Công chúa và kị sĩ
Chương 10. Hỏa diễm yêu tinh PK Đông Phương mỹ nhân (2)
Bảo Trân vừa lên sàn, mỹ nữ xung quanh hoàn toàn bị lu mờ. Cô cho dù mặc một bộ đồ kín từ đầu tới chân cũng không thể che giấu được dáng người nóng bỏng của mình, đám nam sinh kích động huýt sáo ầm ầm. Bảo Trân đắc ý cực kì, khiêu khích lướt ánh mắt qua người Tường Vi.
Cô nhảy điệu Hula Hoop với vòng lắc, điệu nhảy yêu cầu sự dẻo dai, linh hoạt của cơ thể rất cao, đồng thời còn có thể bộc lộ được thế mạnh của bản thân: ba vòng chuẩn đét. Bảo Trân nhảy giống như yêu tinh, không khí sân khấu nóng hừng hực như đốt lửa, một vài nam sinh chịu không nổi đều chảy máu mũi từ lúc nào không biết.
Ở vùng này, không có piano, cũng không có các loại nhạc cụ, Bảo Trân chắc mẩm Tường Vi sẽ gặp khó khăn. Với cái phong cách như quý tộc cổ đại kia, ngoại trừ chơi nhạc cụ, hát, múa ba-lê linh tinh gì đó, Tường Vi 9/10 không biết làm gì khác. Mà cô, chắc chắn sẽ nổi trội hơn, nhất định phải thắng Tường Vi!
Tường Vi nghiêm túc theo dõi tiết mục của Bảo Trân, không nói gì. Cô xác thực không thể nhảy múa giống yêu tinh như vậy được, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết nhảy.
– Bảo Trân thực sự quá xinh đẹp! Lần tới nhất định bầu cô ấy làm hoa khôi trường chúng ta!- Văn Minh rất có thiên phú MC lên tiếng- Cảm ơn tiết mục đặc sắc vừa rồi của bạn, còn ai muốn biểu diễn nữa không?
Tường Vi mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên sân khấu. Một đầu tóc đen mềm mại như nhung lụa, dưới nền trời đen tựa như tinh linh, xinh đẹp cao quý khiến người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Cô khom người, đưa tay về phía Nhật Minh:
– Cậu có vui lòng, cùng tôi nhảy một điệu Waltz không?
– Rất sẵn lòng.- Nhật Minh chỉ ngây người hai giây, rất nhanh liền mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Tường Vi.
Bài Danse Villageoise của Beethoven vang lên từ chiếc đài đã cũ của một người dân bản địa, trong không khí cổ kính của âm nhạc, dưới ánh trăng và những đốm lửa tí tách, hai bóng người gần như hòa vào làm một, tựa như những công tước, quý tộc thời xưa, mười ngón đan xen, nhảy điệu Waltz lãng mạn. Mọi người gần như nín thở ngắm nhìn hai người đã hoàn toàn chìm đắm vào âm nhạc. Hình ảnh quá mức xinh đẹp khiến người ta không nỡ quấy rầy.
Kết quả như Bảo Trân dự đoán, cô thắng, nhưng chiến thắng ấy chẳng có nghĩa lí gì, bởi thái độ của Nhật Minh đã quá rõ ràng rồi. Hắn sánh vai, vĩnh viễn sánh vai với một người duy nhất mà thôi.
Những người khác cũng ngầm hiểu, không ai nhắc đến vụ phần thưởng nữa. Người ta đã có chủ rồi, hẹn hò cái gì một tuần, muốn bị bêu danh là kẻ thứ ba sao?
– Cô thật sự là rất giỏi.- Bảo Trân gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói với Tường Vi.
– Cảm ơn. Cậu cũng nhảy rất tốt.- Tường Vi lịch thiệp đáp lại, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi
Bảo Trân còn định nói gì đó, nhưng cô đã không còn tâm trạng để nghe, đúng hơn là đã mệt mỏi đến độ không muốn nói thêm điều gì với Bảo Trân nữa.
Nhật Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng liễm mắt, không lên tiếng. Hắn chỉ muốn hỏi cô, rốt cuộc có đặt hắn trong lòng hay không, nhưng chung quy, hắn quá hèn nhát. Hắn sợ rằng, mọi chuyện chỉ là do chính hắn ảo tưởng ra, sợ hắn mở miệng, mối quan hệ hiện tại liền tan thành mây khói.
Yêu cô, là một chuyện cực kì ngọt ngào, cũng cực kì đáng sợ. Tình cảm của bọn họ hiện giờ, mỏng manh đến đáng thương, không cẩn thận một chút, liền tựa như tờ giấy, từng chút từng chút rách toạc.
– Bà ngủ ngon.- Hắn khàn giọng nói
– Ngủ ngon.
Tường Vi nhợt nhạt mỉm cười đáp lại, chui vào bên trong lều liền trầm trầm ngủ. Một đêm dài dằng dặc cứ thế qua.
oOo
Thời gian ngoại khóa còn dài, vẫn còn rất nhiều hoạt động ngoài trời đầy hào hứng khác. Ngọc Anh bất chấp khí tràng lạnh như băng của Nhật Minh, lôi kéo Tường Vi dạo chơi cả một buổi sáng tại mấy cửa hàng ven biển. Cười nói đến là vui vẻ, hai gò má cô bé đều đỏ ửng, lấm tấm mồ hôi.
– Chị đi vệ sinh một lát, em ở đây chờ chị nhé?- Tường Vi dịu dàng mỉm cười, rời khỏi chỗ ngồi.
– Được ạ.- Ngọc Anh vui vẻ đáp lại. Muốn cô chờ bao lâu cũng được nga~
Tường Vi vừa đi, Bảo Trân liền xuất hiện. Kiêu ngạo như nữ vương bước đến gần Ngọc Anh, hất hàm:
– Nói chuyện chút chứ?
Ngọc Anh nhíu mày, không nói gì tiếp tục chơi điện thoại. Người này nói chuyện thực khó nghe, không muốn đáp lời.
– Bị điếc sao?- Bảo Trân bị lờ đi, tức giận tăng âm lượng
– Xin lỗi nhưng chị có thể lịch thiệp hơn không?- Ngọc Anh nhịn không được trầm giọng
Bảo Trân suýt chút nữa chửi ra miệng, cuối cùng lại vẫn nhịn vào được. Cô hít vào một hơi sâu, không mấy tự nguyện hỏi:
– Xin lỗi, vừa rồi hơi nóng nảy. Chị muốn nói chuyện với em một chút. Chúng ta ra ngoài được chứ?
Ngọc Anh biết Bảo Trân, người mới nhập học vào trường, hôm qua còn thi đấu với Tường Vi. Cô gật nhẹ đầu một cái, để lại lời nhắn cho Tường Vi rồi đi theo Bảo Trân ra ngoài.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!