Công Lược Nam Thần Vũ Trụ
Chương 269: Nữ phụ mạt thế nghịch tập nhân sinh (43)
Editor: Uri Uri
Chương 269
Núi lửa một khi phun trào, dung nham văng khắp nơi, nóng bức làm người khác không chịu nổi, làm cô không khép chân được!!!
Mỗi một lần đều hướng vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, cố tình toàn thân Kiều An đều bị Cố Thần trêu chọc cho mềm nhũn, không thể động đậy, cô chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước mà ở dưới thân hắn rên rỉ.
Kiều An thật sự không hiểu vì sao ở thế giới này ngọc bội không làm linh hồn cô thoát xác, hại cô ngày đêm đều bị người khác đè lên giường mà làm không thể nhúc nhích.
Nói mạt thế khổ sở đâu? Đồ ăn thiếu thốn, ô nhiễm môi trường, tang thi công kích đâu???
Này tất cả đều không phát sinh, Cố Thần ở chỗ này đúng thật là đào nguyên giữa nhân gian.
Cùng 99,99% người trên thế giới so sánh, Kiều An thật sự rất hạnh phúc. Muốn ăn thì ăn, đa số thức ăn đều có, thức ăn vặt cũng đầy đủ, không sợ đồ ăn đang trên bờ tuyệt chủng, Cố Thần hắn cũng nuôi trồng lại. Hắn suy nghĩ rất nhiều phương pháp làm ra đồ ăn mới hấp dẫn Kiều An.
Nhờ hào quang của Cố Thần mà Kiều An đối với sinh hoạt thời mạt thế cũng không có ảnh hưởng. Nếu nói điều làm cô thấy ảnh hưởng nhất chắc chính là tự do.
Không gian hoạt động của cô đa số đều nằm trên giường. Trưởng bối của hai người đều sống vui vẻ đến cuối đời làm lúc sau không có ai ở nhà quản bọn họ.
Cô bị Cố Thần áp chảo nướng ngày ngày đêm đêm sớm sớm chiều chiều từ ngày này sang ngày khác, đã sớm quen tiếp xúc với nam nhân tinh lực luôn luôn dồi dào này ở khoảng cách âm rồi.
Đến khi Kiều An rời thế giới này đều là ở trên giường. Hai người tóc trắng xóa, trên mặt cô nếp nhăn cũng đã tràn đầy vậy mà Cố Thần vẫn không chịu buông tha cô.
Hắn biết rõ cô sắp chết vẫn tham lam mà ôm cô vào lòng “Tôi muốn chết”.
Cả đời này hắn tham lam mà kè cặp cô ở bên người không rời nửa bước, Kiều An vô lực mà lắc đầu.
“Tôi cũng sắp chết. Tôi đã tạo nghiệp gì mà bị anh nuôi nhốt 60 năm.”
Bất tri bất giác hai người đều đã trở thành ông lão bà lão 80 tuổi. Ở mạt thế coi như sống thọ, trong 60 năm này trừ bỏ lúc “bà dì” cô tới thăm, còn lại đều bị hắn áp bánh chảo nướng.
Cũng không biết Cố Thần dùng biện pháp gì mà đến cuối đời cô cũng không thể nào mang thai. Kiều An không hiểu tâm tư của hắn nhưng trong lòng Cố Thần biết rõ tâm tư của mình. Hắn chỉ có thời gian một đời này ở bên cô, sao có thể để một đứa bé làm cô phân tâm trên người nó?
Cho dù đó là con của hắn và cô cũng không được. Huống chi thân thể này cũng không phải của hắn, thân thể của cô cũng là tạm bợ.
Chỉ có ở nhiệm vụ đặc biệt, hai người mới có thể có thân thể của mình.
“Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Lời Cố Thần nói như lời trăn trối, chờ dứt câu hắn cũng đã ngừng thở. Kiều An ngơ ngác nhìn hắn, câu nói đó là có ý gì?
Hắn không phải Cố Thần trong nguyên bản sao?
Mầm móng hoài nghi đã lâu trong lòng cô, vào giờ phút này như đang đâm chồi nảy lộc. Người trước mặt cô dù tóc đã bạc phơ nhưng vẫn tuấn tú như cũ.
Hắn thật sự là Cố Thần sao?
60 năm qua ngày ngày đối mặt, cô sao có thể không nhận ra người trước mặt này so với Cố Thần trong nguyên tác bất đồng? Chẳng qua cô luôn tự lừa dối bản thân mình hắn là người trọng sinh thôi.
– ——
Lời beta-er:
#Tranh
Vị diện này tới đây là kết thúc rồi nhé cả nhà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!