Công Lược Nam Phụ - Chương 502: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (21)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Công Lược Nam Phụ


Chương 502: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (21)


Edit: Aya Shinta

Không thể không phủ nhận rằng cái gương này rất tiện dụng, không chỉ có thể điều khiển bí cảnh Ngũ Tinh mà còn có thể lấy làm sách hướng dẫn.

Nam Cung Tử Hiên nhanh chóng tìm được một chỗ. Đó là một cái nhà cây có diện tích rất lớn, bề ngoài trông rất đẹp.

Điều làm cho Lăng Vu Đề kinh ngạc chính là trong nhà cây có đầy đủ đồ gia dụng, cô thật muốn biết rằng đã có người nào từng ở đây hay chưa.

Nam Cung Tử Hiên nói với Lăng Vu Đề là y đi ra ngoài tìm thức ăn, bảo cô chờ mình.

Lăng Vu Đề biết Nam Cung Tử Hiên chắc chắn sẽ không bỏ lại mình, đi cả một ngày dài, cô vừa mệt vừa đói. Nhìn thấy giường trải da thú trong phòng, cô chỉ có một ý nghĩ — ngủ!

Lăng Vu Đề đặt bao quần áo qua một bên, cởi giày liền lên giường nằm. Chỉ qua mấy giây, cô cũng đã thiếp đi.

Đến khi Nam Cung Tử Hiên trở về, thứ y nhìn thấy chính là gương mặt say ngủ của Lăng Vu Đề.

Đối với Lăng Vu Đề, phần nhiều trong lòng Nam Cung Tử Hiên chính là cảm kích và hổ thẹn, còn sự yêu thích…

Đứng bên giường nhìn Lăng Vu Đề một lúc, y nhẹ giọng nỉ non một câu: “Chờ… Ta cưới nàng đi!”

Mơ hồ không rõ nói một câu, Nam Cung Tử Hiên xách gà rừng và thỏ rừng vào nhà bếp —

Lúc này trời đã tối sầm. Dưới sự điều khiển của Nam Cung Tử Hiên, bí cảnh vốn không có động vật giờ đây không chỉ có động vật mà còn có cả mãnh thú.

Tối nay — trừ Nam Cung Tử Hiên và Lăng Vu Đề thì bất kỳ ai ở trong bí cảnh Ngũ Tinh đều sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Lăng Vu Đề tỉnh giấc bởi mùi thịt nướng thơm lừng. Khi tỉnh lại, trong phòng vẫn chỉ có một mình cô.

Trên cái bàn trong phòng có một ngọn nến, ánh sáng lập lòe nhưng dù gì vẫn có thể nhìn được.

Mùi thịt từ trong phòng bếp bay vào. Cái bụng đang biểu tình, Lăng Vu Đề nhăn mặt, xoa bụng xuống giường.

Cô vừa xỏ giày thì đã thấy Nam Cung Tử Hiên bưng hai đĩa trông không được tinh xảo đi vào, trong đĩa là thịt nướng.

Nam Cung Tử Hiên thấy Lăng Vu Đề tỉnh lại, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc: “Nàng tỉnh rồi, lại đây ăn chút đồ đi.”

Nam Cung Tử Hiên đã đặt hai cái đĩa lên bàn, sau đó lại xoay người đi ra ngoài.

Lăng Vu Đề đi tới cạnh bàn, đưa tay lấy một miếng thịt nướng bỏ vào miệng.

Đây là thịt gà nướng, da gà rất giòn, thịt rất thơm.

Cắn hai, ba lần xử xong miếng thịt, sau đó cô lại lấy thêm một miếng bỏ vào miệng.

Nam Cung Tử Hiên lại trở về phòng, lần này trong tay y có hai bát canh rau dại. Y đặt một bát trước mặt Lăng Vu Đề: “Nơi này không có gạo, không thể làm cơm, ăn cái này trước đi.”

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, nhận lấy đôi đũa Nam Cung Tử Hiên đưa cho rồi bắt đầu ăn.

Nam Cung Tử Hiên cười nhìn Lăng Vu Đề một lúc, sau đó mới cúi đầu ăn.

Hai người yên lặng ăn bữa tối, ngoài nhà cây thỉnh thoảng có tiếng chim hót tạo cho người ta cảm giác… an lành thích ý.

Cơm nước xong, Lăng Vu Đề đi ra ngoài nhà cây. Nhà cây được xây dựng ở nơi rất cao, cách mặt đất khoảng năm mét.

Lăng Vu Đề ngồi ở trên băng ghế, nhìn cánh rừng rậm đen kịt, thả trôi suy nghĩ trong một chốc.

“Sáng sớm mai nàng hãy rời khỏi đây đi.” Giọng nói âm nhu của Nam Cung Tử Hiên vang lên từ phía sau.

Lăng Vu Đề không quay đầu nhìn y, mở miệng: “Ta đi cùng huynh.” Lúc nào huynh rời khỏi đây thì ta mới đi!

Nam Cung Tử Hiên thở dài một hơi, ngồi xuống cạnh Lăng Vu Đề: “Nàng cũng không hỏi ta vì sao lại đến bí cảnh Ngũ Tinh, vì sao lại trở thành Giáo chủ Phần Nguyệt sao?”

“Huynh nói thì ta nghe.” Lăng Vu Đề lạnh nhạt nói vài chữ, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tử Hiên.

Bên ngoài nhà cây có một ngọn đèn, gió thổi ngọn đèn lay động, không biết mặt nạ của Nam Cung Tử Hiên đã bị vứt ở nơi nào. Ánh đèn tạo một khoảng tối dưới mắt Nam Cung Tử Hiên, Lăng Vu Đề không thấy rõ vẻ mặt của y.

Nam Cung Tử Hiên không nói cho Lăng Vu Đề biết vì sao y lại đến bí cảnh Ngũ Tinh, cũng không nói vì sao lại trở thành Giáo chủ Phần Nguyệt.

Lăng Vu Đề không hỏi vì không cần hỏi thì cô cũng biết tại sao.

Chỗ nhà cây yên tĩnh thoải mái, mà những nơi khác trong bí cảnh thì…

– –

Sáng ngày hôm sau khi Lăng Vu Đề tỉnh lại, Nam Cung Tử Hiên đã ngồi điều khiển gương ở ngoài nhà cây.

Y chỉ cần trượt mấy cái, sinh tử của người khác đã nằm trong lòng bàn tay mình.

Lăng Vu Đề không ngăn cản Nam Cung Tử Hiên, trái lại còn tò mò nhìn y thao tác.

Cô đang xem thử Nam Cung Tử Hiên sẽ làm gì đối với hai người bên Nam Cung Vũ Mặc.

Cảnh tượng biến hóa mấy lần, Nam Cung Tử Hiên cố tình tránh Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết ra. Còn những người khác… không may mắn được như vậy.

Thực ra muốn vào bí cảnh Ngũ Tinh rất dễ, khó ở chỗ… đi ra ngoài!

Hình như rất nhiều người nhận ra được sự hung hiểm trong bí cảnh Ngũ Tinh nên đang tìm cách để ra ngoài.

Ra được bí cảnh không có lấy một người, còn kẻ xông vào không chỉ có một đống!

Chỉ trong chớp mắt, Lăng Vu Đề và Nam Cung Tử Hiên đã ở trong nhà cây được mười ngày. Mười ngày này, trừ ăn uống ngủ nghỉ thì Lăng Vu Đề chỉ xem Nam Cung Tử Hiên điều khiển gương giết người.

Mười ngày, ngày nào cũng có người đi vào!

Bí cảnh Ngũ Tinh đã sắp nuốt chửng nửa giang hồ rồi, vẫn còn có người không sợ chết đi vào!

“Khi nào chúng ta đi?” Thực sự đã nhàm chán đến tột độ, Lăng Vu Đề mở miệng hỏi.

Nam Cung Tử Hiên hơi ngừng tay lại, nghiêng đầu cười động viên Lăng Vu Đề: “Nhanh thôi, bí cảnh chỉ có thể mở nửa tháng, sau nửa tháng sau sẽ hoàn toàn đóng kín. Chúng ta chờ thêm năm ngày thì lập tức rời đi!”

Lăng Vu Đề gật đầu không nói gì thêm.

Năm ngày mà thôi, chớp mắt là đến.

Cũng may Lăng Vu Đề có đem theo xiêm y tắm rửa, chứ không chắc dơ dáy chết.

Nói thật ở trong bí cảnh Ngũ Tinh này cũng khá tốt, trừ việc không có cơm tẻ thì bữa nào cũng có thịt. Tay nghề làm bếp của Nam Cung Tử Hiên rất tốt, bữa nào Lăng Vu Đề cũng có thể ăn no.

Ở trong bí cảnh Ngũ Tinh mười ngày, độ hảo cảm của Nam Cung Tử Hiên đối với cô đã tới chín mươi bảy điểm.

Còn kém một tí tẹo… tí tẹo thôi!

Nhiệm vụ càng gần đến bước thành công, lòng Lăng Vu Đề càng cảm thấy bất an.

Cô không biết nỗi bất an này đến từ đâu, thế nhưng trực giác của cô rất chuẩn. Xem ra năm ngày tiếp theo… Cô cần phải cẩn thận từng li từng tí mới được!

Bốn ngày sau đó vẫn yên bình không xảy ra chuyện gì cả.

Buổi tối lúc đi ngủ, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường không ngủ được.

Cô trở mình nhìn Nam Cung Tử Hiên ngủ dưới đất, hỏi y về vấn đề mà mười ngày qua vẫn chưa mở lời: “Bên Nam Cung Vũ Mặc, huynh dự định thế nào?”

Thực ra Lăng Vu Đề cũng muốn hỏi Nam Cung Tử Hiên muốn làm thế nào đối với Dạ Khanh Tuyết. Cô biết Nam Cung Tử Hiên nhất định muốn lấy mạng Nam Cung Vũ Mặc, còn Dạ Khanh Tuyết thì… cô không biết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN