Những người mới như Tần Mang, hầu như đều không có.
Tần Mang ngồi ở vị trí của mình, dùng đầu ngón tay trắng nõn tinh xảo nghịch nghịch ly rượu champagne, dưới ánh đèn, đôi mắt quyến rũ sáng ngời, dù không nói gì nhưng cũng đủ hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Kỳ Nhung nhìn vào sườn mặt lớn bằng bàn tay của cô, xinh đẹp mà tinh xảo, với đôi mắt đẹp long lanh uyển chuyển, một nét đẹp kiều diễm chỉ có ở cô.
Trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh người vừa rồi mà Tần Mang ra hiệu cho cô nhìn.
Nhịn không được nuốt nước bọt một cái.
Thật không ngờ, mục tiêu của chị em có thể vĩ đại đến vậy: “Cô có biết vị kia là ai không, mà dám nói những điều lớn mật như vậy.”
“Suýt nữa thì bị người khác nghe thấy.”
“Vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết!”
Tần Mang nhấp một ngụm rượu, thản nhiên “Ồ” một tiếng: “Không phải cô hỏi sao?”
Kỳ Nhung nghẹn lại.
“Nhưng vị Hạ tổng này, cả người đều viết chữ thần thánh bất khả xâm phạm, ai dám động vào liền sẽ chết không có chỗ chôn.”
“Ha—”
Càng nghĩ thì càng cảm thấy đáng sợ, cuối cùng tổng kết lại: “Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám lại gần đùa giỡn.”
Tần Mang nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm mềm mại ý vị thâm trường: “Một người đàn ông thần thánh bất khả xâm phạm, chơi đùa được không phải càng kích thích sao?”
“Hự—”
Kỳ Nhung suýt thì phun ra ngụm rượu vang trong miệng, ngẫm lại vài giây, đột nhiên như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
“Ờ, đúng ha.”
Khiến cho người cấm dục đắm chìm luân hãm trong tình dục.
Hình như đúng là có vẻ rất kích thích nha.
Đột nhiên cảm thấy cậu sinh viên tiểu chó săn mà mình gần đây vừa câu được có chút không thơm nữa rồi.
Tuy rằng làm rất sướng.
Cũng đủ lâu.
Nhưng giống như động dục vậy, lúc nào gặp cô ta cũng chỉ nghĩ đến làm làm làm, không có chút dè dặt nào cả.
Chán ngấy rồi.
Ban đầu vốn dĩ là hai người họ đang thì thầm.
Đột nhiên phát hiện ra, rất nhiều người đang nhìn về phía bên này.
Vậy mà cái người khoan thai đến muộn là Đàn Quan Nam cũng đang đi về phía hai người.
Tư thế ngồi thoải mái ban đầu của Kỳ Nhung không thể không trở nên quy củ hơn, trực tiếp ngồi thẳng lưng.
Cô ta cũng vô thức muốn nhắc nhở Tần Mang một chút, nhưng lại phát hiện ra—
Tần Mang ngồi bên cạnh cô nói chuyện với giọng điệu lười biếng lại tùy ý, nhưng dáng vẻ lại không thể bắt bẻ được, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp, giống như thiếu nữ bước ra từ tranh cổ, mỗi động tác, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười đều ưu nhã, cao sang như khắc vào xương cốt.
Kỳ Nhung: Người xấu chỉ có mình tôi.
Tần Mang bị cô vỗ vỗ, có chút nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Đàn thần tới!”
Kỳ Nhung cuối cùng cũng phản ứng lại.
Đàn Quan Nam cũng thân sĩ lịch sự đứng một chỗ, dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, anh ta mỉm cười nói: “Cô Tần, lần đầu gặp mặt.”
“Tuy rằng có chút mạo muội, nhưng cô Phó Diên yêu cầu tôi tới trông chừng cô, tránh để cô ăn những đồ có lượng calo cao.”
Tần Mang đang cầm trong tay một miếng bánh hình hoa sen.
Cạch một tiếng, liền rơi xuống đĩa.
Aaaaaa.
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang nháy mắt nứt ra—
Phó Diên sao lại thế này.
Đến tham dự một bữa tiệc sang trọng cũng phải tìm người tới để nhìn chằm chằm cô!!
Trước đây chỉ có Mạnh Thính trông chừng cô, sau đó liền phát hiện cân nặng của cô không có giảm xuống, Phó Diên liền bắt đầu tự mình trông chừng.
Mỗi ngày uống ngụm nước cũng phải báo cáo.
Cô không cần mặt mũi nữa hay sao?
Bình tĩnh lại mấy giây, Tần Mang khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh Đàn, tôi chỉ là rất thích hoa văn hoa sen trên chiếc bánh này thôi.”
Vốn không có ý định ăn.
Mới là lạ.
Biểu cảm của Tần Mang đều viết hết trên mặt, thậm chí còn không thèm giả vờ.
Trong giới giải trí có rất ít cô gái có tính thật thà như vậy, Đàn Quan Nam ban đầu cũng chỉ vì mặt mũi của Phó Diên mà tới chào hỏi vài câu, bây giờ lại có chút hứng thú, khẽ cười: “Tôi có thể ngồi đây không?”
“Mấy ngày nữa tôi cũng tham gia đoàn phim [Phù Hoa].”
Kỳ Nhung rất có mắt nhìn, sau khi biết họ sẽ hợp tác trong bộ phim tiếp theo, cô ta đã chủ động nhường ghế cho Đàn Quan Nam.
“Nhớ giới thiệu cho tôi nhé.”
Khi Kỳ Nhung đứng dậy, cô ta che môi mình nói nhỏ vào tai Tần Mang, sợ cô nghe không hiểu, còn mở ra trang ghi nhớ trong điện thoại ra gõ gõ vài chữ rồi đưa lên lắc lắc, ám chỉ: “Tôi muốn ngủ với anh ta.”
Cô ta cả người mặc chiếc váy hồng nhạt, cực kỳ có phong thái công chúa, nhưng lời nói lại như lang sói.
Sau đó nhấc váy lên, thong thả rời đi.
Hiện tại chỉ còn lại Tần Mang và Đàn Quan Nam.
Liền trở thành tâm điểm của mọi người.
Tần Mang trước nay đều làm theo ý mình, chưa bao giờ sợ hãi bất cứ tình huống nào, huống chi loại chuyện này từ nhỏ cô đã rất quen thuộc.
Phó Diên từng nói qua, trước kia cô ấy mang theo Đàn Quan Nam, và bộ phim này cũng do anh ta giật dây móc nối.
Về công về tư, Tần Mang đều không thể không nhận phần ân huệ này, cũng không thể phớt lờ người ta.
Cái đầu nhỏ xinh đẹp nghĩ một hồi lâu vẫn không thốt ra được lời chào hỏi nào.
Cuối cùng, cô lặng lẽ đẩy món tráng miệng còn nguyên sang cho Đàn Quan Nam.
Ánh mắt còn đầy sự luyến tiếc không nỡ.
Khiến cho Đàn Quan Nam cảm thấy tội lỗi khi cướp đồ ăn của bạn nhỏ.
Anh ta cầm một miếng bánh củ mài hình hoa sơn trà: “Cái này tương đối ít calo.”
Người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm, tao nhã với kiểu dáng được thiết kế riêng, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, anh tuấn, điềm tĩnh, phong độ nhẹ nhàng của anh ta. Vốn được mệnh danh là nam minh tinh có cả ngoại hình và khí chất đều đỉnh cao, quả thật đúng không phải fans thổi phồng lên.
Người phụ nữ mặc chiếc cúp ngực đuôi cá thủ công tỉ mỉ, từng đóa hoa hợp hoan được thêu tay dọc từ thắt lưng đến ngực, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh và tinh tế cũng đeo chiếc vòng cổ theo chủ đề hoa hợp hoan, những cánh hoa được đính toàn bộ bằng kim cương rũ xuống dán vào làn da trắng như tuyết, khiến nó càng trở nên phát sáng hơn.
Bộ trang phục này có thể gọi là hoành tráng, nhưng sẽ không khiến người ta bỏ qua khuôn mặt còn lộng lẫy bắt mắt hơn cả bộ trang phục và trang sức đính đá của cô, đôi mắt sáng long lanh, những viên kim cương đính ở đuôi mắt cũng tỏa ra những tia sáng li ti.
Đoàn đội tạo hình của Hạ gia đúng là sử dụng kim cương thật, được lấy ra từ hộp kim cương vụn trong phòng thay đồ của Tần Mang, giá trị cực kỳ cao, thậm chí có thể so sánh với những đồ trang sức xa xỉ mà cô đeo hôm nay.
Không phải đồ trang sức tôn lên vẻ đẹp của con người.
Mà ngược lại, con người khiến cho đồ trang sức trở nên sang trọng và quý giá hơn.
Mặc dù đang ngồi bên cạnh nam minh tinh hàng đầu giới giải trí nhưng cô cũng không hề bị hào quang của anh ta lấn át.
Ngược lại còn có một cảm giác hào môn, cao quý bổ sung cho nhau.
Giới truyền thông cũng thuận thế chụp lại hình ảnh này.
Bữa tiệc tối nay đã thu hút đông đảo sự chú ý của cư dân mạng, đặc biệt là Tần Mang và Đàn Quan Nam là hai người có nhiệt độ cao nhất.
Trước khi tiệc tối kết thúc, hình ảnh mà truyền thông chụp được này, đã trực tiếp xông lên top 1 hot search.
[Cảm ơn Tần nữ bồ tát và Đàn nam bồ tát, cuối cùng tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh vợ chồng hào môn nắm tay nhau tham gia yến hội xa hoa trong tiểu thuyết rồi.]
[Aaaaaaaaa, bầu không khí này, quá tuyệt vời rồi.]
[Phim điện ảnh cũng được, phim truyền hình cũng được, nếu không được nữa thì lên chung bìa tạp chí cũng được. Hai người hợp tác nhanh lên, xin đấy….]
[Vợ chồng hào môn yyds.]
[A….chỉ có mình tôi cảm thấy Tần bình hoa hôm nay quá đẹp thôi sao? Ngay cả Đàn Quan Nam cũng bị lu mờ.]
[Tầng trên bị mù à?]
[Bạn nói xem, cả bữa tiệc này có ai đẹp trai hơn Đàn Quan Nam không? Cái này mà bị gọi là lấn át đến lu mờ sao, chị nhà bạn đẹp, chả nhẽ anh nhà tôi không đẹp sao?]
……
Bữa tiệc sang trọng này không chỉ đơn giản là mời những minh tinh nổi tiếng, mà còn có những người có máu mặt khắp nơi cùng tụ họp về.
Cách một bình phong, so với tiếng người và nhạc hỗn tạp bên ngoài, bên trong lại yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả khi nói chuyện thì cũng cần đè thấp âm thanh xuống.
Sợ làm phiền tới nhã hứng của người khác.
Ngón tay mảnh khảnh trắng lạnh của Hạ Linh Tễ đang chậm rãi xoay xoay chiếc lư hương mạ vàng trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng không chút thú vị.
Bên cạnh là Nguyễn Kỳ Chước đang thao thao bất tuyệt: “Cái này mà cũng tính là bầu không khí màu hường à, cũng đòi tính là vợ chồng hào môn à. Bức ảnh trong tay mình mới được tính thực sự là một đôi thần tiên quyến lữ nha!”
Ổ Uyên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đang bật, cười như không cười mà “hừ” một tiếng, mặt nhìn Hạ Linh Tễ: “Tiểu sư tử nhà cậu quả thật rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hạ Linh Tễ nhướng mày lạnh như tuyết, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, giống như trận tuyết đầu mùa lạnh đến cắt da cắt thịt, không nhịn được làm người khác rét run.
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Hạ Linh Tễ, Nguyễn Kỳ Chước vội vàng thu điện thoại lại: “Aiya, chỉ là chụp nhanh một tấm thôi mà, fans chỉ đang ồn ào cái gì mà vợ chồng hào môn thôi, nếu muốn nói về vợ chồng hào môn thật sự thì phải kể tới cậu và chị dâu.”
Nguyễn Kỳ Chước, người đã nhận được khoản đầu tư của Hạ Linh Tễ chỉ mong hai vợ chồng nhà này sẽ hạnh phúc lâu dài.
Chỉ có như vậy anh ta mới có thể tận dụng cơ hội này để kéo dài nguồn đầu tư của mình.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ khẽ cong lên thành một đường cong nhỏ.
Tầm mắt liếc thoáng qua bức ảnh.
Ánh mắt dừng trên đôi mắt long lanh như chứa đầy nước mùa thu của cô gái.
Ổ Uyên thêm dầu vào lửa: “Không phải chỉ là cùng vị đạo diễn nào đó đi xem một bộ điện ảnh, và cùng nam diễn viên sắp hợp tác nào đó ăn một bữa thôi sao, Hạ tổng nhà chúng ta là người đàn ông hào phóng độ lượng nhất trên đời.”
“Thật ra với tư cách là chồng của một nữ minh tinh, có tấm lòng bao dung độ lượng như vậy cũng là một điều tốt.”
“Nếu không thì cả ngày sẽ cãi nhau ồn ào, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sự nghiệp của mỗi người.”
Tấm lòng bao dung độ lượng?
Nguyễn Kỳ Chước luôn cảm thấy Ổ Uyên đang nói ẩn ý điều gì đó.
Nhưng anh ta lại không có bằng chứng.
“Cậu bớt nói đi.”
Là áo bông nhỏ tri kỷ của Hạ ca, Nguyễn Kỳ Chước suy nghĩ một lúc, lại cắt một cái hình ảnh, đưa lên trước mặt để Hạ Linh Tễ nhìn trước: “Để bọn họ thực sự nhận thấy được thế nào mới là cặp vợ chồng hào môn thực sự.”
“Biết mình đang tung hô đẩy thuyền cặp vợ chồng giả là như thế nào!”
Bức ảnh trên tay Nguyễn Kỳ Chước là do nhiếp ảnh của công ty anh ta vô tình chụp được
Là cảnh đúng lúc Hạ Linh Tễ và Tần Mang nhìn nhau lúc đầu bữa tiệc.
Trên ảnh chụp.
Cô gái trong bộ váy lộng lẫy cùng người đàn ông thần bí và cao quý nhìn nhau qua đám đông.
Lướt qua những bóng người, xa cách như núi và biển, thế nhưng trong mắt họ chỉ có nhau, những người khác chợt như ảo ảnh tan biến như bọt biển.
Thật bất ngờ.
Nó hoàn toàn khác với tưởng tượng về cộng đồng mạng sẽ điên cuồng mà đẩy thuyền CP này của Nguyễn Kỳ Chước.
[Đm, Người này? Khuôn mặt này? Có thật sao?]
[Đây chính là…chính là vị nhân vật lớn không thể với tới của Hạ gia đó sao. Aaaaaaa, vừa rồi ai nó nói những minh tinh này đến đây để khoe khoang bú fame ấy nhỉ, bây giờ mở to mắt ra mà nhìn, vị này mới đại diện cho đỉnh cao của danh vọng, vị thần không ai dám xâm phạm.]
[Từ từ, kia là Tần Mang?]
[Bình hoa xinh đẹp lộng lẫy và Tảng băng lạnh lùng cấm dục, ai cho bạn cái lá gan để chụp bức ảnh như này?]
[Chụp đẹp lắm, sau này đừng chụp nữa.]
[Hai người dùng 8 gậy đánh cũng không tới nhau vậy mà bạn cũng có thể chụp ra cả giác tình cảm như vậy, bạn thực sự rất….quá đáng rồi.]
[Đầu tiên, Tảng băng nên ở vị trí cao cao tại thượng, không ai có thể trèo lên với tới được.]
[Thứ hai, với diện mạo như yêu tinh của Tần Mang, cho dù ở bất kể loại cốt truyện nào thì đều giống một kẻ phản diện có ý đồ muốn kéo vị kia xuống thần đàn liền bị nam chính đâm chết ngay ở tập đầu tiên. Mọi người không nên đẩy thuyền lung tung, OK?]
[Như bức tranh mực bị vấy bẩn bởi sơn dầu nhiều màu sắc, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như tui hoàn toàn không thể chấp nhận được, không được rồi, tôi khó chịu quáaaaaaa]
[Hai người này mà cũng dám đẩy thuyền, các người điên rồi à???]
[Xong rồi, tài khoản của các người chuẩn bị bay màu rồi.]
[Thắp hương cho tài khoản của các người, lên đường bình an.]
[Thời buổi này, fans CP thật sự cái mọe gì cũng dám đầy thuyền…]
[Mặc dù ảnh chụp rất đẹp, nhưng lại nghĩ tới thân phận của hai người này, tôi đẩy không nổi thuyền này nha….]
Thấy sự việc phát triển ngày càng đi theo chiều hướng xấu.
Nguyễn Kỳ Chước biến khéo thành vụng liền nghẹn một bụng khí nhưng lại không dám nói lời nào.
Hạ Linh Tễ nhàn nhàn liếc nhìn, ngón tay thon dài vuốt ve ly rượu, dưới ánh sáng mờ ảo phản chiếu ra ánh mắt bình tĩnh lạnh đạm của người đàn ông, anh gõ nhẹ tay lên bàn.
Thư ký Tùng lập tức cúi người lại gần.
Giọng người đàn ông lạnh nhạt, không chút cảm xúc: “Xóa bỏ toàn bộ các chủ đề liên quan tới vợ chồng hào môn.”
“Nói với Phó Diên, sau này các loại chủ đề như vậy, không cho phép được xuất hiện trên các nền tảng truyền thông.”
Bữa tiệc sắp kết thúc.
“Không vui rồi?” Nhìn thấy Hạ Linh Tễ chuẩn bị rời đi, Ổ Uyên không nhịn được liền hỏi.
“Ghen rồi?”
Người đàn ông nhếch khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Cô ấy là Hạ phu nhân.”
Không phải là nữ minh tinh có thể không kiêng nể gì mà tạo scandal trong giới giải trí.
Ổ Uyên: “Chỉ vậy thôi?”
Vẻ mặt Hạ Linh Tễ bình tĩnh: “Chỉ vậy mà thôi.”
…….
9 giờ tối, Hạ Linh Tễ đến chưa được hai tiếng thì đã rời khỏi bữa tiệc.
Hành lang dành cho khách VIP.
Bước chân của Hạ Linh Tễ rất có quy luật, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự việc đó chút nào.
Ngay sau đó.
Thư ký Tùng đưa điện thoại ra, nói nhỏ: “Là cô Phó Diên gọi.”
Phó Diên: “Hạ tổng, chủ đề vợ chồng hào môn tôi sẽ giải quyết, vốn không định vướng vào scandal này, nhưng…ngài xem có thể đổi thành anh em hào môn không?”
“Mượn lực của Đàn Quan Nam sẽ càng giúp Tần Mang phát triển, hơn nữa….”
Bọn họ sắp hợp tác trong bộ [Phù Hoa].
So với những ảnh đế mới như Giang Hành Duyên có địa vị không ổn định kia, thì Đàn Quan Nam trong giới có địa vị cao hơn nhiều, cho dù có bao nhiêu người mới cố gắng đi theo con đường của anh ta nhưng đều đi không nổi.
Giọng nói của Hạ Linh Tễ lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn: “Tôi mời cô tới là để cho diễn viên xào scandal?”
“Nếu năng lực không đủ thì thay người.”
Sau đó liền dập điện thoại.
Phó Diên: “….”
Đây là người duy nhất trên thế giới này dám nghi ngờ năng lực của cô.
*
Tần Mang không biết chút nào về việc này.
Cô thậm chí còn không nhìn thấy bức ảnh “vợ chồng hào môn” với Đàn Quan Nam, cô chỉ thấy ảnh chụp mình cùng Hạ Linh Tễ.
Và những bình luận của cư dân mạng.
Tức giận banh nóc.
Liền mở wechat ra gõ chữ:
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Xem đi, cộng đồng mạng nói anh sẽ đâm chết em từ tập đầu tiên!!!]
[Được lọt vào mắt xanh của tuyệt thế mỹ thân là em đây, anh có nỡ đâm chết không?]
Nhà tư bản máu lạnh: [Nỡ.]
Tần Mang chuẩn bị gọi video qua để mắng anh.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt trắng tuyết cùng hai má liền ửng hồng lên, cô mím môi, gõ mấy chữ:
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Vậy Hạ tổng định dùng gì để đâm em đây?]
Sau khi gửi xong.
Tần Mang nhanh chóng ném điện thoại vào túi.
Hai tay ôm lấy mặt.
Aaaaaaa!
Cô học hư rồi!!!
Vậy mà dám nói những lời hạ lưu như vậy với Hạ Linh Tễ!!
Cho đến khi cô bình tĩnh lại, muốn thu hồi tin nhắn lại—
Cảm thấy mình không thể trả thù đối phương bằng phương pháp làm kẻ thù bị thương tám trăm còn mình tổn hại một nghìn được.
Nào ngờ.
Chỉ mới hơn hai phút.
Tần Mang: “…..”
Cầu mong anh không nhìn thấy nó.
Thật không ngờ rằng, chiếc Pullman vốn đã đi trước đó 10 phút, đột nhiên lại đổi hướng và quay trở lại địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Tần Mang cũng sớm rời khỏi bữa tiệc bằng cửa sau.
Dù trời đã khuya, nhưng lối vào chính của sảnh tiệc vẫn sáng đèn vào náo nhiệt.
Cửa sau dẫn vào một con hẻm tối và sâu, trên bức tường lốm đốm chỉ treo vài chiếc đèn tường, ánh sáng có chút mờ ảnh.
Một cô gái xuất hiện bất ngờ trong bộ trang phục lộng lẫy lập tức thắp sáng lên khu vực xung quanh.
Tần Mang quấn trong chiếc khăn choàng cổ điển màu đen trắng, vẫn không thể giấu được dáng người mảnh khảnh, bóng dáng nhỏ nhắn kéo dài trong con hẻm—-
Với đôi môi đỏ mọng và mái tóc đen, cô như một nữ quỷ xinh đẹp bước đi trong bóng tối, vừa yêu mị diễm lệ lại càng nguy hiểm cực độ.
Bước chân của cô chợt dừng lại.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc siêu xe quen mắt sang trọng được đặt làm riêng kia.
Trong đôi mắt quyến rũ kia cũng nổi lên chút ý cười.
May là anh còn có chút lương tâm, còn biết chờ cô.
Mắt cá chân thon thả khi đi giày cao gót cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô trực tiếp mà dứt khoát nắm lấy làn váy của mình rồi chạy ra ngoài.
Tiểu Đồng đi theo phía sau cũng không ngờ được mà chạy theo sau: “Ấy….chị, chị chạy đi đâu thế?”
Mãi cho đến khi cô bé nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của người đàn ông lộ ra khỏi cửa kính ô tô, lời nói bên miệng cũng đột nhiên im bặt lại.
Vài giây sau.
Lộ ra nụ cười của fans mẹ.
Aaaaaaaa!
Những cộng động mạng thật sự mù rồi!!!
Ai nói sơn dầu rơi vào tranh mực sẽ không thể hòa tan được!
Cái này không phải là đã hòa tan rồi sao?
Cô bé nhìn xung quanh, lo lắng sẽ bị paparazzi hoặc người qua được chụp lại được như lần trước.
Khi phát hiện ra không có ai.
Lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô bé tiện tay gọi điện cho tài xế để anh ta tới đón mình là được rồi.
Không nghĩ tới.
Xung quanh nơi này đều có vệ sĩ của Hạ gia.
Đừng nói đến paparazzi, ngay cả mèo con cũng không thể vào được.
Khác với hình ảnh đẹp đẽ trong trí tưởng tưởng của Tiểu Đồng, sau khi Tần Mang bước vào, điều đầu tiên cô làm không phải như cô bé tưởng tượng là lao vào trong lòng Hạ Linh Tễ ngọt ngọt ngào ngào, tương thân tương ái.
Mà thay vào đó là cô túm lấy tay anh lay lay hỏi: “Điện thoại anh đâu?”
Hạ Linh Tễ ngược lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, rũ mắt nhìn xuống, giống như nhìn chằm chằm vào mặt trời chói chang trong bóng tối, cô gái rực rỡ như lửa, có thể xua tan tất cả bóng tối.
Lại nhớ tới tin nhắn wechat của cô.
Người đàn ông nghịch nghịch đôi bàn tay trắng ngọc của cô, đôi môi mỏng khẽ cong: “Muốn điện thoại làm gì?”
Tần Mang thấu tình đạt lý nói: “Là Hạ phu nhân, kiểm tra điện thoại của anh một chút không được sao?”
“Sao vậy, hay anh có bí mật nhỏ nào sợ bị em phát hiện ra?”
“Hay hôm nay anh đã thêm wechat của nữ minh tinh nào?”
Thư ký Tùng đưa hai tay dâng lên điện thoại của Hạ Linh Tễ: “Hạ tổng tuyệt đối trong sạch!”
“Đến nam minh tinh cũng không thêm!”
“Thật sao?”
Tần Mang nhanh chóng cầm lấy, mở điện thoại ra, vào thẳng wechat, bấm xóa tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh, cho dù Hạ Linh Tễ có nhìn thấy hay không, cô cứ phải hủy thi diệt tích trước đã.
Cho dù anh có nhìn thấy đi chăng nữa, thì cũng không có chứng cớ.
Cô thực sự là tiểu tiên nữ thông minh nhất thế giới!
Sau đó cô mới làm bộ làm tịch mà giả vờ kiểm tra danh bạ của anh.
Khi bỏ điện thoại xuống, mới nhận ra cái tay còn lại của mình vẫn luôn bị Hạ Linh Tễ nắm lấy nhéo nhéo, cô xoay tay ngược lại cầm tay anh, giơ lên nhìn kỹ rồi thuận tiện đổi chủ đề: “Để em xem xem đường tình duyên của anh có phải phân làm hai nhánh hay không.”
“Nếu phân nhánh có nghĩa là sau này anh sẽ nuôi tiểu yêu tinh khác sau lưng em!”
Tuyệt đối không cho anh có cơ hội nhắc đến tin nhắn trên wechat đó.
Hạ Linh Tễ có chút mệt mỏi, dáng vẻ lười biếng mà ngã ra ghế da sau lưng, khẽ nhắm mắt lại, tùy cô nghịch ngợm.
Tần Mang vốn không có đặc biệt muốn quan sát kỹ lưỡng đôi tay của anh, bây giờ cô mới phát hiện gì, bàn tay thon dài vốn sinh ra đã được sống trong nhung lụa vậy mà ngón tay và lòng bàn tay lại có một lớp chai mỏng.
Cô sờ vào đó vài lần và lẩm bẩm: “Nửa đêm nửa hôm anh đi vác gạch sau lưng em phải không?”
Nếu không thì bàn tay này chỉ cầm bút hàng ngày mà cũng có thể để lại vết chai được.
Ban đầu.
Tần Mang vốn muốn tính toán nhân cơ hội này để gây phiền toái cho anh.
Nào ngờ—
Lòng bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông hiện rõ ba đường rành mạch, đặc biệt là đường tình cảm, chưa nói tới phân nhánh, căn bản là không có bất cứ đường nhỏ nào, một đường duy nhất chạy thẳng vào lòng bàn tay.
Lật qua lật lại nhìn cho kỹ.
Tay trai tay phải đều xem cả.
Cũng không phát hiện được bất cứ đường tình duyên nhân nhánh nào.
Tần Mang nhướn mi, nhìn khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của người đàn ông này, nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ôn thuần khiết lương thiện chút nào.
Lúc này.
Thư ký Tùng đột nhiên đưa ra một chiếc hộp rất tinh xảo: “Đúng rồi phu nhân, hộp đồ ăn khuya này là Hạ tổng đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
Ngay sau đó.
Sắc mặt Tần Mang liền thay đổi.
Đầy ẩn ý mà nhìn Hạ Linh Tễ: “Anh thật sự là trở ngại lớn nhất trong hành trình giảm cân của em…..”
Cách đây không lâu cô còn giận dỗi anh, ngày nào cũng ăn bữa sáng sang trọng giống hệt anh.
Hôm nay lại tặng cô bánh ngọt.
Hạ Linh Tễ tựa như có chút mệt mỏi, nhéo nhéo giữa mày, giọng nói có chút tức giận mà lạnh lùng: “Cũng đúng, ăn no đồ người đàn ông khác đưa rồi.”
Tần Mang: “?????”
Lúc này lại còn âm dương quái khí cái gì đấy?
Thư ký Tùng đau khổ ôm mặt nhăn nhó: “Hay ngài ăn một miếng đi?”
“Hạ tổng đặc biệt cố ý chuẩn bị cho ngài vị vải đó.”
Nhấn mạnh hai lần, Hạ tổng đặc biệt cố ý chuẩn bị.
Tần Mang luôn là người ăn mềm không ăn cứng.
Hơn nữa —
Mousse vải mềm mại núng nính lại mát lạnh.
Cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
“….”
Cùng lắm thì ngày mai cô chạy thêm 20 vòng, liền có thể tiêu hóa hết lượng calo đã ăn hôm nay.
Tần Mang cầm thìa lên xúc một miếng.
Đôi mắt long lanh ngấn nước của cô bất giác cong lên hạnh phúc.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh mà nhìn lướt qua một cái, rồi lại nhắm mắt lại.
*
Trở lại trang viên Hoàn Hồ, trời cũng đã gần sáng.
Hai vợ chồng lâu ngày không gặp, Tần Mang lo lắng Hạ Linh Tễ sẽ như thường lệ mà đòi hỏi quá độ.
Nào ngờ.
Sau khi tắm và skincare các bước đầy đủ xong.
Khoác lên mình chiếc váy ngủ dài, với mái tóc bồng bềnh lại xoăn buông xõa sau lưng, cô lả lướt mà bước vào phòng ngủ chính với dáng vẻ mê hoặc tự cho là câu hồn đoạt phách, phong tình vạn chủng.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường nhỏ.
Mờ ảo mà kiều diễm.
Tuy nhiên —
Trên giường lớn, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng đã nằm trên đó, hai tay khoanh trước bụng, với tư thế bình thường tựa như đã ngủ từ lâu.
Ngay cả khi Tần Mang trèo lên giường cũng không thấy anh cử động.
Hiếm có khi anh còn ngủ sớm hơn cả cô.
Tần Mang lòng dạ hẹp hòi mà xoa loạn phần tóc trước trán của người đàn ông.
Khi thấy anh cau mày lại.
Thì mới làm như không có gì mà quay về chỗ.
Nửa đêm.
Tần Mang ngủ không được an ổn cho lắm, luôn cảm thấy nhiệt độ trên người Hạ Linh Tễ nóng lạ thường, đến mức khiến người có thể chất chiếc lò nhỏ như cô lại bị nóng làm cho tỉnh dậy.
Cô mơ mơ màng màng duỗi tay ra muốn tìm chỗ mát mẻ.
Theo nguồn nhiệt, từ ống tay áo ngủ lớn đi vào trong, khi chạm vào cánh tay có nhiệt độ tương tự với mình, cô lại tiếp tục chuẩn bị muốn đi tiếp—-
Đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy.
Hạ Linh Tễ khẽ cau mày.
Trong lúc mơ hồ, Hạ Linh Tễ chợt nhớ tới tin nhắn trêu đùa tưởng thật mà giả kia của Tần Mang và hành vi lén lút lúc nửa đêm này.
Người đàn ông híp đôi mắt ban ngày vốn âm trầm lạnh lùng nhưng lúc này lại uể oải lười biếng không tập trung, thản nhiên ôm lấy cô gái đang di chuyển lộn xộn bên cạnh mình lên: “Đi lên.”
Tần Mang bỗng nhiên bay lên không trung, cả người vẫn còn chút mơ hồ, mông lung.
Vẻ mặt vô tội mà rũ mi xuống, giọng nói mềm mại: “Làm gì?”
Vẻ mặt Hạ Linh Tễ có chút buồn ngủ, anh dùng đầu ngón tay xoa xoa cái trán đau nhức, giọng nói khàn khàn như cát: “Tự mình động.”
“Hả? Động cái gì?”
Tần Mang ngơ ra mấy giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Không phải?!!!!
Lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tần Mang nắm tay anh, cố gắng khiến mình tình tĩnh, ép mình phải dịu dàng nhưng vẫn không giấu được nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Linh Tễ, em lại có dục vọng mãnh liệt vậy sao?”
Hạ Linh Tễ lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn cô một cái: “Có.”
Nói xong, anh còn lôi góc áo ngủ bị Tần Mang đè lên ra.
Mắt Tần Mang đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ ràng được dáng người anh.
Giây tiếp theo.
Hạ Linh Tễ một lần nữa nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ “mặc người đến hái”: “Đến đi.”
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử cáu kỉnh: Hahaha, để em mà động thì sẽ dọa chết anh!!!