Công Lược Boss Phản Diện
Quyển 4 - Chương 3: Tiên quân quá ôn nhu (3)
Loại chuyện trừ yêu này đúng là An Tình chưa bao giờ làm, kỳ thật cũng có vài phần tò mò.
Thời điểm nàng định dùng pháp lực hóa ra một cỗ xe ngựa, Huyền Ngự bên cạnh lại nhíu mày ngăn cản:
“Tiên nhân hạ phàm không thể sử dụng pháp lực, đây là quy định của Tiên giới.”
Nghe vậy, cử động của nàng hơi ngưng lại, biểu tình hưng phấn cũng ảm đạm dần xuống. Nghiêng mặt nhìn người dân ầm ĩ huyên náo, đường phố trải dài, ngựa xe như nước, làm gì còn ý niệm đi đến nơi phát sinh sự việc? Vừa nghĩ, sắc mặt nàng liền đổi.
“Chỉ là một cỗ xe ngựa, cũng không có gì đáng ngại.”
Nàng vân đạm phong khinh bước nhanh lên ngựa lưu lại Huyền Ngự một thân bạch y đang ngẩn người.
Bỗng nhiên mành xe được vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt trắng nõn nho nhỏ, tay nàng duỗi ra, nhìn hắn nhướng mày: “Không được sao?”
Huyền Ngự đứng ở tại chỗ sau một lúc lâu cũng không nói chuyện. An Tình cũng không nóng nảy, thoải mái dựa vào trong xe ngựa chờ hắn. Thật lâu sau, mành xe bỗng nhiên bị xốc lên, nhìn hắn vừa mới ưu nhã khom người bước lên ngựa, đảo mắt đã thấy hắn ung dung ngồi bên cạnh nàng. Ngẫu nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn nhìn nàng mang theo tia cười trêu đùa.
Hắn nâng môi nhìn nàng cười cười, phảng phất giống như sự tình gì cũng chưa hề phát sinh.
“Nghe nói tiên quân cực kỳ sủng ái đồ đệ?”
Bên trong xe ngựa yên tĩnh thật lâu, nàng bỗng nhiên mở miệng đặt câu hỏi, con ngươi trong sáng nhìn về phía hắn.
Huyền Ngự đang dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi, nghe nàng nói hơi hơi mở mắt, mặt mày nháy mắt nhiễm một tia nhợt nhạt nhu hòa, gật gật đầu.
Nàng cười nhẹ, bày ra dáng vẻ rất quan tâm, “Được tiên quân sủng ái, như vậy đồ đệ đó chắc hẳn phải có tư chất thông tuệ, thông minh sáng trí”.
Dứt lời, không đợi đối phương phản ứng, nàng lại nói: “Kỳ thật ta cũng muốn nhận đồ đệ, chỉ là chậm trễ vẫn chưa tìm được người có tuệ căn”. Âm thanh nói chuyện nhuốm nhàn nhạt bi thương.
Tay nàng nhẹ vuốt mi, bộ dáng có chút buồn rầu, Huyền Ngự tự nhiên lại nghĩ tới Bạch Quỳ, lời trong miệng cũng ngập ngừng, cuối cùng hắn nói: “Rồi sẽ tìm được thôi.”
Nhất tiếu khuynh thành!
Ánh mắt hắn nhu hòa như nước, khuôn mặt thanh nhã phảng phất phát ra vầng sáng nhàn nhạt, cười không lộ răng, cử chỉ thanh cao nho nhã, mặt mày như họa khiến người khác hận không thể mọc thêm mắt mà nhìn ngắm.
Nhìn bộ dáng hớn hở của Huyền Ngữ, An Tình liền biết được hắn nhất định lại nhớ tới đồ đệ yêu quý. Nhướng mày, nàng bỗng nhiên cười.
Trước mặt bỗng dồn dập quét qua một trận gió, Huyền Ngự mở mắt, tươi cười chợt ngưng kết ở khóe miệng.
Không biết từ khi nào nàng đã dịch tới bên người hắn, môi đỏ nâng nhẹ: “Tiên quân tựa hồ rất hiểu phương pháp trong đó, không bằng giúp ta một việc?” Tay ngọc nhỏ dài chống cằm, ra vẻ tò mò.
Da trắng như tuyết, mắt phượng hơi nâng, lông mày lá liễu cong dài, trên mặt mang theo tươi cười thu hút giờ phút này lại có chút giảo hoạt, làm gì còn bộ dáng thượng tiên nghiêm túc đối đãi thường ngày.
Ánh mắt dừng lại ở má nàng, chớp nhẹ mắt, vẫn chưa hết ngạc nhiên, Huyền Ngự như thường cười nhạt, “Huyền Nữ mời nói.”
Nàng gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Một lát lại bắt đầu nhíu mày, rất không thú vị thở hắt ra, đem thân mình dịch về chỗ cũ, lòng bàn tay chống cằm, “Bỏ đi.”
Huyền Ngự dừng tay một chút, khóe miệng trước sau vẫn duy trì mỉm cười, thấy nàng không đáp lời hắn cũng không hỏi lại.
Xe ngựa xóc nảy rất nhanh liền dừng lại.
An Tình cùng Huyền Ngự bước xuống xe ngựa, trước mắt liền thấy một mảnh hoang vu.
Nàng nhớ rõ nơi này đã từng là một tòa thành sơn trang sầm uất. Sơn trang có chủ cũng xem như một lĩnh vực tư nhân, trong trang có đồng ruộng rộng lớn cùng một vài cây ăn quả.
Bất quá trước mắt nơi này trụi lủi cái gì cũng không thấy, có thể khẳng định trước đó đã bị phá hủy nghiêm trọng.
_____________oOo_____________
Thời điểm hai người ở bên trong nhìn thấy người làm vườn quản lí thôn trang liền nhân tiện hỏi hắn dăm ba câu. Người kia lại có bộ dáng điên điên khùng khùng, hỏi hắn cái gì cũng không rõ.
Trong vườn phải nói vô cùng thê lương, khắp nơi tràn ngập quỷ khí khiến bất cứ ai đi vào đều cảm thấy lạnh lẽo rùng rợn. Nói chỗ này có yêu vật tác quái nhưng lại không hề thấy, như vậy có thể khẳng định người nọ che dấu cực tốt. Hai người vốn chẳng phải đồng tử, thân là thượng tiên đi tuần tra nhưng lại không thấy tung tích của nó, giờ phút này thực sự cảm thấy có chút gấp gáp.
Đột nhiên dừng bước, An Tình nhíu mày, khom người nhặt đồ vật từ mặt đất lên đưa cho Huyền Ngự.
Hắn để sát vào chóp mũi, nhợt nhạt ngửi ngửi, lắc đầu nhìn nàng, “Không được.”
Nàng đang muốn thở dài, Huyền Ngự mày lại hơi hơi ngưng kết, “Khoan đã”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!