Công Lược Nam Phụ - Chương 7: Công lược hoàng tử mất nước (06)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Công Lược Nam Phụ


Chương 7: Công lược hoàng tử mất nước (06)


Edit: Aya Shinta

Vào lúc này, Túc Diệp đến Thất vương phủ trở thành phụ tá vừa mới nửa năm.

Có điều thời gian trong nửa năm ngắn ngủi, Túc Diệp cũng đã được Mộ Dung Thiên Vấn coi trọng, còn mơ hồ còn lấn át hai phụ tá khác.

Tuy rằng toàn bộ trong kịch tình, Túc Diệp có thể nói là có mặt xuyên suốt, đương nhiên, ngoại trừ kết cục, thì hắn lĩnh cơm hộp.

Kịch tình cũng không miêu tả về Túc Diệp nhiều, vì lẽ đó hiểu biết của Lăng Vu Đề đối với Túc Diệp cũng không nhiều, độ khó nhiệm vụ này cũng gia tăng rất nhiều!

Hiểu biết của Lăng Vu Đề đối với Túc Diệp cũng chỉ là hắn đã từng là hoàng tộc Túc quốc, sau đó hắn vì phục quốc, báo thù, mai danh ẩn tích, trở thành phụ tá bên người nam chủ Mộ Dung Thiên Vấn.

Trong đó đúng là có mấy lần miêu tả cảnh tượng Túc Diệp ở chung cùng Đào Từ, còn có mấy lần nội tâm Túc Diệp cùng với tính toán của Túc Diệp đối với hoàng tộc Mộ quốc.

Toàn bộ nội dung vở kịch, đương nhiên là cường điệu đi miêu tả nam chủ nữ chủ, mà không phải một nam phối rồi.

Đại não khá là đơn giản khiến Lăng Vu Đề thực sự rất là khổ não a!

Có điều cô không có khổ não bao lâu, liền bị âm thanh của Lạc Hoa định thần lại.

“Chào Diệp tiên sinh!”

Chờ cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, Túc Diệp đã đi tới bên người cô với Lạc Hoa.

Ngũ quan tướng mạo Túc Diệp cũng không tính là vô cùng tinh xảo, nhưng ngũ quan có vẻ phổ thông tổ hợp lại với nhau, lại có vẻ đặc biệt làm người khác thoải mái.

Khóe môi của hắn trước sau đều cong cong, làm cho người ta có cảm giác hắn là một công tử khiêm nhường, tao nhã lịch sự.

Ánh mắt của hắn xem qua rất là ôn hòa, trong kịch tình miêu tả quanh năm mặc miên bào xanh nhạt, thân hình Túc Diệp cao to hơi gầy, cao chừng một thước tám.

Không giống như Mộ Dung Thiên Vấn lực lượng ẩn hàm, hắn làm cho người ta cảm giác chính là loại thư sinh yếu đuối.

Chỉ có Lăng Vu Đề tiếp thu nội dung vở kịch mới biết, thân thủ Túc Diệp, tuyệt không thua với Mộ Dung Thiên Vấn.

Túc Diệp liền đứng cách Lăng Vu Đề khoảng một mét, không coi là quá gần.

Nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy rất gần, gần gũi đến mức Lăng Vu Đề cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Chỉ là cô – cái hệ thống này cũng không biết lồng ngực này vì sao lại không bình thường mà nhảy lên, có chút buồn bực giơ tay ôm ngực, nghi hoặc trong mắt chợt lóe lên.

Túc Diệp gật đầu: “Lạc Hoa cô nương.”

Tiếng nói của hắn thanh nhuận ôn hòa, trong giọng nói đều mang theo ý cười.

Túc Diệp như vậy khiến người ta thực sự là không tưởng tượng ra được hắn là vai phản diện, là người mà sau này Mộ Dung Thiên Vấn kiêng kỵ nhất.

Lạc Hoa bị nụ cười của Túc Diệp mê hoặc đến đỏ mặt, tốt xấu là người theo Đào Từ, không giống với những thị tì thấp kém khác.

Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, liền như vậy mà thẳng tắp nhìn Túc Diệp.

Túc Diệp cũng không tỏ vẻ không dễ chịu, không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt Lạc Hoa chút nào, khóe miệng cười cùng nhiệt độ trong ánh mắt trước sau đều chưa từng thay đổi.

Tầm mắt Túc Diệp đảo qua, nhìn về phía Lăng Vu Đề đứng bên người Lạc Hoa: “Vị cô nương này là thị tì Hi Hòa quận chúa lần này đi ra ngoài mang về sao?”

“Ừm, nàng được quận chúa lần này đi huyện Thủy Nguyệt cứu ra từ nha môn. Lúc đó nàng ấy bởi vì tự vệ giết em chồng mình, huyện lệnh Thủy Nguyệt, lại muốn phán nàng tội mưu sát, là quận chúa chúng ta cứu nàng. Bởi vì trượng phu nàng vừa mới chết, không có nhà mẹ đẻ cũng không có nhà chồng, không có nhà để về, vì vậy quận chúa liền thu nhận giúp đỡ nàng ấy.”

Lạc Hoa gật đầu, có chút không tự nhiên nhìn mặt Lăng Vu Đề một chút, sau đó kéo ống tay áo Lăng giới thiệu với Túc Diệp.

Nàng giới thiệu lai lịch Lăng Vu Đề, nói Lăng Vu Đề là người mang tội ngộ sát, là một quả phụ. Nhưng không có nói tên Lăng Vu Đề, cũng không có nói vì sao Lăng Vu Đề lại tự vệ giết em chồng mình.

Lạc Hoa làm Lăng Vu Đề có chút kì lạ, cô nghiêng đầu nhìn Lạc Hoa.

Lăng Vu Đề không biết tại sao, Lạc Hoa, rõ ràng việc nàng ấy nói chính là sự thực, nhưng vì cái lông gì cô cảm thấy là lạ ở chỗ nào vậy trời?

Lẽ nào là cô nghĩ quá nhiều?

Ai ~ Tại sao Vị diện Hiệp hội không cho cô một cái đại não khá là thông minh một chút vậy?

Nhất định phải mơ hồ như vậy sao?!

Chớp chớp con mắt, trong nháy mắt trên mặt Lăng Vu Đề dều trung ra cái oán niệm với Vị diện Hiệp hội.

Sau đó cô lại khôi phục cái bộ dạng khúm núm. Không đúng không đúng, là bộ dạng “biết điều” nha.

Cái chớp mắt tiếp theo, Lăng Vu Đề cũng cảm giác được Túc Diệp cho cô thêm 5 điểm hảo cảm.

Bởi vì chính bản thân cô là hệ thống, đương nhiên không cần ai nhắc nhở độ thiện cảm của nam phụ với cô.

Khi nam phụ có thêm điểm hảo cảm với mình, cô lập tức liền có thể nhận biết được.

A, hiện tại Túc Diệp thêm cho cô 5 điểm hảo cảm, cũng chính là bây giờ có 5 điểm.

Tuy rằng ít, thế nhưng thịt muỗi tốt xấu gì cũng là thịt nha!

Lần thứ nhất bắt được độ thiện cảm, Lăng Vu Đề vẫn là rất vui vẻ!

Cũng may hiện tại cô đang cúi đầu, vì thế không có ai nhìn thấy khóe môi cô cong lên trong nháy mắt.

Túc Diệp nhìn Lăng Vu Đề cúi đầu thấp tới mức sắp đụng tới ngực, lông mày hơi giương lên.

Không nghĩ tới, Hi Hòa quận chúa khi thích lo chuyện bao đồng như vậy, cả quả phụ mang tội cũng mang về làm thị tì được.

Có điều quả phụ này, dường như có hơi không giống bình thường. Dường như cái dáng vẻ khúm núm này, là giả vờ?

Lẽ nào là do người nào sắp xếp tiến vào Thất vương phủ?

Túc Diệp suy đoán.

Hiển nhiên, vừa nãy vẻ mặt không phù hợp với ký thể của Lăng Vu Đề bị Túc Diệp bắt được.

Túc Diệp gật đầu với Lạc Hoa: “Tại hạ còn có việc, muốn ra ngoài phủ một chuyến, Lạc Hoa cô nương mau mau trở về hầu hạ Hi Hòa quận chúa đi.”

“Ừm, Diệp tiên sinh đi làm việc của mình đi, lần này quận chúa từ huyện Thủy Nguyệt về mang không ít đặc sản, lát nữa, ta đưa một ít cho Diệp tiên sinh nếm thử chứ?”

Túc Diệp gật gù, lại nói cảm ơn với Lạc Hoa, sau đó mới nhấc chân đi về phía cửa hông vương phủ.

Lúc rời đi, hắn cũng không có nhìn Lăng Vu Đề thêm một chút nào.

Gò má Lạc Hoa phấn phấn hồng hồng, nhìn bóng lưng Túc Diệp rời đi, trong mắt là ái mộ sâu đậm.

Lăng Vu Đề âm thầm nhíu mày, ái mộ nồng đậm như vậy cô vẫn có thể thấy được.

Lúc trước ánh mắt khi nguyên thân nhìn chồng mình chính là như vậy, đương nhiên, nguyên thân cũng không có trắng trợn giống Lạc Hoa.

Lạc Hoa thu hồi ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Túc Diệp, thấy Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm nàng, có chút không tự nhiên buông ống tay áo Lăng Vu Đề ra.

“Vị vừa rồi là phụ tá của Thất vương gia chúng ta, Diệp Tố, Diệp tiên sinh. Diệp tiên sinh rất được Thất vương gia coi trọng, ngươi… Thân phận ngươi như vậy, không được mơ tưởng với Diệp tiên sinh! Biết không?”

Lạc Hoa vốn là muốn nói, ngươi là quả phụ, không được mơ tưởng với Diệp tiên sinh.

Có điều nàng không tiện nói chuyện quá khó nghe, dù sao về sau là người bên cạnh quận chúa, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy.

Tuy rằng, nàng biết người quả phụ trước mắt, khẳng định không tạo được bọt nước gì, cho dù nàng ta có chút sắc đẹp.

Ai có thể lại để ý một quả phụ đây?! Chắc chắn không lọt vào mắt Diệp tiên sinh!

Khóe miệng Lăng Vu Đề giật giật, sau đó gật gù: “Yên tâm đi, ta sẽ không mơ tưởng hắn.” Ta chỉ là muốn công lược hắn!

Aya: xin chào, lâu rồi không ra chương mới ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN