Bức ảnh công bố được chụp trong buổi thử vai.
Người phụ nữ có đôi lông mày tuyệt đẹp vừa lạnh lùng vừa thần bí, mặc một bộ sườn xám thêu màu đen đơn giản nhưng lại có một vẻ đẹp không thể chê vào đâu được, chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng có thể hiểu ra một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Khác với hot search lần trước, chỉ bình luận về vẻ đẹp của cô trong bộ sườn xám, lần này có nhiều lời khen ngợi chân thành hơn về kỹ thuật diễn cũng như kỳ vọng vào vai diễn này của cô.
“Quả nhiên, người có thể đánh bại Tần Mang chỉ có thể là Tần Mang.”
“Ánh mắt Tần Mang thật là quá có linh khí, nhìn một cái lập tức bị thu hút vào ngay.”
“Nữ diễn viên vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, ai mà không thích chứ.”
“….”
Trong thẩm mỹ viện, Tần Mang sau khi thử vai với Chu đạo xong, khó khăn lắm mới có dịp được thả lỏng, liền hẹn Ổ Vũ Tây cùng nhau đi làm đẹp.
Vừa mới kết thúc, cô đã mặc một bộ váy ngủ nửa kín nửa hở bằng lụa, ngồi uể oải trong phòng nghỉ ngơi.
Lắng nghe cao nhân hóng drama Ổ Vũ Tây đang nheo mắt cười, đọc bên tai cô những bình luận của cư dân mạng.
Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy chợt thay đổi.
“Thằng ngu này tới từ đâu vậy, dám nói cậu không phải dựa vào thực lực mà dựa vào có người chống lưng để tiến vào đoàn phim.”
Nghe thấy lời của Ổ Vũ Tây, Tần Mang lười biếng nhướng mi, đôi mắt đen không thấy đáy có chút ánh sáng lóe lên, chậm rãi mở điện thoại ra: “Thật sao?”
Người chống lưng?
Người nào?
Cái vị “đi ngang qua” kia?
“Cái bình luận này sắp lên top comment hot trên bài Weibo của cậu rồi, cậu có muốn xóa đi không?”
“Xóa làm gì?”
Tần Mang cười lạnh một tiếng, trực tiếp trả lời: [Nói kỹ hơn một tý nào, tôi dựa vào vị nào để chống lưng?]
Câu trả lời vừa được gửi đi.
Tần Mang đếm đến ba.
“Một”
“Hai”
“Ba—-”
Điện thoại đột nhiên kêu lên.
Mạnh Thính than thở: “Tổ tông à, đội ngũ marketing của chúng ta sắp bị em chơi phế rồi!”
Tần Mang vẫn nhẹ nhàng nói vài câu: “Vốn dĩ đã phế rồi, nếu không thì làm sao lại bị Thẩm Uyển Âm vượt mặt suốt hai năm liền.”
Nhìn Tần Mang dập điện thoại, Ổ Vũ Tây nín thở: “Sao năm đó cậu lại ký hợp đồng với một công ty sa sút như vậy, tài nguyên thì không có, đoàn đội marketing thì cũng bình thường.”
Tần Mang gần như đã quên mất tại sao lúc đầu mình lại ký hợp đồng với công ty này.
Có lẽ là từ khi ký hợp đồng, Mạnh Thính đã hứa sẽ cho cô sự tự do lớn nhất, không ép cô làm điều cô không thích, hai năm qua anh ta đúng là đã làm được.
Ổ Vũ Tây cái hiểu cái không, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Hạ tổng không phải muốn tiến quân vào ngành sản xuất phim điện ảnh sao? Hay nhờ anh ấy sắp xếp một đội ngũ marketing hàng đầu cho cậu đi. ”
“Anh ấy?”
Nghĩ đến phong cách làm việc thường ngày của Hạ Linh Tễ, Tần Mang không khỏi “chậc” một tiếng: “Hạ tổng chưa bao giờ làm từ thiện.”
Ổ Vũ Tây liếc nhìn những dấu hôn không thể che giấu dưới áo ngủ của Tần Mang, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm, ôm cằm giả vờ vô tội, đưa tay chọc chọc xương quai xanh của cô đầy ẩn ý: “Tình cảm của hai người không phải là vẫn tốt đó sao?”
Tần Mang nhấp một ngụm rượu vang đỏ do nhân viên đưa đến, suy nghĩ một chút, đôi môi ẩm ướt cong lên nụ cười như có như không: “Bạn….tình…hợp pháp chăng?”
“…..”
Tần Mang không ngừng bình luận: “Eo của Hạ tổng không tồi đâu.”
“Thỉnh thoảng tiêu khiển một chút cũng tốt.”
Ổ Vũ Tây: Không hổ là cậu.
Dám coi Hạ tổng làm đồ chơi để tiêu khiển.
*
Vị “đồ chơi tiêu khiển” nào đó gần đây đi sớm về muộn, còn bận rộn hơn cả nữ diễn viên sắp vào đoàn như Tần Mang.
Cùng sống dưới một mái nhà.
Mà đến hai ba ngày cũng không gặp được nhau.
Nhưng Tần Mang cũng không rảnh rỗi.
Là nữ chính chính thức của bộ phim điện ảnh IP lớn cấp S+, những lời mời nhiều như tuyết rơi đưa đến tay Mạnh Thính.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mạnh Thính cuối cùng cũng đã chọn ra lễ khai mạc một liên hoan phim lớn, đây là lần đầu tiên Tần Mang xuất hiện trước công chúng sau khi công bố chính thức.
Anh ta nhiều lần nhấn mạnh: “Nhất định phải đẹp điên đảo chúng sinh!!”
Lóe mù mắt chó của đám anti-fan ấy!
Rửa sạch mối nhục xưa.
Mặc trên người một chiếc váy đuôi cá màu trắng bạc, tôn lên dáng người mảnh khảnh và duyên dáng, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra toàn là sự kết hợp của những tua rua tinh tế và sang trọng. Mỗi khi bước đi, chiếc váy tự nhiên phập phồng những gợn sóng rực rỡ lung linh, phong thái yểu điệu, khác với cô gái mặc sườn xám bước ra từ phim điện ảnh thời xưa, lúc này giống như nàng tiên đi xuống từ thần đàn, làm cho mọi người nhìn thấy được khả năng vô hạn ở Tần Mang.
Có thể nói kỹ thuật diễn của cô không tốt, nhưng không có ai có thể chê được tác phong làm việc của cô. Phong thái quen thuộc đã cướp đi sự chú ý của giới truyền thông trên thảm đỏ.
Không thể nghi ngờ gì nữa, vẻ đẹp và phong thái đã khiến khán giả choáng ngợp.
Đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, Tần Mang thẳng thắn ung dung ngồi xuống hàng ghế thứ ba, cô không có tác phẩm nào lọt vào danh sách đề cử, nên đây là vị trí mà Mạnh Thính đã cố gắng hết sức giành được.
Theo lời của Mạnh Thính, chính là có thể hướng mắt lên nhìn sân khấu lớn.
Để lần sau này được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thì đã có kinh nghiệm rồi.
Tần Mang coi đó là hiển nhiên.
Suy cho cùng, cô sẽ là nữ diễn viên đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong tương lai.
So với những nữ minh tinh khác đang ngồi thẳng lưng, nghiêm túc bên cạnh, sợ khi tư thế ngồi không đẹp sẽ bị máy ảnh chụp được ảnh xấu, Tần Mang vốn không mang gánh nặng tâm lý này nên cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
Nhưng phong thái đã khắc sâu vào trong xương cốt thì cũng không thể thay đổi được, chỉ có tùy ý hơn chút.
Thưởng thức màn vũ đạo của nhóm thần tượng nào đó trên sân khấu một cách vô cùng thích thú.
Mỗi người đều có vòng eo thon săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp, nước chảy mây trôi, sức sống của tuổi trẻ bắn ra bốn phía.
Sao cô lúc đó có thể nhìn Hạ Linh Tễ mà nhận nhầm thành người khác cơ chứ.
Rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp.
Chẳng trách tại sao anh lại có thể chỉ dựa vào một đoạn video phỏng vấn mà khiến vô số cư dân mạng lưu luyến, đắm chìm đến giờ, vẫn nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Tần Mang có chút mờ mịt.
Gần kết thúc.
Đột nhiên cảm thấy có ai đó ngồi xuống ghế bên cạnh mình, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Cô bình tĩnh nhìn sang, lọt vào tầm mắt là một thanh niên đang mặc vest, đi giày da, mái tóc đen được vuốt tùy hứng, rất dễ nhận biết.
Trong mắt Tần Mang hiện lên một tia kinh ngạc: “Lâm đ*o?”
Lâm Trần Huyên sinh ra đã có một vẻ ngoài lịch lãm, không hề làm người khác cảm thấy vì anh ta để mái tóc dài mà trở nên nữ tính.
Sau khi nhận được kịch bản [Hồn Đêm] lần đó, Mạnh Thính đã đặc biệt phổ cập khoa học về cuộc đời của anh ta với Tần Mang, khó có thể tưởng tượng được rằng anh ta trông trẻ như vậy.
Lâm Trần Huyên nhìn kỹ khuôn mặt của Tần Mang.
Đây là một khuôn mặt—-có câu chuyện xưa.
Như là được thiết kế riêng cho nhân vật của anh ta vậy.
“Kịch bản lần trước tôi đưa cho cô, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Nếu như có trùng lịch quay với [Kinh Hoa Cựu Mộng], tôi có thể vì cô mà lùi thời điểm quay, nhân vật đó có tính thử thách rất cao.”
Anh ta không thích lòng vòng mà đi thẳng luôn vào vấn đề chính.
Tần Mang nghĩ tới nội dung của kịch bản.
Uyển chuyển nói: “So với tiêu chuẩn, tôi có thể là không có kinh nghiệm mấy đâu.”
Đã dần dần có người chú ý tới bọn họ.
Nhìn ra được Tần Mang đang khó xử, hiếm khi EQ online nên Lâm Trần Huyên nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho cô: “Ở đây không tiện nói, chúng ta liên lạc lại sau nhé.”
…..
Thật ra Tần Mang cũng không coi trọng thông tin liên lạc mình để lại cho Lâm Trần Huyên, dù sao cũng là đạo diễn lớn hàng hàng đầu, làm sao có thể thiếu nữ diễn viên được.
Cô chỉ cảm thấy đối phương đang khách khí lịch sự thôi.
Sau khi về nhà thì đã gần sáng rồi.
Có lẽ càng mệt thì càng không ngủ được.
Tần Mang nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, đột nhiên ngồi bật dậy, muốn đi ra ngoài thư giãn một chút, tìm lại cảm giác buồn ngủ.
Khi đi ngang qua bàn trà, ánh mắt vô tình rơi vào hai tập kịch bản cô đặt trên bàn, mũi chân đang đặt trên sàn hơi khựng lại.
Sau vài giây.
Cô cúi người cầm cuốn [Hồn Đêm] bị đè ở dưới lên, nhét vào ngăn kéo.
Cầm lên một cuốn khác.
Nửa tháng sau phải vào đoàn rồi.
Còn một số kỹ năng cô vẫn chưa luyện tập thành thạo, ví dụ như hút thuốc một cách vừa tao nhã vừa quyến rũ.
Trên tầng cao nhất của trang viên có một sân thượng có thể ngắm cảnh rộng lớn, chất liệu đặc biệt của mái vòm là thành quả nghiên cứu của tập đoàn Hạ thị, có thể bật lên sẽ biến ra bầu trời đầy sao, lúc này cũng đang được mở.
Không khí đêm nay rất trong lành, bầu trời như được khảm những viên đá quý sáng lộng lẫy, như bạn có thể nhìn thấy những vì sao rõ ràng như đang ở rất gần.
Tần Mang lơ đãng nghĩ, đã lâu cô không có thêm bạn mới vào phòng sưu tầm đá quý của mình.
Ngày mai chắc phải nhờ người tìm xem nơi nào sắp tới có buổi đấu giá đá quý mới được.
Mười phút sau.
Cô ngồi trên một chiếc ghế lớn màu đen, mặc trên người chiếc váy đỏ như lửa cháy, làn váy rất ngắn. Đang bắt chước tư thế của nữ chính thường thích, hai chân bắt chéo, đôi chân thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa, lộ ra một mảng lớn da thịt mỏng manh lại mịn màng.
Phía bên này.
Trong phòng khách, Hạ Linh Tễ lại về muộn, nhìn vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của quản gia.
Thanh âm nhàn nhạt: “Chuyện gì?”
Quản gia cẩn thận nói: “Phu nhân lúc này còn chưa nghỉ ngơi, đang ở tầng thượng trên kia hóng gió.”
“Hóng gió?”
Hạ Linh Tễ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Đã một giờ đêm rồi, cô còn đi hóng gió làm cái gì.
Người đàn ông vốn định đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai, liền cởi vài cái cúc trên áo sơ mi, quay người đi lên tầng thượng.
Không đi thang máy trong nhà.
Mà trực tiếp đi bộ lên…..
Đẩy cánh cửa nặng nề ra, lọt vào tầm mắt là khung cảnh—–
Dưới bầu trời sao, những ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái đang kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa đỏ cam một lúc lâu, sau đó mới hạ quyết tâm đưa lên trên môi.
Giữa hàm răng phun ra một làn khói mỏng, đôi môi đầy đặn lộng lẫy, trong bóng đêm, làn khói bay lượn, giống như yêu tinh xuống phàm trần.
Dễ dàng có thể câu lấy trái tim của người khác.
Vừa mới hút một hơi.
Đột nhiên một bàn tay đẹp như ngọc vươn tới, những ngón tay thon dài tựa như nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc, nhưng lại dễ như trở bàn tay rút nó ra khỏi môi cô.
“Khụ khụ khụ….”
Động tác đột ngột, khiến Tần Mang sợ tới mức còn chưa kịp hít vào xong, liền bị sặc ho ra ngoài.
“Anh mọe nó…..muốn em sặc chết à?”
Thanh âm Tần Mang khàn khàn.
Giận dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội.
Đồ chó này vẫn luôn không muốn làm người mà!
Người đàn ông thản nhiên nghịch điếu thuốc nhỏ bé trên đầu ngón tay, bên trên vẫn còn lưu lại cảm xúc ẩm ướt của môi cô, anh đột nhiên cười ẩn ý: “Lén lén lút lút trốn ở đây hút thuốc à?”
Anh vốn đã có dáng người cao lớn, lúc này còn đứng ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống làm Tần Mang đang ngồi trên ghế cũng có loại cảm giác áp bức khó tả, không cam lòng yếu thế mà hất cằm lên: “Ai lén lén lút lút?”
“Em quang minh chính đại hút.”
“Trả lại cho em!”
Hạ Linh Tễ trực tiếp vò nát điếu thuốc, một tay bế người phụ nữ không thành thật này trở về phòng ngủ, bình tĩnh nói: “Trước khi ngủ mà hút thuốc, sẽ dễ mắc bệnh nan y.”
Tần Mang: “????”
Coi cô thành đứa trẻ ba tuổi à.
Nếu chỉ hút một điếu thuốc có thể mắc bệnh nan y, thì trên thế giới này chắc nửa dân số đều mắc phải rồi.
Tuy nhiên, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn, cô căn bản không thể phản kháng lại được, chỉ có thể sống không còn gì luyến tiếc mà để Hạ Linh Tễ đưa cô về phòng ngủ.
Thấy anh ném mình vào bồn tắm, còn giơ vòi hoa sen lên.
Tần Mang vòng tay ôm lấy người, có chút tức giận: “Em đã tắm rồi!”
“Lại tắm thêm lần nữa.”
Hạ Linh Tễ như là đang chơi búp bê vậy, thành công rửa sạch mùi thuốc lá trên người cô, lông mày hơi nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra.
Tần Mang – người chịu đựng toàn bộ quá trình: “…….”
Ngay khi cô vừa nếm trải được niềm vui được phục vụ khi tắm, lông mi dính đầy hơi nước ngước lên nhìn về phía “kỹ thuật viên tắm” không chuyên nghiệp kia——
Chiếc áo sơ mi lụa trắng mà Hạ Linh Tễ xắn tay áo lên đã bị nước bắn vào làm ướt sũng, gần như trong suốt dính sát vào người anh khi anh quay người cất vòi sen.
Nhìn bóng lưng bán khỏa thân của người đàn ông, đôi mắt vốn đang lơ đãng của Tần Mang đột nhiên cứng lại.
Dưới lớp vải ướt đẫm, thực sự có một hoa văn uốn lượn màu đen!
Cô tưởng mình hoa mắt, liền đưa bàn tay ướt nhẹp lên dụi dụi mắt.
Aizz.
Càng mơ hồ hơn.
Hạ Linh Tễ nhìn những biểu cảm của cô, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên một nụ cười nhạt.
“Quay lưng lại đây, em nhìn xem nào!”
Đầu óc Tần Mang cuối cùng cũng chuyển động rồi.
Ảo não chính mình sao lúc trước không có phát hiện ra, trên người Hạ Linh Tễ lại có thể ẩn giấu một bí mật lớn như vậy!
Hạ Linh Tễ cũng không muốn mặc áo sơ mi bị ướt, nên nghe lời cởi áo ra để bà Hạ có thể nhìn rõ hơn,
Áo lụa mượt mà trượt xuống theo sống lưng, rơi xuống nền gạch men sứ ướt sũng.
Dưới ánh đèn sáng rực, mọi thứ đều không có chỗ nào che giấu được.
Tần Mang hô hấp nhẹ lại.
Một cây hoa bỉ ngạn* thần bí, bông hoa quấn quanh lấy người, trải dọc theo vai người đàn ông đi xuống với kết cấu rõ ràng, chiếm nửa diện tích vùng lưng. Từ màu mực nhạt đến đậm, phảng phất như bông hoa lười biếng nở rộ dẫn đường dưới vực thẳm, lại giống như dấu vết được bàn tay Thượng đế tinh tế cẩn thận vẽ ra, sinh ra đã có, được trời thiên vị.
*Tên gọi khác của hoa mạn châu sa.
Giống như hình xăm, nhưng lại bí ẩn hơn nhiều so với hình xăm.
Những giọt nước trượt xuống cánh hoa uốn lượn.
Tần Mang cũng tưởng là hình xăm, liền duỗi đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào dấu ấn kia, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười như không cười: “Cái này là cái gì? Dấu hiệu của tuổi trẻ phản nghịch nổi loạn?”
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ trong tiếng nước vang lên khàn khàn đầy từ tính: “Từ nhỏ đã có rồi.”
“Hửm?”
“Vết bớt sao?”
“Cho là vậy đi.”
Tần Mang chua chát, cảm thấy người đàn ông này thật sự quá được ông trời sủng ái, ngay cả vết bớt cũng sinh ra cũng đẹp như vậy, tựa như được tỉ mỉ vẽ lên. Nhưng lại nhịn không được duỗi ra đôi bàn chân nhỏ nhắn háo hức muốn chạm vào hoa văn phức tạp và bí ẩn.
Hạ Linh Tễ nhanh chóng tắm rửa, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.
Vừa cảm giác được Tần Mang đụng chạm, đối thoại liền thay đổi: “Làm?”
Nhưng mà….sáng mai anh phải đi công tác rồi.
Thời gian không đủ.
Chỉ là nếu bà Hạ có bất cứ nhu cầu gì, với tư cách là một người chồng, Hạ Linh Tễ vẫn sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô trong phạm vi có thể.
Bao gồm cả việc giường chiếu.
Tần Mang căn bản không có nghĩ điều này.
Nhưng bây giờ cô không thể ngủ được, lúc này còn bị bông hoa thần bí của anh câu dẫn quyến rũ mời gọi.
Đem Hạ Linh Tễ trở thành công cụ ru ngủ, làm mệt mỏi liền có thể ngủ luôn.
Cũng có vẻ ổn đấy nhỉ.
……
Hạ Linh Tễ vốn tốc chiến tốc thắng, nên bế cô nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Vào vấn đề chính đến phút thứ 5.
Trên giường lớn.
Ngón chân như châu ngọc của người phụ nữ cong lên giật giật.
Giọng nói tràn ra âm thanh rên rỉ mềm mại thỏa mãn.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng thở ra, quai hàm dưới căng chặt, đôi mắt màu xanh xám dưới ánh đèn tường màu vàng mờ nhạt có thêm vài phần lãnh đạm, không ham muốn.
Giây tiếp theo, anh liền bình tĩnh đứng dậy.
Tần Mang sau khi ổn định lại, theo thói quen định ôm anh, thuận tiện nhìn bông hoa bỉ ngạn thần bí kia, lúc này đột nhiên sửng sốt.
Do dự mở miệng: “Anh….”
“Thế này liền xong việc rồi?”
Hạ Linh Tễ nghe thấy lời nói của cô, thế mà lại không tức giận, ngược lại đầy ẩn ý mà nói: “Là em xong việc mới đúng.”
Tần Mang ngẫm vài giây, không thể tin được mở to hai mắt trừng anh: “Anh đang ám chỉ em nhanh!!”
Hạ Linh Tễ rút chiếc chăn bị Tần Mang đè ở dưới lên, thong thả ung dung đắp lại cho cô, thanh âm lạnh lùng nói: “Cô Tần, còn có khả năng—-”
“Hửm?”
“Là do kỹ thuật của anh tốt.”
————————–
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu sư tử: Em chỉ được 5 phút thôi sao?!
Hạ mỗ nào đó: Không trách em, là lỗi của anh khi mọi phương diện đều rất xuất chúng.