Công Chúa Trên Cao
Chương 49: Chương 49
Đến buổi chiều, Tử Hiên Các được đặt các thùng đá tỏa ra từng luồng hơi mát, rượu quá ba tuần, hầu hết các quan chức đều nhuốm men say, hành vi đối đãi với nhau lúc trước cũng thoải mái hơn, chỉ có Lý Tráng vẫn luôn nghiêm túc, thậm chí còn hơi đau đầu.
Từ lúc kính Thân Đồ Xuyên ly rượu đầu tiên, hắn ta đi một bước thì Thân Đồ Xuyên cũng tiến theo một bước, hệt như cái đuôi một tấc không rời, thực sự muốn cắt đuôi cũng không cắt đi được.
“Thân Đồ công tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lý Tráng hơi nóng nảy nói, cái người này cứ bám theo hắn ta khiến hắn ta tìm ai đó uống rượu cũng mất tự nhiên.
Lý Tráng vừa lên tiếng, các đại thần lén xem trò vui đều yên tĩnh hết cả, muốn biết Thân Đồ Xuyên sẽ đáp lại thế nào.
Họ chỉ thấy Thân Đồ Xuyên nhìn Lý Tráng chòng chọc, trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Uống rượu với Lý đại nhân.”
“…Không phải chúng ta vừa uống rồi đó sao?!” Lý Tráng tức giận.
Biểu cảm trên mặt Thân Đồ Xuyên không hề thay đổi, thậm chí còn giơ ly rượu lên với hắn ta: “Mời.”
Lý Tráng: “…”
Hai người nhìn nhau chốc lát, Lý Tráng thấy người này đúng là có bệnh, nhìn Quý Thính xin trợ giúp: “Điện hạ, người có thể dẫn hắn đi không?”
“Đã nói với ngươi rồi, hắn không thể uống rượu, ngươi cứ nhất quyết uống với hắn, bây giờ thấy hối hận rồi hả?” Quý Thính lười biếng ngồi im xem trò vui.
Lý Tráng không ngừng kêu khổ: “Ty chức nào có biết hắn uống rượu xong thì dính người như thế.” Hắn ta nói hết câu thì dừng một chút, hung dữ cảnh cáo Thân Đồ Xuyên: “Thân Đồ công tử, ta không cần biết ngươi có uống say rồi hay không, ngươi mà đi theo ta nữa, cẩn thận ta không khách sáo với ngươi nữa đâu.”
Thân Đồ Xuyên nhìn hắn ta với khuôn mặt không cảm xúc, đối với hắn mà nói thì dương như sự uy hiếp này không có chút tác dụng.
Lý Tráng không thể đánh hắn thật, chỉ đành xin trợ giúp từ Quý Thính thêm một lần nữa: “Điện hạ, ty chức biết sai rồi, cầu xin điện hạ lôi hắn đi đi.”
“Bổn cung không có bản lĩnh đấy, hắn uống rượu vào rồi thì chỉ còn lại sự cố chấp ấy thôi, cứng đầu từ đầu đến cuối, bây giờ chỉ khăng khăng muốn uống rượu với ngươi, bổn cung muốn kéo hắn đi thì hắn cũng không chịu nghe.” Quý Thính thuận miệng nói.
Lý Tráng trừng mắt: “Điện hạ không thử thì làm sao biết không được?”
Quý Thính thấy hắn ta chưa từ bỏ thì chậc một tiếng nhìn Thân Đồ Xuyên: “Qua đây.”
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì ngay cả đầu cũng không thèm động đậy xíu nào, vẫn chăm chú nhìn Lý Tráng.
Quý Thính cong khóe môi lên: “Bổn cung đã nói rồi mà, hắn sẽ không…”
Nàng còn chưa nói hết câu Thân Đồ Xuyên đã buông ly rượu xuống, mặt không cảm xúc thong dong đi đến cạnh nàng, lúc ngồi xuống còn không quên vươn tay ra nắm chặt tay áo của nàng, vò bộ y phục đang yên đang lành nhăn nheo hết cả lên.
Các đại thần vẫn luôn liếc nhìn về phía bên này đều hơi ngạc nhiên, có thể thấy rõ ràng là không ngờ Thân Đồ Xuyên lại nghe lời như vậy.
Đâu chỉ bọn họ không ngờ được, Quý Thính cũng bất ngờ, nhìn Thân Đồ Xuyên ngồi cạnh, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
“Điện hạ, về nhà.” Thân Đồ Xuyên nói một câu kéo nàng quay lại.
Quý Thính thăm dò: “Ngươi tỉnh rượu rồi?”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, Quý Thính không còn gì để nói, dám chắc hắn chưa tỉnh.
“Điện hạ, không phải người nói hắn không nghe lời sao? Sao ty chức thấy hắn rất nghe lời đó nhỉ?” Lý Tráng không còn cái đuôi nữa, lập tức thả lỏng: “Không phải vừa nãy điện hạ muốn xem trò cười của ty chức nên mới cố ý không chịu gọi hắn đó chứ?”
Quý Thính nhàn nhã liếc hắn ta: “Vừa nãy bổn cung không hề nghĩ như vậy, nhưng nếu ngươi đề nghị, bổn cung mà không làm theo, chẳng phải sẽ mất công ngươi chịu oan sao?”
“…Ty chức lòng dạ tiểu nhân, mong điện hạ thứ tội.” Lý Tráng nói xong thì nhìn Thân Đồ Xuyên một lát, lập tức nói tiếp: “Ty chức đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, xin cáo từ trước.”
Hắn ta nói xong thì nháy mắt với đám võ tướng có quan hệ tốt, cả đám người kéo nhau đi mất.
Thân Đồ Xuyên thấy Lý Tráng đi rồi thì vô thức muốn đứng dậy đi theo, nhưng người vừa cử động, tay Quý Thính đã bám lên theo, hắn dừng một chút rồi quay đầu lại.
“Điện hạ, hắn đi rồi.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Quý Thính cạn lời, cứ luôn cảm thấy có chút ấm ức trên khuôn mặt hắn, mặc dù bây giờ Lý Tráng đã dẫn một đám người đi rồi nhưng bên trong các vẫn còn không ít người, lúc này, mọi tầm mắt đều bay về phía này, tự như đang đánh giá gì đó.
Quý Thính không muốn mất mặt trước mặt mọi người, im lặng một lát rồi dụ dỗ nói: “Nếu hắn đi rồi thì chúng ta cũng đi thôi.”
“Về nhà sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính khẽ gật đầu: “Ừ, về nhà.”
“Được.” Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi đứng dậy, chìa tay ra với Quý Thính, Quý Thính dựa vào sức kéo của hắn mà đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người vừa đi khỏi, Tử Hiên Các yên tĩnh lại, một lúc lâu sau mới có người phá vỡ sự yên ả ấy: “Hình, hình như Thân Đồ Xuyên đâu có không điện hạ như trong lời đồn.”
“Hay là hắn bắt buộc phải làm vậy?” Có người không thích Quý Thính nói.
Hắn vừa dứt lời đã có người phản bác ngay: “Bình thường bất đắc dĩ thì còn nghe được, say đến mức không còn tỉnh táo thì đâu phải hành động bất đắc dĩ nữa, đúng không?”
Trong Tử Hiên Các bắt đầu thảo luận rốt cuộc Thân Đồ Xuyên có tự nguyện hay không, còn đối tượng được họ thảo luận vừa lên xe ngựa đã ngủ thiếp đi trên ghế quý phi, Quý Thính bị đẩy ngồi vào góc, thấy hắn ngủ say sưa như thế thì rất muốn đánh hắn một trận.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không quấy nhiễu hắn, thấy hắn không định tỉnh dậy thì bảo phu xe đưa mình về phủ trưởng công chúa trước, đợi nàng xuống xe rồi đưa Thân Đồ Xuyên.
“Lát nữa hắn mà vẫn chưa dậy thì không cần gọi hắn, chỉ cần đánh xe đến chỗ nào râm mát, kéo hết rèm xe lên, cứ để hắn ngủ là được.” Quý Thính dặn phu xe.
Phù Vân ra đón, nghe vậy thì lập tức ghen tỵ: “Điện hạ đúng là quan tâm tới Thân Đồ Xuyên.”
Quý Thính chờ xe ngựa đi xa mới trêu chọc Phù Vân: “Nếu không thế thì sao có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác, yên tâm vào phủ trưởng công chúa của ta làm phò mã?”
“…Là sao?” Phù Vân không hiểu lắm.
Quý Thính khẽ cười: “Ngươi không cần hiểu, chỉ cần biết trước khi hắn vào phủ phải đối xử tốt với hắn là được.”
Phù Vân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ý của điện hạ là mấy ngày nay đối tốt với hắn đều là giả?”
“Cứ theo cách hiểu của ngươi đi.” Quý Thính nói xong thì đi vào trong viện.
Phù Vân vội vàng đuổi theo, càng nghĩ càng thấy không đúng: “Nhưng mà điện hạ, nếu chỉ giả bộ đối tốt với hắn là thì vì sao người phải ngủ lại biệt viện hai ngày liền?”
Dưới chân Quý Thính vấp một cái, suýt thì ngã, Phù Vân vội đỡ nàng.
“…Một tên nhóc như ngươi thì hỏi cái này làm gì?” Quý Thính sừng sộ.
Phù Vân nhíu mày: “Ta chỉ không hiểu, cảm thấy điện hạ chỉ muốn đối phó qua loa với hắn thì luôn có cách mà, sao cứ nhất quyết phải ngủ lại đó?”
Quý Thính không còn gì để nói, liếc y một cái, nghĩ thầm rằng không thể nói là mình bị trúng kế, hơn nữa công lực hầu hạ của Thân Đồ Xuyên…!Ừm, mặc dù nàng chưa từng thử với người khác nhưng chỉ với hắn thôi vẫn rất thoải mái, từ nhỏ nàng đã không bị các quy củ thế đời ràng buộc, sống tùy ý cởi mở, nếu mùi vị này không đáng ghét thì không cần ép mình từ chối.
Nhưng đó cũng chỉ ở trước khi thành hôn, còn sau khi thành hôn…!Vẫn nên bớt đi, tránh cho hắn không hiểu rõ tình cảnh của mình, luôn có ý nghĩ không nên có.
“Tại sao điện hạ lại không nói chuyện?” Phù Vân thấy Quý Thính không nói gì, không nhịn được hỏi một câu.
Quý Thính gõ đầu y một cái: “Nếu chuyện gì ta cũng nói với ngươi thì còn gì nữa hả?” Nàng nói dứt câu thì đi thẳng về phía phòng ngủ của mình, “Mấy ngày tới, nếu Thân Đồ Xuyên lại đến mời thì bảo đại hôn nhiều việc, ta không có thời gian rảnh đi thăm hắn, hắn kiên nhẫn đợi đi.”
“Vâng.” Phù Vân đáp một tiếng.
Tối hôm ấy, quả nhiên Thân Đồ Xuyên cử người đến, Phù Vân đuổi người đi theo lời dặn của Quý Thính, sau đó thì mỗi ngày đều là lý do này.
Chẳng mấy chốc đã qua bốn, năm ngày, cuối cùng Chử Yến cũng chịu đựng qua khoảng thời gian đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.
“Chúc mừng Chử thị vệ.” Tối đó, Phù Vân bỉ ổi đến cửa biệt viện đón hắn ta.
Chử Yến mặt không cảm xúc lườm y, nhấc chân đi ra ngoài, Phù Vân vội đi theo sau: “Tối rồi ngươi còn muốn đi đâu nữa?”
“Biệt viện.” Chử Yến lạnh nhạt nói.
Phù Vân ngẩn người: “Ngươi lại muốn đi chọc Thân Đồ Xuyên?”
“Đừng nói cho điện hạ biết.” Chử Yến liếc y một cái.
Phù Vân cau mày: “Cho dù ta không nói với điện hạ thì gia nô ở biệt viện cũng âm thầm đi báo, đến lúc đó người bị phạt vẫn là ngươi.”
Y ở cạnh khuyên nhủ hết nước hết cái, Chử Yến vẫn không nghe, đi thẳng ra chuồng ngựa dắt một con ra, cưỡi ngựa phóng thẳng ra khỏi phủ trưởng công chúa.
Phù Vân ở đằng sau hứng được đầy miệng đất, phì hai cái: “Ngươi cứ làm bậy đi, gặp chuyện gì chẳng ai giúp ngươi nổi đâu!”
Dường như Chử Yến không nghe thấy gì cả, lạnh lùng đi tới biệt viện, vừa xuống ngựa đã xông về phía viện của Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên đang ngồi ở sân, nhìn thấy hắn ta thì ánh mắt lạnh nhạt: “Lúc này Chử thị vệ đến là vì chuyện gì?”
Chử Yến nghiêm mặt đi tới trước mặt hắn, quỳ xuống luôn.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
“Lúc trước ty chức đắc tội với Thân Đồ công tử, mong công tử đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ty chức lần này.” Chử Yến bình thản nói.
Thân Đồ Xuyên thờ ơ nhìn hắn ta: “Vì sao đột nhiên lại xin lỗi?”
“Bởi vì mấy ngày nay ty chức đã nghĩ rõ ràng một chuyện, công tử là chủ, ty chức là đầy tớ, chủ tớ khác biệt, nếu sau này công tử vào phủ trưởng công chúa bày ra mưu mẹo mánh khóe gì thì ty chức không gánh nổi.” Chử Yến khá là thẳng thắn, “Chỉ phạt thôi thì còn được, nhưng ty chức từ đó sẽ không bảo vệ điện hạ, không có ai phụ trách an toàn cho điện hạ.”
Mắt Thân Đồ Xuyên hơi động đậy, gương mặt lại lành lùng vô cùng: “Ngươi đúng là biết suy nghĩ vì điện hạ.”
“Mạng ty chức là của điện hạ, đương nhiên phải suy nghĩ cho điện hạ.” Chử Yến cụp mắt nói.
Mấy ngày vừa qua hắn ta càng nghĩ càng hiểu rõ, bản thân hắn ta mang trọng trách bảo vệ điện hạ, từ trước đến nay sở thích cá nhân không phải thứ quan trọng, cái quan trọng là an toàn của điện hạ.
Vì thế, hắn ta không thể coi Thân Đồ Xuyên là kẻ địch, nếu không ưa hắn thì sau này cứ coi hắn là không khí, không chủ động đến gần, không tỏ ra xa lánh.
Trong biệt viện bỗng yên tĩnh, không biết trôi qua bao lâu, Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi trả lời ta hai câu.”
“Mời công tử nói.” Chử Yến cụp mắt.
Thân Đồ Xuyên nhìn hắn ta đăm chiêu: “Thứ nhất, tài chơi cờ của Mục Dự Chi rất tốt, vì sao vẫn thua điện hạ.”
Chử Yến hơi ngớ ra, có thể thấy hắn ta không thể ngờ hắn lại hỏi điều này, im lặng chốc lát rồi đáp: “Mục tiên sinh cố ý, chỉ để dỗ điện hạ vui.”
Thân Đồ Xuyên nghe thấy đáp án ấy, đáy mắt lóe lên sự hậm hực, ngay sau đó đã kiềm nén lại: “Câu thứ hai, gần đây điện hạ rất bận sao?”
Chử Yến: “…” Mặc dù hắn ta vẫn luôn đóng cửa ngẫm lỗi nhưng biết mấy ngày nay điện hạ luôn trốn tránh Thân Đồ Xuyên, vì thế bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Thân Đồ Xuyên thấy hắn ta ngập ngừng thì chậm dãi nheo mắt lại: “Ta biết rồi.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!