng bị bức quá sẽ bức hiếp Mục Lặc vương, mượn tay hắn diệt trừ Công chúa.”
“A, thật là nhức đầu. Khó khăn lắm ta mới tạo ra được một chút thành
tựu.” Quân Mẫn Tâm chau mày nói: “Khương hoàng này trừ việc mượn đao
giết người ra thì còn có thể làm gì? Người của Lạc gia, người này càng
đáng ghét hơn người kia!”
Đang nói thì bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Quân Mẫn Tâm nhô đầu
ra nhìn thấy rất nhiều nam nữ võ sĩ trong thành cùng giơ bội kiếm trong
tay, vừa hét lớn vừa đi về hướng đông.
“Bạch lão, có chuyện gì vậy?” Trần Tịch hỏi.
“À, hôm nay tại thành Đông có võ sĩ giác đấu, người thắng có thể lấy
được Thiên Lý Thần Câu và một trăm lượng vàng, vì vậy rất thu hút các võ sĩ.”
Giác đấu, tên như ý nghĩa, đây là trận đấu các võ sĩ dùng tính mạng của
chính bản thân mình để làm tiền cượcđẫm máu. Người Hồ hiếu chiến, loại
giác đấu này gần như mỗi ngày đều có, nhưng Quân Mẫn Tâm ngoại trừ đấu
cùng Công chúa Kim Na một lần thì vẫn chưa từng thấy qua thi đấu ngoài
cung như thế nào, cho nên không khỏi sinh lòng tò mò.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm có chút ngứa ngáy nói: “A Tịch, chúng ta đi xem một chút được không?”
Trần Tịch nhìn sắc trời một chút, nói: “Cũng được, nhưng trong vòng một canh giờ, nhất định phải hồi cung.”
Quân Mẫn Tâm gật gật đầu. Vừa mới ra khỏi cửa thì thấy mấy tên thị vệ
được Mục Lặc phái tới ngăn ở phía trước, nói: “Sắc trời đã muộn, thỉnh
Công chúa hồi cung!”
Quân Mẫn Tâm cười ha ha, nháy mắt với Trần Tịch. Trần Tịch ôm eo nàng
nhảy một cái liền lên nóc nhà, nhảy lên nhảy xuống mấy cái liền bỏ xa
mấy tên thị vệ kia ở phía sau.
Trận giác đấu đã bắt đầu, người người tấp nập. Trần Tịch lôi kéo nàng
khó khăn tìm chỗ trống. Thân thể Quân Mẫn Tâm gầy yếu, bị đám nam nhân
chen lui lấn tới, căn bản không thể xem được tình hình bên trên.
Sau một hồi tiếng ủng hộ, Quân Mẫn Tâm bị đẩy ra khỏi đám người, ngã
đụng vào trên người một người. Người nọ một thân hồng bào, tóc đen như
yêu, nửa khuôn mặt được che bằng mặt nạ bạc, không thể nhìn rõ mặt, chỉ
có thể thấy đôi mắt phượng phát ra ánh sáng hung ác khiến người khác nổi da gà.
“Mẫn Nhi, nàng có sao không?” Trần Tịch chen ra khỏi đám người, lo lắng cầm chặt tay nàng.
“A, xin lỗi!” Quân Mẫn Tâm lấy lại tinh thần vội nói lời xin lỗi.
Người nọ đỡ thân thể nàng cho ổn định, khóe môi cười như không cười nâng lên một đường cong nhàn nhạt. Lúc này, bỗng một tráng hán để râu quai
nón chạy tới hô lớn: “Số mười tám! Ngươi là số mười tám phải không? Tới
lượt ngươi rồi, mau lên sân mau lên sân!”
Nam tử mặc áo hồng nhìn thẻ bài bên hông một cái – số mười tám. Hắn nhấc tay ra hiệu, sau đó mũi chân điểm cái, dùng khinh công tung mình nhảy
vào sàn giác đấu tựa như một con hồng yến, tứ phía hô hào như núi lỡ!
“A Tịch, chàng có mang bạc theo không?” Chẳng biết tại sao, Quân Mẫn Tâm lại hỏi một câu như vậy.
Trần Tịch lục lọi trên người một hồi, sau đó sờ sờ chóp mũi, lúng túng nói: “Sau khi đổi y phục quên cầm theo.”
Quân Mẫn Tâm xõa búi tóc, lấy tất cả trâm cài đầu xuống, đặt vào lòng
bàn tay Trần Tịch nói: “Đi đặt cược, chúng ta cược trận này nam tử áo
hồng thắng!”