Từ phía Tùng Trăn bên kia biết được, cô không chỉ vứt hết mặt mũi trước mặt Hạ Linh Tễ, mà còn trước mặt một nhóm người trong phòng họp, cô liền muốn thăng thiên luôn cho rồi.
Nhưng miễn là mình không ngại.
Thì người ngại sẽ là bọn họ.
Hơn nữa cô thực sự đang thưởng thức nghệ thuật điện ảnh hàng thật giá thật mà.
Tần Mang cố gắng quên đi những câu tiếng anh vừa thẳng thắn lại trắng trợn vừa rồi trong đầu.
Thỉnh thoảng còn chạy tới chạy lui trong tâm trí cô.
Còn có cái tư thế mà cô tìm lúc đó.
Phảng phất như bén rễ vào tâm trí.
Thậm chí còn vô thức đổi nam nữ chính trong đó thành cô và Hạ Linh Tễ nữa chứ.
Ôi, không thể nghĩ tiếp được nữa!!!
Làm sao một tiên nữ có trái tim và tâm hồn trong sáng như này, trong đầu lại có thể toàn nghĩ tới những loại phế liệu “màu vàng” này cơ chứ!
May mà trước khi Hạ Linh Tễ đi công tác về, đoàn làm phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã thông báo cho cô sớm vào đoàn để đọc kịch bản.
Ừm.
Ngày 9 tháng 6 đó.
Tần Mang không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên tiếc nuối nữa. Dù sao, tất cả tâm tư của cô đều bị quét sạch khi nhìn thấy Thẩm Uyển Âm ở trong đoàn phim.
Thanh Thành, cơ sở điện ảnh và truyền hình lớn nhất Trung Quốc.
Đoàn làm phim vô cùng hào phóng bao nguyên một khách sạn 5 sao gần đó làm chỗ ở cho tất cả các diễn viên trong thời gian quay phim.
Chiếc đèn chùm lộng lẫy ở sảnh khách sạn tràn ngập ánh sáng rực rỡ, cô gái mặc một bộ váy lụa dài màu xanh đậm đang đi phía trước, ngón tay đang nghịch nghịch mái tóc đen xoăn, giơ tay nhấc chân đều là vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, so với ánh đèn càng bắt mắt lộng lẫy hơn.
Ngay cả những nhân viên được đào tạo bài bản cũng không nhịn được ngoái lại nhìn theo một cái, lại thêm cái nữa.
Tiểu Đồng cũng được hưởng ké chút vinh dự này.
Mang Mang nhà họ là nữ minh tinh xinh đẹp nhất thế giới này!
Cho đến khi vô tình nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc ở lối vào thang máy.
Không nhìn nhầm, đúng là cô ta.
Tiểu Đồng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Aizz, Thẩm Uyển Âm sao lại ở đây?”
Phó đạo diễn có đôi tai thính, liền chủ động giải thích: “Cô Thẩm là vai nữ số 2.”
Tần Mang cũng nhìn theo, đôi mắt đẹp sinh động long lanh, dáng vẻ lơ đãng quyến rũ mà nhàn nhã.
Là Thẩm Uyển Âm điên rồi, hay là quản lý của cô ta điên rồi?
Rốt cuộc người này vận dụng mọi mối quan hệ để chèn ép cô khắp nơi, sao lại có thể sẵn sàng tự rước lấy nhục mà hạ mình xuống làm nền cho cô được?
……
10 giờ tối, sau khi đọc xong kịch bản, Tần Mang lười biếng nằm dài trên ghế sofa, đôi mắt khẽ hé, làn váy dài kéo lê trên tấm thảm trắng tinh, lông mày và ánh mắt lộ ra chút uể oải.
Mạnh Thính vào thời điểm quan trọng thì hiệu suất rất cao, chỉ một ngày ngắn ngủi, liền tra ra toàn bộ sự việc Thẩm Uyển Âm vào đoàn phim với tư cách nữ 2 với mức thù lao bằng 0.
Bực bội nhấp một ngụm nước để xua tan đi cảm giác khó chịu khi phải di chuyển nhiều trong đêm hè oi bức.
Bình tĩnh rồi nói: “Thẩm Uyển Âm đóng vai nữ 2 không thù lao, vừa có kỹ thuật diễn, vừa có lưu lượng còn khiêm tốn như vậy, một mặt không màng danh lợi, chỉ muốn đi theo Chu đạo để học hỏi nâng cao kinh nghiệm, đoàn phim tất nhiên sẽ đồng ý tiếp nhận cô ta.”
Tần Mang nhướng mi mỏng, cười lạnh nói: “Cô ta sẽ thành thật như vậy sao?”
Tất nhiên sẽ không!
Mạnh Thính bắt đầu mở máy hát: “Cô ta đưa theo biên kịch tới đây!”
“Anh đã nghe ngóng được, Thẩm Uyển Âm nổi tiếng trong giới là người thích sửa kịch bản, cho dù đóng vai gì, cô ta cũng sẽ điên cuồng thêm cảnh cho mình. Cho dù đóng vai phụ, cô ta cũng sẽ yêu cầu tăng thêm cốt truyện để có thể sánh ngang hoặc thậm chí còn chèn ép hơn cả nữ chính một bậc.”
“Cố tình ỷ vào phòng làm việc của Chu Duyên am hiểu marketing hậu thuẫn sau lưng cô ta, những nghệ sĩ mà cô ta đã từng hợp tác dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì, sợ liên lụy tới bản thân mình.”
Cuốn kịch bản đang được mở ra đặt trên đầu gối của Tần Mang, trên đó dày đặc những nét bút xanh xanh đỏ đỏ, có thể nhìn thấy được cực kỳ tâm huyết.
Ngón tay trắng nõn khẽ động, không để ý mà lật trang tiếp theo, lạnh lùng nói: “Thử vai thì mang theo giáo viên, vào đoàn thì mang theo biên kịch, cô ta không thể tự đi một mình sao?”
Bị lời nói thuận miệng của Tần Mang nhắc nhở.
Thù lao bằng không, còn mang theo biên kịch.
Mạnh Thính càng nghĩ càng cảm thấy có gì không ổn, đột nhiên hít một hơi, suy đoán: “Cô ta không phải đến đây để chèn ép em đó chứ?”
Năm đó, Chu Duyên cũng dựa vào marketing để chèn ép đối thủ mà vào đoàn phim, Thẩm Uyển Âm với tư cách là một nghệ sĩ được đánh giá cao dưới tay của cô ta, cũng không thua kém chút nào.
Dù sao nhìn vào những bộ phim được chiếu trên TV, những nữ chính bị nữ phụ chèn ép cũng không hề ít.
Có lẽ Thẩm Uyển Âm tới đây chính là vì mục đích như vậy.
Im lặng hồi lâu, Mạnh Thính đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Kiếp trước có phải em với cô ta có huyết hải thâm thù gì không?”
Mà kiếp này chuyên môn đi báo thù Tần Mang như vậy.
Từ lúc ra mắt đã bị lôi ra so tới so lui.
Thật sự không phải Mạnh Thính bao che Tần Mang, nhưng mà rõ ràng hai người họ căn bản không phải là mỹ nhân có cùng đẳng cấp.
Tần Mang nghe quản lý nhà mình thao thao bất tuyệt suy đoán, trầm ngâm một lát: “Nếu thật sự là như vậy, thì chị đây khâm phục sự tự tin của cô Thẩm.”
Dám cùng cô xuất hiện trên màn ảnh rộng.
Dù cốt truyện có thay đổi thế nào đi chăng nữa, cô ta vĩnh viễn sẽ luôn là một nữ phụ bị lu mờ.
Vì vậy bài marketing chèn ép tiếp theo của Thẩm Uyển Âm, chính là quang minh chính đại so sánh với cô trên cùng một màn ảnh.
Tần Mang hạ mi mắt, lại tập trung vào kịch bản trong tay, suy nghĩ làm sao có thể quay cảnh đầu tiên.
Còn về Thẩm Uyển Âm—–
Tần Mang cân nhắc một chút, nhẹ nhàng nói: “Trông chừng cô ta.”
*
Sau khi đọc nghiền ngẫm nửa tháng xong, Tần Mang đã hiểu sâu sắc hơn về nhân vật này.
Với cảnh quay đầu tiên cực kỳ rất có lòng tin.
Ngày quay phim, thời tiết cực kỳ tốt, mặt trời được bao quanh bởi màn sương trắng, những tòa nhà cũ với những bức tường trắng và gạch đen tạo nên bối cảnh mới cho đoàn phim, giống như thêm vào một bộ lọc mới mẻ, thoải mái mà vẫn cổ điển.
Có vẻ như báo trước sự thành công thuận lợi của ngày quay hôm nay.
Tạo hình của Tần Mang đã chuẩn bị xong, vừa lịch sự lại tao nhã, không tiện để dùng quạt điện sư tử nhỏ, nhưng cô vẫn sợ nóng nên lấy từ nhà một chiếc quạt khảm xà cừ có xương quạt nguyên chất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tinh tế mà cao cấp, so với quạt điện bình thường thì càng thích hợp để sưu tầm hơn.
Nó thực sự cũng là một món đồ cổ.
Nhưng Tần Mang lại cầm theo quạt điện chậm rì rì, chậm rãi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Nhìn chằm chằm vào phim trường vẫn còn đang hỗn loạn.
Thậm chí còn không có đến một người nghiêm túc phụ trách, chứ đừng nói đến đạo diễn, phó đạo diễn hay những người khác.
“Còn chưa tới thời gian quay phim sao?”
Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm?
Tần Mang tùy tiện tìm đến một nhân viên ở phim trường để hỏi thăm, vỗ nhẹ vào vai cô ta.
Khi nhân viên đang cúi đầu xuống nhìn điện thoại bất ngờ quay lại nhìn cô, cô ta có vẻ rất kinh hãi.
Giọng nói của cô ta cũng run cầm cập: “Tần..Tần…Tần……”
Trong mắt Trần Mang hiện lên vẻ thắc mắc, trông cô đáng sợ như vậy sao?
Lại nhìn bốn phía xung quanh.
Thì ra trong góc kia đang có một nhóm người đang đứng tụ lại, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khe khẽ xì xào bàn tán: “Tiểu hoa đán tuyến ba cũng bị cô ta đánh, như vậy sẽ không tùy tiện đánh chúng ta chứ?”
Ngay sau đó.
Tiểu Đồng vừa đi mua trà hoa quả, sắc mặt kinh hoàng cầm chặt điện thoại chạy tới: “Chị Mang Mang, hot search, mau xem hot search.”
Hot search?
Tần Mang hiếm khi thấy vẻ mặt của Tiểu Đồng như thế này.
Theo bản năng nhìn về phía màn hình di động của mình, thứ đập vào tầm mắt cô là tiêu đề đầu tiên trên hot search—–
#Tần Mang đánh người#
Nhấn vào xem, nội dung là: Tần Mang ẩu đả và đe dọa các nữ diễn viên đồng nghiệp trước mặt bao người, sợ rằng bị mắc bệnh tâm thần.
Còn kèm theo một video.
Video mờ mờ, nhưng khuôn mặt của Tần Mang quá dễ nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không có biểu cảm nào, cánh tay thon dài đang kéo một người phụ nữ ra khỏi cửa sổ, phảng phất có thể nhìn thấy bên ngoài là một vùng biển sâu thăm thẳm và rộng lớn.
Có thể mơ hồ nghe thấy những từ âm thanh tạp âm nhỏ: Aiya, cá mập kìa.
Còn đối phương đang hoảng sợ mà kêu lên: Đồ điên.
Nhiệt độ vẫn đang dần dần tăng lên.
Cô chỉ lướt có mấy giây, mà phía trước đã có hơn mười người lao ra tránh xa cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu ánh mắt của mọi người lại kỳ lạ và sợ hãi như vậy.
Đây là—–
Đôi môi đỏ của Tần Mang chậm rãi nhếch lên, chiếc cằm ngọc trắng như sứ khẽ nâng lên, đôi mắt đen tuyền hiện lên vẻ lạnh lùng giễu cợt.
Có một người đang trốn trong góc kia, giống như diễn kịch vậy, hôm qua nhìn thấy cô thì luôn miệng cô Tần cô Tần, còn nói là fan của cô nữa. Vậy mà hôm nay liền thay đổi, hận không thể cách cô càng xa các tốt.
Ánh mắt của mọi người càng trở nên kỳ lạ hơn.
Tần Mang hình như không sợ hãi chút nào.
Ngón tay thon dài cầm chiếc quạt xà cừ tinh xảo, nhẹ nhàng che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt ngấn nước, rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
Giống như một mỹ nhân tuyệt đẹp bước ra từ một bức tranh sơn dầu cổ điển, lười biếng mà cao quý, với giọng nói nhẹ nhàng, cô chậm rãi hỏi: “Làm sao, cách xa như vậy là sợ bị tôi đánh sao?”
Bầu không khí im lặng như bị đóng băng.
Không một ai dám nói gì.
Ngay sau đó.
Giọng nói của đạo diễn vang lên, bảo bọn họ giải tán đi.
Tất cả mọi người đều vội vàng bỏ chạy, sợ nếu chậm một bước sẽ bị tóm lại và đánh một trận.
Chu đạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Mang, không khỏi thở dài một hơi.
Làm sao bộ phim này lại có thể nhiều chông gai như vậy chứ?
Cuối cùng cũng không có cách nào, chỉ bất đắc dĩ nói: “Bên ngoài đều là phóng viên, tạm thời chúng ta không quay nữa, quản lý của cô đang chờ cô ở lối đi dành cho diễn viên.”
Tần Mang nhẹ nhàng đáp lại: “Chỉ là tạm thời chưa quay, hay là vĩnh viễn không quay?”
Đạo diễn không trả lời.
*
Nhóm người Tần Mang chân trước vừa bước vào khách sạn, chân sau đã bị những phóng viên biết được tin tức liền vây quanh chật kín bên ngoài khách sạn.
Tiểu Đồng lén lén vén bức rèm đã đóng lên để nhìn xuống.
Mà phía bên dưới.
Toàn bộ đều là những paparazzi mang theo súng dài, súng ngắn và đại bác* đang đứng chờ.
*Miêu tả các loại máy ảnh và ống kính chuyên nghiệp.
Hoảng sợ mà đóng sập rèm xuống.
Còn vỗ ngực sợ hãi nói: “Bên dưới toàn là phóng viên, phải làm sao đây?”
Mạnh Thính đang cầm điện thoại để liên lạc với bộ phận marketing của công ty, nói qua nói lại sắp bắt đầu tranh cãi rồi.
Nhìn thấy Tần Mang đang dựa vào thành ghế sofa, lông mi cong đen rũ xuống, bình tĩnh mà vuốt ve điện thoại, hàng lông mày thon dài chợi cau lại, dường như có cái gì không nghĩ ra được.
Tiểu Đồng ngậm miệng, không dám quấy rầy cô.
Cũng mở ipad ra, đập vào mắt là một hot search mới.
#Thẩm Uyển Âm trượt tay ấn like#
Nhịn không được mắng một câu: “Cái đồ tiện nhân này.”
Vậy mà lại có thể bỏ đá xuống giếng!
Tần Mang cũng lướt tới rồi.
Thẩm Uyển Âm ấn like cái video kia, sau đó liền ấn hủy luôn, còn làm như thật mà đăng một bài weibo đầy giả tạo—
Thẩm Uyển Âm V: Ngại quá, trượt tay rồi.
Fans của cô ta đều đang cười haha hihi, vui vẻ như đang ăn tết vậy.
“Cười chết, thì ra người trong giới cũng ăn dưa à.”
“Uyển Uyển đáng yêu quá, trượt tay thôi ~”
“Nghe nói cô cũng vào đoàn phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] rồi, có phải cũng có một tay trong vụ này?”
Bình luận này vừa xuất hiện ngay lập tức được mọi người vây quanh công kích.
“Ý gì vậy, nói Uyển Uyển nhà chúng tôi bạo lực cô ta? Cô ta mà cũng xứng sao? Đoàn phim điên rồi sao?”
“Oh my god, Tần Mang cũng quá bắt nạt người khác rồi.”
“Mau xem, lại có người đăng một video nói Tần Mang ra vẻ kiêu ngạo coi thường người khác, không ngờ cô ta lại là một kẻ tái phạm!
Đoạn video được quay lại cho thấy Tần Mang đang quay quảng cáo vì quá mệt nên dựa vào ghế nghỉ ngơi mà ngủ quên mất.
Có một nhân viên cúi xuống đưa nước cho cô.
Suốt 5 phút đồng hồ, cô không hề nhận lấy.
Nó liền trở thành bằng chứng cho thấy cô ra vẻ kiêu ngạo, ỷ tên tuổi lớn của mình mà bắt nạt nhân viên.
Trong video lộ ra những thứ không thích hợp, nhưng cư dân mạng lại nhắm mắt làm ngơ như không thấy gì, thay vào đó, nhìn vào mặt tiêu cực của nó, nắm bắt được cái gọi là chi tiết và dương dương tự đắc tuyên bố: Nhìn xem, cô ta chính là loại người như vậy đấy.
Khi mọi người đều nhận định một ai đó đã làm sai.
Cho dù lên tiếng làm sáng tỏ hay giữ im lặng thì cũng đều là sai.
Một loạt động tác trên mạng diễn ra quá nhanh, như thể có một bàn tay đứng đằng sau, đổi trắng thay đen, thêm dầu vào lửa vậy.
Tất nhiên, cũng có người đục nước béo cò.
Trong những năm Tần Mang ở giới giải trí này, cũng bị rất nhiều những nữ minh tinh coi là cái gai trong mắt.
Dù cho cô chưa đóng quá nhiều phim, nhưng chỉ bằng khuôn mặt này, cùng với tốc độ thu hút fans đáng kinh ngạc của cô, cũng đủ khiến cho bọn họ phải e sợ.
Hận không thể cứ vậy mà đạp cô xuống khiến cô không thể xoay nổi người.
Ngay khi công ty còn chưa thảo luận ra được công văn PR, thì đột nhiên có một diễn viên gạo cội trong ngành được phóng viên phỏng vấn, và đề cập đến những chủ đề nóng hổi hôm nay.
Nói: “Trước khi muốn học nghệ thuật thì phải học đạo đức.”
Câu nói này đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet.
Quan trọng là, rất nhiều những diễn viên tuyến một, tuyến hai hợp lực đăng bài weibo để tẩy chay những nghệ sĩ vô đạo đức——-
[Trước khi muốn học nghệ thuật thì phải học đạo đức.]
Câu nói này, ngay lập tức đã tiến lên top 1 hot search.
Trực tiếp đóng đinh tên Tần Mang vào hàng đầu tiên của bảng “nghệ sĩ vô đạo đức” đáng xấu hổ.
Tần Mang tự tìm ngược liên tục lướt hotsearch, những câu nói ác ý, đặt điều như những con dã thú độc ác, hung dữ muốn xuyên qua màn hình mà nhào tới cắn lấy cô.
#Tần Mang điên rồi#
#Tần Mang cút khỏi giới giải trí#
#Tần Mang nghệ sĩ vô đạo đức#
#Tần Mang xúc phạm nữ diễn viên#
Ngoài những tin nhắn riêng của các bạn fans dễ thương đáng yêu, còn tràn ngập những lời xúc phạm, nhục mạ và lời lẽ không hay gửi cho cô.
Loại ác ý đó, giống như Tần Mang giết chết cả nhà họ vậy.
Tần Mang đã đánh giá quá thấp bản chất xấu xa của con người.
Cô từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, mặc dù bố mẹ đi vắng, nhưng người chú nhỏ duy nhất của cô lại đối xử với cô như con ruột, ngoại trừ kịch liệt phản đối việc cô muốn vào giới giải trí, còn lại đều là chiều theo ý cô, thiên kiều vạn sủng, muốn gì có đó.
Chưa từng bao giờ để cô nhìn thấy mặt tối của thế giới này.
Dưới ánh đèn sáng rực, đường cong khuôn mặt của cô gái tinh xảo, lúc này, đôi môi khẽ mím lại, giống như một con búp bê sứ hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng lại thiếu đi một chút sức sống.
Sau khi Mạnh Thính gọi điện thoại xong.
Nhìn thấy Tần Mang tự ngược lướt weibo, nghiêng người sang rút điện thoại trong tay cô ra: “Đừng xem nữa.”
“Công ty đã sắp xếp lên bài làm sáng tỏ rồi.”
Nhưng một màn ở trên du thuyền kia.
Là sự thật.
Không có cách nào làm sáng tỏ được.
Đây là một đợt thanh minh vô cùng nghiêm trọng, có một không hai trong lịch sử!
Mạnh Thính lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.
Rõ ràng mới sáng nay bọn họ vẫn còn tưởng tượng Tần Mang sẽ quay tốt bộ phim này, có thể lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim, đó cũng sẽ là một sự khởi đầu mới tốt hơn.
Ai ngờ.
Chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, thế giới đã bị đảo lộn.
Cô hiện tại có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí hay không mới là vấn đề quan trọng.
Tần Mang cũng không cố gắng giành lấy điện thoại.
Cô nằm ngửa trên sofa, ánh sáng chói lóa khiến mắt cô đau nhức, cổ tay mảnh khảnh yếu ớt giơ lên che khuất tầm mắt.
Rất lâu sau cũng không nói chuyện.
Một lúc sau, mới chậm rãi nói một câu: “Em buồn ngủ rồi.”
Đại tiểu thư vốn luôn kiêu ngạo phóng túng đột nhiên trầm tĩnh lại, đừng nói là Tiểu Đồng, ngay cả Mạnh Thính đang hút thuốc lúc này cũng có chút hụt hẫng.
…….
Bóng đêm ngày càng bao phủ, nhưng đám đông bên ngoài khách sạn kia đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa giải tán.
Lúc này, trong căn phòng sang trọng ở tầng trên cùng, trong không gian chật hẹp chỉ có hai chiếc đèn tường bật sáng, ánh sáng mờ ảo âm trầm.
Cổ tay trắng như tuyết cầm chiếc ly thủy tinh lắc nhẹ, ánh sáng phản chiếu lại vô cùng đẹp mắt, Tần Mang hài lòng mà nhấp một ngụm, lại nhấp thêm một ngụm, rượu mạnh tiến vào cổ họng, hóa thành những sợi tơ quấn quanh người cô.
Tâm trí vốn đang tỉnh táo, dần dần trở nên say say.
Tần Mang vốn nằm trên giường, nhưng thế nào cũng không ngủ được, nên mới đứng dậy muốn uống một ly để cho dễ ngủ, không ngờ rằng càng uống càng nhiều, một mình uống nửa chai whisky vừa khui.
Lúc đầu rất cay.
Về sau càng uống càng nghiện.
“Xoạch.”
Không biết qua bao lâu, ly rượu vừa rót đầy suýt chút nữa rơi khỏi tay cô, may mắn là cô đã kịp thời đỡ được.
Nửa ly đã bị đổ ra ngoài.
Tấm thảm lông dài ướt sũng, trong bầu không khí yên tĩnh, mùi rượu mạnh như muốn nổ tung, dần dần lan ra toàn bộ căn phòng, gần như bao trùm mùi hương nhẹ nhàng còn sót lại ban đầu.
Đồng thời cùng lúc đó.
Ngoài cửa vang lên một tiếng “tít——”
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh đặc biệt rõ ràng.
Hạ Linh Tễ rũ mắt nhìn xuống phía bên trái của chiếc ghế sofa dày màu đen.
Tần Mang mặc bộ váy ngủ trắng như sương ngồi trên mặt đất, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn, đôi chân thon dài đặt trên thảm, cong thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Mí mắt vì uống rượu mạnh mà đỏ bừng, đang từ từ nhấc lên, trong ánh sáng mờ ảo, giống như một đóa hồng nhung cô đơn nhưng rực cháy. Ngay cả khi ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên tường, nó vẫn được phác họa một cách lộng lẫy đến kinh tâm động phách.
Khi tầm mắt chạm vào Hạ Linh Tễ, đôi mắt bỗng lóe lên—–
Người đàn ông dường như rất vội vã đến đây từ một sự kiện quan trọng nào đó, từ bộ vest, giày da đến quần tây thẳng tắp đều tràn ngập cảm giác cấm dục, chiếc kẹp cà vạt bằng vàng được đặc chế đặc biệt làm riêng cũng như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp. Chỗ nào chỗ nấy đều tràn ngập sự sang trọng và cao quý.
Hàng lông mày đẹp nhưng lại lạnh lùng đến tận xương tủy.
Bốn mắt nhìn nhau, những ngón tay thon dài cẩu thả kéo chiếc cà vạt ra, động tác tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, thậm chí còn có vài chiếc cúc trên cổ áo cũng bị kéo đứt, anh cũng không quan tâm.
“Lộc cộc cộc.”
Hai trong số đó lăn đến đầu gối của Tần Mang đang áp xuống thảm.
So với vẻ ngoài lịch lãm, chỉn chu ngày thường, bây giờ như hai người khác nhau.
Cứ cho là vậy đi.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoang mang, đôi môi ẩm ướt khẽ hé mở, thật lâu sau mới thốt ra một âm tiết: “Anh…..”
Còn chưa nói xong.
Người đàn ông cầm lấy nửa ly rượu còn lại trong tay cô, khẽ hé đôi môi mỏng rồi một ngụm uống cạn.
Giữa chiếc cổ thon dài, yết hầu gợi cảm theo động tác mà uốn lượn theo hình vòng cung quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Hạ Linh Tễ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt xanh xám thần bí và lạnh lùng, giống như một vị thần băng lạnh lẽo cao cao tại thượng, thống trị vạn vật.
Nhìn đôi mắt mù mịt mơ màng của Tần Mang, anh không vội mà nghiêng người tới.
Giống như dung nham nóng bỏng dưới dòng sông băng, hơi thở thiêu đốt chậm rãi từ từ lan rộng.
Sau vài giây.
Giọng nói xa xăm và trầm lặng của vị thần vang lên bên tai:
“Bị bắt nạt.”
“Uống rượu giải sầu cũng vô dụng.”
“Thế cái gì có tác dụng?”
Thanh âm lạnh lùng, nhả ra từng câu từng chữ: “Tất nhiên là, đòi lại gấp trăm ngàn lần rồi.”
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ting—Chúc mừng vị Hạ nào đó đã chính thức bật chế độ bảo vệ vợ—–